Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 17



Edit: Meimei

Kiều Gia Thuần tính tiền, rời khỏi quán cà phê.

Bởi vì sợ Lục Cảnh Hành phát hiện nên hôm nay cô không có lái xe đến.

Cô đứng trên đường, mưa phùn không ngừng rơi xuống, đội mũ trên đầu, hai tay cô ôm lấy cơ thể. Đầu hạ là thời điểm chuyển giao nóng lạnh, hôm qua trời còn nóng oi bức thì hôm nay lại đột nhiên đổ mưa, nhiệt độ hạ xuống.

Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, làm biển quảng cáo cách đó không xa cũng rung lắc dữ dội. Kiều Gia Thuần lấy tay đè cái mũ lại, gió nhỏ mới buông ra. Lại một cơn gió nữa thổi qua trực tiếp thổi bay cái mũ của cô, mũ rơi vào vũng nước đục ven đường.

Kiều Gia Thuần cúi đầu liếc mắt nhìn. Mũ đã bị bẩn cô cũng không cần mang nữa dù cô rất thích nó, loại mũ này nếu giặt qua thì không còn hình dạng như lúc ban đầu nữa.

Kiều Gia Thuần không biết đi đâu, cô không muốn quay về chỗ ở của Lục Cảnh Hành.

Cô ở trong cơn gió lạnh co rúm người lại. Thật kì quái, loại thời tiết này giống như không phải của đầu hạ.

Cô đi đến một góc nhỏ ở trạm xe buýt, hai mặt của trạm xe buýt có tấm bảng chắn gió, phía trên có mái che mưa. Ở đó không có mưa, không có gió, cô cảm thấy ấm áp hẳn. 

Cuối cùng cũng có một chiếc xe taxi đi đến, Kiều Gia Thuần đưa tay vẫy, ý bảo muốn đón xe. Lên xe taxi, cô quyết định đến nhà Quan San.

Cô có chìa khóa nhà của Quan San nhưng lúc lục lọi trong túi xách mới phát hiện mình không mang chìa khóa theo. Được rồi, là do cô ngại phiền phức, những thứ trong túi đều tinh giản hết mức, ngoại trừ chìa khóa nhà Lục Cảnh Hành thì những chìa khóa khác cô đều không mang theo.

Kiều Gia Thuần đứng trước cửa nhà Quan San, nhấn chuông. Mở cửa cho cô là Hướng Bắc, bạn trai của Quan San.

"Gia Thuần." Hướng Bắc mang tạp dề lên tiếng chào hỏi Kiều Gia Thuần, trong mắt có chút ngoài ý muốn bởi vì Kiều Gia Thuần đã lâu rồi không đến nơi này.

"Hướng ca." Kiều Gia Thuần không tự nhiên đáp lại.

"Ai vậy?" Giọng của Quan San ở trong nhà vang lên.

Hướng Bắc quay đầu nói với Quan San: "Gia Thuần đến." Vừa nói, Hướng Bắc vừa mời Kiều Gia Thuần vào.

Quan San liền lập tức từ trong nhà chạy ra, trong miệng còn nhai cái gì đó. Cô đi đến kéo Kiều Gia Thuần vào, hỏi: "Sao lại đến giờ này, ăn cơm chưa?"

Hướng Bắc ở phía sau khép cửa lại.

Quan San kéo Kiều Gia Thuần đến ngồi trước bàn ăn, ra lệnh cho Hướng Bắc: "Anh lấy chén đũa cho Gia Thuần, rồi lại lấy thêm mấy cánh gà trong lò nướng ra cho cô ấy."

Kiều Gia Thuần đứng lên: "Để tớ tự làm."

Quan San đè cô lại: "Để anh ấy làm, nếu không tớ cần đàn ông để làm gì?"

Hướng Bắc trừng mắt nhìn Quan San, bất quá vẫn nghe theo lời cô đi lấy chén đũa và cánh gà.

Kiều Gia Thuần thừa dịp Hướng Bắc không có ở đây liền nhỏ giọng nói với Quan San cô muốn ở lại đây mấy ngày.

Quan San vừa ăn cánh gà vừa nói: "Không thành vấn đề a, để tớ đuổi xú nam nhân kia đi. Đã lâu rồi ta không ngủ với ngươi nha, bảo bối."

Sau khi ăn xong, Quan San nói muốn cùng Kiều Gia Thuần đi dạo phố. Kiều Gia Thuần ngồi trong phòng khách chờ Quan San thay áo quần.

Một lát sau, Quan San từ trong phòng ngủ kêu Hướng Bắc vào.

"Sao anh lại làm thế này?" Quan San không vui vẻ nói.

"Sao vậy?" Hướng Bắc không hiểu hỏi.

Quan San đem cái váy đang cầm trong tay đưa cho Hướng Bắc, bắt đầu quở trách: "Có phải anh lười biếng đem quần áo nên giặt tay bỏ vào máy giặt giặt sạch?"

