Hoa Hồng Tình Yêu

Chương 1



Bách Hợp lại thấy mình đang ở trong mơ. Cô thấy có hai người đứng trên đồng cỏ, người phụ nữ xinh đẹp đang giang đôi tay như có ý đón lấy cô bé đáng yêu trước mặt.

Bà ấy thật đẹp!

Đẹp tới mức khiến người khác không thể mở mắt.

Người phụ nữ này đã tôi nhìn thấy từ rất lâu về trước...

Bà ấy rốt cuộc là ai?

Sau đó, cảnh vật mờ dần.

***

Câu chuyện có lẽ nên bắt đầu từ bây giờ.

Tôi là Bách Hợp.

Hôm nay là một ngày bất hạnh.

Hôm nay tôi bị đá.

Tôi đã thích anh ấy được 3 năm.

Nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi.

Một cô gái có dáng người mập mạp, quê kệch đang ngước mắt nhìn lên trời với vẻ thất thần, mặc những hạt mưa đang rơi xuống người mình. Cô gái này chính là Trịnh Bách Hợp.

Đột nhiên vai cô bị người ta vỗ vài cái, một giọng nói mang đầy sự vui mừng cất lên bên tai: “Bách Hợp, lâu rồi không gặp. Cậu còn nhớ tớ không?”

Trước mắt là một cô gái xinh xắn có mái tóc nhuộm màu nâu, ăn mặc hợp mốt. Bách Hợp vẫn chưa kịp phản ứng, cô gái kia tiếp tục nói bằng chất giọng lơ lớ của người nước ngoài: “Tớ là học sinh diện trao đổi. Tớ là Mary đến từ Nhật Bản. Còn nhớ tớ chứ?”

Bách Hợp “ồ” một tiếng, biểu cảm như đã nhớ ra: “Mary sao?”

“Đúng đúng.” Mary reo lên vui mừng. “Là Mary, cậu vẫn còn nhớ.”

Mary có vẻ rất vui khi gặp Bách Hợp. Cô tiếp tục hỏi thăm: “Lâu rồi không gặp, dạo này cậu có ổn không?”

Sắc mặt của Bách Hợp mới tươi lên một chút giờ lại ỉu xìu hẳn đi, trả lời Mary bằng giọng điệu như sắp khóc: “Không ổn.”

...

Hai người vào một quán cafe gần đó để nói chuyện.

“Gì cơ? Cậu bị đá á?” Mary hô lên với vẻ ngạc nhiên.

Bách Hợp liếc nhìn xung quanh, khẽ nhắc cô bạn người Nhật: “Mary, cậu nói nhỏ nhỏ thôi.”

Mary nói xin lỗi, sau đó tiếp tục hỏi: “Không phải lần trước cậu nói hai người đã hẹn hò một năm rồi sao?”

“Không sai, đúng là một năm. Nhưng mà anh ấy nói là phải lo ôn thi đại học. Sau đó bọn tớ không còn liên lạc với nhau nữa. Tớ còn nghĩ là chờ tới khi anh ấy đỗ được đại học, bọn tớ sẽ có thể ở bên cạnh nhau.”

“Không ngờ...” Bách Hợp giơ tay với lấy lọ thủy tinh đựng đầy sao mà cô mang theo suốt buổi sáng hôm nay, ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh ấy vẫn đá mình.”

“Cậu đúng là có kiên nhẫn thật đấy. Nếu là tớ thì đã không chịu nổi rồi. Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?” Mary nói với vẻ đầy quan tâm.

“Anh ấy thích người khác rồi. Đối phương còn là một cô gái rất dễ thương.” Đôi mắt Bách Hợp như đang nhìn vào một nơi xa xăm. ”Còn tưởng hôm nay sẽ có buổi gặp gỡ thật vui vẻ, tớ còn tỉ mỉ trang điểm và đi uốn tóc nữa. Ai ngờ...”

