Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 41: Chương 16.3



Type-er: Thống

Tình cảnh rất kỳ lạ, khi lốc xoáy xuất hiện thì có thêm một cơn lốc xoáy nhỏ đi kèm. Nhưng hai cơn lốc này lại có uy lực vô cùng mạnh mẽ. Chuyên gia không thể nào giải thích được hiện tượng này, đành nói rằng Trái đất đã trở nên ngày càng xa lạ. Chuyện như vậy, không có xác xuất cũng không phải ngẫu nhiên, xuất hiện đột ngột rồi tự nhiên biến mất. Chẳng ai biết phải nên làm thế nào cho phải.

Cô lấy cái cớ bị bắt cóc để trốn chạy. Cô thừa nhận, cô sợ hai cơn lốc xoáy này.

Bà Đàm Trân nói với cô rằng Tiêu Tử Thần đã nhớ lại mọi chuyện hết lần này đến lần khác, sau đống đồng hồ, kẹo hồ lô, bút vẽ liên tục nhắc nhở cô anh là ai. Bộ quần áo anh đang mặc trong bức ảnh chụp ở đường Quế Lâm, chính là bộ mà anh mặc trong lần hẹn hò đầu tiên kể từ khi hai người xác định tình cảm. Anh biết cô không hề ngốc, có nhiều gợi ý như vậy, cô sẽ hiểu ngay thôi. Đúng là chỉ còn một chút nữa thôi, chuyện này mới có thể xem như một truyền kỳ.

Giọt nước làm tràn ly này của Quân Mục Viễn, đã làm cô suy sụp.

Địch Thanh mất trí nhớ, phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình, vậy mà vẫn vượt ngàn núi trăm sông để tìm cô, khiến tình yêu của hai người càng thêm sâu sắc. Còn cô, tay chân đầy đủ, đầu óc bình thường, nhưng lại chẳng thể yêu thương đến cùng. Cho dù ngụy biện thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là người thay lòng đổi dạ, Tiêu Tử Thần rõ ràng là một người đàn ông xa lạ, còn là bạn trai của Khổng Tước, cô còn mặt mũi nào đối diện với Địch Thanh nữa đây?

Trì Linh Đồng bị ốm, sốt cao tới ba mươi chín độ. Trong lúc mê man, cô thấy Địch Thanh đến bên mình, rót nước cho cô uống, gọt lê cho cô ăn, còn bón cháo cho cô. Ngón tay của anh thon dài mát lạnh, cô cầm lấy, gọi tên anh. Nhưng anh chỉ để lại cho cô một bóng lưng. Cô đáng bị như vậy, không thể oán trách anh. Trì Linh Đồng tự kiểm điểm bản thân trong khi đang mê man như vậy đấy.

Ba ngày sau cô mới hạ sốt, cả người tiều tụy mệt mỏi, họng cũng khàn khàn. Khi nói chuyện điện thoại với bà Đàm Trân, tựa như kéo một chiếc đàn nhị cũ kỹ, “Có cần mẹ gọi điện để Tử Hoàn đi với con tới bệnh viện không, con thế này mẹ cũng không yên tâm”.

Trì Linh Đồng nói với giọng gần như khẩn cầu: “Con sắp khỏi rồi, thật mà, cứ để con một mình thôi!”

Nhan Tiểu Úy hẹn cô cùng đi dạo phố, cô nghiêm nghị nói, cô đang xem tài liệu về nhà hát, không có việc gì đừng quấy rầy cô.

Một lần nữa cô lại giấu kín bản thân mình, mặc chiếc áo khoác dày cộm, ngày ngày lang thang trên các con phố, chỉ tới những nơi mà mình đã từng đi qua. Tất cả những chốn xưa đều gợi nhớ về Địch Thanh, cô không chỉ thấy đau khổ, mà còn đau như bị đào tim móc phổi.

Mùa xuân ở Thanh Đài đã tới, cô thấy cây liễu bên bờ sông đã đổi màu xanh mới, những cô gái xinh đẹp với những chiếc váy dài ngắn tung bay đi lại vội vã trên đường. Dường như cô đã bước vào tuổi già, nhìn mặt trời mọc rồi lại đợi trời tối đi, cũng chẳng biết mình có đợi tới bình minh kế tiếp không?

