Lần đó đúng là lần đầu tiên Phó Lâm Viễn chủ động, cũng là lần đầu tiên anh không khống chế được. Trước đây, cũng không phải không có phụ nữ say trước mặt anh, thậm chí giả say hệt như diễn viên, người bình thường không nhìn ra được. Thế nhưng dù là giả say hay say thật như Đường Manh, những người say mà vẫn xinh đẹp có rất nhiều.
Nhưng Phó Lâm Viễn vẫn rất bình tĩnh, anh chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng chỉ duy nhất một lần đó, cô là thư kí của anh, đã theo anh hơn hai năm. Theo lý thuyết mà nói thì anh đã nhìn quen gương mặt kia của cô, vậy mà anh lại chủ động, mất khống chế.
Đây giống như chuyện được định sẵn vậy.
Chiếc xe hơi màu đen đi về phía nhà họ Phó, buổi trưa ăn cơm ở nhà. Trần Tĩnh nắm lấy tay vịn, tùy ý lật tờ giấy chứng nhận kết hôn rồi lại nhìn ảnh chụp của hai người, cũng giương mắt nhìn Phó Lâm Viễn.
Anh vừa nghịch tay cô, vừa nghe điện thoại, dường như đầu bên kia là Văn Liễm.
Hồi cấp ba Trần Tĩnh và Văn Liễm học cùng một khối. Trước kia Văn Liễm là người rất ấm áp, sau đó không lâu thì nghe nói Văn Liễm phải đi bộ đội. Một hai năm nay sau gặp lại Văn Liễm, nhưng khí chất cả người anh ta đã thay đổi. Trong bữa tiệc sinh nhật lần trước cô đã cảm nhận được.
Chiếc xe hơi màu đen đến nhà họ Phó. Cả hai chiếc xe cùng dừng lại.
Phó Lâm Viễn cũng tắt điện thoại. Anh xích lại gần người cô, hôn lên đôi môi cô, nói: “Để trống lịch buổi tối nhé, Văn Liễm nói muốn tụ họp.”
Trần Tĩnh nghe xong gật đầu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vừa rồi cô ở bên cạnh anh cũng nghe thấy, nhẹ nhàng kéo cổ áo anh nói: “Em ăn cơm với Tưởng Hòa xong rồi đi qua.”
Phó Lâm Viễn ừ một tiếng.
Sau đó, hai vợ chồng vừa mới đi nhận giấy đăng ký kết hôn bước xuống xe. Vừa vào cửa thì Chương Hân Đồng đã “ai da” một tiếng chạy qua, cười nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn: “Mẹ chụp mấy tấm hình.”
Bà cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi lôi Tiếu Mai qua phòng khách nhỏ để chụp.
Dì giúp việc bưng hoa quả đặt lên bàn trà. Trần Tĩnh cầm lấy một miếng dưa hami ăn, Phó Lâm Viễn cầm laptop ở bên cạnh xử lý công việc.
Phó Trung Hành đi tới phòng khách nhỏ ở bên kia nhìn hai người phụ nữ chụp ảnh.
Lúc này phòng khách lớn chỉ còn lại Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn. Trần Tĩnh trả lời tin nhắn của Tưởng Hòa. Tưởng Hòa hỏi sao không chụp giấy chứng nhận kết hôn cho cô ấy xem?
Trần Tĩnh giương mắt nhìn hai người mẹ đang cực kỳ vui vẻ chụp hình, cô không nhìn nữa mà trả lời tin nhắn của Tưởng Hòa, giấy chứng nhận kết hôn bị ba mẹ cầm rồi.
Tưởng Hòa: [Được rồi, hiểu rồi.]
Chuyện kết hôn là chuyện của hai gia đình.
