Lúc này Trần Tĩnh hơi bối rối, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, bàn tay anh đặt trên má cô vừa ấm vừa có cảm giác xâm lược.
Đau lòng?
Có lẽ là vậy, dù sao cô cũng đã thích anh từ lâu.
Nhưng lúc này, cô đang lý trí giúp anh xử lý vết thương, lẽ ra anh không nên nhìn thấu trái tim của cô.
Đôi môi của Trần Tĩnh rất nhợt nhạt, hôm nay cô chỉ bôi một lớp son dưỡng, nhìn vào đôi mắt hẹp và dài của anh, nói: "Tổng giám đốc Phó, anh là ông chủ của tôi, bất cứ khi nào tôi cũng phải tuân thủ trách nhiệm của một cấp dưới."
"Cho dù có đau lòng, cũng bởi vì anh là ông chủ của tôi."
Phó Lâm Viễn nhìn vào ánh mắt xinh đẹp của cô: "Thật sao."
Hai chữ nói ra nhẹ nhàng, trầm thấp. Trần Tĩnh khẽ gật đầu, Phó Lâm Viễn liếc nhìn qua môi cô, rút tay về, anh cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
Có một vệt máu dính lại trên mặt Trần Tĩnh, cô cảm thấy như có dị vật ở đó. Trần Tĩnh rút băng gạc, lau máu trên mặt mình. Lau xong, cô lại nhìn vết thương trên cằm của anh.
Chiếc tăm bông lại chạm vào chỗ đó.
Hàm của người đàn ông lạnh băng cứng rắn, có đường nét rõ ràng, cảm nhận được độ cứng, Trần Tĩnh hơi dùng sức, không nhẹ nhàng như lúc đầu nữa.
Khi dùng sức, cô liếc trộm anh một cái.
Dường như anh không nhận ra. Tài liệu này có vài trang, Phong Nguyên điều chỉnh chức vị mới của công ty Thị Nguyên, viết rất chi tiết, hiển nhiên là ông ta còn cảm tình với mấy người bạn cũ, cho dù những người bạn kia đã từng phá Phong Nguyên khiến công ty lâm vào nguy hiểm. Nhưng lần thu mua và tổ chức lại này, Phong Nguyên vẫn nghĩ tới bọn họ.
Ông ta vốn tưởng rằng Phó Lâm Viễn sẽ cho ông ta vài phần thể diện, nhưng thật ra Phó Lâm Viễn sẽ không nương tay, tài liệu này đối với anh chẳng khác gì giấy vụn.
Anh sẽ đọc, nhưng anh chỉ muốn xem xem Phong Nguyên có thể ngu ngốc đến mức nào.
Một số công ty nước ngoài ăn thịt người không chớp mắt, họ đã điều tra tỉ mỉ về Thị Nguyên, hôm nay là ác ý thu mua thì ngày mai sẽ không còn Thị Nguyên nữa.
Lần này Phó Hằng đã kéo Thị Nguyên ra khỏi địa ngục.
Phó Lâm Viễn ném tài liệu sang một bên, Trần Tĩnh đã xử lý xong vết thương trên cằm của anh, cô nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, lại lấy tăm bông, sát trùng các ngón tay của anh.
Phó Lâm Viễn dịch người ra sau, đưa mắt nhìn cô.
Cô rất nghiêm túc, hàng mi không chớp, vầng trán nhẵn nhụi, lông mày mảnh, sạch sẽ và xinh đẹp.
Một vài tiếng ting, khi điện thoại di động của anh reo lên, anh nhìn sang chỗ khác, cầm lấy điện thoại di động, dùng những đầu ngón tay thon dài mở nó ra.
Có một hình đại diện mới trong mục lời mời kết bạn với anh.
Ảnh đại diện là một người phụ nữ, mặc áo hai dây và quần jean, lộ eo, hướng về phía hoàng hôn, đứng bên lan can và chỉ chụp bóng lưng.
Tên là MO_nhi
Thỉnh thoảng WeChat của anh sẽ có một vài cô gái như vậy kết bạn. Không biết bọn họ lấy WeChat của anh ở đâu, tóm lại, thỉnh thoảng sẽ có, hiển nhiên họ biết anh là ai.