"Anh giặt tay. Không phải em nói áo quần tơ lụa màu trắng đều phải giặt tay hay sao?" Hướng Bắc sau khi theo đuổi Quan San, làm việc nhà mới biết vải tơ lụa là gì. Một hán tử mỗi ngày đều cầm vài món áo quần đi giặt.

"Y phục kia tại sao lại rách? Em mua về còn chưa mặc lần nào." Quan San tiếp tục cằn nhằn.

"Đâu đưa anh xem."

Quan San chỉ cho Hướng Bắc xem: "Ở đây."

Trên bộ váy làm bằng tơ lụa màu trắng giờ có một ngón tay đâm xuyên. Quan San oán trách: "Thật là, rốt cuộc anh có làm được không?"

Hướng Bắc kéo Quan San qua, hắn dán người lên lưng Quan San, cố gắng áp chế hạ thể, hạ giọng nói: "Anh được hay không, không phải em biết rõ hơn hay sao?"

Quan San bị hắn chọc cười, giận trách: "Chết đi. Anh phải bồi thường váy cho em đấy."

"Được, anh đền." Hướng Bắc miệng nói nhưng tay thì lại không thành thật

Quan San xoay người: "Anh lấy tiền ở đâu ra?"

Hướng Bắc trên mặt có chút mất hứng, không phải là ghét bỏ hắn nghèo chứ?

Quan San ôm cổ Hướng Bắc: "...còn phải thỏa mãn em nữa."

Hướng Bắc đang mất hứng nghe vậy liền lập tức tiêu thất vô tung, ôm lấy Quan San ném lên giường. Quan San đá hắn: "Em không có nói hiện tại." Cô hạ giọng: "Gia Thuần còn đang ở bên ngoài."

Hướng Bắc ngồi trên giường, giống như một đứa nhỏ bị bỏ rơi. Quan San nói: "Mấy ngày này Gia Thuần muốn ở lại đây, anh hay là trở về chỗ ở của anh đi."

Hướng Bắc trên mặt hơi mất mác biến thành mất mác thật, hắn vuốt vuốt mặt nói: "Ừ!"

Quan San đưa tay lên, xoa xoa mặt hắn: "Tiểu hài tử đáng thương, thoạt nhìn anh rất thất vọng a."

Hướng Bắc cầm lấy bàn tay non mịn của Quan San, hai người màu da đối lập nhau, Quan San thì trắng mịn, Hướng Bắc thì thiên về đen hơn.

"Cô ấy có phải cãi nhau với bạn trai hay không?" Hướng Bắc không phải là người nhiều chuyện, hắn chỉ muốn biết Kiều Gia Thuần ở lại đây bao lâu, điều đó sẽ ảnh hưởng đến phúc lợi của hắn.

Quan San nói: "Không biết, em còn chưa có hỏi, đợi lát nữa đi dạo phố em hỏi cô ấy một chút."

Trong mắt Quan San, cùng bạn trai cãi vã không phải là chuyện lớn nháo này nháo nọ, mà quan trọng là điều hòa sinh hoạt, cô cùng với Hướng Bắc cũng thường xuyên cãi nhau.

Cửa trong phòng không có khóa lại cho nên Kiều Gia Thuần vẫn có thể nghe loáng thoáng thanh âm nói chuyện và trêu đùa bên trong, cô có chút xấu hổ.

Quan San đi ra, Kiều Gia Thuần đứng lên nói: "Mẹ tớ vừa gọi điện nói tớ phải về nhà một chuyến."

Quan San nhìn tinh thần Kiều Giai Thuần không tốt lắm, so với ngày thường rất thiếu sức sống. Quan San nhìn chằm chằm mặt Kiều Giai Thuần hỏi: "Gia Thuần, cậu không sao chứ?"

Kiều Gia Thuần vuốt mặt: "Không có việc gì a, có thể do đêm qua ngủ không ngon nên thiếu ngủ."

Quan San không suy nghĩ nhiều: "Vậy cậu lái xe cẩn thận."

Kiều Gia Thuần sau khi rời khỏi chỗ ở của Quan San thì về nhà ba mẹ. Hôm nay cô không mang thẻ ra vào có điều may mà đêm nay bảo an trực đêm biết cô nên mở cửa cho cô vào.

Đến cửa nhà, bên trong không sáng đèn, cô nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa. Kiều Gia Thuần gọi điện cho Kiều mẹ: "Mẹ, trong nhà không có ai a?"

"Ừ, mẹ với bố hôm nay có tiệc tối nên đã cho dì giúp việc về sớm. Con về nhà sao? Không phải nói gần đây đều ở bên chỗ San San sao?"

"Con về lấy áo quần nhưng lại quên chìa khóa."

"Đứa nhỏ này, luôn không cẩn thận như vậy."

"Lấy áo quần gì a, ngày mai lại lấy không được sao? Gấp lắm à?"

"Không sao, vậy con đi về đã a."