Đêm tối tĩnh lặng, cô lên Mạng Hàng Rào với chế độ khách. Anh đúng là rất chăm chỉ, ngày nào “Ở bên nhau” cũng có bài mới. Nhưng mấy hôm nay anh không viết nhiều, chỉ là đọc sách và nêu cảm nghĩ. Hình như nhà mới được trang trí xong xuôi, cô khẽ hít vào một hơi như thể ngửi được mùi sơn thoang thoảng đâu đây. Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, phòng ngủ cho khách, quầy rượu của chúng ta, giá đựng CD, hòm đồ dùng, nhà tắm, phòng đọc sách của chúng ta… chiếc thang, cái giá sách cao tận nhà trần nhà, cửa sổ lộng gió, mảnh sân ngoài cửa sổ, cái cây cao cao xanh biết,… Một vòng hoa tầm gửi được treo cửa ra vào, dưới vòng hoa, một cô búp bê mắt to và một chàng búp bê tuấn tú nhã nhặn tựa sát bên nhau.

Trì Linh Đồng bắt đầu ho, ho tới nước mắt rơi không ngừng.

“Đây là ngôi nhà của chúng ta, dành cho hai người”. Lẳng lặng bắt đầu, lẳng lặng kết thúc, tựa như cuộc sống, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác, cũng không có nhiều mâu thuẫn đậm chất “kịch” như vậy.

Dường như còn chưa viết hết ý, anh còn viết thêm mấy câu ở cuối bài. “Thế giới này có nhiều người như vậy, nhưng bạn quyết định chỉ ở bên một người, nếu không xuất phát từ tình yêu sao có thể vượt qua tháng năm dài đằng đẵng? Thực ra con người không thể chung hề chung tình, có mới nới cũ là một bản năng. Nhưng sức hấp dẫn của ngoại hình chỉ là sự thỏa mãn thị giác trong chốc lát mà thôi, sự ăn ý trong tâm hồn mới có thể chống lại thử thách của số mệnh, mới có thể vượt qua năm tháng cũ kỹ. Chỉ có tình yêu, dù bạn đeo mặt nạ đi chăng nữa, người yêu bạn vẫn sẽ đi về phía bạn, dù cô ấy không hề biết người đó là bạn, nhưng trái tim sẽ dẫn đường cho cô ấy”.

Cô lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt, chợt nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mà mình đọc dạo trước, hình như tên là “Cứ dại khờ yêu anh ngây thơ như thế”, chẳng hiểu sao cô thấy hợp với mình vô cùng.

Nhan Tiểu Úy và Trần Thần đi đăng ký kết hôn vào ngày lễ tình nhân, vừa đăng ký xong, Nhan Tiểu Úy đột nhiên mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân, chuyện mẹ chồng nàng dâu, rồi chuyện liên quan đến quê quán, chuyện giáo dục con trong tương lại, bảy năm trong hôn nhân, … chị ta cực kỳ hoảng loạn, lại chạy tới tìm Trì Linh Đồng để xin được giúp.

Trì Linh Đồng kiên nhẫn nghe chị ta lải nhãi một hồi, nói: “Nếu thấy đau khổ như vậy thì đừng kết hôn nữa”.

Nhan Tiểu Úy lườm cô với vẻ khinh bỉ: “Em tưởng chị cũng như em đấy hả, gặp chuyện là trốn mất tăm”.

Trì Linh Đồng ngẩn ra, hình tượng của cô kém cỏi thế sao?

“Đừng chối, em cũng muốn kết hôn nên mới trốn đến Thanh Đài thôi”. Nhan Tiểu Úy nhấn mạnh.

Nếu như chưa từng yêu tha thiết thì sẽ mãi mãi yêu tha thiết. Tuy câu này mâu thuẫn, nhưng lại là chân lý, Trì Linh Đồng im lặng.

“Em có đọc báo không, có rất nhiều quan lại tham nhũng đều chủ động về nước để tự thú, em thì sao, có dự định không? Sao có thể trốn tránh mãi được!” Nhan Tiểu Úy tốt bụng nhắc nhở cô.

Trì Linh Đồng tức giận đáp: “Em đang ôm cây đợi thỏ!”



“Ấy, ai là thỏ thế?”