Trần Tĩnh cắn miếng dưa hami rồi nghiêng đầu nhìn Phó Lâm Viễn, khuỷu tay anh gác lên tay vịn, hai chân bắt chéo, đầu ngón tay gõ liên tục lên bàn phím. Trần Tĩnh cầm một miếng dưa hami đưa tới bên bờ môi mỏng của anh. Phó Lâm Viễn không ngẩng lên, cầm tay cô cắn một miếng. Trần Tĩnh hỏi: “Ngọt không?”
Phó Lâm Viễn: “Ngọt.”
Trần Tĩnh đưa tay lên đút anh ăn tiếp, Phó Lâm Viễn ăn mấy miếng rồi tùy ý rút tờ khăn giấy, kéo tay cô qua nhẹ nhàng lau nước dưa trên tay cô. Hai mắt vẫn nhìn laptop, trên đó là tài liệu Tề Mậu Thăng gửi tới, là tình hình bên Hồng Kông, thị trường tài chính đang rất hỗn loạn
Tề Mậu Thăng hỏi Phó Lâm Viễn có muốn rút khỏi Hồng Kông hay không.
Lần trước đến Hồng Kông chỉ vì không còn cách nào khác, để hủy bỏ hiệp nghị nên mới phải làm vậy. Nay đã thành công, Tề Mậu Thăng mong muốn quay về. Phó Lâm Viễn lau tay cho Trần Tĩnh xong cũng không buông tay cô ra mà nắm lấy. Trần Tĩnh chỉ còn một tay có thể cử động, cô lại cầm một miếng dưa hami lên ăn dựa vào ghế rồi nhìn màn hình laptop của anh.
Cô ăn liên tục, ăn chỉ còn lại vỏ.
Trần Tĩnh dừng lại một chút, cố ý đưa tay đút tới bên miệng anh. Phó Lâm Viễn đang tập trung nhìn màn hình, tùy ý cúi đầu cắn lấy. Anh hơi ngừng lại, nhìn xuống bàn tay nghịch ngợm của cô, đưa vỏ dưa cho anh ăn, anh im lặng vài giây rồi nhìn cô. Trần Tĩnh khụ một tiếng, lập tức muốn xích ra xa, một tay Phó Lâm Viễn khẽ bóp lấy eo cô kéo về.
Trần Tĩnh đẩy bả vai anh: “Có người có người.”
Cô cầu xin tha thứ: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không nên nghịch ngợm cho anh ăn vỏ dưa.”
Cô đã thấy Phó Trung Hành nhìn qua bên này rồi, có thể không sợ sao? Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn về phía ba mẹ, Chương Hân Đồng còn giơ cả điện thoại lên. Anh buông Trần Tĩnh ra, tim Trần Tĩnh đập thình thịch, cô đá Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn nhìn cô rồi tiếp tục nhìn laptop, xử lý công việc.
Trần Tĩnh thở phào một hơi, giả bộ bình tĩnh rót một ly nước uống.
Ba mẹ đang ở bên kia xem trò vui thấy bỗng yên tĩnh lại, Chương Hận Đồng còn cảm thấy hơi tiếc để điện thoại xuống. Phó Trung Hành hừ một tiếng, may là Phó Lâm Viễn biết chừng mực, nếu không còn ra thể thống gì. Tiếu Mai không thấy được, bà ấy vừa đi tolet, đang lau tay, đúng lúc dì giúp việc từ phòng bếp bưng thức ăn đi ra.
Ăn cơm thôi.
Trước khi đi ăn thì Chương Hân Đồng đã đăng hình hai tờ giấy chứng nhận kết hôn lên vòng bạn bè.
Chương Hân Đồng trả lời: “Chắc chắn rồi, cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”
Vì vậy, bạn bè đều biết Phó Lâm Viễn đăng ký kết hôn rồi, đối tượng là Trần Tĩnh.
Ăn cơm trưa xong.
Phó Lâm Viễn phải đi đến Phó Hằng, anh chở Trần Tĩnh đến Trác Việt Vạn Đại rồi mới tới Phó Hằng. Trần Tĩnh cầm chìa khóa xe, lái xe đi đón Tưởng Hỏa. Tưởng Hòa đang ở trước cổng khu chung cư Nhã Trí đợi cô. Trần Tĩnh dừng xe lại, Tưởng Hòa mở cửa ghế phụ ra rồi lên xe, sau đó đặt một đôi người gốm do chính tay cô ấy làm lên chỗ trống trước mặt.
