Sắp tới trưa rồi.
Cô xếp đống tài liệu lại với nhau rồi mới quay lại nhìn anh.
Phó Lâm Viễn nhìn qua, lúc này hai người nhìn nhau vài giây, Trần Tĩnh hỏi: "Tổng giám đốc Phó ăn trưa ở đâu?"
"Ăn cùng với ông Chung."
Trần Tĩnh gật đầu.
Cũng sắp tới giờ rồi, cô đi tới bên cửa sổ để đóng lại, không kéo rèm, cửa sổ sẽ có gió thổi vào, lúc có người ở đây thì thoải mái, nhưng nếu không có ai thì tài liệu có thể bị thổi bay, trời mưa sẽ lại càng rắc rối hơn. Trần Tĩnh đóng xong cửa sổ thì quay người lại, đúng lúc điện thoại của Phó Lâm Viễn reo lên, anh nói chuyện điện thoại, có vẻ là ông Chung.
Anh cho tay vào túi quần rồi đi ra ngoài.
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại đi ra ngoài, Phó Lâm Viễn đi được vài bước thì quay trở lại, đặt một cái thẻ lên bàn, Trần Tĩnh sửng sốt, vẻ mặt cô hơi lạnh nhạt.
Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn thấy biểu cảm của cô, hạ điện thoại xuống, nói: "Giữ lại cái thẻ này để tránh việc em không đủ tiền."
"Nếu cần thì cứ dùng đi, không dùng tới thì sau này bảo Vu Tùng gửi về Phó Hằng."
Anh nói rất nghiêm túc.
Trần Tĩnh thấy anh nghiêm túc, cô cầm thẻ, đưa cho anh, nói: "Tổng giám đốc Phó, thật sự không cần, nếu cần tôi sẽ nộp đơn xin Phó Hằng."
Cô đưa thẻ tới trước mặt anh.
Phó Lâm Viễn cụp mắt xuống, nhìn cái thẻ, rồi lại nhìn cô đang cầm thẻ, hai người gần trong gang tấc, anh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô: "Khi nào em mới có thể công khai sử dụng tiền của anh?"
Trần Tĩnh sững sờ.
Cô không trả lời.
Anh liếc nhìn cô, hơi buồn bực.
Cầm lại cái thẻ, suy nghĩ một lát, tùy ý ném lên cái bàn ở bên cạnh, nói: "Đưa cho Vu Tùng."
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
Trần Tĩnh liếc nhìn cái thẻ, anh nói rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng đó là thẻ phụ của anh. Trần Tĩnh từng cầm cái thẻ đó, cô bỏ nó vào trong một phong bì, định đưa nó cho Vu Tùng thật.
Lúc cô đi xuống lầu.
Phó Lâm Viễn đã cúi người ngồi vào trong xe, ông Chung chạy tới, cúi người xuống, ngồi vào ghế lái phụ, quay đầu lại nói với Phó Lâm Viễn chuyện gì đó. Vu Tùng gọi điện thoại ở cách đó không xa, Trần Tĩnh đi tới đưa phong bì cho Vu Tùng, anh ta đang nghe điện thoại tiện tay nhận lấy, Trần Tĩnh gật đầu với anh ta rồi đi về nhà.
Vu Tùng cúp điện thoại.
Mở ra xem.
Đó là thẻ phụ của tổng giám đốc Phó.
Anh ta nhìn bóng lưng Trần Tĩnh.
Rồi lại nhìn vào đuôi chiếc xe màu đen.
Niềm kiêu ngạo của tổng giám đốc Phó.
Ôi trời!
_
Đi lên cầu thang trở về nhà, Tiểu Mang giúp nhặt rau ở trong bếp.
Trần Tĩnh xắn tay áo, buộc tóc lên, vào bếp nấu canh và hấp sườn heo, Tiểu Mang lau tay, nhìn Trần Tĩnh lưu loát nấu ăn, không vội vã, đây cũng là một kiểu hưởng thụ, Tiểu Mang nói: "Chị Trần Tĩnh, chị nấu ăn giỏi thật đấy."
Trần Tĩnh cười nói: "Chị không giỏi đâu, mẹ chị mới giỏi cơ."
Tiểu Mang nói: "Chị Trần Tĩnh, chị biết nấu ăn từ khi nào vậy?"
"Hồi đại học."
"Ồ, giỏi thật, em cực kỳ thích món sườn heo cháy tỏi mà chị làm lần trước."
