Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 15: Chương 5.3



Type-er: Luyên Thuyên

Trì Linh Đồng mỉm cười. Dạo bước với Bùi Địch Thanh lãng mạn lắm sao? Bình thường thôi mà, thể lực của anh rất tốt, kéo cô chạy xa tới tận bờ biển. Khu vịnh này bị khuất núi, không thấy được mặt trời mọc, nhưng cách đó không xa, có thể thấy ánh sáng lấp lánh phiêu đãng trên mặt biển. Anh và cô đều cởi giày, tản bộ dọc theo bờ cát, sóng biển dâng lên từng đợt khiến chân của hai người đều ướt đẫm. Mỗi lần sóng biển xô tới, bọn họ lại cười vui vẻ như trẻ thơ đùa sóng.

Sáng sớm, nước biển hơi lạnh, mỗi khi bọt nước tràn lên chân thì trái tim đều khẽ co lại, anh nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn giấu điều gì đó khiến trái tim cô loạn nhịp.

“Tôi thật sự muốn lưu giữ giờ phút này mãi mãi.” Anh nói với cô.

Cô tránh khỏi ánh mắt anh, nhìn về phía những hòn đảo nhỏ xa xa: “Cũng không phải chốn đặc biệt gì, anh ở khu nghỉ mát hai ngày, muốn tới lúc nào mà chẳng được!”

“Buổi tối chúng ta lại ra đây nhé.” Anh hẹn cô.

Cô chỉ cười ha ha, không trả lời.

“Nếu em không chịu đồng ý, tôi sẽ đứng đợi trước cửa phòng em tới khi trời sáng.” Anh uy hiếp cô.

“Tôi sẽ gọi điện cho tổng đài, tìm một người đẹp đưa anh về phòng.”

“Sao phải bỏ gần mà cầu xa?” Theo mặt trời dần lên cao, ánh mắt anh cũng trở nên nóng bỏng.

“Con mắt nhìn người của anh có ổn không đấy?”

“Phẩm vị của tôi luôn rất cao.”

Cô cười vui vẻ: “Nhưng phẩm vị của tôi luôn rất thấp, trên cao tất có gió lạnh.”

Anh đưa tay cốc nhẹ vào trán cô, không hiểu sao, từ khi tới khu nghỉ mát anh ngày càng thân mật với cô hơn, cầm tay, giúp cô chỉnh lại mái tóc rối, còn thắt nơ bướm ở cầu vai cho cô. “Cô bé ngoan, nghe lời! Ban ngày tôi phải về nội thành làm chút việc, buổi chiều sẽ quay lại đây. Tối nay không tổ chức tiệc, ai làm việc người nấy, chúng ta đi uống bia, ăn hải sản ở làng chài, sau đó tới đây tản bộ.”

Cô không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ mỉm cười, theo luật lệ quốc tế thì hành động này được coi là ngầm đồng ý. Anh vuốt nhẹ mũi cô, kéo cô về bãi cát, phủi cát trên chân cô, giúp cô đi giày.

Ven đường có một bà cụ chào bán trứng gà luộc và bánh quy tự làm với du khách. Hai người mua hai suất, ăn dọc đường về khu nghỉ mát. Sau đó, cô về phòng tắm rửa, còn anh thì lên xe về nội thành.

Bữa trưa là tiệc buffet. Hình như tối qua mọi người đều ngủ không ngon, ai cũng mệt mỏi ủ rũ, cầm khay chọn bừa mấy món, ăn qua quýt rồi về phòng ngủ trưa. Buổi chiều diễn ra hội nghị thảo luận nội dung, còn buổi tối là tiệc liên hoan cho tất cả mọi người.

Trì Linh Đồng vẫn thấy thèm ăn, thấy có mấy món đồ ăn sáng Giang Nam khá ngon, bèn chất đầy đồ ăn vào khay, quay người tìm chỗ ngồi thì thấy Nhạc Tĩnh Phân vẫy tay với cô. Bên cạnh Nhạc Tĩnh Phân đã có một người ngồi sẵn --- Người đẹp hoàn mỹ theo lời kể của Trần Thần – Tống Dĩnh.

Trì Linh Đồng thầm than một tiếng. Trần Thần nói đúng, gia thế của người đẹp vô cùng hiển hách, đến người luôn hất mặt lên trời như Nhạc Tĩnh Phân mà còn phải tươi cười như hoa với cô ta.

Tống Dĩnh lạnh nhạt gật đầu chào Trì Linh Đồng, cô ta ăn rất ít, trên khay chỉ có mấy lát hoa quả và một bát nước canh.

“Công việc của em áp lực lớn như vậy, ăn ít thế này có chịu được không?” Nhạc Tĩnh Phân nhìn thân hình tỉ lệ vàng của Tống Dĩnh với vẻ hâm mộ, hỏi.

Tống Dĩnh mỉm cười, “Tôi ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, lát nữa phải ngủ trưa, cho nên ăn nhẹ nhàng một chút, không thì ăn xong ngủ luôn, thức ăn sẽ chuyển hóa thành mỡ.”

Trì Linh Đồng đang ăn một miếng cá rán vàng, nửa miếng ở ngoài miệng, nửa miếng ở trong miệng, nghe vậy thì người khẽ run lên, nhưng vẫn dũng cảm nuốt xuống.

“Tống tiểu thư đúng là biết cách giữ gìn nhan sắc, khi nào rảnh chúng ta bàn luận thêm nhé.”

“Vâng, Chủ tịch Nhạc là bậc thầy kinh doanh, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng nếu là chuyện gìn giữ nhan sắc, tôi vẫn biết ít nhiều.” Tống Dĩnh khẽ nâng đôi mày thanh tú, ăn từng miếng nhỏ dưa mật.