Thông thường, nếu anh có tâm trạng tốt, anh sẽ chấp nhận.
Tâm trạng không tốt thì anh bỏ qua, hôm nay cũng như vậy.
Trần Tĩnh đang thoa chút thuốc cuối cùng cho anh, sau khi thoa xong, cô vứt tăm bông, cất nước oxy già vào hộp thuốc rồi đậy nắp lại.
Lúc này Vu Tùng cũng từ bên ngoài trở về, thấy Trần Tĩnh đã làm xong, lập tức đi lên cầm hộp thuốc đi.
Phó Lâm Viễn cất điện thoại, đứng dậy liếc cô một cái: "Ăn cơm chưa?"
Trần Tĩnh liếc nhìn đống tài liệu ném trên mặt đất, cho rằng anh không hài lòng với hành động của Phong Nguyên, cô nhìn Phó Lâm Viễn, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi vẫn chưa ăn, nhưng tôi phải quay lại ăn cơm với Tưởng Hoà, cô ấy vẫn còn đang ngủ."
Hiếm khi Phó Lâm Viễn mặc quần áo khác ngoài bộ vest.
Anh chộp lấy chiếc áo khoác đen bên cạnh mặc vào, nghe những gì Trần Tĩnh nói, anh nói với Vu Tùng: "Đưa cô ấy về đi."
Vu Tùng trả lời: "Vâng."
Sau đó, ba người rời khỏi nơi này, bên ngoài trời đã tối, biệt thự im ắng, sau lưng là một ngọn núi. Gió không quá mạnh, nhưng khá lạnh, Phó Lâm Viễn cúi đầu châm một điếu thuốc, đút hai tay vào túi quần, đến bãi đậu xe, thay vì đi cùng họ, anh đi bộ đến chiếc xe SUV to lớn đang đậu và ngồi vào ghế lái.
Vu Tùng mở cửa xe, Trần Tĩnh cúi người ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Vu Tùng khởi động xe, chiếc xe lái ra ngoài, lướt qua chiếc SUV phía trước. Phó Lâm Viễn tùy ý đặt bàn tay cầm điếu thuốc lên cửa sổ xe, nhìn xuống điện thoại, cả người hòa vào bóng tối, mặt mày nghiêm nghị.
Anh như vậy càng thu hút sự chú ý của phụ nữ nhiều hơn.
Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, chiếc xe chạy thẳng vào đường lớn và trở về nhà.
Quả nhiên, Tưởng Hoà vừa mới ngủ dậy, đang ngồi ở trên sô pha ôm gối nhìn qua đôi hoa tai, Trần Tĩnh vừa vào cửa, Tưởng Hoà lập tức giương mắt nhìn: "Tớ còn tưởng cậu không về chứ, tớ còn định gọi thức ăn bên ngoài."
Trần Tĩnh thay giày, bên ngoài khá lạnh.
Cô ngồi xuống nói: "Gọi đi, rồi cùng nhau ăn cơm."
Tưởng Hoà liếc nhìn cô một cái, cầm điện thoại bắt đầu gọi đồ ăn, gọi món xong cô ấy cất đôi hoa tai màu tím đi, sau đó vỗ vai Trần Tĩnh: "Nói cho tớ biết, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"
Trái tim của Trần Tĩnh lỡ một nhịp, cô quay sang nhìn cô ấy: "Chuyện gì?"
Tưởng Hoà ranh mãnh xích lại gần cô, chỉ vào chóp mũi của cô: "Giám đốc Lục đang theo đuổi cô, phải không?"
Trần Tĩnh dừng lại.
Cô hít một hơi thật sâu nói: "Sao mọi người ai cũng biết chuyện này thế?"
"Đó không phải là bí mật. Lúc anh ta chiếu chữ lên toà nhà, trong công ty chúng ta đã có người biết."
Trần Tĩnh bất lực, cô không biết phải nói gì.
Tưởng Hoà tặc lưỡi vài lần: "Tổng giám đốc Lục có con mắt tinh tường, nhưng đáng tiếc anh ta không phải là người tốt."
Bất kể là ai, cũng đều cảm thấy như vậy, Kiều Tích cũng không ngoại lệ.
