Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 4 - Chương 7



Lương Tổng biên tập của Hoa Đông buổi chiều có thể gấp cô mười lần, hoặc là hai mươi lần, nhưng cho dù là hai mươi lần anh cũng không thể lái siêu xe như Continental Flying Spur. Hơn nữa qua khí chất tôn quý nhã nhặn của Bùi Địch Văn, cô cũng đoán Bùi Địch Văn xuất thân phú hào.

Bùi Địch Văn nói với cô, anh từng cùng Tống Dĩnh "đến với nhau" nhưng đã tách ra rất lâu. Đến với nhau có khả năng là kết hôn, cũng có khả năng là sống chung. Vậy thì tách ra chính là li hôn, nếu không thì là sống riêng.

Bùi Địch Văn cũng nói anh còn có một công việc khác, đại khái chính là ám chỉ anh có một chức vụ trong Tập đoàn Hằng Vũ!

Anh thật sự rất thông minh, anh không che giấu điều gì nhưng cũng không nói rõ điều gì. Giống như khi đi học, đến cuộc thi cuối kì, giáo viên hảo tâm khoanh vùng nội dung ôn thi nhưng nếu muốn được điểm cao thì vẫn phải tự mình phán đoán chính xác.

Nói thật, đây không phải chân tướng kinh thiên động địa gì mà chỉ là một chân tướng phía sau tấm mạng che mặt mỏng manh.

Khuôn mặt trong gương trắng xanh dính đầy nước, ánh mắt mơ màng, trái tim đập thình thịch không ngừng, không biết là vì hoảng loạn hay là vì căng thẳng.

Không hiểu một người cách xa anh mười vạn tám ngàn dặm như cô có thứ gì đáng lọt vào mắt xanh của anh? Ngày mai mà anh hứa sẽ cho cô rốt cục là cảnh trong mơ hay là hiện thực?

Mặc dù trong lòng cực kì bối rối nhưng Thư Sướng vẫn liên tục ra lệnh cho chính mình phải tỉnh táo, không được mất khống chế, không được vội vàng kết luận.

Cô thật sự, thật sự không muốn nghĩ xấu về Bùi Địch Văn.

Nếu muốn yêu một người thì phải có dũng khí đối mặt với việc mất người đó, bởi vì chỉ khi có năng lực thừa nhận kết quả xấu nhất thì bạn mới có thể trả giá cho một tình yêu hoàn chỉnh.

Cô nhớ anh đưa cho cô một gói kẹo sữa Alpenliebe khi cô viết được bản tin đầu tiên khiến anh hài lòng; Một mình lái xe bên ngoài, cô nhận được cuộc điện thoại ấm áp của anh; Lúc mất Thần Thần, anh đưa cô về Khế Viên cho cô trút bỏ toàn bộ tủi thân trong lòng; Đêm khuya trên cầu lớn vượt sông, nụ hôn bá đạo và lời tỏ tình cũng bá đạo; Đêm gió lạnh căm căm, anh chen vào đám người mua khoai nướng cho cô, nấu cho cô một bát mì hải sản nóng hổi; Dưới trời sao Thạch Trấn, anh nâng mặt cô lên, nói với cô, yêu một người không hề phức tạp...

Tất cả những thứ này sao có thể là lừa đảo, sao có thể là bịa đặt? Nếu đúng, vậy anh chính là một kẻ lừa đảo cực kì cao tay, nhưng lại đi lừa một phụ nữ tầm thường như cô. Mục đích là gì?

Thư Sướng rút khăn giấy ra, từ từ lau vệt nước trên mặt.

Bên ngoài, có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Thư Sướng gạt mái tóc dính nước ra sau tai, cảm thấy sắc mặt đã gần trở lại bình thường, cô hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Không phải Thắng Nam, là Kiều Kiều.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa?" Kiều Kiều nhíu mày, tay áo rộng rãi trượt lên lộ ra cổ tay mảnh khảnh. Thư Sướng nhìn thấy cô ta đeo một chiếc đồng hồ kiểu nam rất to.

"Phải nói là chưa thực sự gặp nhau". Thư Sướng nói.

"A?" Kiều Kiều kêu lên nghi hoặc, "Nếu không ngại tôi mạo muội thì chúng ta có thể tự giới thiệu lại một lần nữa không?"

"Tôi chỉ là một người dân thông thường của thành phố Tân Giang, chắc là không cần phải làm quen với một người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình như cô". Thư Sướng gật đầu xa cách rồi lặng lẽ đi qua bên người Kiều Kiều.

"Thư Thư..." Cuối hành lang, Ninh Trí vội vàng đi tới, vẻ mặt căng thẳng, "Em không thoải mái à?"

"Không khí trong phòng ăn hơi ngột ngạt, em ra ngoài một lát cho thoáng thôi". Thư Sướng cười cười, quay lại thấy Kiều Kiều vẫn đang đứng ngoài cửa.

Ninh Trí làm như không thấy trước mặt còn có một đại mỹ nữ, "Không phải một lát, đã gần mười phút, ngô nướng cũng sắp nguội rồi". Anh ta cầm tay cô rất tự nhiên rồi đi vào phòng ăn.