“Nhận ra ngay mà!” Nhạc Tĩnh Phân nói, “Quần áo, phong thái, dáng vẻ của tiểu thư đây, điểm nào cũng thanh lịch quý phái. Chiếc đồng hồ đeo tay này của tiểu thư cũng thể hiện rõ rồi.”

Tống Dĩnh đặt dĩa xuống, xoay nhẹ dây đồng hồ trên cổ tay. “Đây ... chỉ là món quà từ một người bạn mà thôi.”

Nhạc Tĩnh Phân ngạc nhiên: “Người bạn đó rất đặc biệt ư?”

Tống Dĩnh hơi nâng khóe môi, giọng nói chợt trở nên dịu dàng, khiến lòng người xao xuyến. “Vâng! Thực ra mà nói, phẩm vị của anh ấy cao hơn tôi nhiều, anh ấy lại là một người cực kỳ tinh tế, cho dù tặng gì đi nữa, anh ấy vẫn luôn khiến người ta cảm động vô cùng.”

Nhạc Tĩnh Phân đổi tư thế ngồi, tỏ ra hứng thú.

Tống Dĩnh cũng không để chị ta thất vọng, tiếp tục nói: “Thực ra giá trị của quà tặng không nằm ở giá tiền, mà ở tấm lòng. Chúng tôi đều không phải con cháu của những gia đình bình thường, với chúng tôi, tiền chẳng có gì quý hiếm. Cuống vé của những bộ phim mà chúng tôi từng xem cùng nhau, phiếu giảm giá nhận được khi ăn cơm ở cửa hàng đồ ăn nhanh, những chiếc móc treo điện thoại có hình thù ngộ nghĩnh mua trên đường, chiếc vé tàu điện ngầm mà anh ấy ngồi vào buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi ... Nhân một ngày lễ nào đó, anh ấy sẽ đặt những thứ đó vào một chiếc hộp xinh xắn rồi tặng cho tôi, sau đó khi tôi mở ra, sẽ nhớ lại từng quãng thời gian ở bên anh ấy. Rất đặc biệt, đúng không?”

Trong mắt Nhạc Tĩnh Phân lộ ra sự hâm mộ. Chị ta cũng được xem như một vị thiên kim tiểu thư sống sung sướng từ nhỏ. Nhưng tình yêu vẫn là cái gai trong lòng chị ta. Tuy chị ta đoạt được Xa Thành, nhưng anh ta chưa bao giờ cho Nhạc Tĩnh Phân nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu, với chị ta, Xa Thành luôn thờ ơ và nhẫn nhục.

Tống Dĩnh mỉm cười như một người phụ nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc. “Khi anh ấy bắt đầu đi làm, nhận được tháng lương đầu tiên, anh ấy bèn đưa tôi tới Nhật Bản trượt tuyết, tới Ý xem người ta ủ rượu. Chúng tôi mặc quần áo tình nhân, uống nước ở hai chiếc cốc giống nhau, dùng hai chiếc di động giống nhau, tới cả dép đi trong nhà cũng y hệt nhau. Vào ngày sinh nhật của tôi, anh ấy tặng tôi một con búp bê định chế giống hệt tôi.”

“Thật sao?” Nhạc Tĩnh Phân mở to mắt, cực kỳ hâm mộ.

Tống Dĩnh gật đầu, đưa cổ tay ra. “Chiếc đồng hồ đeo tay này là món quà mà anh ấy tặng tôi vào lễ tình nhân đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, anh ấy cũng có một chiếc, là một đôi với chiếc này, được gọi là “Tình bền trọn kiếp.” Cô ta chợt thở dài khe khẽ, “Giờ ngẫm lại, anh ấy thật sự thật sự cưng chiều tôi.”

“Sao vậy?” Nhạc Tĩnh Phân hoang mang hỏi.

Tống Dĩnh lặng người trong thoáng chốc: “Chủ tịch Nhạc, chị là người từng trải, hẳn cũng biết trên thế gian này, không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau, có những chuyện không thể làm theo ý mình, nhất là với những người như chúng tôi.”

Nhạc Tĩnh Phân thổn thức nhắm mắt, vỗ nhẹ vào tay Tống Dĩnh. “Tôi hiểu. Thế nhưng thật là đáng tiếc.”

Tống Dĩnh đưa mắt liếc nhìn Trì Linh Đồng – người vẫn đang vùi đầu ăn cơm nãy giờ, mỉm cười duyên dáng. “Cũng chẳng có gì đáng tiếc. Tuy tôi và anh ấy không thể ở bên nhau, nhưng vị trí của chúng tôi trong lòng nhau thì không ai có thể thay thế. Đây là tài sản của chúng tôi, sẽ dần tăng lên theo tuổi tác. Chúng tôi thỏa hiệp với cuộc sống, nhưng đó chỉ là thỏa hiệp, chứ không phải tình yêu.”

“Đúng, thỏa hiệp.” Nhạc Tĩnh Phân như một cô gái nhỏ bị mê hoặc bởi tiểu thuyết lãng mạn, mắt thấp thoáng lệ. Nếu không phải điện thoại của chị ta đột ngột reo lên, sợ rằng chị ta sẽ rơi nước mắt ngay tại trận. “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” Chị ta nói với Tống Dĩnh.

“Cứ tự nhiên!” Tống Dĩnh tao nhã vươn tay mời.

Khay cơm của Trì Linh Đồng đã lộ đáy, cô bưng bát canh đưa lên miệng.

“Lúc này uống nhiều nước quá, sẽ khiến thức ăn trương lên, chèn vào dạ dày, ăn chút hoa quả thì tốt hơn.” Tống Dĩnh nhìn cô nói.

Trì Linh Đồng cười: “Thành thói quen rồi, dạ dày của tôi chịu được.” Cô ngửa đầu uống hết bát canh.

“Cô là kiến trúc sư?”

