Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 31: Chương 13.3



Type: Mều

“Rốt cuộc anh... là ai?” Tiêu rồi, cô ngất xỉu mất thôi.

“Em nói thử xem?” Tiêu Tử Thần mỉm cười hiền hòa, đưa tay bắt một chiếc taxi.

Khi xuống xe, Trì Linh Đồng mải miết đi, Tiêu Tử Thần kéo cô lại, chỉ vào tiệm bán hoa ven đường, “Tôi đi mua bó hoa.”

“Để làm gì?” Trái tim Trì Linh Đồng chợt vọt lên tận cổ.

“Tặng cho sếp của em, đã lâu không gặp, tới người không thật thiếu lễ phép.”

“Nếu mua thì cũng phải để tôi mua.”

“Em mời tôi ăn cơm, tôi mua hoa thay em.” Tiêu Tử Thần bỗng véo nhẹ mũi cô, “Nếu không em sẽ chê tôi là đồ ăn bám.”

“Tôi đâu có nghĩ vậy?” Trì Linh Đồng đỏ mặt.

Tiêu Tử Thần mua một bó hoa ly trắng, đóa hoa trắng ngần, cành rất dài, được bọc lại bằng giấy lụa trắng, rồi thắt một dải ruy băng màu tím. Trì Linh Đồng đoạt lấy, tự cầm đi. lêquydon

Vừa ra khỏi thang máy, cô liền thấy ngay Trần Thần đang đứng ngoài phòng ăn nghển cổ ngó nghiêng, thoáng thấy Tiêu Tử Thần, vội nhìn Trì Linh Đồng, dùng ánh mắt hỏi cô: “Sao anh ta cũng tới?”

Trì Linh Đồng còn chưa kịp đáp, Nhạc Tĩnh Phân đã ung dung thanh nhã bước ra từ bên trong, mỉm cười với cô, sau đó đưa tay về phía Tiêu Tử Thần, “Xin chào, anh còn nhớ tôi không, chúng ta từng gặp nhau ở Thái Hoa. Tôi rất mừng khi thấy hai người lại ở bên nhau.”

Đồng tử của Tiêu Tử Thần chợt tối đi, nhìn Trì Linh Đồng bằng ánh mắt kỳ lạ, “Thế nào là ‘chúng ta lại ở bên nhau’?”

“Lát nữa nói cho anh biết.” Trì Linh Đồng nháy mắt với anh, lại đẩy đẩy anh, ám chỉ anh hãy bắt tay Nhạc Tĩnh Phân theo phép lịch sự.

Ánh mắt tĩnh mịch của anh nhìn về phía Nhạc Tĩnh Phân, bắt tay với chị ta: “Chào chị, tôi là Tiêu Tử Thần.leeequhydonnn Vì mấy hôm trước gặp tai nạn nên tôi đã bị mất phần lớn ký ức.”

“Thật ư?” Nhạc Tĩnh Phân kinh ngạc quay sang nhìn Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng mỉm cười gượng gạo, cô có linh cảm không tốt, có người tối nay sẽ gây tai họa.

“Thật xin lỗi, xin hỏi trước đây chúng ta thường xuyên gặp nhau sao?” Anh lịch thiệp buông tay Nhạc Tĩnh Phân, nghiêng người đứng chắn trước mặt Trì Linh Đồng, hoàn toàn cắt đứt mọi tín hiệu cầu cứu của cô với bên ngoài.

“Không phải thường xuyên, chỉ gặp một lần thôi. Anh tới Thái Hoa đón Trì Linh Đồng tan ca, đúng lúc tôi cũng ở bộ phận thiết kế. Linh Đồng có giới thiệu anh cho tôi.”

“Cô ấy giới thiệu tôi như thế nào?”

Trì Linh Đồng cắn răng, giậm chân, mặt tái xanh.

“Hả?” Nhạc Tĩnh Phân hơi choáng váng.

“Xin hãy cho tôi biết, chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với tôi.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần ung dung bình thản, nhưng lại khiến người ta không thể chối từ. “Linh Đồng nói cậu là bạn trai của em ấy! À, có một lần, tôi còn thấy cậu lái xe đưa em ấy đi trên đường. Nhưng về sau... ha ha, mấy chuyện đó cũng không quan trọng nữa, anh và Linh Đồng lại về với nhau là tốt rồi. Duyên phận thích chơi trò trốn tìm với người ta, ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn cứ là người đó.”

“Cô... hóa ra cô và anh ta lén lút hẹn hò với nhau?” Trần Thần nghe không chớp mắt, đá ltd một phát.