Trên đĩa ở chỗ ngồi của Thư Sướng có thịt nướng, tôm nướng và cả ngô nướng. Vẻ mặt Thắng Nam vẫn bình tĩnh, cô cắn ngô rất mạnh cứ như thể bắp ngô đó có thù hằn gì với cô vậy. Triệu Khải nâng chén rượu soju lên nhấp một ngụm rồi nói thẳng rượu này quá nhẹ, uống vào chẳng có mùi vị gì.

"Lát nữa còn phải lái xe, không được uống nhiều rượu quá". Ninh Trí rót nước hoa quả cho Thư Sướng, quan tâm phủ chiếc khăn ăn lên trên đầu gối cô để dầu mỡ trên đồ nướng không dính vào quần áo.

Thư Sướng cũng không cảm ơn, chỉ chậm rãi ăn thịt.

Dù rượu soju rất nhẹ nhưng có lẽ vì Triệu Khải quá vui vẻ nên vẫn uống hơi say. Thư Sướng xung phong đề nghị lái xe giúp anh ta, sắp đến Tết rồi, cảnh sát giao thông trên đường kiểm tra rất nghiêm.

"Thắng Nam lái được mà". Ninh Trí cầm chìa khóa xe, hơi bất mãn.

"Thắng Nam chỉ biết diễu võ dương oai lái xe cảnh sát thôi". Thư Sướng đoạt lấy chìa khóa xe trong tay Triệu Khải, mở cửa xe đẩy anh ta vào ghế sau. Thắng Nam nghiêm mặt ngồi vào ghế phụ lái.

"Tối nay tôi hấp dẫn hơn cậu". Triệu Khải cúi sát cửa sổ xe, đắc ý cười với Ninh Trí.

Ninh Trí bất đắc dĩ đi tới dặn dò Thư Sướng, "Lái xe chậm một chút, anh sẽ đi theo phía sau em. Sau khi đưa anh Triệu về thì em lên xe anh, anh đưa em về nhà".

Thư Sướng gật đầu rất nhanh. Vừa lên đến đường cô đã đạp lút chân ga. Qua cầu, Ninh Trí nhìn phía trước, chớp chớp mắt, không thấy xe Thư Sướng đâu.

"Bạn điên rồi à?" Triệu Khải nhắm mắt ngủ không rõ tình hình, còn Thắng Nam nắm chặt tay cầm bên trên cửa xe nhìn chiếc xe mình ngồi lao như bay giữa dòng xe cộ, sắc mặt trắng bệch.

Thư Sướng thản nhiên cười, "Bây giờ bạn đã được nếm cảm giác của tớ khi ngồi xe bạn lái rồi đấy!"

"Dừng xe, để tớ lái". Thắng Nam kêu to.

Thư Sướng đâu nghe lời cô, xe càng chạy càng nhanh.

May mà lúc này là đêm khuya, xe trên đường không nhiều như ban ngày, cuối cùng cũng bình an về tới Tụ Hiền Uyển. Thắng Nam ôm ngực, mở cửa xe không đóng lại vội, "Xướng Xướng, tớ sẽ không cắt đứt quan hệ với bạn, nhưng việc này tớ nhất định phải quản".

"Bạn sẽ lấy súng bắn chết anh ấy à?" Thư Sướng cười hỏi.

"Cũng không biết được. Dù sao tớ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".

Thư Sướng vươn người sang kéo cửa xe vào, vẫy tay chào Thắng Nam. Xe quay đầu lại rẽ ra đường lớn.

Triệu Khải sống ở một khu nhà khác cách Khế Viên không xa, lúc Thư Sướng lái xe về tới nơi anh ta vẫn ngủ mơ mơ màng màng.

"Luật sư Triệu?" Thư Sướng tắt máy, quay đầu lại.

Triệu Khải mở mắt ra, từ từ ngồi thẳng dậy, "A, đến rồi à? Thư Sướng, cảm ơn cô!"

"Luật sư Triệu, bây giờ anh vẫn tỉnh táo chứ?"

Triệu Khải xoa trán, mỉm cười tự giễu, "Có thể là không ra tòa biện hộ được nhưng những việc khác thì không có vấn đề gì".

"Tôi muốn nhờ anh một việc". Thư Sướng nói.

"Việc gì?"

"Anh cũng làm luật sư nhiều năm rồi, nhất định sẽ có kênh riêng để hỏi thăm các loại tin tức. Tôi muốn nhờ anh tra giúp tôi một người, tôi muốn biết anh ta làm công việc gì, thành viên trong gia đình có cũng ai, tình hình hôn nhân chính xác hiện nay là gì, có con hay không?"

Thứ hai đi làm, Thư Sướng còn chưa ngồi yên vị trước bàn làm việc thì Phòng nhân sự đã thông báo tất cả phóng viên đến hội trường tập trung. Phóng viên các mảng lần lượt chạy tới, TV trong hội trường đang phát sóng cảnh báo mức da cam về trận tuyết ở miền nam trên kênh truyền hình trung ương. Rất bất ngờ là người chủ trì hội nghị không phải Bùi Địch Văn mà là ngài Giám đốc vốn rất lười quan tâm đến công việc. Mạc Tiếu ngồi bên cạnh làm thư kí.