Trần Tĩnh mỉm cười và nói: "Tớ với anh ta chỉ là quan hệ ông chủ và cấp dưới."
Tưởng Hoà gật đầu: "Rất tốt."
"Bạn gái cũ của anh ta rất nhiều. Anh ta nổi tiếng đào hoa. Hơn nữa, anh ta vốn ăn mặn, chẳng kiêng kị thứ gì. Anh ta thích tất cả các loại phụ nữ, anh ta chấp nhận bất cứ ai theo đuổi anh ta. Anh ta thậm chí sẽ dành thời gian của mình để theo đuổi những người phụ nữ khác. Chậc chậc… loại đàn ông như vậy, nếu khuyên anh ta hồi tâm chuyển ý, sợ rằng vĩnh viễn anh ta cũng chẳng thay đổi.”
Trần Tĩnh cười gật đầu: "Ừm."
Tưởng Hoà tiếp tục: "Nhưng tổng giám đốc Phó thì ngược lại, dường như luôn bị những người phụ nữ khác theo đuổi. Anh ấy hiếm khi chủ động theo đuổi người khác."
Trần Tĩnh trầm mặc vài giây không trả lời.
Tưởng Hoà thở dài: "Nếu là tớ, tớ sẽ sẵn sàng thử theo đuổi anh ấy. Có được một người đàn ông như vậy, thì thật là hạnh phúc."
Trần Tĩnh vẫn im lặng, cô cảm thấy hai má hơi khô nên đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vô tình nhìn thấy ba bông hồng trắng được cắm trong chiếc bình nhỏ ở phòng tắm, Trần Tĩnh sửng sốt, cô lấy khăn giấy lau mặt rồi hỏi Tưởng Hoà đang trong phòng khách: "Tại sao trong phòng tắm lại có hoa?"
Tưởng Hoà mang đồ ăn vào nhà, quấn chặt chăn quanh người và nói: "Sáng nay Phùng Chí đã mua, nhân tiện tặng tớ ba bông, hoa hồng trắng rất đẹp phải không?"
Trần Tĩnh bước ra khỏi phòng tắm.
Tưởng Hoà nói: "Sáng nay, tớ nhìn thấy một cánh đồng hoa hồng trắng rộng lớn. Chúng thật đẹp lại thuần khiết. Phùng Chí lập tức dừng lại để mua chúng."
Trần Tĩnh ngồi trên sô pha "Ừ" một tiếng.
Khi mọi người nhìn thấy bông hồng trắng, dường như họ cũng nghĩ giống như cô ấy, thánh thiện, trong sạch, xinh đẹp không thể đạt được.
Sau bữa tối, Trần Tĩnh và Tưởng Hoà ra ngoài, Trần Tĩnh lái xe trả lại những món đồ trang sức và quần áo đã thuê, tất cả đều ở tình trạng tốt, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Hoà không muốn trả hơn mười ngàn nhân dân tệ cho việc này, Trần Tĩnh cũng vậy.
_
Ngày hôm sau là thứ hai.
Trần Tĩnh đi làm với Tưởng Hoà, Trần Tĩnh lái xe đến tầng hầm, sau khi đỗ xe, hai người lên lầu, cô lái xe còn khá chậm.
Sau khi ra khỏi thang máy, Vu Tùng gọi điện bảo Trần Tĩnh thu dọn đồ đạc, hôm nay Phó Lâm Viễn có cuộc họp quan trong, sau cuộc họp sẽ có một cuộc phỏng vấn.
Trần Tĩnh đáp một tiếng.
Thu dọn xong, cô đi xuống lầu, chiếc ô tô màu đen dừng trước cổng tòa nhà, Trần Tĩnh giẫm giày cao gót bước tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Cô quay lại nhìn Phó Lâm Viễn: "Chào buổi sáng tổng giám đốc Phó."
Đầu gối Phó Lâm Viễn đang đặt tài liệu, không ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị, ừ một tiếng.
Trần Tĩnh ngồi thẳng và nhìn con đường phía trước, đi đến địa điểm họp.
