Hoa Hồng Đỏ

Chương 86



Lời vừa nói ra.

Bầu không khí ngưng trệ, im lặng một lúc.

Trần Tĩnh quay đầu nhìn Phó Lâm Viễn, anh ngước mắt lên, đút tay vào túi quần, cũng nhìn cô vài giây, Trần Tĩnh liếc anh một cái, rồi rời mắt đi, cô nhìn Chu Thần Vĩ.

Cô muốn nói không sao, lần sau rồi nói.

Chu Thần Vĩ lại ngước mắt lên, nói: "Được, nói luôn bây giờ đi."

Anh ta nói: "Anh Phó ở đây, cũng có thể làm nhân chứng."

Anh ta nói như vậy, Trần Tĩnh thấy cũng được, cô đi về phía bàn làm việc, lấy bản thỏa thuận trước đó ra, bước tới ghế sô pha, Chu Thần Vĩ cũng đi tới, Phó Lâm Viễn cầm lấy bản kế hoạch ở bên cạnh, nhìn lướt qua Trần Tĩnh một cái.

Hồi nãy cô trừng mắt với anh à?

Phó Lâm Viễn nheo mắt, sau đó nhìn lướt qua Chu Thần Vĩ một cái, rồi mới cúi đầu tiếp tục đọc bản kế hoạch.

Sau khi ngồi xuống.

Trần Tĩnh đứng dậy rót một ly nước để bên cạnh Chu Thần Vĩ, anh ta lập tức nói: "Cảm ơn."

Trần Tĩnh ngồi xuống, mở bản thỏa thuận ra.

Cô nhìn Chu Thần Vĩ nói: "Anh muốn thế nào?"

Chu Thần Vĩ nhìn đôi lông mày thanh lệ của cô, thầm thở dài, nói: "Tôi muốn trả lại cổ phần, em chỉ cần trả lại giá gốc cho tôi là được, nhưng nếu em đang thiếu tiền, sau này trả cũng không sao, để chỗ em làm vốn quay vòng cũng được."

Trần Tĩnh nói: "Vậy thì không cần."

"Tôi có tiền mặt, tôi có thể dựa theo phương thức lãi suất để trả lại cho anh, dù sao tôi cũng cần cổ phần của anh mà." Cô không giàu có như Phó Hằng, có thể tăng gấp đôi giá để mua cổ phần, nhưng cô có thể sử dụng cách khác.

Chu Thần Vĩ vô thức nhìn Phó Lâm Viễn đang dựa vào bàn làm việc.

Anh ta thu lại tầm nhìn.

Nói: "Không được, tôi không thể lấy tiền lãi của em, em chỉ cần hoàn lại số tiền ban đầu cho tôi là được, thời gian chúng ta hợp tác quá ngắn, cứ coi như đây là lần lập nghiệp chưa thành công, tôi có thể lấy lại tiền là được rồi."

Câu nào của anh ta cũng là đang suy nghĩ cho Trần Tĩnh.

Phó Lâm Viễn nghe mà khó chịu, anh giơ tay lên hung hăng kéo cổ áo.

Nghiến chặt hàm một chút, anh cầm cái ly bên cạnh uống một ngụm nước ấm, hung hăng uống, lại liếc nhìn Chu Thần Vĩ.

Anh lên tiếng mỉa mai.

"Có tiền mà không cần?"

Trần Tĩnh quay đầu nhìn Phó Lâm Viễn.

Sắc mặt người đàn ông rất lạnh lùng.

Trần Tĩnh không nhìn anh nữa, cô quay sang nhìn Chu Thần Vĩ nói: "Ít nhiều gì cũng lấy chút lãi, tôi cũng yên tâm hơn."

Chu Thần Vũ nghe cô nói như vậy.

Ngập ngừng trong chốc lát.

Sau khi suy nghĩ, anh ta nói: "Thôi được vậy."

Lúc này anh ta mới xót xa phát hiện, cô mua cổ phiếu, đồng thời trả cả lãi suất, cũng là đang vạch ra một ranh giới rõ ràng, tại sao anh ta lại không nhận ra ngay từ đầu cơ chứ. Trần Tĩnh cười nói: "Được, vậy đợi tôi làm lại bản thỏa thuận, sau đó chúng ta sẽ chính thức bàn giao, trong vòng ba ngày tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh."

"Cảm ơn."