"Phía nam gặp trận tuyết lớn nhất trong vòng năm mươi năm trở lại đây, bây giờ mạng lưới điện và hệ thống giao thông mấy tỉnh miền Nam đều nằm ở trạng thái tê liệt, rất nhiều nông dân công phải ở lại thành phố không được về nhà ăn Tết. Thành phố Trường Sa có nhiều khu vực chìm trong bóng tối. Toàn bộ phóng viên Phòng thời sự xã hội đã lên đường đến các tỉnh, sẵn sàng đưa tin về tình trạng nạn tuyết. Nhưng lần này phạm vi gặp thiên tai quá rộng, tòa soạn muốn tiến hành đưa tin toàn phương diện nhưng không đủ người. Tôi và Tổng biên tập Bùi đã bàn bạc, hi vọng các phòng khác có thể cử một số phóng viên hỗ trợ, tạm thời chi viện cho Phòng thời sự xã hội. Tôi biết bây giờ đã sắp đến Tết âm lịch, mọi người ở khắp nơi đổ về quê ăn Tết, ra ngoài phỏng vấn có thể sẽ không thể về ăn Tết kịp. Tôi cũng không nói gì thêm, không bắt buộc phòng nào cả, mong các phòng tự quyết định lựa chọn".

Giám đốc vừa dứt lời thì Trưởng phòng thể thao văn hóa đã lên tiếng, "Phòng chúng tôi có hai phóng viên đang ở Bắc Kinh để đưa tin về chương trình liên hoan năm mới, một số người đang ở căn cứ huấn luyện mùa đông để chuẩn bị đến Vancouver viết bài về Thế vận hội mùa đông. Chỉ có Đàm Tiểu Khả không bận việc, nhưng cô ấy lại đã có thai sáu tháng, dù cô ấy muốn đi tôi cũng không dám để cô ấy đi".

Giám đốc gật đầu nhìn mấy Trưởng phòng khác, "Các anh có vấn đề khách quan gì không?"

Thư Sướng kéo góc áo Trưởng phòng pháp trị, nhỏ giọng thì thầm, "Em đến Thâm Quyến".

"Thâm Quyến quá nhiều công nhân, đến đó chắc chắn phải sau Tết mới về được".

"Không sao, bố mẹ em sẽ ủng hộ em". Thư Sướng cười cười.

Mấy Trưởng phòng khác trầm ngâm một chút rồi lần lượt đưa ra vài cái tên, Phòng pháp trị cử Thư Sướng đi. Nghe thấy tên Thư Sướng, Mạc Tiếu đang ghi chép ngẩng đầu lên nhìn.

Hội nghị kết thúc, Phòng nhân sự đặt vé máy bay và vé xe cho các phóng viên chuẩn bị đi công tác. Trước giờ ăn trưa, Thư Sướng nhận được thông báo chín giờ sáng ngày mai đi máy bay đến Thâm Quyến.

Hôm nay có rất ít người ăn cơm tại nhà ăn, mình Thư Sướng ngồi một bàn.

Ăn được một nửa thì Mạc Tiếu đi tới ngồi xuống trước mặt cô, "Tổng biên tập Bùi về rồi, anh ta vừa gọi điện thoại đến phòng cháu nhưng không ai nghe máy".

"Tìm Trưởng phòng cháu à?" Thư Sướng vừa ăn vừa hỏi.

"Hình như là tìm cháu".

Thư Sướng gật đầu không nói nữa. Cơm nước xong, cô không đi về phòng làm việc mà đi thẳng lên phòng Tổng biên tập.

Cửa kính mở rộng, Mạc Tiếu còn chưa về, Bùi Địch Văn ngồi đằng sau bàn làm việc, tay cầm bút vạch gì đó lên một tài liệu, trên góc bàn có một cốc cà phê đen bốc hơi nóng.

Cô đứng bên cạnh cửa, nheo mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới như mới gặp nhau lần đầu.

Không khí trong văn phòng rất ấm, anh chỉ mặc một chiếc áo màu tàn thuốc, chiếc cà vạt màu trắng có hoa tím là màu sắc tươi sáng duy nhất trên người anh, quần tây màu xám che khuất nửa đôi giày, dù ngồi nhưng li quần vẫn thẳng tắp. Vẻ mặt anh hơi uể oải, trên trán có vài nếp nhăn nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ cao sang, lịch thiệp của anh.

Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng như chia làm hai nửa, dù không muốn mặt đối mặt với anh nhưng chân cô lại không chịu bước đi.

"Thư Sướng?" Phát hiện có người đang nhìn, Bùi Địch Văn ngẩng đầu, sáng mắt lên, cười đứng dậy, "Sao không lên tiếng?"

"Muốn cho anh bất ngờ!" Cô cười lạnh nhạt.

Anh kéo cửa kính lại, vòng tay ôm cô, khẽ cắn lên môi cô, "Sao phải đến Thâm Quyến? Em không biết như vậy chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian rất dài à?"

"Em chỉ biết phải ủng hộ công việc của Tổng biên tập!" Cô lách ra khỏi vòng tay anh, đi tới ngồi xuống sofa.

Anh đi theo ngồi xuống cạnh cô.

"Sao lại uống cà phê đen?" Cô nhìn cốc cà phê bên mép bàn.

"Biết làm sao được, có nhiều việc tồn đọng quá, không tỉnh táo thì không thể làm xong được. Thư Sướng, anh sẽ ở Tân Giang đến hai mươi sáu tháng chạp, sau đó phải về Hồng Kông, chắc là phải rằm tháng giêng mới quay lại. Anh sẽ sắp xếp cho người khác đi Thâm Quyến, em ở lại với anh được không?" Âm thanh của anh trầm trầm, dỗ dành dịu dàng.