“Tôi mới vào nghề, không dám nhận là kiến trúc sư, chỉ là một nhà thiết kế kiến trúc nho nhỏ mà thôi.”

“Phải chăng một người có nội tâm càng kiêu ngạo, thì lời nói ra miệng lại càng khiêm tốn? Giống như một người càng yêu sâu sắc, thì thái độ càng bình thản ung dung?”

Trì Linh Đồng ngẫm nghĩ một lúc: “Tôi cũng chưa tìm hiểu về điều này. Nhưng tôi là người thành thật, có gì nói đấy. Nếu như thích thứ gì đó, tôi sẽ không ám chỉ bóng gió mà sẽ nói thẳng ra ngoài.”

“Đúng là một cô bé cá tính.” Tống Dĩnh nói với giọng điệu của một bề trên.

Trì Linh Đông đứng lên, “Cô cứ từ từ dùng bữa!” Cô gật đầu lễ phép, sau đó quay người rời đi.

Hàng mày thanh tú của Tống Dĩnh hơi nhíu lại. Sáng nay, cô ta tới phòng của Bùi Địch Thanh, định rủ anh cùng đi ăn sáng. Anh không ở trong phòng, cô ta bực bội lên sân thượng, liền nhìn thấy khung cảnh này, dưới ánh dương đỏ rực như một đóa hoa đăng tiêu, anh và một cô gái sóng vai dạo bước, cô gái kia tươi cười hoạt bát, vừa trong sáng vừa đáng yêu. Một cánh hoa vương trên mái tóc cô, anh cẩn thận giúp cô gỡ xuống, lại nói gì đó, cô gái nghiêng đầu, vẫy vẫy tay rồi chạy đi thật xa.

Anh đứng yên, nhìn theo cô, nụ cười trên khuôn mặt anh – Tống Dĩnh thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khoảnh khắc hóa vĩnh hằng.

Cô ta giận dữ bỏ đi, trái tim đau nhức như bị ngàn vạn sâu mọt cắn xé.

*****

Màn đêm dần buông xuống! Thành phố trút bỏ chiếc áo khoác nặng nề, tỏa sáng dưới sự che chở của bóng đêm. Một chiếc Mercedes màu đen lái vào sau núi, ánh đèn rực rỡ dần lùi xa, trời đất chợt trở nên tĩnh lặng tới lạ lùng, mở cửa sổ xe, tiếng chim gõ kiến từ sườn núi vọng vào rất rõ.



“Tổng giám đốc Bùi, anh mệt rồi, để tôi lái xe cho!” Quân Mục Viễn tỏ ra căng thẳng, nắm chặt lấy dây an toàn, đèn xe chiếu sáng phía trước – lại là một khúc cua, anh ta nhắm chặt mắt theo bản năng. Trời ơi, Tổng giám đốc Bùi định biến đường núi thành đường đua F1 đấy à! Nhiều năm không làm những hành động điên cuồng như thế này, trái tim nho nhỏ của anh ta run rẩy như một chú thỏ rừng đang sợ hãi.

Bùi Địch Thanh im lặng, tập trung nhìn về phía trước, khóe môi hơi cong lên. Ánh xanh từ đồng hồ điện tử bên cạnh tay lái hiện giờ là bảy rưỡi tối. Đáng chết! Sao hôm nay trời lại tối nhanh như vậy, chắc cô sẽ không nghĩ anh không giữ lời nữa chứ!

“Tổng giám đốc Bùi, không cần quan trọng hóa kiểu tiệc tùng này đâu, tối nay là tiệc buffet, nửa đêm mới lên tới cao trào, bây giờ chúng ta tới thì vẫn coi như sớm đấy.” Quân Mục Viễn lau bàn tay đầm đìa mồ hôi vào quần, giọng nói cũng không giấu được sự hoảng hốt.

Dưới con đường núi này là biển, sau nhiều khúc cua gấp, anh ta thật sự cảm thấy chiếc xe này có thể lăn xuống dưới bất cứ lúc nào. Một khi lăn xuống, ngày mai lại phiền tới các vị nhà báo và giới truyền thông, lại còn nhân viên của Hằng Vũ nữa, hành động này quá vô nhân đạo, giờ đang là những ngày nóng đỉnh điểm trong năm.

Bùi Địch Thanh nhìn thẳng về phía trước, vẫn im lặng. Nhìn từ phía Quân Mục Viễn trong bóng đêm, chỉ thấy được đường nét trên khuôn mặt anh, mạnh mẽ mà cô độc.

Cuối cùng thì khu nghỉ mát cũng hiện ra ở phía trước, Quân Mục Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh tới bãi đỗ xe đi.” Bùi Địch Thanh chẳng đợi được tới khi lái xe vào bãi, vừa tới cổng thì bước ngay ra khỏi xe, vội vàng chạy về phía sảnh đón khách. Không kịp để tâm tới nụ cười ấm áp của một vị tiểu thư đang đứng trong thang máy, anh lấy điện thoại ra, gọi vào số của Trì Linh Đồng.

Tắt máy! Anh nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên cô chơi trò này, không lẽ sau này anh phải nói cho cô biết, tự dưng tắt máy là một hành động rất bất lịch sự?

Cửa thang máy vừa mở, anh bèn chạy ngay tới phòng của Trì Linh Đồng, đưa tay gõ cửa một hồi mà không thấy ai lên tiếng. Anh cố ý gõ lớn tiếng, nhưng phòng bên cạnh cũng không có người đi ra. Anh lại vội vàng tới phòng ăn, trong phòng đều là du khách tự do đến từ nhiều nơi khác nhau. Anh tới nhà hàng buffet, tối nay nơi đó đã được hội nghị bao toàn bộ. Ánh đèn mờ mờ, âm nhạc khiêu khích, giữa ánh sáng lập lòe, anh mang máng nhận ra vài gương mặt quen thuộc, nhưng cũng không phải người mà anh muốn tìm, đến cả anh chàng Trần Thần hay buộc tóc cũng không ở đây.