Trần Tĩnh nghe xong, cười nói: "Lần sau làm cho em ăn."
"Dạ."
Lúc này, Tiếu Mai đang chống nạng đi lại trong phòng khách, bà ấy đã dần làm quen được với cái chân kia, qua một thời gian nữa đi kiểm tra lại là có thể bỏ chống nạng và xe lăn rồi.
Trần Tĩnh bưng canh đi ra, nhìn thấy Tiếu Mai như vậy, nói: "Mẹ, đừng vội vàng quá."
"Không phải bác sĩ bảo mẹ phải vận động nhiều sao, mẹ phải thử chứ." Tiếu Mai đi tới, giúp cô bày đũa ra, bà ấy hỏi Trần Tĩnh: "Hôm nay Chu Thần Vĩ có tới văn phòng của con không?"
Trần Tĩnh vừa múc canh vừa trả lời có, anh ta đến để trả cổ phần.
"Trả là đúng rồi." Tiếu Mai thẳng thắn nói: "Chu Thần Vĩ là một người tốt, nhưng đáng tiếc lại có một người mẹ như vậy."
Tiểu Mang ở bên cạnh gật đầu lia lịa, cô ấy cũng thấy anh Thần Vĩ rất tốt, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, cô ấy cũng bị sốc. Hóa ra hủy hoại danh tiếng và sự trong sạch của một người ở thị trấn Chu lại dễ dàng như vậy, nhưng cô ấy ở thành phố Chu kia cũng giống như vậy, một chuyện nhỏ cũng có thể lan truyền thành thứ lung tung rối loạn được, đặc biệt là lần trước mẹ cô ấy bị bệnh đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là u xơ tử cung, người khác nói mẹ cô ấy mắc bệnh gì đó không sạch sẽ.
Trần Tĩnh đỡ Tiếu Mai ngồi xuống, cầm lấy cái nạng trên tay bà ấy, nói: "Ăn cơm thôi mẹ."
Tiếu Mai ngồi xuống.
Tiểu Mang cũng ngồi xuống theo.
Ba người bắt đầu ăn cơm.
Tiếu Mai hỏi Trần Tĩnh: "Hôm nay con có mua thêm đồ ăn không?"
Trần Tĩnh múc cơm nói: "Có mua một ít."
"Vậy thì được."
Trần Tĩnh thầm nghĩ.
Anh có tới hay không còn chưa chắc nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Mang đi rửa bát đĩa, Trần Tĩnh ngồi với Tiếu Mai một lúc, buổi chiều phải đi qua chỗ khách sạn, công đoạn ốp gạch của khách sạn cũng gần xong rồi, tiếp theo là cho đồ nội thất vào, Trần Tĩnh đã liên hệ với từng công ty đồ nội thất ở thành phố Chu, tất cả các đơn đều đặt hàng trực tuyến và giao hàng tận nơi.
Buổi chiều về thị trấn Chu.
Không nhìn thấy xe của Phó Lâm Viễn, nhưng lại thấy Vu Tùng đi xuống từ tòa nhà đối diện, theo sau là ông chủ của tòa nhà này.
Tòa nhà đó đã được xây hơn một năm, mới xây dựng xong và đang được cho thuê.
Trần Tĩnh nhìn thoáng qua rồi đi về nhà.
Buổi tối cô không ra ngoài, mà ở trong phòng tìm xem ảnh, xem nội thất, thỉnh thoảng liên lạc với Phùng Chí, bây giờ anh ta vẫn còn đang tăng ca, nói kháy chửi mát, cũng không biết đang nói về ai. Sau đó thì có người giao tới một tập tài liệu, Trần Tĩnh thấy anh ta bận nên cúp máy, nhấp vào xem thị trường chứng khoán Mỹ, kiểm tra số chứng khoán cô đang sở hữu.
Gần đây có hai ngân hàng xảy ra một số vấn đề.
Để đề phòng, Trần Tĩnh đã bán chúng trước.
Tưởng Hòa biết cô bán, cũng bán theo cô, cô ấy gửi tin nhắn: [Cục cưng Tĩnh Tĩnh, tớ nghe theo cậu.]
Trần Tĩnh mỉm cười.
Đột nhiên hơi nhớ Tưởng Hòa.
