Lúc Kiều mẹ từ phòng ngủ đi ra vừa vặn thấy Kiều Gia Thuần đang đi lên lầu, Kiều mẹ vỗ ngực một cái: “Mẹ còn tưởng có trộm vào nhà. Không phải con gửi tin nhắn nói buổi tối không về sao?”
Kiều Gia Thuần hì hì: “Đột nhiên muốn trở về.”
Kiều mẹ nhờ chút ánh sáng trên hành lang nhìn cô: “Gia Thuần, không sao chứ? Hình con hình như có chút đỏ?”
Kiều Gia Thuần theo bản năng che mặt lại: “Mẹ, con đi ngủ đây.”
Cô lắc mình đi vào phòng, Kiều mẹ hạ thấp giọng nói: “Sau này không cho phép trở về trễ như vậy, trên đường không an toàn.”
“Uhm, uhm.” Kiều Gia Thuần một bên vào phòng, môt bên đáp ứng.
Kiều mẹ lắc đầu một cái, con gái cũng sắp kết hôn rồi, bà vốn không nên quản cô có cùng Lý Tuấn qua đêm hay không, nhưng trễ như vậy mà trở lại chung quy là không an toàn, hoặc là trở lại sớm một chút, hoặc là đừng trở lại, nhỡ nửa đêm trở lại vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì làm sao đây. Gia Thuần không thể tin tưởng, bây giờ nhìn Lý Tuấn dù sao cũng là người trẻ tuổi, bởi vì Gia Thuần như vậy nên Lý Tuấn cũng có điểm không đán tin.
Kiều Gia Thuần nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhớ lại chuyện ngày hôm nay.
Hôm nay cô cùng Lý Tuấn đi chơi công viên rất vui vẻ. Buổi tối Lý Tuấn đưa cô đến một nhà hàng mới mở, mùi vị đồ ăn không tệ, cô ăn rất nhiều. Sau đó bọn họ đi xem phim.
Trong rạp chiếu phim, Lý Tuấn rất có dụng ý mua thêm bỏng ngô cho cô nữa. Lúc xem phim, tay hai người vô tình chạm vào nhau lúc lấy bỏng ngô ăn, Kiều Gia Thuần hơi cười một chút, cũng không ngại. Sau đó Lý Tuấn liền khoác tay lên vai cô, cô cũng không cự tuyệt. Cho đến lúc hết phim, bọn họ đi xuống hầm lấy xe. Dựa theo lệ thường, kế tiếp hẳn là mỗi người lái xe của mình, ai về nhà nấy.
Kiều Gia Thuần đi ở phía trước, bỗng nhiên Lý Tuấn đi phía sau kéo cô lại, anh ôm lấy cô. Kiều Gia Thuần không giãy giụa, nói thật cô có chút mông lung. Hơi thở của Lý Tuấn ngay bên tai cô, nó cũng không làm cho cô cảm thấy đáng ghét, miệng anh có mùi vị quả việt quất của ly nước lúc nãy uống trong lúc xem phim. Rất nhanh, Lý Tuấn buông cô ra. Anh mang một chút thở dốc cùng trông đợi, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Không về nhà, chúng ta đi khách sạn, được không?”
Kiều Gia Thuần do dự hai giây nhưng vẫn đáp ứng. Cũng sắp kết hôn rồi, một mực cự tuyệt anh cũng không được. Vả lại trước khi kết hôn cũng nên thử anh một chút. Mặc dù trên phương diện kia xác suất Lý Tuấn có vấn đề không lớn nhưng một khi có thì sau này thật sự hỏng bét.
Kiều Gia Thuần chính là tự thuyết phục bản thân mình như vậy. Cô lên xe của mình, gửi cho mẹ cô một tin nhắn nói tối nay không về. Sau đó cô khởi động xe, đi theo xe của Lý Tuấn ở phía trước.
Lý Tuấn mang Kiều Gia Thuần đến một khách sạn năm sao cao cấp, mướn một phòng hạng sang.
Vào phòng, Kiều Gia Thuần nhìn Lý Tuấn một chút, có chút bức rức.
Lý Tuấn đi đến bên cạnh cô.
Kiều Gia Thuần nói: “Em đi tắm trước.” Vừa nói, cô vừa xoay người chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh.
Lý Tuấn ở phía sau ôm lấy cô. Anh hít một hơi bên cổ cô. Eo của Kiều Gia Thuần rất nhỏ, anh ôm eo cô, thanh âm có điểm thay đổi: “Chờ một chút nữa hẵng tắm.”
Lý Tuấn buông Kiều Gia Thuần ra, kéo tay cô đi đến phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, khóa cửa ken két một tiếng, cửa bị đóng lại.
Kiều Gia Thuần bị Lý Tuấn đặt lên giường lớn, anh cũng rất nhanh đi đến, vội vàng hôn lên cổ cô. Kiều Gia Thuần cau mày, cô cảm thấy có chút khó chịu.