“Lén lút cái đầu anh ấy, hiểu lầm rồi đây này!” Trì Linh Đồng khóc không ra nước mắt, giờ cho dù miệng có mọc khắp người cũng không cãi nổi.

“Cảm ơn chị. Đã bắt chị phải chờ lâu, chúng ta vào đi thôi!” Dường như Tiêu Tử Thần đã có câu trả lời như anh muốn, tao nhã đứng sang một bên, để Nhạc Tĩnh Phân vào trước, sau đó nhìn Trì Linh Đồng bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện một cách nghiêm túc.” Anh đợi cô bước lại gần, bèn nắm chặt lấy cánh tay cô, lực tay anh phải gọi là bóp thì đúng hơn.



Trì Linh Đồng lặng người một lúc rồi mới hít sâu mấy hơi. Đây là báo ứng, báo ứng chuyện cô từng giúp Khổng Tước lừa dối anh. Nói dối thực sự không phải hành vi tốt đẹp gì, khoản nợ sáu tháng trước này đòi lại thật mau.

“Còn không tặng hoa cho chị ấy đi.” Anh kề sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói, nửa khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo, các đường nét trên khuôn mặt dường như đều nghiêm lại.

Trì Linh Đồng ngồi xuống bên Nhạc Tĩnh Phân, tặng hoa cho chị ta. “Cảm ơn em. Hình như đây là lần đầu tiên chị được một cô gái tặng hoa. Rất đẹp, lát nữa chị sẽ cắm nó trong phòng.” Nhạc Tĩnh Phân cẩn thận đặt bó hoa lên chiếc ghế bên cạnh, rồi quay ra nhìn Trì Linh Đồng, “Xem ra em vẫn hợp với gió biển Thanh Đài hơn, ở đó trắng trẻo hồng hào, lần nào chị nhìn em cũng phải cảm thán, trẻ tuổi thích thật đấy. Thế mà mới về Tân Giang được mấy tháng, lại ngày càng gầy đi, da cũng xạm hơn.”

Trì Linh Đồng chỉ cười ngượng ngùng, thấy Tiêu Tử Thần gật đầu với nhân viên, ra hiệu gọi món như chủ nhân đứng ra mời khách.

Tiêu Tử Thần gọi một chai rượu Champagne, món ăn là thủy sản tươi đầu thu của Tân Giang, lại thêm vài món ăn gia đình bình thường của phương Nam. Nhân viên phục vụ mở chai rượu, rót rượu cho Nhạc Tĩnh Phân trước tiên, Trì Linh Đồng khẽ nghiêng người, nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ: “Rót chút ít thôi.”

“Không, rót đầy.” Nhạc Tĩnh Phân nói, “Lâu rồi tôi và Linh Đồng không gặp nhau, những ngày hiếm hoi như thế này, sao có thể thiếu rượu góp vui. Không sao, tôi biết tửu lượng của tôi thấy, nhưng rượu Champagne cũng không nặng, như nước ngọt thôi.”

Trì Linh Đồng mỉm cười, đành thôi, khóe mắt liếc thấy Tiêu Tử Thần và Trần Thần đang nói gì đó với nhau.

Nhạc Tĩnh Phân nói: “Tiểu Trì, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Tân Giang không, em ngồi trong căn tin của trường, nhìn chị bằng đôi mắt to tròn ngây ngô, như một bé con hiếu kỳ, hỏi chị hết câu này đến câu kia, không hề ngại ngùng lúng túng.”

“Lúc đó đúng là quá ngô nghê.” Vì còn trẻ nên mới chẳng biết sợ là gì.

Vẻ mặt của Nhạc Tĩnh Phân chợt trở nên trịnh trọng, kéo tay Trì Linh Đồng, “Bốn năm trước, cũng vào giữa tháng tám, chị lái xe đưa em từ Tân Giang tới Thanh Đài. Hiện tại, chị lại đến lần nữa. Tiểu Trì, theo chị quay về Thanh Đài, được không?”