Nhưng gần đây Tưởng Hòa cũng bận, Phùng Chí đã giao rất nhiều công việc cho cô ấy, có lẽ cô ấy sắp được thăng chức rồi. Trần Tĩnh nói chuyện với cô ấy một lúc rồi đi tắm, sau đó ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Trần Tĩnh thức dậy vào khoảng chín giờ rưỡi sáng, cô vừa ngáp dài vừa đi ra ngoài, Tiếu Mai và Tiểu Mang đã ăn sáng xong, Tiểu Mang đang dạy Tiếu Mai cách chơi game.
Có tiếng chuông cửa.
Trần Tĩnh đi ra mở cửa.
Ngoài cửa.
Người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen, quần tây và áo vest, không thắt cà vạt, nhưng cổ áo được cài khuy chặt chẽ, một tay cầm túi hộp quà, tay kia đút túi quần.
Anh ngước mắt nhìn cô.
Trần Tĩnh ngây ra một lát.
Tiếu Mai hỏi: "Trần Tĩnh, ai vậy?"
"A, anh Phó ạ." Tiểu Mang tò mò đứng dậy nhìn ra bên ngoài, kêu lên. Phó Lâm Viễn rời mắt khỏi khuôn mặt của Trần Tĩnh, nhìn vào bên trong.
"Dì Tiếu, làm phiền rồi."
Tiếu Mai đã được Tiểu Mang đỡ ra, bà ấy nhìn thấy người đàn ông oai nghiêm ở bên ngoài, lập tức cười nói: "Cậu Phó, tôi còn đang suy nghĩ xem khi nào cậu tới đấy."
"Cháu xin lỗi, hai ngày nay cháu phải xử lý một số việc." Anh nói bằng giọng Bắc Kinh, trầm thấp dễ nghe.
"Mau vào trong ngồi đi, Tiểu Mang đi rót nước đi." Tiếu Mai cười nói, Tiểu Mang dạ một tiếng, nhanh chóng đi qua bên kia rót, Phó Lâm Viễn bước vào trong, ánh mắt nhìn lướt qua Trần Tĩnh. Trần Tĩnh lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay đóng cửa sau lưng, cô vừa mới ngủ dậy, còn hơi ngái ngủ, đầu tóc hơi rối, quan trọng là còn đang mặc bộ đồ ngủ, kiểu dài tay nhưng rất mỏng, mà trên người cô còn có mùi nước hoa trong phòng.
Hai người lướt ngang qua nhau.
Mùi nước hoa thoang thoảng bay vào khoang mũi, anh bình tĩnh đi vào bên trong, căn nhà này có ba phòng ngủ và hai phòng khách, phòng khách thông với nhà bếp.
Về cơ bản thì không có ban công, mà chỉ có một hàng cửa sổ, kiểu nhà phố kiểu cũ.
Có một chiếc bàn cạnh cửa sổ, bên trên có vài bông hoa và ít cây xanh, TV được treo trên tường, bên dưới là một chiếc bàn và một chiếc ghế sô pha bằng gỗ nhưng được bao phủ bởi đệm và vải bọc sô pha, tạo nên vẻ ấm áp vô cùng. Ngôi nhà ở đây đều có cùng một kiểu mẫu, Phó Lâm Viễn nhìn vài ba cái là đã nhìn xong cả ngôi nhà.
"Cậu Phó, ngồi đi." Tiếu Mai cười tươi chào đón.
Phó Lâm Viễn tiện tay đặt hộp quà lên bàn, nói cảm ơn.
Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, Tiểu Mang rót cho anh một ly nước.
Anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Tỏ vẻ cảm ơn.
Trần Tĩnh đóng cửa xong, nói: "Tổng giám đốc Phó cứ ngồi chơi với mọi người." Sau đó cô đi về phòng, đóng cửa phòng lại, trong phòng khá tối, Trần Tĩnh đứng trong bóng tối một lúc, cách bức tường là chiếc ghế sô pha, anh đang ngồi ở đó, anh đột ngột đến đây khiến cô trở tay không kịp. Sau khi đứng đó một lúc, Trần Tĩnh cởi bộ đồ ngủ, mở tủ quần áo, lướt đầu ngón tay lên từng chiếc mắc quần áo để chọn đồ.
Cô chọn một chiếc váy đơn giản trang nhã, đó là chiếc váy tối màu làm tôn dáng.
Sau đó, cô buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn và thon thả, chuẩn bị xong, Trần Tĩnh mới mở cửa đi ra ngoài, nghe thấy Tiếu Mai đang cảm ơn Phó Lâm Viễn đã chăm sóc Trần Tĩnh trong hai năm đó, nói nếu Trần Tĩnh không phải vì bà ấy, cũng sẽ không về thị trấn Chu sớm như vậy.