Lý Tuấn muốn hôn lên môi cô, cô nghiêng đầu qua một bên. Lý Tuấn không để ý, anh cho là Kiều Gia Thuần xấu hổ. Anh đưa tay vào bên trong váy của Kiều Gia Thuần, xoa nắn đùi cô. Kiều Gia Thuần trong lòng thật sự sợ hãi, cô cảm thấy càng ngày càng khó chịu.
Cô cho là mình có thể, cô tuyệt đối không ghét Lý Tuấn, cô sẽ không kết hôn với một người đáng ghét. Lý Tuấn cho cô cảm giác yên ổn, cảm giác hạnh phúc bình thản, cô cho rằng điều đó mới có thể lâu dài cho nên cô mới chấp nhận. Nhưng bây giờ, tại sao lại như vậy?
Cô cho rằng cô đã tốt lắm, không giống như lúc xưa, chán ghét thậm chí còn sợ hãi đàn ông đụng vào mình. Rõ ràng cô cùng Lục Cảnh Hành rất tốt, còn làm rất nhiều lần như vậy. Nhưng bây giờ tại sao cô vẫn không thể tiếp nhận?
Một tay của Lý Tuấn thăm dò vào nịch ngực của Kiều Gia Thuần, xúc cảm bên trong làm cho anh mừng rỡ. Kiều Gia Thuần rất biết tự chăm sóc bản thân. Anh biết rất nhiều cô gái nhà giàu đều là ngực phẳng, sở dĩ bọn họ ra đường đều mang áo ngực độn mới được như vậy, nhưng khi ở trên giường, cởi áo ngực của bọn họ ra thì bằng phẳng giống như đồng bằng, có khi so với đàn ông còn bằng phẳng hơn. Anh cho rằng Kiều Gia Thuần cũng vậy nhưng cô không phải. Ngực của Kiều Gia Thuần bình thường nhìn không tính là lớn mà cũng không phải nhỏ, trên thực tế cô chỉ mặc một cái áo ngực mỏng, một tay anh cầm vừa vặn, xúc cảm cực kỳ tốt.
Bỗng nhiên Kiều Gia Thuần không biết lấy khí lực ở đâu ra đem Lý Tuấn đẩy ra. Anh bất ngờ, không kịp đề phòng, từ trên người Kiều Gia Thuần rớt xuống.
Kiều Gia Thuần đứng lên, chỉnh sửa áo quần, ba chân bốn cẳng chạy đến cửa xông ra ngoài.
Lúc cô rời khỏi khách sạn, nhiều người đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Mặt cô đỏ ửng, lúc cô rời khỏi khách sạn, cô biết mọi người xem cô là loại phụ nữ kia.
Cô bước nhanh ra ngoài, lên xe của mình, lái xe rời đi.
Chuông điện thoại di động vang lên, Kiều Gia Thuần không để ý nhưng tiếng chuông vẫn một mực vang lên. Kiều Gia Thuần biết lúc này người gọi điện thoại nhất định là Lý Tuấn.
Kiều Gia Thuần đậu xe sát ven đường, nhận điện thoại.
Lý Tuấn ở trong điện thoại lo lắng giải thích: “Gia Thuần, lúc nãy là anh không đúng. Có phải anh làm em đau không, thật xin lỗi, anh không cố ý. Đều là do anh không chú ý đến cảm thụ của em, anh biết em không phải là một người con gái tùy tiện. Anh không nên trước khi cưới liền muốn đi khách sạn làm chuyện đó với em. Một người con gái tốt đẹp như em, anh nên chờ đến sau khi kết hôn. Gia Thuần, anh thật xin lỗi…”
Lý Tuấn không mạch lạc nói xin lỗi. Kiều Gia Thuần biết là anh xem cô là một người con gái bảo thủ, cự tuyệt làm chuyện ấy trước khi cưới, cô cũng không giải thích.
Cô không muốn giải thích, hơn nữa chuyện này cũng không giải thích được, càng giải thích càng phức tạp. Tạm thời cứ như vậy đi, cứ để cho Lý Tuấn nghĩ như vậy đi.
Kiều Gia Thuần cũng nói xin lỗi Lý Tuấn, nói là cô phản ứng quá lớn, không khống chế được tâm trạng. Cô nói bây giờ tâm tình của cô rất ổn định, hơn nữa cô cũng sắp về đến nhà.
Lý Tuấn ở đầu dây bên kia nói không yên tâm để cô về nhà một mình, muốn đến đưa cô về nhà, hỏi cô đang ở trên đoạn đường nào, Kiều Gia Thuần nói không cần. Lý Tuấn kiên trì một hồi thấy Kiều Gia Thuần vẫn kiên quyết nói không cần liền dặn dò cô về đến nhà thì nhắn tin cho anh.
Nghĩ tới đây, Kiều Gia Thuần mới hậu tri hậu giác phát hiện mình còn chưa gửi tin nhắn cho Lý Tuấn. Cô cầm lấy điện thoại, lúc muốn gửi tin nhắn cho Lý Tuấn thì thấy đã có hai tin nhắn gửi đến
“Gia Thuần, em đã về đến nhà chưa?”