Ở Thái Hoa, Nhạc Tĩnh Phân được mệnh danh là nữ hoàng, hành động, nói chuyện, đều chẳng hề thua kém đấng mày râu, lạnh lùng kiên quyết, mạnh mẽ dứt khoát, hiện tại chị ta lại hạ mình nói với Trì Linh Đồng những câu này, đây gần như là chuyện có một không hai trong đời chị ta. “Thương trường như chiến trường, không thể nói là như bước trên băng mỏng, nhưng đi bước nào cũng phải chắc bước ấy. dfienddn lieqiudoon Chị chưa bao giờ tin tưởng ai hoàn toàn, cho dù là những người thân nhất. Nhưng thực ra chị cũng là một người phụ nữ, cũng ao ước có một người chở che cho mình. Chị còn tưởng rằng mình và Xa Thành sống an ổn bên nhau lâu như vậy, con cái cũng học đại học rồi, anh ta nhất định là người mà chị có thể dựa dẫm. Nhưng kết quả là?” Nhạc Tĩnh Phân cười khổ, “Còn em đúng là người mà chị vô cùng coi trọng. Trong thâm tâm, chị cũng gần coi em như con gái rồi. Không ngờ... ôi, sau này chị mới biết thực ra mình đã hiểu lầm, khi tình yêu đến, chúng ta nào hay biết nửa kia sẽ là ai? Lúc ấy chị đã quá hồ đồ, trong lúc em đau khổ nhất mà lại đối xử với em như vậy, trong khi đó em còn giúp Thái Hoa giành được hạng mục Thính Hải Các. Tiểu Trì, mỗi đêm chỉ nghĩ đến em thì đều cảm thấy bản thân mình là một người lãnh đạo sai lầm. Nhưng chị nghĩ sai lầm không đáng sợ, miễn là biết sửa đổi. Em có thể cho chị cơ hội để sửa đổi không?”

Nhạc Tĩnh Phân nói với vẻ chân thành và thẳng thắn. Trì Linh Đồng thấy lòng mình rối loạn, nhiều tâm tình mâu thuẫn với nhau, từ từ nảy sinh cảm giác cay đắng một cách mãnh liệt và khó hiểu. Khi đang yêu, vì tôn trọng cô nên Bùi Địch Thanh luôn giữ khoảng cách với cô trước mặt tất cả mọi người, cho dù hẹn hò cũng phải lẳng lặng tới đường Quế Lâm. Có một người bạn gái như cô, anh có từng cảm thấy uất ức hay không?

“Chủ tịch Nhạc, em mời chị một ly.” Cô bưng ly rượu lên chạm vào ly của Nhạc Tĩnh Phân. Cô thực sự không giận Nhạc Tĩnh Phân, đứng ở chợ thì phải nói chuyện mua bắn, nếu cứ xử lý theo cảm tính thì lại thành chuyện nhà chuyện cửa mất rồi.

“Em có bằng lòng theo chị về Thanh Đài không? Tiểu Trì, em yên tâm, chị luôn tôn trọng mọi quyết định của em. Chị không tiết lộ ra bên ngoài là em đang ở Tân Giang, khi thi công hạng mục Thính Hải Các, có một vài điểm trên bản thiết kế hơi khó hiểu nhưng chị cũng chỉ bảo Trần Thần phụ trách giải quyết, cố gắng không làm phiền em. Chị biết, cho dù ai gặp phải chuyện như vậy thì đều cần thời gian để quên đi vết thương lòng. Bây giờ em đã có thầy Tiêu ở bên, chị nghĩ em cũng vượt qua được rồi. Linh Đồng, ông trời ban cho em tài năng thiết kế, em không thể phí hoài nó được.”

“Chủ tịch Nhạc, cảm ơn sự ưu ái của chị suốt những năm qua, nhưng em không thể không khiến chị thất vọng lại lần nữa. Lý do em đã nói với Trần Thần rồi, em cũng muốn trở lại Thái Hoa, cũng muốn tiếp tục thiết kế những tác phẩm có giá trị, nhưng có lẽ em đã cạn kiệt cảm hứng mất rồi.”

“Không đâu, có lẽ vì khi còn sống, Bùi Địch Thanh là Tổng giám đốc của Hằng Vũ, em cho rằng nếu mình rời xa giới kiến trúc thì sẽ không phải đối mặt với hiện thực tàn khốc. Đây là một nút thắt, em không tháo được nên lựa chọn trốn tránh. Bây giờ Tổng giám đốc của Hằng Vũ là anh trai của Bùi Địch Thanh – Bùi Địch Văn, cũng chính là chồng của Tống Dĩnh, à, nghe nói nhà bọn họ mới có thêm một vị tiểu thư. Hằng Vũ vẫn là tập đoàn đứng đầu trong giới bất động sản. Tiểu Trì, em phải nhìn thẳng vào sự thật. Ừm, xin lỗi, lẽ ra không nên nhắc tới những chuyện này.” Nhạc Tĩnh Phân nhớ ra Tiêu Tử Thần cũng ở đây, bèn áy náy ngẩng đầu.