Mary cầm một lọn tóc của Bách Hợp khẽ reo lên: “Ừ ha. Tóc của cậu vốn là tóc thẳng, hôm nay lại rất xoăn.”

Bách Hợp khẽ cụp mắt xuống, trả lời: “Giờ cậu mới phát hiện ra à?”

Khẽ hít một hơi, cô tiếp tục: “Hôm nay anh ấy còn đưa cô gái kia tới nữa.”

Bách Hợp nhớ lại chuyện xảy xa cách đây mới vài tiếng.

Quốc Lâm đưa lại chiếc lọ sao cho cô: “Cái này nên trả lại em thì hơn.”

Bách Hợp vẫn im lặng nhìn vào bạn trai của mình. Anh ta tiếp tục cất lời: ”Anh cũng chẳng quan tâm việc em có nghĩ anh là kẻ nông cạn hay không. Nhưng mà anh thích những cô gái xinh đẹp hơn.”

“Bảo trọng nhé.” Anh ta khẽ hôn vào bên má cô rồi bước về phía cô gái đang đợi ở cách đó không xa. Hai người đó đi theo chiều ngược lại, Bách Hợp không biết người giờ đã là bạn trai cũ quay đầu lại nhìn cô nở nụ cười chế giễu.

Mary có vẻ rất bất bình khi nghe chuyện: “Quá đáng thật đấy. Đừng tiếc loại đàn ông khốn nạn đấy nữa. Ở đâu mà chẳng có những người đẹp trai hơn anh ta gấp trăm lần.”

“Cậu phải có lòng tin vào bản thân.” Mary khẽ vỗ vào Bách Hợp tiếp thêm năng lượng cho cô, sau đó còn gật gật đầu như khẳng định vào điều mình vừa nói.

Bách Hợp lại thở dài, liếc mắt nhìn đôi tình nhân mới tới ngồi ở bàn cách họ không xa. Trong lòng cô thầm nghĩ, những anh chàng đẹp trai vẫn sẽ chọn những cô nàng xinh đẹp để hẹn hò mà thôi.

“Trai đẹp....” Bách Hợp áp chiếc má phúng phính của mình lên nắp lọ thủy tinh. “Họ đều có bạn gái hết rồi.”

Trai đẹp nhiều hơn nữa thì cũng có tác dụng gì chứ?

...

Bách Hợp vội chạy tới để kịp lên xe buýt. Mary chạy theo, nói với theo: “Cậu phải vui vẻ lên đấy.”

“Mary, hôm nay phải ơn cậu rồi.”

Hai người nói tạm biệt. Nhưng Mary lại gọi Bạch Hợp lại, giơ tay ôm lấy cô rồi dặn dò: “Bách Hợp, cậu phải nhớ nha, loại đàn ông đấy tìm bừa ở đâu mà chả có. Ok chứ?”

“Được.”

“Cẩn thận nhé.”

“Nhớ gọi điện cho mình”

“Ok, bye bye.”

Chẳng hiểu hôm nay là cái ngày gì, cô nàng Bách Hợp vừa thất tình lại phải nhìn cảnh những đôi trai gái ôm ấp nhau trên xe buýt. Có đôi còn quá đáng hơn, hôn nhau như ở chốn không người.

Cô có cảm giác như hôm nay mình bị ám.

Xe dừng lại ở một bến. Bách Hợp khẽ áp má lên kính, ánh mắt chạm phải những tấm áp phích được dán khắp nơi. Đó là hình quảng cáo của một ngôi sao điện ảnh vô cùng nổi tiếng.

Cô nghĩ vẩn vơ. Nếu mình xinh đẹp như ngôi sao đó, thì chắc sẽ không bị đá nữa chứ? Nếu mình gầy đi một chút thì tốt rồi. Nhưng bà nội mà biết thì sao nhỉ? Cô nhớ có lần đang ăn cơm, bà bảo: “Con gái ấy à, hiền tuệ là được, không cần phải xinh đẹp.”