Phó Lâm Viễn lắng nghe.
Giọng nói trầm thấp, nói: "Cô ấy rất giỏi."
Bước chân Trần Tĩnh đi vào phòng tắm hơi khựng một chút, sau đó cô đóng cửa phòng tắm lại, đánh răng rửa mặt, sau khi lau sạch những giọt nước trên mặt, Trần Tĩnh mới đi ra.
Cô bước tới tủ và lấy ra một hộp trà từ trong đó.
Cô đi đến giữa ghế sô pha ngồi xuống, đun nước, pha trà.
Tiếu Mai mỉm cười, nói với Phó Lâm Viễn: "Uống thử trà Đại Hồng Bào ở chỗ chúng tôi đi."
"Vâng." Anh ngồi trên ghế sô pha đơn, chống khuỷu tay lên tay vịn, Tiếu Mai ngồi trên ghế sô pha dài cách anh không xa, anh nói chuyện không nhiều, nhưng Tiếu Mai lại nói rất nhiều. Tiếu Mai thật sự muốn hỏi anh một số câu hỏi khác, nhưng nhận thấy có vẻ người đàn ông này không dễ dàng hỏi chuyện, trừ phi anh muốn nói.
Vì vậy, Tiếu Mai cũng không biết phải nói gì, bà ấy chỉ có thể nói với anh về một số chuyện nhỏ nhặt trong gia đình.
"Cậu Phó là người Bắc Kinh à?"
"Hải Thành ạ." Chứng minh thư của Phó Lâm Viễn là ở Hải Thành.
Tiếu Mai ồ một tiếng.
Cười nói: "Hải Thành cũng là một thành phố lớn."
Phó Lâm Viễn: "Cũng tạm thôi ạ."
Hơi nước lượn lờ, Trần Tĩnh đặt một tách trà trước mặt anh, Tiểu Mang bị Tiếu Mai bảo đi mua đồ ăn rồi, Phó Lâm Viễn vươn bàn tay đeo đồng hồ cầm tách trà đó lên.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng ‘lộp bộp’.
Rèm cửa sổ bên kia đột nhiên buông xuống, sau đó một mảnh rèm lớn cứ như vậy rơi xuống, ba người trong phòng đều sửng sốt vài giây. Tiếu Mai ai da một tiếng, bà ấy muốn đứng dậy, nhưng cơ thể không cho phép, vì thế nhắc nhở Trần Tĩnh, cô đặt đồ đạc xuống, đứng dậy vòng qua bàn đi đến cửa sổ.
Cô nhặt rèm và nhìn lên trên.
"Trần Tĩnh, hư rồi sao?" Tiếu Mai hỏi.
Trần Tĩnh nhìn lướt qua nói: "Không phải hư, mà là bị rơi."
"Sao lại vậy? Ngày hôm kia mới treo mà." Tiếu Mai hơi nóng nảy, mất mặt thật, lúc đó người của công ty kia đến giúp lắp đặt, bây giờ bị rơi xuống cũng không rơi hết, chỉ rơi một nửa, phải làm sao đây, Trần Tĩnh phát hiện đối phương cài móc chưa đúng cách, bây giờ móc không bị hỏng mà là chưa cài hết.
Cô giơ tay đo đạc một lát.
Chiều cao không đủ, Trần Tĩnh nghĩ bên cạnh có một cái thang, nếu không được thì kéo xuống hết, cô buông rèm cửa xuống, kéo chiếc bàn có bình hoa và cây xanh ra.
Sau đó, cô nói: "Mẹ, con lấy cái thang sửa lại xíu."
Tiếu Mai: "Nếu không được con cứ gỡ xuống đi."
"Dạ."
Tiếu Mai nói xong, bà ấy nhìn qua Phó Lâm Viễn, nói lời xin lỗi, để bà ấy pha trà. Phó Lâm Viễn nhìn người phụ nữ lấy thang ra, anh đứng dậy, tùy ý đặt áo khoác lên tay vịn của ghế sô pha, cởi khuy tay áo rồi bước tới, cầm tấm rèm đã rơi xuống một bên lên, đôi chân dài bước lên cái thang.
Anh chỉ cần bước lên một bậc.
Anh ngước mắt lên, gắn lại cái móc.