Vẻ mặt của Tiêu Tử Thần lạnh tanh, ấn đường thoáng hiện sự mất kiên nhẫn. Nhạc Tĩnh Phân thầm nghĩ, chẳng ai thích nhắc tới người yêu cũ trước mặt người yêu hiện tại, có lẽ hôm nay không thể tiếp tục đề tài này nữa, chị ta vội nâng ly, “Tôi xin mời Linh Đồng và thầy Tiêu một ly.”

“Chủ tịch Nhạc, mời chị.” Trì Linh Đồng hơi cong khóe môi, nâng cốc đưa lên miệng. Chất lỏng có màu vàng rực, trong vị cay có cả vị ngọt của hoa quả, không hề khó uống, cô từ từ nuốt hết một ngụm lớn.

Nhạc Tĩnh Phân lại mời riêng cô một ly, Trần Thần cũng mời, cô không biết làm sao cho phải, cũng không tiện chối từ, quay đi quay lại đã uống hết hai ly lớn, món ăn cũng chẳng có gì đặc sắc, lại chưa ăn bữa trưa, chỉ một thoáng mặt Trì Linh Đồng đã hồng rực lên, tươi cười hớn hở.

Nhạc Tĩnh Phân biết Tiêu Tử Thần không lái xe, chị ta cũng thường xuyên phải đi tiếp khách, tửu lượng không thấp, bèn uống với anh mấy ly lớn, Trần Thần cũng không chịu yếu thế, mời rượu theo. Bữa cơm này cả khách và chủ đều vui vẻ, uống hết hai chai champagne.

Ba người kia đều vẫn bình thường, chỉ có Trì Linh Đồng là say. Khi Trì Linh Đồng bước ra khỏi chỗ ngồi, cảm thấy cả phòng ăn như một ống kính vạn hoa, lay động không ngừng.

Tiêu Tử Thần đi thanh toán với dáng đi rất vững vàng. Trần Thần định tranh đi, anh bèn xua tay, “Bữa cơm này nên để tôi và Linh Đồng mời, lần sau tới Thanh Đài thì tôi sẽ không khách khí đâu.”

“Anh và Linh Đồng ở bên nhau thật sao?” Trần Thần ngơ ngác hỏi.

Tiêu Tử Thần chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

Nhạc Tĩnh Phân đề nghị bốn người đi uống cafe với nhau, Tiêu Tử Thần uyển chuyển chối từ, dìu Trì Linh Đồng đang lảo đà lảo đảo, lịch sự nói lời từ biệt với Nhạc Tĩnh Phân.

“Nếu muốn thuyết phục Tiểu Trì quay lại Thanh Đài, có lẽ chúng ta nên thuyết phục từ thầy giáo Tiêu!” Nhạc Tĩnh Phân nhìn người đàn ông cẩn thận ôm Trì Linh Đồng vào lòng.

Trần Thần gãi đầu: “Chủ tịch Nhạc, thực ra thầy giáo Tiêu... là bạn trai của bạn Linh Đồng.”



Ánh mắt Nhạc Tĩnh Phân sáng lên: “Thế thì càng tốt chứ sao, nếu bọn họ muốn đến với nhau thì ở Tân Giang đã không còn phù hợp nữa, nên tránh sang Thanh Đài, khỏi lo bị làm phiền.”

Trần Thần thở dài, cái này người ta gọi là “Đàn gảy tai trâu” đúng không nhỉ?

Đêm cuối hạ, trăng treo đầu cành, gió từ bờ sông thổi tới, mơn man mát mẻ, thổi tóc Trì Linh Đồng bay bay. Hai mắt cô mơ màng, vừa ra khỏi khách sạn, đã bám chặt lấy một thân cây ven đường, kiên quyết không đi nữa, “Chỗ này đau quá.” Khi thì cô lắc đầu, khi thì cô vỗ ngực.

“không uống được thì nhấp mấy ngụm cho xong, sao phải cố thể hiện làm gì?” Tiêu Tử Thần tức giận nói.

“Tôi muốn uống mà! Người ta thường nói ‘Uống rượu quên sầu’. Đầu tiên là cha mẹ tôi ly hôn, sau đó Bùi Địch Thanh cũng đi mất, rồi bị đuổi việc, bao nhiêu chuyện, đến anh cũng khiến tôi phiền não. Đi đi, đi hết đi, tất cả đều bỏ tôi mà đi, còn một mình tôi cũng tốt, tốt lắm...”

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là Tiêu Tử Thần lại nổi giận: “Trì Linh Đồng, em đúng là đồ lừa đảo...”

“Tôi lừa anh chuyện gì?” đầu óc lơ mơ, nhưng ý thức vẫn còn hơi tỉnh táo.