Thư Sướng ngẩng đầu nhìn anh, "Vì sao em phải như một vệ tinh quay quanh anh như vậy?"

"Bởi vì trước hết anh là một người đàn ông ích kỉ rồi mới là một Tổng biên tập có trách nhiệm. Thư Sướng!" Anh kéo cô tới, "Mặc dù mỗi ngày ở Hồng Kông đều rất bận rộn nhưng chỉ cần vừa dừng công việc lại anh sẽ nhớ tới em".

"Thâm Quyến cách Hồng Kông cũng không xa", Thư Sướng nói, "Đến Tết nếu em vẫn ở Thâm Quyến thì anh có thể đến gặp em, em cũng có thể đến Hồng Kông gặp anh. Địch Văn, em còn chưa từng thấy hòn ngọc phương Đông đó, nghe nói là rất đẹp. Nếu em đến Hồng Kông thì anh đưa em đi dạo phố, đi trà lâu kiểu Hồng Kông chính tông nhé!"

"Chờ anh làm xong công việc thì em muốn đi Hồng Kông cũng được. Ban ngày chúng ta đến Disneyland chơi, buổi tối đi xem cảng Victoria, đi mua đồ ở trung tâm mua sắm Trí Địa, đi xem phim ở Bán Dạ Trường..."

"Anh nói làm em thật háo hức, bao giờ mới có thể thực hiện được?" Cô hờn dỗi kéo cánh tay anh.

"Nhanh thôi". Anh xoa mặt cô chiều chuộng. Thư Sướng quay mặt đi như sợ nhột, anh không thấy nét đau khổ thoáng xuất hiện trên khóe miệng cô.

"Thư Sướng, hôm nay em hơi là lạ". Bùi Địch Văn xoay mặt cô lại, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.

"Nghĩ đến việc sắp phải xa anh một thời gian nên em hơi buồn. Yêu một người quả thực cũng như đánh mất chính mình, nhiều lúc cảm thấy rất mệt mỏi. Có lúc em nghĩ sống độc thân cũng là một ý tưởng không tồi". Cô mỉm cười tự giễu.

"Anh không cảm thấy thế. Có em thì dù phải vất vả, cô đơn, mệt mỏi đến mấy anh cũng sẵn lòng".

"Địch Văn, anh... nghĩ như vậy thật sao?"

Anh gật đầu rất quyết đoán.

Cô cười, chủ động hôn lên môi anh, "Em phải ghi âm câu này lại. Nếu có một ngày anh lừa em thì em sẽ mở lại cho anh nghe xem anh có đỏ mặt không".

Ánh sáng trong mắt Bùi Địch Văn chợt tắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Thư Sướng, không được đùa như vậy. Nếu làm một kẻ dối trá trong tình cảm, khống chế người khác trong lòng bàn tay mình thì có thể cũng rất đắc ý, nhưng đến một ngày chân tướng bị hiểu rõ thì mình sẽ phải chịu trả giá không thể tưởng tượng được. Anh không bao giờ coi tình cảm là trò đùa, anh có thể lựa chọn không yêu em, nhưng nếu đã yêu thì sẽ không phải là dối trá".

Cô bị những lời trang nghiêm của anh làm hoảng sợ, đồng thời trái tim đã căng thẳng rất lâu lại bất chợt chùng xuống.

Người đàn ông có thể nói ra những lời này sẽ không phải một người dối trá, nếu có dối trá cũng sẽ là sự che giấu thiện ý.

Cô tự trấn an chính mình trong lòng.

Cô chờ có một ngày anh hoàn toàn trải lòng với mình.

Cô không quấy rầy anh nữa. Buổi tối đương nhiên anh vẫn phải ở lại làm việc, cô phải về nhà chuẩn bị hành lí, chăm sóc bố mẹ. Hai người lưu luyến tạm biệt, hẹn ngày nào cũng phải gọi điện thoại, sau rằm tháng giêng sẽ gặp lại nhau. Trước Tết phải đi công tác, lại không thể bảo đảm sẽ về nhà ăn Tết được nên Thư Sướng cảm thấy hơi áy náy với bố mẹ. Từ tòa soạn đi ra, cô đến siêu thị mua cho bố mẹ mỗi người một chiếc áo lông, lại mua ít hoa quả và thực phẩm đắt tiền. Siêu thị rất đông, mọi người nhốn nháo như thể hàng hóa ở đây đều miễn phí, trước quầy thu ngân nào cũng có một hàng dài. Thư Sướng cố bình tĩnh từ từ nhích dần về phía trước, vô tình quay đầu nhìn thấy trong khu vực bán đồ trẻ em cách đó không xa, Đàm Tiểu Khả với cái bụng to khoác tay Dương Phàm. Hai người đang chọn giường trẻ con, nhân viên siêu thị nhiệt tình đi bên cạnh giới thiệu cho hai người. Thỉnh thoảng Dương Phàm lại gật đầu, khóe miệng cười cười.

Trước khi cưới anh ta vẫn hơi oán giận nhưng lúc này đã không còn chút nào. Xem ra anh ta đã thích ứng với cuộc sống hôn nhân rất nhanh.