Tưởng Hòa chọc chọc vào người gốm kia, nói: “Chờ đến lúc cậu kết hôn thì tớ lại chuẩn bị món quà khác.”
Trần Tĩnh quay tay lái, lái ra bên ngoài, nói: “Không cần đâu, cậu đến là được rồi.”
Tưởng Hòa cười nói: “Vậy thì không được, phải chuẩn bị.”
Trần Tĩnh mỉm cười. Tưởng Hòa nhìn mặt cô, đột nhiên phát hiện Trần Tĩnh càng ngày càng đẹp, cái kiểu thay đổi khiến người khác không nói ra được. Tưởng Hòa nghĩ, Trần Tĩnh vẫn như vậy, thoạt nhìn dịu dàng nhưng thật ra rất có chủ ý. Cô vẫn luôn đi theo trái tim mình, trước kia đánh cược một ván cũng là vì thế, rời khỏi Phó Hằng cũng như vậy.
Nhìn như rất đau đớn.
Tuy vậy mỗi một bước lại đi rất dứt khoát.
Cô ấy nói: “Trần Tĩnh, sau này tớ phải học tập cậu.”
Trần Tĩnh liếc nhìn cô ấy một cái, hỏi: “Học cái gì?”
“Không nói cho cậu biết.”
Trần Tĩnh: “…”
Xế chiều, hai cô đi dạo phố, chủ yếu là vì đã lâu không cùng nhau đi dạo phố. Tưởng Hòa thấy Trần Tĩnh quẹt thẻ của cô, cô ấy hỏi: “Tổng giám đốc Phó không cho cậu thẻ à?”
Trần Tĩnh cầm túi quà, nói: “Có, nhưng tớ không lấy.”
Tưởng Hòa chậc chậc hai tiếng.
“Tớ biết ngay mà, được rồi, nhà bọn họ chuẩn bị sính lễ là gì cậu có biết không?”
Trần Tĩnh lắc đầu: “Không biết, bọn tớ chỉ trao đổi một vali đồ thôi.”
“Hai người không mở ra xem à?”
Trần Tĩnh: “Không mở.”
Tiếu Mai đã chuẩn bị đồ cưới đặt trong vali. Chương Hân Đồng cũng chuẩn bị một vali, chỉ là Chương Hân Đồng dùng loại rất lớn, nếu đẩy vào trong thang máy thì chắn đường khiến không ai vào được, hơn nữa để đẩy vào trong còn tốn không ít sức lực.
Tưởng Hòa nghĩ tới năm ngàn vạn đã quyên góp kia, căn nhà kia giá trị hơn bốn nghìn vạn, lúc đó Trần Tĩnh cũng không nhận, thì biết biết thái độ của cô đối với sính lễ cũng sẽ như vậy, khá tùy ý. Nhưng tổng giám đốc Phó đã đưa tấm thẻ chính của mình cho cô thì chắc chắn sính lễ sẽ không ít.
Tưởng Hòa thích vẻ túy ý này của Trần Tĩnh.
Hai người khoác tay nhau đi dạo một buổi chiều, sau đó ăn cơm tối ở trong một nhà hàng Tây, nhà hàng này chủ yếu bán bò bít tết. Ăn cơm tối xong, điện thoại Trần Tĩnh reo lên.
Phó Lâm Viễn gửi địa chỉ bảo cô đi qua.
Trần Tĩnh nói một tiếng với Tưởng Hòa: “Đi uống vài chén không?”
Hai mắt Tưởng Hòa sáng bừng lên: “Được.”