"Gần trưa rồi, tôi về nấu cơm trước đây." Chu Thần Vĩ tự nhắc nhở mình, thả lỏng một chút, sau này vẫn còn là hàng xóm, tuy rằng sau này cơ hội trở thành hàng xóm bình thường sẽ ít đi, nhưng tương lai còn dài như thế, sẽ luôn có cơ hội để anh ta bù đắp những tổn thương đã gây ra cho cô, Chu Thần Vĩ đứng dậy, Trần Tĩnh cũng đứng dậy theo, nói: "Được, anh về đi."

Chu Thần Vĩ lại nhìn cô một lần nữa, rồi mới quay người đi về phía cửa.

Trần Tĩnh đích thân tiễn anh ta ra về.

Phó Lâm Viễn không ngẩng đầu lên, anh vẫn đang đọc bản kế hoạch, cho dù anh im lặng, cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của anh. Chu Thần Vĩ cảm thấy mọi người đều cùng tuổi, tại sao người này lại có khí chất khác biệt so với những người còn lại, lúc này anh ta cũng hiểu rõ, quan hệ giữa Trần Tĩnh và anh, nhất định có mối quan hệ khác ngoài cấp trên và cấp dưới.

Bởi vì, Trần Tĩnh quay về thị trấn Chu, những người sống ở thành phố lớn như bọn họ cũng kéo nhau về đây.

Người trợ lý họ Vu, giám đốc Chung ở siêu thị, tổng giám đốc Phùng của phòng đầu tư, đều không phải là người bình thường. Lúc này anh ta mới phát hiện, sau khi Trần Tĩnh trở về thị trấn Chu, nơi này đã thay đổi lớn như thế nào, siêu thị được mở ra, mảnh đất lớn như vậy còn được thuê để mở khách sạn, có lẽ tương lai nơi này sẽ có thay đổi, mà những điều này là thứ mà anh ta sống ở đây nhiều năm như vậy nhưng không thể làm được.

Chu Thần Vĩ bước tới đầu cầu thang, quay đầu lại nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh đứng ở đó, nở nụ cười trên môi.

Khuôn mặt thanh tú, vừa xinh đẹp vừa nhã nhặn trầm tĩnh.

Chu Thần Vĩ cũng mỉm cười với cô, sau đó đi xuống cầu thang.

Sau khi nhìn thấy anh ta rời đi, Trần Tĩnh quay trở về bàn, thu dọn ly nước dùng một lần trên bàn, lau sạch vết nước trên bàn rồi cầm bản thỏa thuận lại bàn làm việc, Phó Lâm Viễn cầm lấy cây bút đen mà cô đặt ở bên cạnh, mở nắp bút và ký tên vào bên dưới, sau đó ném nó lên bàn của Trần Tĩnh, anh cầm một bản thiết kế khác lên xem.

Trần Tĩnh biết anh đang tìm hiểu về khách sạn.

Con người anh luôn nghiêm túc, đối với tất cả các dự án đều rõ như lòng bàn tay.

Trần Tĩnh cất bản kế hoạch, cô in ra một bản thiết kế bể bơi mới nhất, bước tới máy in cầm lên, đặt bên cạnh Phó Lâm Viễn.

Cô nói rằng đây là bản vẽ thiết kế của bể bơi, cô đã đổi thành phong cách này.

Bể bơi truyền thống đã không còn được ưa chuộng nữa, tốt nhất là nên bổ sung thêm một số phong cách mới mà giới trẻ hiện nay yêu thích. Phó Lâm Viễn xem xong bản vẽ thiết kế trên tay, đặt nó xuống, tiện tay cầm bản thiết kế bể bơi lên xem. Trần Tĩnh ở bên cạnh sắp xếp các tài liệu khác, Phó Lâm Viễn lật xem xong bản vẽ thiết kế bể bơi, anh ngước lên nhìn cô.

Một lát sau, anh cụp mắt xuống, đặt bản thiết kế bể bơi lên bàn.

Anh cúi xuống, cầm lấy dây giày lỏng lẻo của cô rồi buộc lại.

Trần Tĩnh bị giật mình bởi động tác đột ngột của anh, cô cúi đầu xuống, vịn tay lên chiếc bàn theo phản xạ, nhìn thấy xoáy tóc của anh, cùng với bờ vai và tấm lưng rộng lớn của anh.

Tim cô đập thình thịch.

Giọng nói Phó Lâm Viễn trầm thấp hỏi: "Cho anh ta lãi suất rồi, em còn đủ tiền xài không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.