Sau khi lên tầng hai, hệ thống sưởi khá tốt, người tổ chức ra đón, Phó Lâm Viễn cùng đối phương bắt tay, đối phương cười chào hỏi: "Tổng giám đốc Phó, đi bên này."
Phó Lâm Viễn liếc nhìn Trần Tĩnh, trầm giọng nói: "Lầu một có đồ ăn sáng, cô đi ăn với Vu Tùng đi."
Trần Tĩnh đã ăn rồi, nhưng cô vẫn đồng ý.
Phó Lâm Viễn thu hồi ánh mắt, đi theo người kia. Anh cao hơn người tổ chức một cái đầu, khoát tay áo, cụp mắt lắng nghe đối phương nói, bóng người biến mất sau cánh cửa.
Cửa đóng lại, điện thoại di động của Trần Tĩnh vang lên, là Vu Tùng gọi.
Cô không trả lời mà trực tiếp đi xuống lầu, Vu Tùng đứng ở cửa nhà hàng vẫy tay với cô, Trần Tĩnh mỉm cười đi về phía anh, Vu Tùng nói: "Tôi sắp chết đói đến nơi rồi."
Bên trong là một cái sảnh, Trần Tĩnh rót một tách cà phê nhìn Vu Tùng ăn.
Sau khi ăn xong, trợ lý của ban tổ chức đến gặp Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đi với đối phương để kiểm tra lại nơi phỏng vấn và nội dung phỏng vấn, trợ lý của đối phương cầm một cuốn sổ hỏi: "Tôi có thể hỏi một câu hỏi riêng tư được không?"
Trần Tĩnh bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương cười nói: "Tốt nhất là không nên."
Trợ lý bên kia có chút thất vọng, cô ta gật đầu: "Được, vậy cô đọc nội dung phỏng vấn rồi ký tên hộ tôi."
Trần Tĩnh nhận lấy, đọc kỹ những nội dung này.
Tất cả đều là vấn đề của ngành, Trần Tĩnh xem đi xem lại, lấy bút, ký tên vào đó rồi đưa tập tài liệu lại cho đối phương. Cũng sắp đến giờ, Trần Tĩnh cùng trợ lý của đối phương đi ra khỏi phòng phỏng vấn, nhìn thấy đám người Phó Lâm Viễn đang đi về phía bên này, Trần Tĩnh dừng lại ở chỗ cũ chờ anh.
Người tổ chức liếc nhìn đồng hồ và cười nói: "Tổng giám đốc Phó, anh có muốn đeo cà vạt không?"
Phó Lâm Viễn nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh mở chiếc túi nhỏ ra, bên trong có một chiếc hộp, cô lấy chiếc cà vạt ra. Trần Tĩnh đưa nó cho Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn nhận lấy rồi từ từ mở ra, dựng cổ áo lên, rồi thắt lại. Khi người tổ chức đang nói chuyện với anh, Trần Tĩnh chợt nhớ ra rằng chiếc cà vạt này có một chiếc khuy mỏng bằng vàng, cô dừng lại, tiến lên một bước và nhận lấy chiếc cà vạt từ tay Phó Lâm Viễn.
Cô bất ngờ tiến lại gần, mang theo một mùi thơm thoang thoảng, Phó Lâm Viễn cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn cô, trái tim của Trần Tĩnh đập thình thịch, cô thì thầm: "Tổng giám đốc Phó, chiếc khuy vàng còn ở công ty, tôi quên lấy."
Cô ở rất gần anh, lông mày và mắt rất đẹp, màu môi cũng ưa nhìn, làn da trắng nõn nà như sứ.
Phó Lâm Viễn đút tay vào túi quần, nhìn cô chằm chằm vài giây rồi nói: "Vậy thì đừng thắt nữa."
Nói xong, anh ra hiệu cho cô gỡ xuống.
Trần Tĩnh vội vàng tháo cà vạt, trong lòng hơi tự trách vì mình lại quên mất chi tiết nhỏ như vậy. Người tổ chức nhìn thấy cô thư ký xinh đẹp đột nhiên đến gần Phó Lâm Viễn, nhướng mày vô cùng thích thú, một người đẹp trai và một người xinh gái, hơn nữa cô thư ký có chiều cao vừa phải, cảnh tượng này thật là bắt mắt.