Anh đang định quay người ra khỏi nơi này thì có người vỗ vai anh từ phía sau, anh quay đầu lại, Tống Dĩnh mỉm cười thản nhiên. “Địch Thanh, em vẫn luôn chờ anh.” Tiếng nhạc hơi to, cô ta kề sát vào tai anh.

Anh không để ý tới cô ta, ánh mắt vẫn tiếp tục tìm kiếm giữa đám đông.

“Ban ngày anh không ở đây.” Tống Dĩnh lấy một ly cocktail đưa cho anh, anh lắc đầu, tóc đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tôi đến Bắc Kinh có việc.” Hay là cô nhóc này đang chờ anh ở bờ cát mà hai người đi dạo buổi sáng? Sắc mặt anh thay đổi, vội vàng bước ra ngoài.

“Giải quyết mọi chuyện, anh lại từ Bắc Kinh quay về đây?” Tống Dĩnh vô cùng kinh ngạc, đi theo anh ra khỏi nhà hàng, lòng đầy vui sướng. Từ Thanh Đài tới Bắc Kinh chỉ một ngày đã quay lại, vội vàng như vậy, là vì mình đang ở đây ư?

“Ừ, ở đây tôi có việc gấp.” Bùi Địch Thanh cởi khuy ở tay áo, xắn lên trên mấy vòng.

“Địch Thanh, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau.” Anh đi rất nhanh, Tống Dĩnh chạy theo không kịp.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đã ngồi trên bàn đàm phán năm tiếng rồi, bây giờ không muốn nói chuyện công việc nữa.” Anh liếc nhìn cô ta, khuôn mặt vô cảm.

Tống Dĩnh đau khổ nhìn anh: “Ngoài công việc, chẳng lẽ giữa chúng ta đã không còn lời nào để nói?”

“Tôi cho là không, chị dâu!” Anh đứng trên cầu thang với vẻ thiếu kiên nhẫn, ngón tay nắm lan can hơi trắng bệch.

Tống Dĩnh buông mi mắt, làn mi dài vương lệ, cô ta quay đầu về phía tường, “Địch Thanh, anh thật tàn nhẫn. Em cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Ngày xưa, anh chưa bao giờ nói chuyện với em như thế.”

Bùi Địch Thanh cười nhạt: “Chị dâu này, chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ được, sống là phải nhìn về phía trước, chứ không thể mãi quay đầu về phía sau. Bây giờ chị có anh cả, chị đã rất hạnh phúc.”

“Em hạnh phúc ư?” Tống Dĩnh quay đầu nhìn anh với vẻ đau đớn, “Anh có biết Bùi Địch Văn đi khai phá thị trường châu Âu, hơn một năm nay không hề gọi điện cho em không?”

“Tôi không cần biết. Tôi có việc gấp, xin phép đi trước.” Anh chạy vội xuống dưới tầng. Vừa đi tới cửa, anh lại gặp phải Chủ tịch hội nghị. “Địch Thanh, cậu mất tích suốt một ngày rồi đấy. Nào, chúng ta đi uống rượu thôi.” Ông ta giữ Bùi Địch Thanh lại.

Bùi Địch Thanh mỉm cười ôn hòa, “Tôi đang tìm Chủ tịch Nhạc của Thái Hoa, lát nữa sẽ đi cùng anh.”

“Chủ tịch Nhạc về nội thành rồi!”

“Vậy những người còn lại của Thái Hoa cũng về rồi sao?”

“Đúng. Chủ tịch Nhạc nhận được một cuộc gọi, sau đó vội vàng tới chỗ tôi xin phép ra về, nói cần xử lý vài việc, cô ta dẫn tất cả nhân viên của mình đi rồi, sức khỏe của vị giám đốc tài vụ kia hình như không ổn lắm, đi đường còn không vững, môi tái nhợt, cũng theo về luôn, có lẽ thật sự có chuyện lớn rồi.”

Hai hàng mày của Bùi Địch Thanh nhíu chặt. Thái Hoa có thể xảy ra chuyện lớn gì đây?

*****

Trì Linh Đồng ôm gối ngồi trên sofa, lật qua lật lại, lật trái lật phải quyển sách trong tay, nhưng một chữ cũng không đọng vào đầu. Bật ti vi lên, cô chẳng buồn chuyển kênh, ngây người nhìn. Ti vi đang phát chương trình mua sắm, một cô người mẫu với thân hình nóng bỏng đang quảng cáo một chiếc máy chạy bộ kiểu mới, nói là không cần mất tiền để làm thẻ tập gym, không cần ra khỏi nhà, mỗi buổi tối chạy bộ trên máy một tiếng đồng hồ là có thể có được vóc dáng thon thả. Lúc đi trên đường, tỉ lệ đàn ông ngoái đầu nhìn là một trăm phần trăm, khiến các phụ nữ khác cảm thấy tự ti trong chớp mắt.

Ôi, phụ nữ vùng lên được mấy trăm năm, thế mà giờ sự tự tin vẫn phải đến từ đàn ông, rốt cuộc xã hội này đang tiến bộ hay đang thụt lùi? Trì Linh Đồng càng ôm chặt hai đầu gối, nhìn chằm chằm vào ti vi, như thể ở đó có câu trả lời mà cô mong muốn.

“Bé ơi, dạo này em đang có dấu hiệu thất tình đấy.” Nhan Tiểu Úy bước ra từ phòng bếp, cầm theo hai cốc nước dưa hấu, đưa cho cô một cốc.

Trì Linh Đồng liếc nhìn chị ta: “Em còn chưa yêu, sao đã thất tình được?” Chỉ là bị người ta cho leo cây hai lần mà thôi.