“…”

Thời tiết đã trở nên ấm áp, vừa mở cửa sổ, từng cơn gió ấm áp tựa như những bàn tay nhỏ, liên tục lôi kéo khiến người ta phải ra khỏi nhà. Trì Linh Đồng loạng choạng đi trên bờ biển vàng, đúng là tốc độ ánh sáng, vách ngăn đã được dựng lên xung quanh khu đất trống. Vách ngăn màu xanh trong, dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng chói mắt.

Trì Linh Đồng nheo mắt, ngẩng đầu lên, một bóng dáng cao ráo đang bước tới gần cô.

Cô không dám động đậy, im lặng nhìn bóng dáng ấy. Mùa xuân, cỏ cây đâm chồi, trăm hoa đua nở, loài vật đều vui hưởng lạc thú, cố gắng sinh sôi. Người thợ săn có lương tri sẽ không săn bán vào mùa này, anh không biết sao?

“Em có dám đương đầu với thách thức này không?” Người ấy kiêu ngạo liếc nhìn khu đất trống, dường như vô cùng hoài nghi.

“Chỉ… chỉ cần ba năm, từ chính nơi này, em có thể để anh bước lên từng bậc thang, tới nghe buổi hòa nhạc mà anh thích”. Dường như có dòng điện chạy qua người cô, từng dây thần kinh đều đang run rẩy.

Người ấy khẽ hừ: “Tiểu thư cũng mạnh miệng đấy chứ”.

Cô nuốt nước miếng: “Nếu anh không tin, chúng ta đánh cược một phen”.

“Thua thì sao mà thắng thì như thế nào?”

“Thua… Tại sao anh lại tới đây?” Vành mắt cô nóng lên, sống mũi cay cay. Nếu như có thể yêu, cô vẫn muốn yêu bằng cả sinh mạng của mình.

“Cô bé, mẹ em không dặn em là đừng tùy tiện bắt chuyện với đàn ông lạ mặt à?” Người ấy nghiêng người, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên mặt cô.

“Mẹ em nói … nếu em bắt gặp một người giống anh ấy trên phố, thì cho dù anh ấy tên là gì, em cũng phải bước tới ôm anh ấy thật chặt”. Cô run rẩy lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ trong cổ áo ra, mở nắp đồng hồ, chỉ vào người đàn ông đang mỉm cười trong đó.

“Em chắc chứ?”

Cô không nói nên lời, chỉ gật đầu liên tục.

Thời gian như ngừng trôi, khoảnh khắc hóa vĩnh hằng, bọn họ đứng yên như thế, không nói lời nào. Bất chợt, anh dang tay ra, tựa như một con thuyền căng gió. Đôi môi anh cũng giống như cô, hơi run rẩy.

Cô khóc nức nở, nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy eo anh.

“Đã ôm chặt chưa?” Giọng anh hơi run.

“Rồi!”

“Sợ không?”

“Sợ!” Tuy câu trả lời đã rõ ràng, nhưng tới giờ cô vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật. Thế nhưng, cho dù nó không thực, cô cũng chẳng quan tâm.

“Có trốn nữa không?”

“Không”. Cô ngoan ngoãn nghe lời.

“Có nhớ anh không?”

“Rất nhớ!”

Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần mấy câu này là đủ. Anh biết sự mâu thuẫn và sợ hãi trong lòng cô đan cài vào nhau, rối như len, không thể hiểu nổi. Đã vậy thì cứ quên chúng đi, hãy để anh giải quyết tất cả, cô chỉ cần yêu anh là đủ.



“Về nhà đi thôi!” Anh vuốt ve mái tóc ngắn đã bị gió thổi rối tung của cô.

“Vâng” Cô kiễng chân lên, đón nhận nụ hôn của anh.

Nhà hát được khánh thành đúng vào mùa du lịch của Thanh Đài, Bộ văn hóa còn đặc biệt mời dàn nhạc giao hưởng Berlin tới biểu diễn mười tác phẩm. Trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, sẽ diễn ra nghi lễ khánh thành. Là kiến trúc sư Trì Linh Đồng phải lên phát biểu năm phút.

“Có nhất thiết phải ăn mặc thế này không?” Trì Linh Đồng bĩu môi, nhìn bộ đồ công sở màu xanh ngọc trên người mình, quá nóng quá gò bó.

Tiêu Tử Thần hôn nhẹ lên mặt cô, an ủi: “Ở buổi lễ trang trọng thế này, nhất thiết phải mặc như vậy”.