Quen rồi sẽ trở thành tự nhiên, không quan hệ gì đến tình yêu.

Thư Sướng cười nhạt, thu ánh mắt lại.

Trả tiền xong, lúc xách đồ đi xuống thang máy, Thư Sướng vẫn phải đối mặt với Dương Phàm và Đàm Tiểu Khả.

"Thư tỷ, chị cũng đi mua sắm à?" Tiếng Đàm Tiểu Khả rất to, cười rất nhiệt tình. Dương Phàm sửng sốt, cơ mặt cứng đờ, không biết là nên cười hay nên lạnh lùng thì tốt hơn.

"Ờ!" Thư Sướng chỉ gật đầu đơn giản, cô đổi tay cho đỡ mỏi.

"Em nghe Trưởng phòng nói chị phải đến Thâm Quyến phỏng vấn". Bây giờ Đàm Tiểu Khả không cần đi làm đúng giờ, sáng nay cô ta không tham dự hội nghị.

"Đúng vậy, bay chuyến sáng mai". Thư Sướng cau mày, sao hôm nay thang máy chậm thế.

"Xướng Xướng, chúc mừng em trở thành phóng viên chủ chốt". Dương Phàm yên lặng hồi lâu rồi mới nói được một câu.

Thư Sướng cười cười, "Cảm ơn!"

Sắc mặt Đàm Tiểu Khả lập tức thay đổi, cô ta đỡ bụng, "Dương Phàm, anh xem, con trai anh lại vừa đạp em đấy!"

Dương Phàm lưu luyến nhìn Thư Sướng rồi cúi đầu đưa tay sờ bụng Đàm Tiểu Khả, "Đâu có!"

"Rõ ràng có mà, tại anh không chú ý đấy!" Đàm Tiểu Khả oán giận.

"Anh chú ý mà!" Dương Phàm nhỏ giọng giải thích.

"Em nói anh không chú ý là không chú ý, anh định làm em bực à? Nếu tâm tình em không tốt thì cũng không tốt cho con trai anh đâu".

"Được rồi được rồi, tại anh không chú ý".

Thư Sướng nhìn thẳng về phía trước như không nghe thấy hai người nói chuyện với nhau. Thang máy dừng lại, cô bước dài đến chỗ để xe.

Hôm nay Thư Tổ Khang và Vu Phân không đến phòng khám mà ở nhà làm món cá chiên. Hai con cá trắm đen mỗi con nặng hai cân được mổ bụng, đánh vẩy, bỏ đầu bỏ đuôi rồi cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó ngâm trong hỗn hợp rượu, xì dầu, gừng, hành, để một thời gian rồi bỏ ra cho ráo nước, cuối cùng mới cho vào chảo dầu chiên.

Lúc Thư Sướng về đến nhà thì hai người đang chuẩn bị vào bếp chiên cá.

Nghe thấy tiếng xe, hai người thò đầu ra xem.

Chưa hết vui mừng sau khi thử áo mới thì Vu Phân đã sốt ruột khi nghe Thư Sướng nói phải đến Thâm Quyến, "Chẳng lẽ cứ nhất định phải là con đi à? Người khác đi không được sao?"

Thư Sướng ôn tồn giải thích, "Không chỉ có con mà rất nhiều người khác cũng phải đi, chẳng qua là đến những điểm khác nhau thôi. Bố, mẹ! Con cũng muốn ở nhà ăn Tết với bố mẹ, nhưng đây là công việc, trận tuyết năm mươi năm mới có một lần mà".

"Người ta không thể về nhà ăn Tết nên mới phải ở bên ngoài, đằng này con đang ở nhà tử tế lại chạy ra ngoài". Vu Phân thất vọng cởi áo lông ra, rất khó chịu nhưng lại không thể trách Thư Sướng nên đành phải gọi điện thoại kể khổ với Ninh Trí.

Gần tối Ninh Trí đã tới.

Bốn người cùng ăn một bữa cơm nặng nề. Sau khi ăn xong, Vu Phân và Thư Tổ Khang về phòng xem TV, Ninh Trí lên tầng cùng Thư Sướng. Đi công tác rất nhiều ngày, hành lí phải chuẩn bị nhiều một chút.

"Thư Thư, có phải em không muốn anh ăn Tết ở nhà em nên mới cố ý tránh ra ngoài không?" Ninh Trí khoanh tay đứng dựa cửa thấy Thư Sướng chuẩn bị đồ đạc.

Thư Sướng thò đầu ra khỏi cánh tủ quần áo, "Ninh Trí, anh có thể ăn Tết ở nhà em nên em mới yên tâm đi công tác, nếu không em thật sự không biết nói thế nào với bố mẹ em. Anh không phát hiện là bây giờ bố mẹ em thích anh hơn thích em nhiều à?"

Ánh mắt Ninh Trí lấp lánh vui mừng, "Em nói xem tại sao lại như vậy?"

Thư Sướng gấp một chiếc áo len cho vào va li hành lí, khe khẽ thở dài không trả lời.

Va li hơi đầy không thể đậy nắp xuống được, Ninh Trí chạy tới hỗ trợ, "Thư Thư, em cứ đi làm đi, hai bác đã có anh chăm sóc rồi. Tâm tư của anh thế nào em cũng đã rõ ràng, đừng lấy cớ bạn trai gì đó để từ chối anh. Xa cách một thời gian ngắn cũng tốt, em xem lúc ở phương xa có nhớ đến anh không. Nếu nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh. Trước Tết bao giờ Thâm Quyến cũng tổ chức chợ hoa nhưng năm nay đang hõn loạn thế này thì chắc không có".