Sau đó hai người đứng dậy đến Thanh Ba. Trước kia Phó Lâm Viễn thường đi đến quán bar Thanh Ba này. Xe vừa dừng, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa xuống xe, hai người tay trong tay đi lên bậc thang, gặp Vu Tùng mới đi ra cửa. Vu Tùng dừng chân lại gật đầu với Trần Tĩnh: “Bà…”
Trần Tĩnh cũng đoán được anh ta muốn gọi gì, cô cười nói: “Anh cứ tiếp tục gọi tôi là Trần Tĩnh đi.”
Vu Tùng hơi dừng lại.
Anh ta ừ một tiếng.
Tưởng Hòa cười hỏi: “Vu Tùng, có phải anh muốn gọi Trần Tĩnh là bà chủ không?”
Vu Tùng nhìn về phía Tưởng Hòa: “Không được sao?”
Tưởng Hòa cười rộ lên.
Vu Tùng nhìn cô ấy vài giây, không đáp lại, sau đó xuống bậc thang đi ra xe. Tưởng Hòa quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta đang cầm điếu thuốc gẩy gẩy. Tưởng Hòa không nhìn nữa khoác tay Trần Tĩnh, theo chân Trần Tĩnh bước vào Thanh Ba, cô ấy nói: “Vu Tùng đi theo bên người tổng giám đốc Phó rất lâu rồi, nghe nói anh ta biết đấm bốc.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Hai người vừa vào cửa đã có người chào đón, ghế dài ở bên kia còn vị trí, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đi tới ghế dài. Yến Tuân và Văn Liễm đã tới, bên cạnh Văn Liễm còn có Hạ Ngôn. Hạ Ngôn rất đẹp, cô ấy sinh ra để dành cho vũ đạo. Cô ấy ngước mắt nhìn Trần Tĩnh rồi gật đầu, Trần Tĩnh cũng mỉm cười.
Yến Tuân đảo ly rượu cười nói với Trần Tĩnh: “Anh ấy còn chưa tới, nghe nói đang xử lý công việc.”
Trần Tĩnh nói: “Ừ, anh ấy gửi tin nhắn cho tôi rồi.”
Cô và Tưởng Hòa ngồi xuống. Tưởng Hòa cười với Yến Tuân rồi chào hỏi với Văn Liễm và Hạ Ngôn. Hạ Ngôn bắt tay với Tưởng Hòa. Yến Tuân lần lượt rót rượu cho các cô, Trần Tĩnh nhận lấy rồi cụng ly với anh ta, uống một ngụm. Văn Liễm và Hạ Ngôn nói chuyện với nhau, cũng nâng ly với Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cũng nâng ly, thoải mái uống.
Sau đó chờ Phó Lâm Viễn, cô nói chuyện với Tưởng Hòa, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với Yến Tuân. Yến Tuân nhớ nhất là lúc cô chơi mạt chược ở Lê Thành, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt xinh đẹp, chuyên tâm và cẩn thận. Yến Tuân nghĩ, chẳng trách Phó Lâm Viễn thích cô. Trên người Trần Tĩnh có kiểu dịu dàng mà tự tin, mỗi một hành động đều rất hào phóng.
Thỉnh thoàng còn có chút dịu dàng.
Lúc này, Trần Tĩnh cũng bị những người đàn ông ngồi trên một băng ghế dài khác nhìn thấy, có người cầm ly rượu đứng dậy đi tới ghế dài bên này, đứng bên cạnh Trần Tĩnh nói gì đó, vẻ mặt Phó Lâm Viễn lạnh lùng đi qua.
Anh đi tới ghế dài, cởi cà vạt xuống rồi tiện tay đưa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh ngửa đầu, đưa tay nhận lấy, người đàn ông đến gần kia sững sờ, anh ta nhìn về phía Phó Lâm Viễn: “Hai người quen nhau à?”
Phó Lâm Viễn kéo cổ áo ra, ngữ khí nhàn nhạt: “Không tính là quen, cô ấy là vợ của tôi.”