Trần Tĩnh ngây ra.
Tiếu Mai cũng sững sờ.
Sau khi Phó Lâm Viễn cài xong một cái, anh nhìn xuống Trần Tĩnh: "Đưa cái còn lại đây."
Trần Tĩnh hoàn hồn lại: "Tổng giám đốc Phó, tôi làm cho."
"Cái còn lại." Giọng điệu kiên quyết của người đàn ông vang lên, Trần Tĩnh ngập ngừng, sau một lát, cô cúi người cầm một tấm rèm lớn dưới đất lên, dùng sức đưa lên cho anh. Phó Lâm Viễn đưa tay nhận lấy, dựa vào thang để móc từng cái, cái rèm có khá nhiều móc, Trần Tĩnh một tay giữ thang, ngước lên nhìn dáng vẻ anh cài móc rèm cửa, dáng vẻ ấy cũng giống như lúc xem tài liệu vậy.
Rất tập trung.
Đầu lông mày nghiêm nghị, thoạt nhìn không giống người làm chuyện này, nhưng anh rất nghiêm túc, cài tới giữa chừng, anh cảm thấy hơi nóng, giơ tay cởi cúc cổ áo.
Cổ áo được mở ra.
Trông anh lạnh lùng hơn một chút.
Tiếu Mai lặng lẽ quan sát, bà ấy nhìn Trần Tĩnh, ánh mắt Trần Tĩnh không giấu được tình cảm với cậu Phó. Tiểu Mang cầm đồ ăn đi vào, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ, cô ấy nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trên thang, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, thế mà anh lại đang giúp móc lại rèm cửa.
Sau khi làm xong, mồ hôi trượt xuống quai hàm của Phó Lâm Viễn.
Anh bước xuống bậc.
Lòng bàn tay hơi bám bụi, anh xắn tay áo lên, ánh mắt lơ đãng đảo quanh, anh nói: "Em chuyển cái bàn về vị trí cũ đi."
"Được." Trần Tĩnh quay người, chuyển bàn về phía cửa sổ.
Phó Lâm Viễn đi vào phòng tắm, mở vòi nước, chậm rãi rửa tay, nơi này có mùi thơm thoang thoảng của bồn tắm, giống như mùi trên người của Trần Tĩnh.
Sau khi Trần Tĩnh dọn bàn xong, cô lấy khăn giấy đi vào phòng tắm, lúc này đầu óc cô lóe lên, bước vào phòng tắm, nhưng đã quá muộn, Phó Lâm Viễn tắt vòi nước, anh tắt nhầm bên, tiếng ‘phụt’ vang lên, nước bắn ra ngoài, bắn lên mặt của Phó Lâm Viễn, thời gian giống như đứng yên lại, Trần Tĩnh đứng sau lưng anh.
Phó Lâm Viễn im lặng vài giây, những giọt nước lăn dài trên má anh.
Đầu lưỡi anh đảo quanh khoang miệng, chỉ vào vòi nước: "Cái gì vậy?"
Trần Tĩnh đột nhiên không kìm được, cô hơi mỉm cười, suýt chút nữa cười ra tiếng, cô bước nhanh tới tắt vòi nước, sau đó vươn tay lấy chiếc khăn lớn, lau má anh: "Xin lỗi, tổng giám đốc Phó, vòi đó bị hỏng."
Chiếc khăn lau trên mặt anh.
Trong mắt cô hiện lên nét cười, dáng vẻ nhịn cười của cô lọt vào trong mắt Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh nhón chân lau tóc, má, cằm và vai cho anh. Cô nghiêm túc lau, còn Phó Lâm Viễn chỉ để ý đến ý cười trong mắt và khóe môi không nhịn được kia của cô, anh hơi híp mắt, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô.
Động tác Trần Tĩnh dừng lại.
Cô ngước mắt lên.
Phó Lâm Viên nhỏ giọng hỏi: "Buồn cười lắm sao?"
Trần Tĩnh mím môi cố nén nụ cười, cổ anh đẫm nước, mái tóc anh ướt sũng, Trần Tĩnh mím môi lắc đầu, tiếp tục lau tóc và vai cho anh, trong lòng nghĩ nhất định phải gọi Vu Tùng mang quần áo tới cho anh. Phó Lâm Viễn cụp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô, bàn tay ôm lấy eo cô, bàn tay anh vì dùng sức mà nổi lên khớp xương rõ ràng.