“Tại sao em phải che giấu chuyện chúng ta từng là người yêu?” Tiêu Tử Thần quát lên.

Chân cô như nhũn ra, không đứng lên được, đành tựa vào người anh: “Không phải tôi che giấu, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi. Lần đó anh tới Thái Hoa, tôi nói như vậy là do tình thế bắt buộc...”

“Vì hiểu lầm, em bèn lao vào vòng tay của người đàn ông khác, sau đó chuyển anh cho Khổng Tước?”

Cô lắc đầu, “Không phải, không phải, chúng ta không hiểu lầm nhau, mà là...”

“Là em thay lòng đổi dạ, hay tại anh đứng núi này trông núi nọ? Tại sao chúng ta lại chia tay?”

Những câu hỏi của anh khiến Trì Linh Đồng càng đau đầu hơn.

“Thảo nào những mảnh ghép ký ức của anh đều là về em. Anh hỏi em ngày trước chúng ta có từng ở bên nhau không. Em lập tức phủ nhận. Em có biết mình rất tàn nhẫn không, nhìn anh dò dẫm trong ngõ cụt như một người mù, va vào tường tới mức vỡ đầu chảy máu, em vẫn chẳng nói một lời. Khi em thấy anh cùng bạn em ra ra vào vào, em có cảm giác gì? Với em anh thực sự không có bất kỳ ý nghĩa nào ư?”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi muốn về nhà, tôi muốn uống nước.” Khung cảnh trước mắt Trì Linh Đồng đã trở nên nhạt nhòa, chỉ thấy khuôn mặt của Tiêu Tử Thần càng ngày càng gần, sau đó cô đổ ‘phịch’ về đằng trước, ngã vào lòng Tiêu Tử Thần.

Tiêu Tử Thần lạnh mặt, bắt một chiếc taxi, nửa dìu nửa ôm cô lên xe. Cô cũng rất ngoan, híp mắt lại, không nhúc nhích.

Khi xuống xe, cô lấy chìa khóa từ trong túi, mở cửa, cô tránh khỏi tay anh, tự bò lên giường.

Anh nhíu mày, tìm trong tủ lạnh một chai nước khoáng, vặn nắp, tới bên giường đỡ cô dựa vào người mình, người cô mềm mại như bông, không hề có sức nặng. Anh từ từ đưa miệng chai tới bên môi cô, cô uống hết nửa chai nước, có lẽ thấy người dễ chịu hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện một nụ cười, vùi đầu cọ cọ vào ngực anh.

Anh thấy đầu mình nóng lên, máu trong người như đang sôi trào, thân thể hóa thành một làn hơi nước. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Cô vẫn chẳng hay biết gì, bàn tay nóng bỏng ôm lấy cánh tay anh, sờ tới sờ lui, như muốn hấp thu chút hơi lạnh.

Anh nghe thấy tiếng ‘phựt’ vang lên, như thể sợi dây đang căng lên trong lòng đã đứt đoạn. Anh của quá khứ là người thế nào, anh không rõ, nhưng anh của hiện tại, tuyệt không chấp nhận sự bài bố của vận mệnh, cho dù chỉ có một khe hở anh cũng sẽ dùng hết sức lực để xoay chuyển càn khôn. Giờ phút như vậy chỉ tới một lần, đã đi là sẽ không trở lại. Anh rất rõ bản thân đang làm gì, cũng hiểu rõ chuyện này sẽ có hậu quả ra sao. Một giây sau, đôi môi anh hôn lên chân mày cô, rồi tới sống mũi, tới môi, dịu dàng triền miên, cẩn thận từng chút một.

Cô mở mắt ra, không phân biệt được người trước mặt là Tiêu Tử Thần hay Bùi Địch Thanh. Nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng chiếm trọn đôi môi cô, thân thể chợt run lên.

“Linh Đồng...” Giọng anh hơi khàn, trái tim dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Người anh cứng đờ, vẫn còn một thoáng do dự.

Ở khoảng cách ấy, ánh sáng trong đôi mắt anh được phóng to lên, khiến mí mắt cô nặng trịch. Hàng mi của cô run rẩy, từ từ khép lại.

“Linh Đồng.” Anh gọi cô.

Cô đáp lại, mềm mại tựa sông nước mùa thu. Nhiệt độ chân thực ấy, nhịp tim mạnh mẽ ấy, cho dù chỉ là kí ức hay là một cái bóng, hết thảy đều quay về, cô chỉ muốn ôm anh, thật chặt.

Chỉ trong chớp mắt, phòng tuyến tan vỡ, anh ôm cô, cúi đầu hôn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.