Type-er & Beta : Mều
Chuyện này đúng là... dở khóc dở cười!
Trì Linh Đồng lẳng lặng ngửa mặt lên trời, trông ngóng ánh mặt trời gay gắt thêm chút nữa, khiến cô bốc hơi thành một làn khói cho xong, đỡ phải đối mặt với tình cảnh làm người ta suy sụp này.
Hai mươi tư tuổi, nếu nghịch chuyển thời không về những năm Dân Quốc, thì giờ con cô cũng biết đi mua xì dầu rồi. Hiện tại cô đang đứng dưới ánh nắng tháng năm chói chang, bị hai vị cán bộ phụ trách đăng ký hôn nhân ép hỏi, rốt cuộc chọn mẹ hay là chọn cha? Cô rất muốn gào to rằng: Ngày xưa hai người kết hôn cũng chẳng thèm mời con, tại sao giờ ly hôn thì chỉ cần một cú điện thoại đã bắt con bỏ mặc mọi thứ, chịu đựng say xe, nhẫn nhịn nôn mửa, ngăn dòng nước mũi, kiềm dòng nước mắt, từ phương trời xa xôi lao thẳng về tham dự?
Hôm qua, sáng sớm bắt đầu đi làm, cô ngồi trên xe buýt, trong đầu hiện lên phương án thiết kế Trang viên Âu Lục thì bà Đàm Trần gọi điện tới, bảo cô xin nghỉ phép ba ngày, trong nhà xảy ra chút chuyện. Cô như bị điện giật từ đầu tới chân, Thanh Đài cách Tân Giang hơn một ngàn kilômét, nếu không phải ngày nghỉ hay ngày lễ quan trọng, bà Đàm Trần và ông Trì Minh Chi cũng không bắt cô phải về nhà làm gì.
Quả nhiên không phải việc nhỏ. Một tháng trước, có một cô gái trẻ ôm bụng tới tìm bà Đàm Trần, nói rằng tôi đã mang thai con của chồng chị, sáu tháng, là thai Long Phụng(1) . Bà Đàm Trần dạy kinh tế học ở Đại học Ninh Thành, ông Trì Minh Chi dạy Tiếng Anh ở Đại học Tân Giang, hai người đều là giảng viên hướng dẫn cho nghiên cứu sinh, cũng được xem như phần tử trí thức cao. Chiều tối ngay ngày hôm ấy, bà Đàm Trần trở về Tân Giang, chẳng cần phải nghiêm khắc tra hỏi thì ông Trì Minh Chi đã khai báo toàn bộ sự việc. Câu chuyện chẳng có gì lãng mạn, cô gái kia tên là Cam Lộ, người Tây An, mới tới Đại học Tân Giang làm kế toán chưa lâu. Ông Trì Minh Chi nhìn cô ta thì luôn nhớ tới Trì Linh Đồng cũng đang bôn ba một mình ở xứ người như vậy, nên luôn quan tâm chăm sóc cô ta. Chăm sóc, chăm sóc, tới một ngày bỗng nhiên bị ma quỷ ám ảnh, không may phạm phải sai lầm mà đàn ông thường mắc. Sau đó Cam Lộ cũng không quấn lấy ông, thậm chí còn cố gắng giữ khoảng cách. Chẳng bao lâu sau, ông Trì Minh Chi nghe nói sức khỏe cô ta không tốt, xin nghỉ để về quê chữa bệnh. Ông còn mừng thầm, chỉ coi đó như một giấc mộng thoáng qua, ai ngờ lại xảy ra chuyện liên quan tới sinh mệnh như vậy. Nếu bà Đàm Trần không ngăn cản, ông Trì Minh Chi đã bế tắc mà tìm tới cái chết từ lâu rồi. Sống một đời thanh cao trăng gió, cuối cùng lại rơi xuống chốn phàm trần, một chữ hận sao tả hết tâm tình của ông. Cho dù có yêu hay không, ông Trì Minh Chi vẫn phải trả giá cho giấc mộng thoáng qua của mình.