Tối nay Ninh Trí không về nhà mà ngủ lại nhà Thư Sướng. Vu Phân bảo anh ta sáng mai đưa Thư Sướng ra sân bay. Thư Sướng biết có từ chối cũng vô dụng, cô chuẩn bị giường đệm trong phòng ngủ dành cho khách rồi cũng về phòng ngủ sớm. Khoảng mười một giờ Bùi Địch Văn lái xe về Khế Viên, trên đường đi anh gọi điện thoại cho cô.

Cô nằm mơ mơ màng màng nghe điện thoại, Bùi Địch Văn nói gì cô cũng nghe không rõ.

Sáng sớm rời giường, rửa mặt, ăn sáng xong, cô và Ninh Trí lên xe đến sân bay. Ra đến ngoài ngõ cô sửng sốt thấy chiếc Continental Flying Spur của Bùi Địch Văn đang lẳng lặng đỗ ven đường. Đến lúc phản ứng lại thì chiếc Mercedes Benz của Ninh Trí đã chạy đi rất xa rồi.

Gửi hành lí xong, qua cửa kiểm tra an ninh, cô đi vào phòng chờ còn Ninh Trí về nội thành.

Điện thoại di động đổ chuông, cô nghĩ là Bùi Địch Văn gọi, đang định xin lỗi thì phát hiện người gọi là Triệu Khải.

"Thư Sướng, thứ cô cần tôi đã gửi cho cô qua thư điện tử rồi. Ôi, không biết nên nói gì nữa, cô tự xem đi!" Triệu Khải thở dài gác điện thoại.

5. Hành trình xa cách

Tháng chạp ở Thâm Quyến chưa bao giờ lạnh như vậy.

Vừa ra khỏi sân bay, gió tuyết tạt vào mặt khiến Thư Sướng không khỏi rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn lên, trên cây cối vẫn xanh lá ven đường phủ đầy tuyết đọng, cảnh tượng này gần như không thể khiến người ta liên hệ đến hai từ miền Nam. Người Thâm Quyến vẫn quen chỉ mặc áo gió vào mùa đông giờ đây cũng phải mặc áo rét thật dày. Tài xế taxi lái xe hết sức thận trọng, từ sân bay đến khách sạn bình thường chỉ cần chạy nửa tiếng nhưng bây giờ phải đi mất một tiếng mới đến nơi.

Mở cửa xe, tài xế lau mồ hôi trên trán, cười cười xin lỗi Thư Sướng, "Chưa bao giờ lái xe trong điều kiện đường trơn như vậy nên không dám đi nhanh quá".

Thư Sướng thanh toán tiền xe, gật gật đầu thông cảm.

Tòa soạn đã đặt phòng cho cô từ trước. Thâm Quyến là một thành phố di dân, người địa phương không hề nhiều. Lúc này trong đại sảnh khách sạn rất vắng vẻ, đại bộ phận những người đi ra đi vào đều là các phóng viên đeo ba lô đồ nghề phỏng vấn, ai cũng tỏ ra vội vã. Người đi ngoài đường cũng rất ít, đa số những người đến mưu sinh nơi đất khách này hiện nay đều đã tụ tập đến bến xe và sân bay, đó mới là điểm đầu trong hành trình về quê ăn Tết của họ.

Làm thủ tục đăng kí nhận phòng xong, Thư Sướng cầm chìa khóa lên thang máy, vào phòng, mở va li hành lí lấy mấy chiếc áo khoác ra treo lên, sau đó mở máy tính xách tay cắm dây mạng.

Đoạn nhạc quen thuộc mỗi khi khởi động máy vang lên, cô nghe thấy mạch máu ở hai cổ tay mình nhảy lên thình thịch có tiết tấu, chân hơi nhũn ra. Cô không thể không ngồi xuống giường, tay bám vào cạnh bàn.

Thắng Nam thường cười Thư Sướng là người không có cá tính, dùng máy tính mấy năm mà hình nền máy tính vẫn là hình ảnh mặc định của Microsoft với biển trời xanh ngát, hòn đảo nhỏ xíu và ba cây dừa.

Nhìn màn hình xanh biếc, Thư Sướng không khỏi nhớ tới hình nền với vườn hoa muôn màu muôn sắc và cô bé với vẻ mặt ngơ ngẩn trên máy tính của Bùi Địch Văn. Bàn tay cầm chuột của cô run run.

Đăng nhập tài khoản thư điện tử, trong hộp thư có một thư chưa đọc, tiêu đề là: Công tử phú hào.

Thư Sướng đột nhiên đứng dậy đặt tay lên màn hình và thở dốc.

Điện thoại di động đặt trên giường đổ chuông, Thư Sướng sợ đến mức suýt nữa kêu thành tiếng. Lấy lại bình tĩnh, cô cầm điện thoại lên.

"Đến khách sạn chưa?" Giọng Bùi Địch Văn tỏ ra uể oải.

"Em đến được một lúc rồi". Thư Sướng đi tới bên cửa sổ nhìn một quán cơm sạch sẽ đối diện với khách sạn, quán cơm không có một ai.