“Còn chưa đến nhà sao?”
Xem ra là gửi đến lúc cô đi tắm
Kiều Gia Thuần vội vàng trả lời: “Đã sớm về nhà, mới vừa rồi đi tắm, quên nhắn tin cho anh.”
Lý Tuấn gửi đến một cái mặt cười.
Kiều Gia Thuần cũng gửi một cái mặt cười, sau đó lại gửi thêm: “Ngủ ngon, 88.”
Lý Tuấn trả lời: “88.”
Kiều Gia Thuần có tâm sự, lăn qua lộn về một hồi vẫn không ngủ được. Cô nhìn lên trần nhà than thở, cảm giác mất ngủ đã lâu không thấy nay lại xuất hiện. Cô nghĩ như vậy, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Một đêm này Kiều Gia Thuần ngủ rất khuya, cho nên sáng hôm sau, lúc chuông đồng hồ báo thức thức dậy, cô vẫn cảm thấy mình ngủ chưa đủ.
Mặc dù ngủ không đủ giấc, tinh thần không tốt nhưng Kiều Gia Thuần vẫn nhớ hôm qua Lục Cảnh Hành nói muốn cô đem đồ đạc dọn đi. Kiều Gia Thuần trước giờ không làm người khác không vừa ý, vì vậy trước khi cô tan ca, cô gọi điện cho Lục Cảnh Hành, hỏi cô hiện tại đến chỗ anh thu dọn đồ đạc có tiện hay không?
Lúc đó Lục Cảnh Hành đang rất bận rộn, còn năm phút là anh phải tham gia một cuộc họp, anh cần đi đến phòng họp ngay. Cho nên lúc anh nghe Kiều Gia Thuần muốn đến chỗ anh dọn đồ đạc cũng không suy nghĩ nhiều mà đáp ứng, anh biết Kiều Gia Thuần có chìa khóa nhà của anh, trước kia anh có đưa cho cô.
Lúc họp, Lục Cảnh Hành không tập trung, đây là tình huống rất ít khi phát sinh trên người anh. Nhưng hôm nay không biết tại sao anh có chút không khống chế được mà suy nghĩ loạn xạ.
Giờ này có lẽ Kiều Gia Thuần đang trên đường đi đến nhà anh. Cô sẽ lấy đi tất cả mọi thứ, một chút liên hệ giữa anh và cô sẽ không còn, anh đột nhiên cảm thấy không được thoải mái. Anh cười khổ trong lòng, loại cảm giác bi thương lúc chia tay cũng đến quá chậm a. Kiều Gia Thuần đã rời đi rồi, bây giờ cô ấy đang dùng tâm tình để thu dọn đồ đạc đây?
Bỗng nhiên đầu óc anh run lên, nhớ đến một chuyện quan trọng. Tối ngày hôm qua, anh dùng bộ váy ngủ của Kiều Gia Thuần tự an ủi bản thân, sáng nay sau khi thức dậy, anh không thể để cho cô giúp việc giặt cho nên anh tự giặt tay rồi đem phơi ngoài ban công. Đúng rồi, ban công, chờ một chút, có thể nào Kiều Gia Thuần sẽ đi ra ngoài ban công không? Nếu như cô đi ra đó, cô sẽ đoán được anh dùng quần áo của cô làm chuyện gì… Lục Cảnh Hành không dám nghĩ đến, anh không muốn bị mất mặt trước Kiều Gia Thuần.
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Hành không nhịn được đứng lên. Giám đốc các bộ phận đang đọc báo cáo, thấy Lục Cảnh Hành đứng lên thì dừng lại. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đưa tay lên tỏ ý vị giám đốc cứ tiếp tục đọc, còn anh thì bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Lục Cảnh Hành đi đến cuối hành lang thì gọi điện thoại cho Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần vừa mới đi đến nhà của Lục Cảnh Hành. Vốn là cô có thể đến sớm hơn bởi vì tan ca xong cô liền xuất phát nhưng lúc lấy xe từ dưới tầng hầm công ty thì phát hiện xăng không đủ. Thật ra trước đó cô cũng biết xăng không đủ nhưng cô không nhớ. Bây giờ cô tính toán một chút thì thấy lượng xăng này thật không đủ để lái xe đến nhà của Lục Cảnh Hành, hơn nữa chung quanh đó cũng không có trạm xăng dầu.
Thật ra là có, chỉ là cô không biết mà thôi, nếu lấy điện thoại ra tra tìm thì càng mất thời gian nhiều hơn. Lục Cảnh Hành luôn tan ca trễ hơn cô, cô hy vọng trong khoảng thời gian Lục Cảnh Hành chưa xong việc mà tốc chiến tốc thắng dọn đồ, đỡ cho lúc Lục Cảnh Hành tan ca về nhà, hai người gặp mặt nhau càng thêm lúng túng.
Bởi vì như vậy, cho nên Kiều Gia Thuần quyết định gọi xe đi đến nhà Lục Cảnh Hành.