Nhan Tiểu Úy khẽ nhún vai, “Có những chuyện còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Nhưng em có thể khẳng định trái tim mình trống rỗng hay không?”

Trì Linh Đồng hoảng hốt.

“Em nhìn em mấy ngày nay đi, bước vào nhà là tắt máy, nếu không ngẩn người thì cũng mất tập trung, nửa ngày chẳng nói nổi một câu, tay cầm sách cho nó có, đây chính là những biểu hiện của thất tình giai đoạn đầu, hoặc là yêu thầm nhưng không được đáp lại. Nào, mau nói cho chị nghe, em thích ai?”

“Xì, làm gì có ai.” Trì Linh Đồng uống một ngụm nước hoa quả, không kiềm lòng được mà thở dài: “Em về phòng đây, sáng mai công ty tổ chức họp, em muốn đi ngủ sớm.”

“Mà mấy ngày nay, áp suất ở công ty thấp thật đấy, chị thấy Giám đốc Ngô từng kiêu ngạo như thế mà giờ cũng chán nản từ chức, lại nghĩ tới tình cảnh bi thảm của Chủ tịch Nhạc, thật là khiến người ta cảm khái muôn phần. Em nói xem, Tổng giám đốc Xa cũng được xem như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra chuyện như thế nhỉ?”

“Thông minh một đời, hồ đồ một giây.”

Thái Hoa thật sự đã xảy ra chuyện lớn. Xa Thành làm giả con dấu của Nhạc Tĩnh Phân, bảo giám đốc Ngô chuyển đi mười triệu từ tài khoản của Thái Hoa. Anh ta nói với Giám đốc Ngô là vay để showroom 4S của anh ta quay vòng vốn mấy tháng thôi, sau đó sẽ lẳng lặng trả lại. Giám đốc Ngô không biết Nhạc Tĩnh Phân từng giao ước với ngân hàng, nếu công ty tiến hành giao dịch những khoản tiền từ năm triệu trở lên, thì không những cần con dấu của chị ta, mà còn phải gọi điện thông báo cho chị ta. Thực ra, trước khoản tiền mười triệu này, giám đốc Ngô đã nhiều lần cho Xa Thành vay ba triệu để kinh doanh, nhưng được nhanh chóng trả lại nên chưa ai phát hiện ra. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Showroom 4S của Xa Thành làm ăn thua lỗ, anh ta đã bán lại cửa hàng cho người khác từ nửa năm trước, bây giờ anh ta đã thành lập một Công ty tiêu thụ thiết bị điện gia dụng, một cổ đông khác của công ty chính là mối tình đầu của anh ta.

Sau khi nhận cuộc gọi từ ngân hàng, Nhạc Tĩnh Phân lập tức yêu cầu ngân hàng ngừng chuyển tiền, chị ta cũng không làm ầm lên như mọi khi, mà bình tĩnh hiếm thấy, chị ta tìm một công ty kiểm toán tới kiểm tra, mọi chuyện nhanh chóng được phơi bày ra ánh sáng. Giám đốc Ngô là nguyên lão từ thời mới thành lập công ty, cũng vì không bị thất thoát tài chính nên Nhạc Tĩnh Phân không khởi tố ông ta, để ông ta chủ động từ chức, nhưng một đồng bồi dưỡng hưu trí cũng không được nhận. Nhân viên phòng tài vụ bị tổ chức lại toàn bộ, nếu không bị đuổi việc thì cũng bị điều tới chức vụ khác. Còn Xa Thành, Nhạc Tĩnh Phân nhanh chóng hoàn thành thủ tục ly hôn với anh ta, Công ty tiêu thụ thiết bị điện gia dụng nọ thì bị Thái Hoa mua, anh ta và mối tình đầu rời đi với hai bàn tay trắng, con cái cũng được phân định cho Nhạc Tĩnh Phân.

Xa Thành không dám dị nghị điều gì, Nhạc Tĩnh Phân không bắt anh ta ngồi tù đã là nể tình lắm rồi. Chưa tới một tuần, Nhạc Tĩnh Phân sụt mất năm cân, tuy chị ta vẫn giải quyết công việc đâu ra đấy, nhưng cũng không ai dám thở mạnh trước mặt chị ta.

“Mẹ nó chứ, tên đàn ông này đúng là không bằng súc vật, ăn cây táo rào cây sung, đúng là phải đề phòng đàn ông như đề phòng giặc cướp. Anh nói anh sống nặng tình, anh nói anh có tự tôn, thế thì cố gắng đến cùng đi, đã có người đẹp còn thèm muốn giang sơn, việc tốt trên đời để mình anh hưởng hết đấy à? Hừ, mấy chuyện thối nát nhà bọn họ còn liên lụy đến chúng ta!” Nhan Tiểu Úy nghiến răng nghiến lợi.

“Chúng ta vất vả một chút đã là gì, không biết trong lòng Chủ tịch Nhạc còn đau khổ đến mức nào! Tiểu Úy, chị nói xem, có thật là đàn ông luôn nhớ mãi về mối tình đầu không?” Trì Linh Đồng thấy có lẽ bản thân có vấn đề, tại sao cô không có cảm giác này với Hi Vũ, chỉ ước gì mình có một cục tẩy để xóa sạch nét bút về cậu ta.

“Khi đó tình cảm còn ngây thơ trong sáng, tất cả đều là hồi ức đẹp. Mà con người lại ti tiện, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.”

Bàn luận với Nhan Tiểu Úy một hồi, Trì Linh Đồng mỉm cười, vào nhà vệ sinh đánh răng rồi về phòng mình.

Cô vừa bật máy tính, mở hòm thư thì thấy có một vài thư điện tử được gửi tới, cô thấy mục người gửi, bèn tắt đi luôn.

Một tuần vừa rồi, Bùi Địch Thanh gọi cho cô n cuộc điện thoại, gửi n tin nhắn, n thư điện tử, cô đều mặc kệ, không nhận không đọc, cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt, có lẽ vì lười thôi!

