Đi tới bên cạnh xe, tay Phó Lâm Viễn đỡ khung cửa xe, Trần Tĩnh khom lưng ngồi vào, trong xe bật điều hòa, cô đặt túi xách sang một bên, Phó Lâm Viễn từ bên kia lên xe rồi đóng cửa xe lại, chiếc xe màu đen khởi động.
Lái xe ra khỏi thị trấn Chu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sau khi ngồi xuống, im lặng trong chốc lát, Trần Tĩnh dựa vào tay vịn, đụng phải mu bàn tay anh. Phó Lâm Viễn trở tay nắm lấy tay cô, Trần Tĩnh ngước mắt nhìn lại, Phó Lâm Viễn cũng đang nhìn cô. Tính ra, hai người cũng đã hơn mười ngày không gặp, mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng cũng gọi video, nhưng gọi video chỉ có thể xem không thể đụng vào, sẽ càng nhớ, cho nên bọn họ thường gọi điện thoại.
Hai bên nhìn nhau vài giây.
Phó Lâm Viễn giơ tay ấn một bên, vách ngăn nâng lên, tay vịn cũng nhấc lên, anh nghiêng người qua, kéo Trần Tĩnh vào trong lòng. Trần Tĩnh bị chắn hết ánh sáng, trong hô hấp đều là mùi gỗ đàn hương trên người anh, cô và anh nhìn nhau vài giây, anh chặn môi cô lại.
Thắt lưng Trần Tĩnh ưỡn lên, tay Phó Lâm Viễn lập tức nắm lấy thắt lưng cô, ép người cô ngồi thẳng, anh h ôn lên cần cổ ngẩng cao của cô. Trần Tĩnh giơ tay lên, bám vào cổ anh, Phó Lâm Viễn đưa tay ra sau gáy cô rồi giữ chặt, hung hăng hôn lên. Đầu lưỡi Trần Tĩnh bị anh m/út, khóe mắt phiếm hồng.
Hồi lâu sau, anh mới bỏ ra một chút, đầu lưỡi hơi tê.
Cô trêu chọc nhìn anh.
Một giây sau, Phó Lâm Viễn ngồi trở về, thuận thế ôm cô lên đùi, Trần Tĩnh chống vai anh, hỏi: “Anh đến thị trấn Chu lúc nào thế?”
Giọng nói Phó Lâm Viễn trầm thấp, nắm eo cô: “Hơn một tiếng trước.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Cho nên, tối qua anh không ngủ à?” Lúc này mới hơn tám giờ, nếu hơn bảy giờ anh đã đến, vậy có nghĩa là tối hôm qua anh ngồi máy bay tư nhân đến.
Phó Lâm Viễn: “Về Bắc Kinh rồi ngủ bù.”
Trần Tĩnh hiểu, anh chạy trong đêm. Cô nhìn người đàn ông này thật sâu, trong quá khứ, cô chưa bao giờ nghĩ được người đàn ông này yêu thương sẽ hạnh phúc như thế này.
“Vậy lát nữa lên máy bay, anh ngủ thêm một lát đi.”
Phó Lâm Viễn ừ một tiếng, chỉ chốc lát sau xe đã đến sân bay. Sau khi lên máy bay, trên mặt bàn khoang máy bay còn bày tài liệu. Trần Tĩnh ngồi xuống, liếc qua những tài liệu kia một cái. Phó Lâm Viễn bưng một tách cà phê đưa cho cô, Trần Tĩnh nhận lấy nắm trong lòng bàn tay, cô chống cằm: “Tổng giám đốc Phó thật đúng là trăm công nghìn việc.”
Phó Lâm Viễn xắn tay áo lên, mở tài liệu ra, nghe thấy lời này của cô, đuôi lông mày anh khẽ nhíu lại: “Đợi anh phê duyệt xong, buổi tối dẫn em đi ăn cơm.”
Trần Tĩnh chỉ đành nói được.