(1) Thai sinh đôi, một bé trai và một bé gái.
Cam Lộ chỉ là một sinh viên học niên chế năm năm tại đại học nhưng trên phương diện này, một người đến sau như cô ta lại toàn thắng bà Đàm Trần – người phụ nữ có học vị tiến sĩ. Ly hôn vội vã nhưng nhà, xe và tiền tiết kiệm đều không phải chuyện cần bận tâm, chỉ có vấn đề Trì Linh Đồng sẽ ở với ai, hai người họ cảm thấy nên tôn trọng sự lựa chọn của cô. Nên mới nói, dân chủ quá cũng phản tác dụng, Trì Linh Đồng nghĩ như vậy đấy.
Thực ra tranh chấp hôn nhân kiểu này có thể để người trong cuộc tự tới tòa án giải quyết, nhưng một trong hai vị cán bộ đang ngồi đây lại là học trò của ông Trì Minh Chi, nhìn khuôn mặt như phủ một tần sương lạnh của ông, cô học trò không nỡ mở lời. Nhớ hồi còn học đại học, cô thường nhìn thấy ông Trì Minh Chi và bà Đàm Trần đẩy xe nôi tản bộ trên con đường rợp bóng cây, ông Trì Minh Chi nho nhã uyên bác, bà Đàm Trần khéo léo dịu dàng, Tiểu Đồng lại cực kỳ đáng yêu gặp ai cũng cười. Khung cảnh ấy, sau bao nhiêu năm vẫn in sâu trong trí nhớ người ta. Đám học trò gọi đây là lá cờ đầu hạnh phúc, chúng ta cứ đi theo cờ đầu, chắc chắn không lầm đường đâu.
Nhưng ngày hôm nay lá cờ đầu ấy lại ngã xuống, cô học trò nọ cảm thấy rất buồn bã.
Người trông khổ sở nhất là ông Trì Minh Chi, ông tuyệt vọng và suy sụp như thể bị toàn thế giới bỏ rơi. “Đồng Đồng, một tay cha nuôi nấng con nên người, con đã từng nói giờ cha già đi, con sẽ giúp cha lau nước miếng mà.” Ông thấy mình như một khúc gỗ lênh đênh trên mặt biển giữa cơn cuồng phong bão tố, nếu không cố bám lấy Trì Linh Đồng, ông sẽ bị kéo xuống vực sâu vô tận. “Khi con lên năm, mẹ con đi nước ngoài du học. Cha nấu cơm cho con ăn, đưa đón con đi học, cùng con học chữ, chơi trò chơi. Đêm đến, con gối đầu lên tay cha, bi bô hát cho cha nghe những bài hát thiếu nhi, kể chuyện, bóp trán, dịch chăn giúp cha, rất ngoan ngoãn hiếu thảo. Cha thật sự không thể sống thiếu con...”
Không sai, ông Trì Minh Chi là một người cha hiền hậu, còn bà Đàm Trần lại là một người mẹ nghiêm khắc, thế nhưng anh hùng không kể chuyện đã qua, sống ở hiện tại thì nhất định phải nhìn vào hiện thực. Trì Linh Đồng giúp cha chỉnh chu lại quần áo, trông ông tiều tụy đau buồn như đã già thêm mười tuổi.
Bà Đàm Trần – người vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở lời, bà nhìn ông Trì Minh Chi, trong đôi mắt còn thấp thoáng nỗi đau: “Minh Chi, nếu đến cả Linh Đồng cũng theo ông, vậy tôi còn gì nữa đây?”
Thoáng cái, hai hàng lệ rơi xuống từ đôi mắt của ông Trì Minh Chi, môi ông run lên. Đúng thế, một người phụ nữ năm mươi tuổi đã ly hôn, còn gì nữa đây?