Bản thiết kế Khế Viên đã xong xuôi. Màn hình máy vi tính hơi nhỏ, bản thiết kế được chia thành mấy chục trang, thứ người ta nhìn thấy đầu tiên chính là bờ sông, thảm cỏ, cây to, rồi tới vườn hoa, giữa màu xanh ấy có nóc nhà, tường kính, ván nhảy siêu rộng, thậm chí nóc nhà ở tầng cao nhất có thể tự động mở ra, không gian được phân bố một cách hoàn mỹ, phong cách trang trí cực kỳ đơn giản, nhưng lại hiện lên vẻ tôn quý cao sang.

Cô xem xong từng trang, mím môi hài lòng, tìm USB, sao chép bản thiết kế vào đó, định bụng ngày mai sẽ gửi cho Bùi Địch Thanh bằng dịch vụ chuyển phát nhanh. Cô cho rằng đây là lần giao thiệp cuối cùng giữa cô và anh, về sau không cần gặp lại làm gì.

Tháng ngày tĩnh lặng như một chiếc gương. Đi làm, về nhà, ngày nghỉ thì ra ngoài ăn uống, vui chơi với Trần Thần và Nhan Tiểu Úy. Nửa đêm cùng nhau về nhà, khi đi qua đường Quế Lâm, Trì Linh Đồng thấy ánh đèn dịu dàng tỏa ra từ tiệm cà phê, ánh mắt của cô thoáng mê man. Không biết đã bao nhiêu lần, cô và Bùi Địch Thanh hẹn nhau ở đây, bàn luận về thiết kế, tâm sự về nhân sinh, kể những câu chuyện cười thú vị, hình như ... hai người họ cũng được tính là bạn bè tốt.

Là cô chùn bước giữa đường, chẳng vì lý do gì hết. Sau nhiều lần bị từ chối cuộc gọi, cuối cùng thì Bùi Địch Thanh cũng không làm phiền cô nữa. Đôi khi, cô sẽ nảy sinh một thoáng ảo giác, như thể chưa từng quen biết một người tên là Bùi Địch Thanh, cũng chính là Frank.

Sau khi bước qua nỗi đau vì Xa Thành, Nhạc Tĩnh Phân đã tập trung toàn bộ tâm trí và sức lực vào công việc, yêu cầu với nhân viên ngày càng cao hơn, hoàn mỹ hơn, cũng cảnh giác hơn ngày trước nhiều. Bộ phận thiết kế vốn chỉ nhận các công trình của công ty mình, nhưng giờ cũng nhận việc cả cho bên ngoài. Thiết kế một số phòng mẫu cho các khu chung cư, biệt thự độc lập, trang trí phòng ở, những công trình nhỏ như vậy cũng nhận hết. Để phòng ngừa các nhà thiết kế trong công ty tự nhận việc ở bên ngoài, Nhạc Tĩnh Phân yêu cầu: cho dù là loại thiết kế gì, cũng phải do hai người cùng làm, giám sát lẫn nhau. Thế là Trần Thần và Trì Linh Đồng thành một cặp bài trùng, kè kè như hình với bóng.

Về dự án Thính Hải Các, ngày hôm qua, chính quyền thành phố Thanh Đài đã chính thức tổ chức một buổi họp báo lớn với giới truyền thông, các công ty bất động sản có máu mặt đều được mời tham dự. Trì Linh Đồng không đi, cô xin nghỉ, chỉ có Trần Thần và Nhạc Tĩnh Phân cùng tới đó. Tối hôm đó, anh ta hưng phấn gọi điện cho cô, kể với cô là Bùi Địch Thanh đã chủ động chào hỏi, bắt tay với anh ta. Cô chỉ “Ồ” một tiếng rất khẽ, rồi tiếp tục ăn cơm.

Trì Linh Đồng xin nghỉ phép hai ngày là để tiếp đón một vị khách đến từ phương xa. Vị khách này đã hơn năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, tóc ngả màu hoa râm, mặt mày cương nghị, tự bản thân ông có phong thái uy nghi khiến người ta kính nể. Vị khách này chính là bạn của bà Đàm Trân, tên là Quan Ẩn Đạt, là Giám đốc Sở công an tỉnh, ông nói là tới Thanh Đài công tác, nhưng thật ra là đặc biệt đến đây để thăm Trì Linh Đồng.



Ông Quan Ẩn Đạt có rất nhiều cấp dưới đang nhậm chức ở Thanh Đài, biết ông tới đây bèn tranh nhau tiếp đón. Ông Quan Ẩn Đạt từ chối hết, dành tất thảy thời gian cho Trì Linh Đồng. Ông tự lái xe, Trì Linh Đồng làm người dẫn đường, sau khi dạo quanh các bãi biển rồi đi thăm thú quảng trường tiêu biểu ở Thanh Đài, buổi tối, Trì Linh Đồng mời ông tới ăn hải sản ở Mỹ Thực Nhai.

Ngày hôm sau, ông Quan Ẩn Đạt nói muốn dẫn Trì Linh Đồng đi gặp một người bạn thân. Sau này nếu có chuyện gì thì để người bạn đó chăm nom giúp đỡ cho cô. Ông bảo Trì Linh Đồng cứ chờ ở nhà, ông sẽ tới đón.

Trì Linh Đồng đứng dưới tầng một lát, đã thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lá mạ chạy tới. Cửa xe vừa mở ra, Trì Linh Đồng sửng sốt. Người lái xe chính là Tiêu Tử Thần.

“Chú Quan bảo tôi tới đón cô.” Tiêu Tử Thần đẩy kính lên, vẻ mặt ngơ ngác.

“Chẳng lẽ cha anh và chú Quan là bạn thân?” Trì Linh Đồng mỉm cười.