“Vậy phát biểu xong, chúng ta chuồn nhé”. Cô rất sợ âm nhạc thính phòng, sợ mình chẳng may ngủ quên ở đây mà tối nay có rất nhiều nhà báo đến tham dự.

Tiêu Tử Thần cười vui vẻ, “Biết rồi, giờ chúng ta ra ngoài được chưa, bà xã?”

Kết hôn đã hơn hai năm, mỗi lần nghe anh gọi mình như vậy, Trì Linh Đồng vẫn đỏ mặt, nhưng trong lòng thì thấy ngọt ngào. Với người khác, có lẽ việc kết hôn chỉ mang tính hình thức nhưng để sánh bước với anh như ngày hôm nay, cô thực sự không dám nhớ lại.

Nhà hát được thiết kế như một cánh buồm đang từ từ căng gió, thể hiện cho tương lại và hi vọng. Buổi tối, xung quanh nhà hát đều sáng đèn, tựa như tháp hải đăng chỉ dẫn lối cho những con tàu giữa biển đêm. Ý tưởng này của Trì Linh Đồng xuất hiện khi Tiêu Tử Thần mở rộng vòng tay, đợi cô bước tới ôm chặt lấy anh. Chẳng qua, có ý tưởng đâu thể giải quyết vấn đề gì, trình độ của cô không đủ để tạo nên một công trình kiến trúc tinh tế như thế này. Trì Linh Đồng hít sâu, ngước nhìn nhà hát dưới ánh đèn rực rỡ, thực ra, chính xác thì có tới hai vị kiến trúc sư đã tham gia thiết kế.

“Làm thế này rất không công bằng”. Cô quay sang nhìn người đàn ông lịch thiệp đang đứng lên cạnh mình, lòng không nỡ.

“Coco Chanel đã qua đời từ lâu, nhưng tại sao trên cõi đời này vẫn tồn tại Chanel?”

“Đó là một thương hiệu”.

“Chúng ta cũng sẽ biến Trì Linh Đồng trở thành một thương hiệu, anh rất vinh dự khi được trở thành kiến trúc sư trong tay cô ấy”.

Cô lắc đầu, nếu như thương hiệu là Frank, vậy thì nó lại càng tỏa sáng rực rỡ.

“Trì Linh Đồng, đừng tham lam. Anh cảm thấy rất hài lòng với công việc và cuộc sống hiện tại”.

“Được rồi!” Cô thở dài, số phận quả thực đã ưu ái bọn họ.

Trong nhà hát, tiếng nhạc du dương, ánh đèn lấp lánh.

Một nhân viên đón tiếp bước tới, đưa Trì Linh Đồng tới vị trí dành cho khách quý. Trì Linh Đồng quay đầu lại, Tiêu Tử Thần nháy mắt, nói với cô bằng ánh mắt, anh sẽ chờ cô ở đây.

Chỉ một chốc lát, tất cả mọi người đều đã xuất hiện, người dẫn chương trình làm nóng bầu không khí, các vị lãnh đạo thì lên phát biểu. Tiêu Tử Thần xem bảng chương trình, tiếp theo sẽ là phần phát biểu của Trì Linh Đồng.

Một người đàn ông tới muộn mỉm cười xin lỗi với các khản giả ngồi sau, ngồi xuống vị trí cạnh Tiêu Tử Thần. Tiêu Tử Thần quay sang, người kia nói: “Xin chào, tôi là Bùi Địch Văn”.

Tiêu Tử Thần kinh ngạc một thoáng, sau đó hòa nhã gật đầu chào: “Tôi là Tiêu Tử Thần”.

Khi đang nói chuyện thì tiếng vỗ tay vang lên, Trì Linh Đồng đi về phía sân khấu.

“Anh rất tự hào về cô ấy, đúng không?” Ánh mắt của Bùi Địch Văn tỏa sáng, khi nhìn lên sân khấu, khi thì nhìn Tiêu Tử Thần.

Tiêu Tử Thần trầm ngâm trong chốc lát: “Đúng vậy, tôi thấy rất tự hào”. Sau đó, trong mắt anh chỉ còn hình bóng cô gái xinh đẹp đang cười tươi như hoa với anh, có lẽ anh nghe được, có lẽ anh không nghe được Bùi Địch Văn thầm thì: “ Tôi cũng thấy rất tự hào, gấp hai”.

HOÀN CHÍNH VĂN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.