Cô cũng chỉ phàn nàn một chút, vốn tưởng rằng anh lên máy bay có thể ngủ một lát, xem ra là không ngủ được rồi. Trần Tĩnh uống cà phê xong thì cũng lấy máy tính bảng đặt lên bàn bắt đầu xử lý công việc. Tiếp viên hàng không vào đưa chút đồ ăn, là một ít bánh ngọt được trang trí tinh xảo, đây là cố ý làm cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cầm lấy một cái trong đó cắn một miếng, hương vị rất ngon.
Cô giơ đến chỗ Phó Lâm Viễn: “Anh cũng thử ăn đi, ngon lắm đó.”
Phó Lâm Viễn nhìn lướt qua, anh cầm cổ tay cô rồi cúi đầu cắn một miếng rồi nhai nuốt, lúc nhai, quai hàm góc cạnh hiện rõ ra.
Đến Bắc Kinh đã là gần trưa, Vu Tùng lái xe tới đón. Trưa nay Phó Lâm Viễn phải đi gặp một giám đốc ngân hàng, Trần Tĩnh đi cùng không thích hợp lắm, anh cũng không muốn Trần Tĩnh uống rượu, vì thế trực tiếp đưa cô đến Trác Việt Vạn Đại. Làm thư ký của Phó Lâm Viễn hơn hai năm, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng tới chỗ ở riêng của anh.
Vừa mở cửa ra, căn nhà này vừa nhìn đã biết là phong cách anh thích, cửa sổ sát đất cực lớn, sô pha màu xám, bàn màu lạnh, có một phòng bếp mở nhưng hình như chưa bao giờ dùng tới. Căn nhà này của anh có diện tích rất lớn nhưng chỉ có một phòng ngủ chính, và một thư phòng, trong đó cũng có cửa sổ sát đất. Thỉnh thoảng anh sẽ làm việc bên ngoài, vậy nên bên tủ rượu còn có một cái bàn rất dài và hai cái ghế.
Phó Lâm Viễn xách hành lý của Trần Tĩnh đi vào phòng ngủ chính.
Cầm cà vạt đi ra, anh rũ mắt nhìn cô: “Lát nữa có một dì đến nấu cơm cho em, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Ánh mắt Trần Tĩnh di chuyển xuống, cô đến gần anh, giơ tay giúp anh cài cổ áo, lại giúp anh thắt cà vạt, sau khi thắt xong muốn lùi lại. Phó Lâm Viễn nắm eo cô, siết chặt lại, Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, kiễng chân, hôn lên môi mỏng của anh, Phó Lâm Viễn lập tức đè xuống, lần nữa chặn môi cô lại.
Chỉ chốc lát sau, lưng cô dựa vào chiếc tủ.
Ngay khi anh hôn mút cổ cô, Trần Tĩnh đẩy vai anh, giọng nói khẽ run: “Phó Lâm Viễn, muộn rồi.”
Phó Lâm Viễn đứng thẳng người, một tay còn giữ eo cô.
Trần Tĩnh nắm cổ áo, đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt anh, nhịn không được mà lên tiếng: “Ban ngày làm chuyện đó không thích hợp.”
Đuôi lông mày Phó Lâm Viễn nhướng lên.
“Anh làm cùng bạn gái mình, có gì không thích hợp.”
Trần Tĩnh nghe vậy thì trừng mắt nhìn anh.
Mãi đến khi cô cài nút xong, Phó Lâm Viễn mới buông cô ra nói: “Mật mã mở cửa nhà là sinh nhật em, tất cả thứ dùng đến mật mã đều là sinh nhật của em.”
Trần Tĩnh đưa anh ra cửa, nghe thấy thế thì lòng cô hơi run lên.
Cô thầm nghĩ, sao lại đều là sinh nhật của cô.
Ở đây mỗi nhà sẽ có một thang máy, ra cửa chính là thang máy, Phó Lâm Viễn đi vào trong, hai người nhìn nhau, cửa thang máy đóng lại rồi đi xuống. Trần Tĩnh đứng tại chỗ, trái tim vẫn đập thình thịch như trước, cô đứng một lát xoay người trở về phòng, cô đóng cửa lại, đi vào phòng ngủ chính nhìn chỗ anh ở.
Giường của anh cũng là màu tối.