Kiều Gia Thuần không có chỗ nào để về, cô đi ra tiểu khu, lại đi qua hai con đường, trong đầu ngổn ngang, thần tình thoạt nhìn có chút cô đơn.

Trước mặt nhìn thấy một quán KFC liền muốn đi vào ngồi một chút.

Người bên trong không nhiều lắm. Kiều Gia Thuần nhìn thấy một đứa bé đang ăn kem dâu tây, mức dâu tây phủ lấy bao bọc kem màu trắng ở bên trong, cô cũng muốn mua một ly kem dâu tây.

Người bán hàng hỏi cô muốn cái gì, cô nói cô muốn mua một ly kem dâu tây. Người bán hàng nói cửa hàng của họ đang có chương trình khuyến mãi, nếu mua hóa đơn tổng cộng trên 39 tệ thì sẽ được giảm 9 tệ, hỏi cô có muốn chọn thêm một món khác nữa không.

Kiều Gia Thuần liền chọn một cái hamburger, một khoai tây chiên, và dưới sự giới thiệu đề cử của người bán hàng, cô chọn thêm một món mới ra là pizza gà rán, như vậy, tổng hóa đơn của cô hơn 39 tệ.

Kiều Gia Thuần quả thực không đói, lúc nãy ở chỗ Quan San đã có ăn qua chỉ là hiện tại cô chỉ muốn miệng của mình không trống rỗng cô đơn mà thôi. Trong miệng có đồ ăn, có tư vị tốt đầu óc mới thư thái được.

Cô múc từng muỗng kem dâu tây bỏ vào trong miệng, chuông điện thoại vang lên, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy là Lục Cảnh Hành gọi đến.

Cô không nhận, điện thoại vẫn cứ reo, cô tắt máy. Sau khi cô tắt máy, cô mới nghĩ thật ra cô có thể chuyển điện thoại qua chế độ im lặng.

Cô ăn kem, ngậm muỗng nhỏ, nhịn không được mở máy lên liền có tin nhắn báo có hai người đã gọi đến lúc cô tắt máy.

Một lát sau điện thoại lại reo lên, lần này cô bắt máy.

"Em đang ở đâu?" Thanh âm của Lục Cảnh Hành rất bình tĩnh, không giống một số người gọi vài cuộc điện thoại đối phương không bắt máy liền nóng nảy.

Kiều Gia Thuần nói địa chỉ, rất nhanh sau đó Lục Cảnh Hành đến.

Kiều Gia Thuần đang ăn pizza gà rán.

"Em ăn tối cái này?" Lục Cảnh Hành ngồi xuống cái ghế đối diện Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần đẩy cái hộp đựng pizza gà rán qua, hỏi: "Anh ăn không?"

Lục Cảnh Hành bất động thanh sắc nhìn Kiều Gia Thuần nói: "Anh ăn rồi."

Kiều Gia Thuần "Ngô" một tiếng, bắt đầu ăn hamburger.

Lục Cảnh Hành nhìn một đống đồ ăn trên bàn, hỏi: "Còn có thể ăn hết sao?"

Anh biết sức ăn của Kiều Gia Thuần bình thường không lớn như vậy.

"Không nên lãng phí." Kiều Gia Thuần vừa nhai hamburger vừa nói, kỳ thực dạ dày cô đã đầy, đồ ăn đã lên ngang họng.

Lục Cảnh Hành nắm tay cô, đem hamburger bỏ xuống, lấy khăn giấy trên bàn lau tay cho cô.

Lục Cảnh Hành kéo Kiều Gia Thuần đi. Trở lại tiểu khu, xe lái vào hầm xe dưới nhà, sau đó đi thang máy lên tầng 1. Tầng 1 là công viên của tiểu khu.

Kiều Gia Thuần cựa tay ra: "Em mệt, muốn về ngủ." Kỳ thực không ngủ được.

Lục Cảnh Hành nói: "Theo anh đi dạo một chút."

Hai người đi dạo quanh tiểu khu vài vòng, Lục Cảnh Hành nói: "Hiện tại cảm thấy thế nào?"

Kiều Gia Thuần không hiểu: "Cái gì?"

"Tiêu thực chưa?"

Kiều Gia Thuần cảm thấy có một chút, lúc nãy có cảm giác muốn nôn, hiện tại quả nhiên đỡ hơn nhiều.

"Ách..." Cô nấc một tiếng.

Lục Cảnh Hành kéo tay cô: "Lên nhà thôi."

Buổi tối, Kiều Gia Thuần nằm trên giường, mắt trợn tròn nhìn trần nhà đến lúc trời sáng. Thế nhưng cô không dám động, sợ Lục Cảnh Hành phát hiện.

Sáng sớm, Kiều Gia Thuần nói: "Bố em đi công tác, mẹ nói em về nhà ở với bà mấy ngày."

Lục Cảnh Hành suy nghĩ một chút, nói một tiếng "Được", ánh mắt anh ngừng một chút rồi dời đi chỗ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.