"Ờ, có lạnh không? Mang đủ quần áo đấy chứ?"

"Em chuẩn bị trường kì kháng chiến nên chuẩn bị rất chu đáo mà. Anh... thế nào?"

"Tâm trạng không tốt lắm", Bùi Địch Văn thở dài một hơi, "Không tập trung tinh thần làm việc được. Lát nữa các lãnh đạo tòa soạn còn có một cuộc họp, thật là phiền phức. Không biết tại sao anh rất hối hận vì đã để em đi Thâm Quyến, hình như không phải em đến Thâm Quyến mà đến tận chân trời xa lơ xa lắc rồi ấy. Thư Sướng, trên đường về Hồng Kông anh sẽ đến Thâm Quyến rồi đi xe từ Thâm Quyến về Hồng Kông sau".

Thư Sướng dừng lại một chút rồi cười nói, "Bây giờ mua vé khó lắm, anh đừng chiếm chỗ của người khác nữa, để người ta về nhà ăn Tết. Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi mà".

"Cũng được, chúng ta sẽ gọi điện thoại thường xuyên. Em chú ý nghỉ ngơi, tình hình an ninh trật tự buổi tối ở Thâm Quyến không được tốt lắm, một thân một mình đừng ở bên ngoài quá khuya".

"Biết rồi, anh còn nói nhiều hơn cả mẹ em, đây có phải lần đầu tiên em đi công tác đâu, làm gì phải căng thẳng như vậy?"

Bùi Địch Văn thở dài một tiếng, "Em không biết em quan trọng với anh đến mức nào à?"

Cô khẽ cười không nói tiếp, anh lại dặn dò vài câu, cô nghe thấy Mạc Tiếu nhắc nhở anh đã đến giờ họp, anh lưu luyến gác điện thoại.

Điện thoại di động để sát tai, cô vuốt ve thân máy nóng rực rồi mới nhìn về phía bức thư trên màn hình.

Bức thư không có nội dung, chỉ có tài liệu đính kèm. Trong tài liệu đính kèm có hình ảnh, có tư liệu.

Ngày tháng ghi chú trên bức ảnh đầu tiên là mấy ngày hôm trước, ảnh chụp một bài báo được cắt ra. Bùi Địch Văn một tay bế cô bé vẻ mặt ngơ ngẩn, một tay vòng qua eo Tống Dĩnh. Chú thích hình ảnh là Tổng giám đốc Tập đoàn Hằng Vũ Bùi Địch Văn cùng phu nhân Tống Dĩnh và con gái Bùi Hân Nhi đến dự dạ hội Hương Giang Khế Thiện.

Bức ảnh thứ hai là ngày ba mươi tháng mười hai, Bùi Địch Văn và Tống Dĩnh mặc lễ phục dạ hội nhẹ nhàng khiêu vũ trong đại sảnh, phía sau có dòng chữ "Dạ hội mừng năm mới Hằng Vũ" được xếp bằng hoa tươi.

Thời gian trên bức ảnh thứ ba cách đây khá lâu, Tết Trung thu, Bùi Địch Văn đứng trước một khu nhà, bế Bùi Hân Nhi, đưa tay chỉ pháo hoa đầy trời, vẻ mặt hiền từ.

Bức ảnh thứ tư có lẽ là rạp hát, Bùi Địch Văn và Tống Dĩnh đan tay vào nhau đi giữa một đám người có vẻ như thuộc tầng lớp đỉnh cao trong xã hội.

Hình ảnh tiếp theo chính là lễ cưới sáng rực ánh sao Ninh Trí đã kể. Bùi Địch Văn mặc âu phục màu đen đứng trước thánh đàn, dịu dàng nhìn Tống Dĩnh mặc bộ váy cưới tuyệt đẹp đang đi tới.

...

Thư Sướng phóng từng tấm ảnh lên cỡ lớn nhất, nhìn không chớp mắt. Phía sau là mấy trang tư liệu.

Thành viên gia đình Bùi Địch Văn: Ông nội Bùi Thiên Lỗi, bố Bùi Trọng Lâm, mẹ Trữ Ái Lâm, mẹ kế Ngũ Doanh Doanh, em trai Bùi Địch Thanh, em gái Bùi Lạc Lạc. Bùi Địch Thanh và Bùi Lạc Lạc là con của Ngũ Doanh Doanh. Bùi Địch Thanh tốt nghiệp đại học Harvard, là một thiên tài thiết kế kiến trúc, bị chết trong một vụ tai nạn xe bốn năm trước. Bùi Lạc Lạc hiện nay học thiết kế trang sức ở Italy. Bùi Trọng Lâm tuy là con trưởng nhưng tính tình phóng đãng ngỗ ngược, là một gã ăn chơi có tiếng ở Hương Giang, Bùi Thiên Lỗi không dám kí thác kì vọng nên vẫn nhất tâm bồi dưỡng cháu trưởng Bùi Địch Văn.