Trần Tĩnh lấy quần áo trong vali ra bỏ vào, vừa mở tủ quần áo, trong tủ đã treo không ít trang phục nữ mới. Trần Tĩnh sửng sốt, cô đưa tay lấy ra nhìn, tất cả đều còn nguyên mác, trên mác có ghi chiều cao cân nặng của cô, quần áo cũng là phong cách mà cô thích.
Trần Tĩnh thở phào một hơi.
Trong nháy mắt kia cô còn tưởng rằng là của người khác.
Cô khom lưng treo quần áo của mình vào, thu dọn hành lý xong, Trần Tĩnh cầm lấy điện thoại di động gửi cho anh một tin nhắn.
Trần Tĩnh: [Quần áo phụ nữ trong tủ quần áo của anh là của ai vậy?]
Phó Lâm Viễn: [Của em.]
Trần Tĩnh: [Anh không nói làm em tưởng là của một người phụ nữ nào đó đấy.]
Phó Lâm Viễn: [Anh không ngu ngốc như vậy đâu.]
Trần Tĩnh cười rộ lên.
Nghĩ thầm, anh biến đi.
Cô trở lại phòng khách ngồi, gửi tin nhắn cho Tiếu Mai, nói rằng cô đã đến nơi. Tiếu Mai trả lời lại, bà ấy nói mình đang bận việc ở khách sạn, buổi trưa nấu cơm cho mấy người Mộc Sam, hỏi cô ăn cơm chưa.
Trần Tĩnh đang chuẩn bị trả lời thì chuông cửa trong nhà vang lên, cô đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa là một người dì mặc đồng phục đầu bếp trong tay xách một giỏ thực phẩm, bà ấy mỉm cười: “Cô Trần phải không? Tôi là thím Lý, tôi đến nấu cơm cho cô.”
Lúc này Trần Tĩnh mới nhớ tới chuyện này, cô lập tức tránh người ra: “Chào thím Lý.”
Thím Lý đi dép dùng một lần ở cửa vào, bà nói: “Cô Trần kiêng thứ nào thì cứ nói với tôi, loại thực phẩm nào tôi cũng biết.”
Nhìn bộ dạng quen thuộc của thím Lý, Trần Tĩnh đoán chắc là thỉnh thoảng bà ấy sẽ tới nấu cơm cho Phó Lâm Viễn, cô cười nói: “Tôi không kiêng thứ gì cả, thím Lý cứ tùy ý nấu đi.”
Thím Lý đi vào nhà bếp, đặt giỏ thức ăn xuống và nói: “Cậu Phó nói rằng cô không ăn quá cay, không ăn lạnh.”
Trần Tĩnh dừng lại.
Cô không nghĩ tới anh còn dặn dò người ta cái này, cô cười nói: “Vâng, cay quá dạ dày sẽ không chịu nổi, lạnh cũng cũng không thoải mái lắm.”
“Được.” Thím Lý tỏ ra hiểu rồi.
Trần Tĩnh thấy bà ấy nấu cơm thì muốn đến giúp đỡ, nhưng vừa nhìn thím Lý đã biết bà là kiểu thích cảm giác làm chủ phòng bếp, hơi giống Tiếu Mai. Trần Tĩnh quan sát một chút rồi không làm phiền bà ấy nữa, cô trở lại phòng khách lấy laptop ra xử lý công việc, các đơn đặt phòng từ nền video ngắn tràn về như thác lũ, không ít trong số đó đã được Mộc Sam xử lý.
Trần Tĩnh giúp đỡ xử lý một chút.
Chỉ chốc lát sau, thím Lý đã gọi cô ra ăn cơm, Trần Tĩnh khép laptop lại đi đến ăn cơm, cô gọi thím Lý cùng ăn, thím Lý cười nói bà cũng có một phần, Trần Tĩnh nhìn, thím Lý đã để lại cho mình một phần, vừa nhìn đã biết có huấn luyện qua, nên Trần Tĩnh cũng không lo lắng nữa, cô cúi đầu ăn.
Ăn cơm trưa xong, thím Lý thu dọn xong liền rời đi, sau khi bà rời khỏi, phòng bếp lại khôi phục cảm giác ‘không dính khói lửa nhân gian’.