“Lúc nhà tôi còn ở Tây Xương, chú Quan là khách quen của gia đình tôi.”

“Thế giới nhỏ thật đấy!” Trì Linh Đồng nhanh nhẹn bước lên xe, tò mò hỏi, “Sao anh lại ở Thanh Đài?”

Hai tay Tiêu Tử Thần đặt trên tay lái, mười ngón tay thon dài, trắng trẻo, thanh tao tới mức phụ nữ phải ghen tỵ. “Một tháng tôi về Thanh Đài hai lần, nếu không mẹ tôi sẽ chẳng nhận ra tôi nữa.”

Cô ở Thanh Đài ba năm, anh ta và cô có bảy mươi hai cơ hội để quen biết nhau, nhưng Khổng Tước lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này. Núi không dời thì nước chảy, hóa ra ông Tiêu Hoa và ông Quan Ẩn Đạt là bạn thân, mà có khi ông Quan Ẩn Đạt sắp trở thành cha dượng của cô. Nhưng như thế thì đâu có thay đổi được mối quan hệ giữa cô và Tiêu Tử Thần? Trì Linh Đồng thấy thỉnh thoảng Khổng Tước cũng khá dở hơi.

“Bây giờ chúng ta tới nhà anh à?” Trì Linh Đồng hỏi.

“Tử Hoàn rất quý chú Quan, tối nay chúng ta cùng tới Mỹ Thực Phủ ăn lẩu.” Mọt sách nghiêm túc đáp.

“Tử Hoàn ấy hả, đúng là cũng hơi nhớ anh ta. Anh ta tặng tôi mấy tờ phiếu giảm giá mà tôi chưa dám dùng tờ nào. Tôi định đợi tới khi trời lạnh lên thì mới đi.”

Tiêu Tử Thần cười: “Thực ra bật điều hòa, ăn lẩu, uống bia mới là sở thích mà người Thanh Đài yêu nhất.”

“Nóng lạnh đan xen, chắc thú vị lắm nhỉ! Thế anh đang lái xe đi đâu đấy?” Xe đang chạy về phía đường cao tốc đi ra sân bay.

“Chú Quan và cha tôi rất thích ôn lại chuyện người chuyện việc ngày xưa, cô sẽ không có hứng thú với mấy câu chuyện đó đâu. Tôi dẫn cô đi loanh quanh bên ngoài, khi nào gần đến bữa trưa thì chúng ta quay lại, cứ nói là đang đi thì bị tắc đường.”

Trì Linh Đồng liếc nhìn Tiêu Tử Thần, anh ta nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy được nửa bên mặt, vẫn là hàng mày tuấn lãng và đôi mắt ấm áp hiền hòa. Người đàn ông xuất sắc trong y học nhưng lại ngốc nghếch trong tình cảm này, liệu Khổng Tước có biết thật lòng trân trọng hay không? Cô không hỏi đến chuyện giữa anh ta và Khổng Tước, anh ta cũng không nói.

Xe chạy tới sân bay, lại vòng về, con đường ven biển dần hiện ra, đi suốt một, hai tiếng đồng hồ mới về đến thành phố.

Thanh Đài nằm hơi chếch về phía Bắc nên mùa hè rất ngắn, còn mùa thu lại dài nhất. Trong chớp mắt, gió thổi qua cửa sổ xe mang theo hơi mát. Lá ngô đồng trên đường Quế Lâm phủ kín cả con phố, bước lên tạo thành từng tiếng sột soạt.

“Không ngờ Tiểu Trì lại có duyên với nhà chúng ta như vậy.” Ông Tiêu Hoa vui vẻ nói.

Ông Quan Ẩn Đạt mỉm cười nhìn Tiêu Tử Thần: “Mấy năm rồi không gặp, Tử Thần ngày càng khôi ngô. Có bạn gái chưa?” Khi nói những lời này, ông nhìn sang ông Tiêu Hoa.

“Có, lại chính là bạn học của Tiểu Trì.”

Ông Quan Ẩn Đạt chậc chậc vài tiếng với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc.”

Ông Tiêu Hoa nghe vậy, hai người liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, “Đúng vậy!” Nếu không hai người bạn thân có thể thân càng thêm thân rồi.

“Tiếc gì chứ, chẳng phải còn có cháu là thành phần dự bị sao?” Tiêu Tử Hoàn cũng đặc biệt tới đây để tiếp đón ông Quan Ẩn Đạt. Hôm nay, anh ta ăn mặc khá bình thường, nhưng hai cái đinh rõ rành rành trên tai vẫn khiến ông Tiêu Hoa nhíu mày không biết bao nhiêu lần.

“Cháu? Chú không yên tâm.” Ông Quan Ẩn Đạt lắc đầu. “Người làm về Rock’n Roll là trăng hoa nhất rồi, sao chú có thể an tâm giao Đồng Đồng nhà chú cho cháu được.”

“Đã thành Đồng Đồng nhà anh rồi cơ đấy!” Ông Tiêu Hoa đùa. Vợ của ông Quan Ẩn Đạt đã ốm bệnh qua đời từ mười năm trước, ông cũng không có con cái, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, ông cũng không chịu đi bước nữa. Ông Tiêu Hoa còn tưởng ông Quan Ẩn Đạt sẽ ở vậy cả đời, ai ngờ tới tuổi này lại một lần nữa rung động. Ông đánh giá cô bé Trì Linh Đồng đang ngồi yên xem ti vi, thầm nghĩ mẹ của cô bé nhất định là một người phụ nữ cực kỳ giỏi giang xinh đẹp.

Ông Quan Ẩn Đạt hơi đỏ mặt, nói khẽ: “Tôi vừa gặp Đồng Đồng thì trong lòng đã coi con bé như con gái mình rồi, cho nên lão Tiêu à, Đồng Đồng ở đây có một thân một mình, ông phải giúp tôi chăm nom Đồng Đồng đấy nhé.”