Người đàn ông kia vừa nghe nửa câu trước thì thở phào một hơi, sau khi nghe câu sau thì sững sờ mất mấy giây, sau đó đón nhận lấy ánh mắt tàn bạo của đối phương, người đàn ông kia nhanh chóng cầm lấy ly rượu chuồn đi.
“Ha ha.” Yến Tuân không nhịn được cười rộ lên, Phó Lâm Viễn đi đến ghế dài ngồi xuống bên trái Trần Tĩnh, anh cầm ly rượu lên liếc mắt nhìn Trần Tĩnh: “Nói chuyện với anh ta bao lâu rồi?”
Trần Tĩnh bỏ cà vạt của anh vào trong túi rồi cũng cầm ly rượu lên uống, nói: “Không nói chuyện được lâu.”
Tay cô nhẹ nhàng khoác lên cánh tay anh, ánh mắt Phó Lâm Viễn liếc qua cổ tay đang giữ lấy tay anh, hầu kết anh khẽ giật, không nhìn nữa, uống rượu.
Lại bị cô dỗ rồi.
Tưởng Hòa ở bên cạnh nhìn thấy cũng nở nụ cười.
Cứu mạng.
Tổng giám đốc Phó cũng biết ghen!
Ha ha.
Hôm nay cũng không có nhiều người trong Thanh Ba, buổi tụ họp hôm nay chủ yếu là vì Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh đã đăng ký kết hôn. Mọi người trò chuyện với nhau, Yến Tuân cảm thấy chẳng có gì thú vị bèn lấy thẻ bài và bài poker ra, hỏi bọn họ muốn chơi như thế nào. Phó Lâm Viễn chọn thẻ bài, loại này khó chơi hơn bài poker một chút.
Phải làm quen với một vài chú ngữ, chú ngữ đấu với chú ngữ, có được lá vu nữ, có thể yêu cầu đội thua chơi đại mạo hiểm.
Yến Tuân kêu Tưởng Hòa qua anh ta chơi cùng, như vậy là biến thành ba đội chơi. Phó Lâm Viễn nhận lấy thẻ bài, anh ngắm nghía một hồi. Trần Tĩnh cũng là lần đầu tiên thấy anh chơi trò này, ngón tay anh dưới ánh sáng mờ ảo lộ ra khớp xương rõ ràng, xào bài cũng rất nhanh. Anh dừng lại chia trước mặt Trần Tĩnh.
Chia lần lượt từ bên phải qua.
Trần Tĩnh cầm bài của mình lên nhìn một cái, có vu nữ, cô sửng sốt. Bài trong tay Phó Lâm Viễn rất tốt, ánh mắt anh liếc qua bài trong tay Trần Tĩnh, anh nhíu mày lại: “Vợ à, số em đỏ thật đấy.”
Trần Tĩnh an tĩnh vài giây: “Không phải là anh chia bài à?”
Phó Lâm Viễn chia bài: “…”
Được! Ván này dù Phó Lâm Viễn có đánh thế nào thì lá vu nữ trong tay Trần Tĩnh đã định sẵn dù bọn họ có thắng thì cũng phải làm gì đó. Yến Tuân ném xuống một lá bài cuối, vừa cười vừa nói: “Đại mạo hiểm của chúng ta hôm nay rất đơn giản, nghe nói không có người phụ nữ nào có thể còn sống mà đi ra từ điện thoại của chồng mình.”
“Nếu vậy thì, Trần Tĩnh cầm điện thoại của chồng cô đi, xem wechat của anh ấy có nhắn tin với người con gái khác không?”
Trần Tĩnh khựng lại một chút.
Cô nhìn qua Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn cũng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt chạm nhau. Anh đưa điện thoại cho cô, Trần Tĩnh cũng không lề mề, cô cầm lấy nhập ngày sinh nhật của mình. Ok! Mở ra rồi, tiếp theo cô vào wechat của anh, liếc nhìn vị trí cao nhất là cô, cô kéo xuống dưới thì chỉ có tin nhắn công việc.