Buổi chiều, Trần Tĩnh cảm thấy nóng, vào phòng tắm tắm rửa, mặc quần áo ở nhà đi ra, cô hơi buồn ngủ, gập laptop lại, nằm trên sô pha đắp chăn ngủ.
Khoảng bốn giờ ba mươi phút.
Phó Lâm Viễn vào cửa, anh cởi khuy cổ áo ra, nới lỏng cà vạt, vừa vào cửa đã nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ trên sô pha, anh đóng cửa lại, để áo khoác lên tay vịn, đi qua bên kia rót một ly nước đá, uống xong, anh đặt ly xuống, đi đến bên sô pha, cúi người nhìn cô.
Cô mặc đồ ngủ mềm mại, chăn đắp đến vai, nghiêng đầu ngủ rất say, tóc xõa tung trên gối ôm.
Nhìn cô vài giây.
Phó Lâm Viễn đưa tay, muốn ôm cô vào trong phòng.
Lúc này Trần Tĩnh chậm rãi mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, im lặng vài giây, giọng nói của Trần Tĩnh mang theo vài phần mềm mại khi vừa tỉnh ngủ: “Anh về rồi à?”
Yết hầu Phó Lâm Viễn giật giật.
“Ừm.”
“Ngủ nữa không?” Anh nhìn mặt cô hỏi, Trần Tĩnh ngủ quá say, nên đầu hơi nặng, cô quay đầu nhìn ipad trên bàn, bốn giờ rưỡi, Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt nhìn anh, cô lắc đầu: “Không ngủ nữa, ngủ đến mức choáng vàng rồi này.”
Cô ngồi dậy ôm lấy cổ anh.
Phó Lâm Viễn đỡ cô dậy.
Trần Tĩnh ngồi quỳ gối, Phó Lâm Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, cà vạt và cổ áo anh rất lỏng lẻo, Trần Tĩnh tiến lại gần ngửi ngửi: “Không có mùi rượu.”
Phó Lâm Viễn kéo cà vạt xuống ném sang một bên.
Nghiêng đầu nhìn cô: “Không uống nhiều.”
Trần Tĩnh ừm một tiếng, cô còn hơi mơ hồ, cô lười biếng hỏi: “Chúng ta có đi ra ngoài ăn tối không?”
“Hay là, chúng ta không ra ngoài ăn nữa, em ở nhà nấu cho anh.” Cô nghiêm túc nhìn anh, Phó Lâm Viễn dựa vào lưng ghế, nắm mắt cá chân cô: “Không ra ngoài ăn cũng được, nhưng em không cần nấu cơm, thím Lý nấu được rồi.”
Trần Tĩnh nhìn anh.
“Anh không muốn nếm thử tay nghề của em sao.”
Giọng nói của Phó Lâm Viễn trầm thấp nói: “Anh nếm qua rồi.”
Trần Tĩnh đột nhiên đưa tay ôm cổ anh, tiếp theo tách chân dài ra, ngồi trên đùi anh, Phó Lâm Viễn ngước mắt lên, ấn eo cô, Trần Tĩnh nhìn đường nét góc cạnh rõ ràng của anh, quần áo cô mặc đều là đồ ngủ cô thường mặc ở nhà, áo cài khuy và quần dài, chất vải mềm mại rất thoải mái.
Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn gạt sợi tóc trên vai cô.
Sau đó, anh chặn môi cô lại.
Trần Tĩnh cũng khao khát anh, cùng anh hôn môi, Phó Lâm Viễn dùng một tay ấn eo cô, một tay giơ lên cởi áo cô, hôn cô thật sâu.
Căn hộ rộng lớn yên tĩnh chỉ có âm thanh răng rắc của sô pha, cô khẽ run lên, ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu vào cửa sổ sát đất, Phó Lâm Viễn ấn một cái, rèm cửa sổ đóng lại, cổ cô hơi hồng. Một lúc lâu sau, người bị anh ôm vào trong phòng, trong phòng chỉ có một cái đèn màu cam đang sáng.
Chân của cô vừa dài vừa đẹp.
Bên eo bị anh bóp.