“Như cháu sao bà?”

“Đúng vậy. Tròn tròn mập mập giống như heo, đáng yêu lắm đấy.”

Bách Hợp khẽ cúi đầu, động tác ăn khẽ chậm lại.

“Lại bĩu môi rồi. Cháu nhìn mặt mình bây giờ xem.”

Cô khẽ lè lưỡi rồi xử lý tiếp bát cơm trong tay. Cũng vì bà nuôi khéo tay nên cháu gái lúc nào cũng béo mập.

Bách Hợp chưa từng nghĩ mình là kiểu con gái xấu tới mức người khác không muốn nhìn thấy. Nhưng lý do cô bị đá lại là vì cô không xinh đẹp. Bạn trai cũ nói như vậy đã đủ khiến cô buồn rầu rồi, đã thế còn thêm vẻ cười nhạo coi thường người khác của cô gái đứng bên cạnh anh ta nữa.

Khi gần tới nhà, Bách Hợp tò mò nhìn đám đứng tụ tập ở trước cổng dẫn vào khu nhà trọ cô và bà ở. Còn chưa về tới nơi, một người khác xóm đã vội vàng chạy về phía cô: “Bách Hợp, bà cháu bị xuất huyết não. Bây giờ bà vẫn hôn mê chưa tỉnh.”

Bách Hợp luống cuống tay chân, luôn miệng kêu “bà nội” còn tay thì cố sức gạt đám người đang tụ tập bàn tán trước cửa.

Cuối cùng bà cô vẫn không qua khỏi.

Bách Hợp mang tro cốt của bà rắc xuống biển. Những người hàng xóm thân thiết đi cùng cô, khẽ thầm thì với nhau bằng giọng ái ngại: “Giờ chỉ còn lại mỗi con bé, chẳng có ai ở bên nữa.”

“Đúng vậy, người tốt như thế mà lại đi sớm quá.”

Những lời ấy Bách Hợp đều nghe thấy hết. Cô hướng ánh nhìn về phía biển mênh mông.

“Bà nội hư. Cháu không đỗ được đại học lại còn thất tình nữa, thế đã đủ thê thảm rồi. Bà còn bỏ cháu lại một mình. Bà muốn cháu phải làm sao? Ngay cả lời tạm biệt cũng chẳng nói với cháu.”

Cách đó không xa có một ekip chụp ảnh cưới. Tâm trạng Bách Hợp càng tồi tệ hơn. Sao cứ phải chạy ra biển để chụp ảnh cưới? Tại sao người khác có thể hạnh phúc như vậy chứ?

Cô hét về phía biển: “Bà nội, đừng đi mà! Bà đừng rời xa cháu mà!”

Đáp lại cô chỉ là tiếng sóng vỗ bờ rì rào.

...

Bách Hợp mệt mỏi trở về nhà. Khi đi qua khu tiếp tân, bảo vệ gọi cô lại: ”Bách Hợp, đây là ông Chu ở bên tổng công ty tới. Ông ấy có việc tìm cháu.”

Hai người chào hỏi nhau, ông Chu đi thẳng vào vấn đề: “Vì trước đây bà nội cô ở đây dọn dẹp và nấu nướng nên cô mới được sống ở đây. Nhưng theo quy định của cô ty, bà nội cô đã qua đời nên trong vòng 7 ngày cô phải dọn đi.”

“Phải dọn đi sao?” Bách Hợp hốt hoảng.

Ông Chu nói tiếng xin lỗi rồi đi luôn. Bác bảo vệ đứng cạnh ái ngại khuyên nhủ vài câu.

Người ta nói, khi Thượng đế đóng một cánh cửa trước mặt bạn, Người chắc chắn sẽ giúp bạn mở một chiếc cửa sổ khác. Tất cả những cánh cửa của Bách Hợp đã bị đóng lại, nhưng cô chẳng thấy cửa sổ ở chỗ nào cả. Cô không biết nên chuyển đến sống ở đâu nữa. Tìm đâu ra chỗ thuê rẻ như ở đây?