Bà Đàm Trần nói tiếp: “Từ khi kết hôn tới giờ, chúng ta chưa bao giờ cãi nhau. Tính tình của tôi không tốt lại chú trọng sự nghiệp, nhưng ông vẫn luôn bao dung nhường nhịn tôi. Lần cuối này, ông lại nhường tôi, được không?”
Ông Trì Minh Chi khóc nức nở. Bà Đàm Trần lẳng lặng rũ mi, trong lòng tựa như có tuyết đang rơi.
Người học trò cũ và đồng nghiệp quay ra nhìn nhau, thế này vẫn còn muốn ly hôn nữa sao, bọn họ đều nhìn về phía Trì Linh Đồng với ý hỏi dò.
Trì Linh Đồng thoáng nhìn ra bên ngoài, Cam Lộ cũng tới đây, đang đứng dưới bóng cây, hai tay ôm bụng bình thản nhìn về phương xa, vẻ mặt rất yên bình.
Trì Linh Đồng hít sâu, tay phải cầm chặt tay lái. Nghe nói khi con người ta cảm thấy bất lực thì sẽ làm vậy theo bản năng, giúp cho bản thân có thêm sức mạnh và tạo cảm giác an toàn. “Khổng Tước nói với con năm nay là năm nhuận âm lịch, rất hợp để kết hôn. Con quyết định, nhân dịp này sẽ lấy chồng. Trước khi được chồng mang về nuôi, con tạm thời ở chỗ mẹ vài tháng.” Trả lời như vậy rất công bằng, nên hai phía đều có thể chấp nhận được.
Ông Trì Minh Chi lập tức ngừng khóc, vẻ mặt giống hệt bà Đàm Trân, hỏi: “Con có bạn trai rồi?”
Trì Linh Đồng rất tự tin: “Bây giờ vẫn chưa có, nhưng có lẽ anh ấy đang trên đường tới tìm con.”
“Hôn nhân không phải trò đùa, Đồng Đồng, con nhất định phải thật thận trọng.” Ông Trì Minh Chi nói xong lại xấu hổ cúi đầu, ông thực sự không phải tấm gương tốt. “Xin lỗi, Đàm Trân.” Ông đã nói câu này cả ngàn lần, nhưng mỗi khi nói ra vẫn mang cảm giác mệt mỏi tang thương vô cùng.
Bà Đàm Trân đáp lại bằng một tiếng thở dài.
Ông Trì Minh Chi rời đi với hai bàn tay trắng, bỏ lại toàn bộ tài sản, bỏ lại Trì Linh Đồng, bỏ lại mọi thứ mà xưa kia ông luôn gìn giữ. Về sau, ông sẽ lại có con trai con gái bên người, thế nhưng, có những niềm hạnh phúc mãi mãi không thể tìm lại.
Cam Lộ chân thành cảm ơn bà Đàm Trần, cảm ơn bà đã tác thành lòng ngưỡng mộ của cô ta với ông Trì Minh Chi, cảm ơn bà đã cho đôi trai gái trong bụng cô ta có cơ hội sống sót. Cô ta đã sai nhưng cô ta biết phải cảm ơn, cô ta biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, cô ta sẽ giảm sự tổn thương xuống mức thấp nhất, cô ta trân trọng tình yêu.
Bà Đàm Trân cười nhạt, tao nhã bước qua người cô ta.
“Tình yêu chết tiệt.” Trước khi cùng bà Đàm Trân lái xe rời khỏi đây, Trì Linh Đồng nhìn ông Trì Minh Chi qua gương chiếu hậu, ông khom lưng tiều tụy như một cụ già, còn đâu phong thái lịch sự thanh tao của giảng viên Trì trường Đại học Tân Giang nữa.
“Tình yêu không sai.” Bấy giờ thân thể căng cứng của bà Đàm Trân mới buông lỏng, bà không thể không mau chóng tựa vào người Trì Linh Đồng mới ngăn được mình ngã xuống. “Là do giữa mẹ và cha con đã xảy ra vấn đề, nếu ban đầu mẹ không kiên quyết tới Đại học Ninh Thành, có lẽ...”