“Yên tâm đi chú Quan, chuyện này cứ để cháu lo.” Tiêu Tử Hoàn vỗ ngực, nói chen vào.

Ông Tiêu Hoa và ông Quan Ẩn Đạt nhìn nhau cười lớn, tiếng cười ấy khiến Trì Linh Đồng quay đầu lại. Cô ngó xung quanh, ồ, sao không thấy mẹ Tiêu Tử Thần nhỉ?

“Mẹ tôi nói hôm nay phải diễn tập phòng chống động đất, vẫn đang ở trong hầm trú ẩn.” Tiêu Tử Thần nhỏ giọng nói.

“Hầm trú ẩn?”

“Chính là phòng của bà ấy.”

Trì Linh Đồng hơi nâng khóe môi, thầm nghĩ, ở chung với mẹ anh ta chắc có thể học được nhiều từ thú vị!

Đèn hoa vừa sáng, Tiêu Tử Hoàn đích thân lái xe đưa bốn người tới Mỹ Thực Phủ, đặc biệt chuẩn bị một căn phòng, hải sản, canh gà, lẩu cay, đồ ăn đều là loại tươi ngon nhất hạng, rượu là rượu Mao Đài mà Tử Hoàn cất giấu. Anh ta cũng không ra ngoài chào khách mà ngồi dính vào bàn, vừa uống rượu với ông Quan Ẩn Đạt, vừa trêu chọc Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng thật sự kém cỏi trong khoản ăn lẩu, vừa uống vài ngụm canh gà, gắp được mấy đũa thức ăn đã làm bỏng miệng, cô cũng không dám nói ra, chỉ bảo là nóng quá, muốn ra ngoài mua chút nước lạnh để uống. Cô nhớ là ở cạnh Mỹ Thực Phủ có một quán kem.

“Để tôi đi cho!” Tiêu Tử Hoàn đứng lên, xung phong nhận trách nhiệm.

Ra khỏi phòng, cô ôm miệng, há mồm ra khỏi cổng của Mỹ Thực Phủ, ngây người giữa bóng đêm. Ông Quan Ẩn Đạt rất tốt, tốt tới mức cô không thể ghét nổi, nhưng nếu ông định thay thế vị trí của ông Trì Minh Chi, lòng cô vẫn cảm thấy hơi lạ lùng. Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, cô đành giấu kín trong lòng. Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, ông Trì Minh Chi đã phạm sai lầm, bà Đàm Trân không cần phải giữ mình vì ông, nếu gặp một người yêu thương trân trọng bà, bà nên đáp lại. Chỉ là, Trì Linh Đồng nhắm mắt, gia đình yên ấm khi xưa giờ đã tan thành tro bụi, không vương lại chút dấu vết nào. Ông Trì Minh Chi có gia đình, bà Đàm Trân cũng có gia đình, còn cô thì sao? Trì Linh Đồng hít đầy một hơi gió biển, mở mắt, cúi đầu bước về phía quán kem.

“Linh Đồng?” Một giọng nói vừa vui sướng vừa pha chút không chắc chắn vang lên từ đằng sau.

Giọng nói này không hề xa lạ, cô run lên, cắn chặt môi, quay đầu lại, vẻ mặt lễ độ như thường. “Tổng giám đốc Bùi, khéo quá, anh cũng tới đây ăn lẩu sao?”

Khuôn mặt Bùi Địch Thanh thoáng hiện vẻ ưu phiền như bị bỏ rơi: “Dạo này em bận lắm ư?”

“Cũng bình thường, nhận mấy công trình nhỏ, hơi bận chút thôi.”

“Bận tới mức không có thời gian nghe điện thoại?” Anh bước tới gần cô, giọng điệu ngày càng dồn dập hơn.

Cô cười hi hi, từ từ lùi về phía sau, “Là thế này, Tổng giám đốc Bùi, gần đây tâm trạng Chủ tịch Nhạc của chúng tôi không mấy vui vẻ, nếu tôi gặp anh nhiều, tới tai Chủ tịch Nhạc thì chẳng khác gì xát muối vào vết thương của chị ấy, làm vậy quá vô nhân đạo.”

“Không một lãnh đạo nào có quyền hạn chế việc tự do kết bạn của nhân viên.” Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ tức giận, “Em đang lừa tôi.”

“Mối quan hệ của chúng ta không giống thế.”

“Không giống ở điểm nào?” Mặt anh ghé sát về phía cô, gần đến có thể đếm được cả lông mi của anh.

“Là hai phe ... đối lập.” Cô vội nghiêng mặt đi.

“Trì Linh Đồng.” Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, buồn bã tới mức khó lòng hình dung, khiến cô hơi hoảng hốt.

Khi mới quen nhau, anh lịch sự gọi cô là “Cô Trì”.

Sau đó gần gũi hơn, anh dịu dàng gọi cô là “Linh Đồng”.

Thân thiết hơn nữa, trên bờ cát, anh thân mật gọi cô là “Cô bé ngoan”.

Anh chưa từng nghiêm khắc gọi tên cô như vậy. Chợt nghe được, đầu cô bỗng trống rỗng, tựa như bị ai đó yểm bùa, không thể nhúc nhích.

“Em có trốn tránh thế nào chăng nữa cũng không thay đổi được hiện thực là ...” Anh nói ra từng chữ từng chữ: “Tôi thích em.”

Cô đứng ngẩn ra, một lúc sau mới nghe thấy bản thân mình nói: “Ồ, cảm ơn!”

Anh giữ tay cô lại, căm ghét vẻ bình thản trên khuôn mặt cô, “Em không còn lời nào để nói ư?”

Cô ngẫm nghĩ một thoáng: “Hình như tôi đâu phải bát nước ‘Vong tình’ của anh.” Dứt lời, cô bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.