Khi đang gấp lại quần áo, Bách Hợp tìm thấy một phong thư bên ngoài ghi tên cô.

“Bách Hợp bé bỏng của bà! Khi cháu đọc được bức thư này, bà đã tới một thế giới khác để hưởng phúc rồi. Bà đã bằng này tuổi rồi, có thể đi đời bất cứ lúc nào.”

Nước mắt Bách Hợp đã chảy xuống từ lúc nào. Cô khẽ trách: “Bà nội đúng thật là. Cả viết thư cũng dùng giọng điệu này.”

“Chắc chắn cháu sẽ mang hết tiền đi lo tang lễ. Con bé ngốc này, nếu bà nói mình còn nợ tiền người khác thì cháu phải làm sao? Từ bé cháu đã là đứa có suy nghĩ đơn giản rồi. Nhưng bà vẫn phải cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu đã cùng bà trải qua những ngày tháng vui vẻ, để lại rất nhiều kỉ niệm.

Cháu còn nhớ không, hồi nhỏ cháu thường hỏi xem bà đã nói những gì khi cầu khấn. Bây giờ bà đi rồi, bà sẽ cho cháu biết. Bà cảm ơn ông trời đã để lại cháu cho bà. Từ bé cháu đã là đứa thích khóc nhè. Bà biết khi đọc đến đây cháu chắc chắn sẽ khóc.

Cháu là một đứa trẻ ngoan. Bà tự đi trước, để mình lại cháu. Bà thật sự rất xin lỗi.”

“Bà nội ngốc. Dù bà muốn mang cháu đi cùng, cháu cũng sẽ không đồng ý đâu.”

“Còn nữa, bà muốn cho cháu biết một chuyện. Mắt cháu nhất định phải mở cho to vào. Cháu đọc cho cẩn thận vào.”

Bách Hợp khẽ dụi mắt. Cô lục tìm được chiếc kính lúp, giơ ra trước lá thư.

“Bà nội hư, sao lại viết chữ nhỏ vậy chứ? Lại còn bắt cháu đọc cẩn thận.”

“Cho cháu biết, chuyện bố mẹ cháu đều qua đời là lừa cháu đấy. Cháu chắc chắn đang giật mình đúng không? Cha của cháu đã mất vì bệnh khi cháu được ba tuổi, nhưng mẹ của cháu vẫn còn sống.

Quả thật không nên nói xấu mẹ cháu trước mặt cháu. Nhưng trước giờ chưa từng thấy loại con dâu bỏ lại chồng và con để chạy theo thằng đàn ông khác như thế. Chắc là chê con trai bà không có tiền không có địa vị đây mà.

Bà thật sự không muốn giao cháu cho người phụ nữ đó. Nhưng giờ không thể không làm vậy. Chắc cháu cũng không lạ lẫm gì với cô ta đâu. Chính là ngôi sao Hàn Lợi đó. Nếu cô ta không nhận cháu thì hãy lấy sổ hộ khẩu ra đưa cho cô ta xem.”

Ngày hôm sau, Bách Hợp mang theo hành lý tìm theo địa chỉ bà nội viết trong thư. Trước khi lên xe, cô ngoảng đầu lại nhìn màn hình quảng cáo trên đường. Cô vẫn không tin được sự thật rằng ngôi sao màn bạc tên Hàn Lợi đó chính là mẹ của mình.

Trong suy nghĩ của bà nội, dường như mẹ tôi là một người khó hòa hợp.

Lỡ bà ấy nói không nhớ đã từng sinh ra mình, vậy tôi phải làm sao?

Người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi...

Chính là bà ấy sao?

Liệu mẹ có phải là cánh cửa sổ Thượng đế mở ra giúp tôi không?