Sáu năm trước Bùi Địch Văn kết hôn với thiên kim tiểu thư Tống Dĩnh của ngân hàng Vinh Phát, sau ba năm sinh được con gái Bùi Hân Nhi. Bùi Hân Nhi bị thiểu năng từ nhỏ, hai chân cũng tàn tật. Sau đó hai người không sinh thêm nữa. Bùi Địch Văn đã thành công mở cánh cửa vào thị trường châu Âu cho Tập đoàn Hằng Vũ, ba năm trước đây đột nhiên rời khỏi Tập đoàn Hằng Vũ đến làm Tổng biên tập tờ báo Hoa Đông buổi chiều của đại lục. Đến mùa thu năm nay, ngoại giới nghe đồn Tập đoàn Hằng Vũ xảy ra khủng hoảng tài chính, cổ phiếu giảm giá thảm hại nên Bùi Địch Văn lại quay lại đảm nhiệm cố vấn cho Tập đoàn Hằng Vũ. Đầu năm mới, Bùi Địch Văn chính thức trở thành Tổng giám đốc Tập đoàn Hằng Vũ.

...

Huyệt thái dương như bị kim đâm, Thư Sướng chỉ cảm thấy hít thở cũng cực kì khó khăn, tức ngực buồn nôn, tim đập như muốn phá tan lồng ngực. Cô cố gắng hít sâu, nắm chặt vạt áo ra lệnh cho chính mình bình tĩnh lại.

Cảm giác trong lòng cũng không phải giận dữ, trong mấy ngày thấp thỏm không yên hình như cô đã đoán trước được kết quả như vậy. Bây giờ chẳng qua chỉ là kết quả này được chứng thực mà thôi.

Bùi Địch Văn không chỉ là công tử phú hào mà còn có vợ có con. Vậy cô là gì của anh? Tình nhân cho bớt cô quạnh trong thời gian sống một mình ở đại lục? Vì một tình nhân, anh đã đầu tư quá nhiều, giăng lưới trọn vẹn ba năm, không vội không gấp, dù là nói dối nhưng vẫn dịu dàng quan tâm chăm sóc.

Mà ngay vừa rồi anh còn hỏi han ân cần qua điện thoại, rất lo lắng khi cô thân gái dặm trường.

Cô quan trọng như vậy sao?

Thư Sướng không chỉ đau đầu mà còn hoảng hốt, chân tay lạnh như băng, trong đầu như có một khối u không ngừng nhảy lên thình thịch.

Những gì Ninh Trí nói là lời từ một phía, cô quyết định dùng lí trí phân tích. Nhưng tài liệu điều tra Triệu Khải gửi tới với từng bức ảnh, từng bài báo, từng dòng chữ đó chính là sự thật không thể chối cãi, cô biết phải giải thoát cho Bùi Địch Văn thế nào?

Anh nói, anh có thể lựa chọn không yêu, nhưng nếu đã yêu thì sẽ không phải là lừa dối.

Có lẽ tình yêu của anh dành cho cô là tình yêu thật lòng, nhưng tình yêu đó là cô cướp được từ một phụ nữ khác. Anh có nghĩ tới cảm giác của cô không?

Dương Phàm bị Đàm Tiểu Khả cướp đi, Dương Phàm cũng không nói phải chia tay cô, thậm chí anh ta còn nói phải kết hôn với cô, nhưng cô từ chối. Nỗi đau đó đến bây giờ nghĩ lại vẫn đau lòng như rỉ máu.

Bây giờ cô cũng phải làm trái tim một người phụ nữ khác phải rỉ máu sao?

Cô không biết mình ngồi trong phòng bao lâu, ánh sáng ngoài cửa sổ từ từ biến mất. Cô tắt máy tính như vô hồn, đeo ba lô phỏng vấn ra khỏi phòng, đứng trong thang máy kín mít như một cái lò vi sóng, chờ đợi đèn đỏ của tầng dưới cùng sáng lên.

Tuyết đã ngừng, chuyển sang mưa đá rất nhỏ. Cô lấy ô từ trong ba lô ra, mở ra xem, chiếc ô này là anh mua cho cô ở sân bay khi cô chuẩn bị lên máy bay đi Hàng Châu.

Nhìn mặt ô có in tranh thủy mặc, cô bối rối đưa tay che mắt, nước mắt lách qua kẽ tay rơi xuống đất.

Ga tàu Thâm Quyến bây giờ giống như một trại tị nạn to lớn, rốt cục Thư Sướng đã được biết thế nào là biển người. Cảnh sát đã dựng một dãy lều che mưa dài đến vài cây số bên ngoài bến xe nhưng vẫn không thể chứa được tất cả mọi người. Khắp nơi đều là người, trong ga chen đầy người, ngoài ga cũng chen đầy người. Mọi người xách va li hành lí, đeo ba lô chất đầy đồ đạc, có nam có nữ, có già có trẻ, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình điện tử rất lớn bên trên nhà ga. Trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ: Về nhà!

Đường ray bị hư hỏng, đường điện bị đứt vì trận tuyết lớn nhất trong vòng mấy chục năm, các chuyến tàu không bị hủy thì cũng đến chậm giờ. Người bên ngoài ga tàu càng ngày càng đông. Chính quyền thành phố Thâm Quyến đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, Phòng giao thông cũng điều thêm nhiều chuyến tàu nhưng hầu hết đều không thể đến được nhà ga. Thỉnh thoảng có một đoàn tàu vào ga, đám người lao vào sân ga như phát điên, nếu không có cảnh sát duy trì trật tự thì chỉ sợ đã có nhiều vụ giẫm đạp thê thảm xảy ra.

QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.