Tay cô siết chặt cánh tay anh, để lại vết trầy xước trên đó, anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Giữa trời và đất, chỉ có hai người bọn họ, khao khát nhau.
Thím Lý vào nhà, cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt bà tự nhiên vào phòng bếp nấu cơm, nấu cơm xong lại lặng lẽ rời đi, bà liếc nhìn phòng khách hỗn loạn kia rồi giả vờ như không thấy, lẳng lặng đóng cửa rời đi.
Đêm nay.
Trần Tĩnh run rẩy, cực kỳ mệt mỏi tựa vào trong ngực anh ngủ, Phó Lâm Viễn dỗ dành cô ăn chút cháo tổ yến, Trần Tĩnh mơ mơ màng màng ăn, cô nghĩ thầm, rõ ràng muốn kết thúc rồi, sao cô còn đi trêu chọc anh chứ.
Thật là.
Nhưng cô đúng là thích làm cái đó với anh.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh còn ngủ say, Phó Lâm Viễn đã rời giường, anh cúi người hôn lên giữ a hai chân mày của cô nói: “Anh phải đến công ty.”
Trần Tĩnh nằm trên giường, ừm một tiếng, lại tiếp tục ngủ. Phó Lâm Viễn xuống giường, đắp chăn cho cô, chỉ một lát sau, anh từ trong phòng tắm đi ra, giọt nước theo cổ trượt xuống, anh cài nút áo, cẩn thận đóng cửa lại.
Anh gọi điện cho thím Lý, dặn dò bà đến làm bữa sáng, nhưng đừng đánh thức cô dậy.
Sau đó, anh lấy áo khoác của mình rồi đi ra ngoài.
Trần Tĩnh ngủ thêm một tiếng đồng hồ, khoảng chín rưỡi mới rời giường, cô cài nút áo ngủ, tùy ý cầm điện thoại lên xem, sáng sớm điện thoại cô có rất nhiều thông báo, không chỉ như thế, còn có một tin tức tài chính vừa mới công bố, tập đoàn Phó Hằng thu mua một công ty du lịch, công ty này không chỉ có dự án du lịch, còn có xây dựng một số khách sạn nổi tiếng.
Hơn nữa.
Công ty này, sau khi bị Phó Hằng mua lại, Trần Tĩnh trở thành người phụ trách công ty này.
Tin tức này vừa mới đưa ra.
Làm cả giới bùng nổi, đại đa số mọi người đều không biết Trần Tĩnh, nhưng những ai từng hợp tác với Phó Hằng đều biết, Trần Tĩnh là thư ký cũ của Phó Lâm Viễn, nhóm nội bộ của Phó Hằng lại càng bùng nổ hơn.
Tưởng Hoà: [Aaa cái quái gì vậy, cái quái gì vậy, cả đời này tớ chưa từng bị sốc như này.]
Tưởng Hoà: [Aaaa trời ơi, tổng giám đốc Phó tặng cho cậu một công ty đó!]
Trần Tĩnh cũng sửng sốt.
Cô ngồi bên giường hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, cô lật xem những tin tức này, thư bổ nhiệm Phó Hằng đã được gửi tới, gửi thẳng tới hòm thư của cô.
Trong lòng Trần Tĩnh run rẩy.
Sau khi mở ra.
Cô hít sâu một hơi, sau đó, cô xuống giường, bình tĩnh đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó đi ra ngoài, thím Lý bưng bữa sáng cho cô, Trần Tĩnh nói cảm ơn, cô ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.
_
Cùng lúc đó.
Ở trong phòng làm việc của Phó Lâm Viễn, Lục Thần nhìn thấy tin tức này, ngây ngẩn cả người, sau đó anh ta chửi tục một tiếng, nhìn về phía Phó Lâm Viễn: “Có phải Trần Tĩnh sắp trở về rồi không?”
Phó Lâm Viễn lật xem tài liệu, sắc mặt lạnh lùng, cũng không trả lời.
Lục Thần chậc chậc vài tiếng: “Tôi đã nói rồi cô ấy ưu tú như vậy, chắc chắn phải trở về Bắc Kinh phát triển, Phó Lâm Viễn cậu mời cô ấy về cũng không nói với tôi một tiếng.”