Tiếng của tài xế đánh thức Bách Hợp: “Này cô, đến bến cuối rồi. Cô xuống xe được rồi đấy. Đừng quên mang theo hành lý.”

Bách Hợp kéo theo đống hành lý của mình rời khỏi bến xe. Một thân một mình đến nơi hoàn toàn xa lạ, cô không biết nên tìm đến địa chỉ kia bằng cách nào. Đúng lúc có người đàn ông đi ngang qua, Bách Hợp liền gọi: “Chú ơi, làm phiền một chút. Cháu có chuyện muốn nhờ.” Cô lấy từ trong túi áo khoác ra tờ giấy ghi địa chỉ, đưa cho người đàn ông kia: “Xin hỏi muốn tới địa chỉ này thì đi như nào?”

“Ồ, đây là nhà Hàn Lợi mà.”

“Vâng, đúng vậy.”

“Ngôi sao nổi tiếng đấy. Tôi rất thích xem phim cô ấy đóng. Cô tìm cô ấy xin chữ kí à?”

“Không phải đâu ạ. Cháu là người thân của bà ấy. Tới tìm có chút việc.” Bách Hợp ngượng ngùng trả lời.

Người đàn ông nhìn cô rồi khẽ lắc đầu, nói thẳng suy nghĩ của mình: “Chẳng giống chút nào. Xin lỗi nhé cô gái, không phải tôi chê cô xấu đâu. Nhà Hàn Lợi ai cũng rất ưa nhìn. Đặc biệt là hai cậu con trai, trông rất khôi ngô tuấn tú. “ Nói xong ông ta liền đi trước.

Bách Hợp chạy theo giải thích: “Chú ơi, không phải vậy đâu. Rốt cuộc tới nhà Hàn Lợi phải đi như nào?”

“À xin lỗi, tôi quên mất là cô định tới nhà họ làm giúp việc. Tới nhà họ làm giúp việc không dễ đâu. Nhà thì rất là rộng, xe nhập khẩu thì tận mười mấy chiếc. Nếu cô phải lau mỗi xe thôi thì lau xong cũng đủ mệt chết rồi.” Nói xong ông ta lại quay người định bỏ đi.

“Vậy rốt cuộc phải đi như nào?”

“Tôi nghĩ là cô vẫn nên đi taxi thì hơn. Đi bộ thì lâu lắm.” Huống chi cô lại còn mang theo nhiều hành lý như vậy.

“Vậy đi như nào? Nên đi theo hướng nào đây chú?”

Người đàn ông giơ tay chỉ về một phía: “Cô đi theo hướng kia, cứ đi thẳng là tới.”

“Bên kia? Sao chú không nói sớm một chút?” Đến lúc này thì Bách Hợp dần mất kiên nhẫn.

“Xin lỗi nhé, tôi quên mất.”

Kết thúc đoạn hội thoại khiến người ta muốn hộc máu, cuối cùng Bách Hợp cũng biết mình nên đi theo hướng nào. Hành trình vác hành lý đi tìm nhà của cô bắt đầu.

...

Chiếc ô tô sang trọng đâm vào một cây lớn ven đường, khói bay ra mù mịt. Hàn Cẩn bước ra khỏi xe, bực dọc rút điện thoại gọi về nhà. Bỗng nhiên một chiếc mô tô phân khối lớn phóng vụt qua, anh liền cất tiếng gọi: “Này! Hàn Quỳ!”

Không biết là do tốc độ xe quá nhanh không kịp nghe thấy hay người ngồi trên nó không muốn dừng lại, thứ trả lời anh chỉ là làn khói mô tô. Hàn Quỳ nói với đầu dây bên kia: “Hàn Phù Dung, khụ khụ, tôi đang ở sườn núi phía đối diện nhà mình... Đúng vậy... Hàn Quỳ thì sao?... Nó vừa phóng qua mà chẳng thèm để ý tới tôi.”

Kết quả là Hàn Cẩn đành phải bỏ xe lại, tự mình đi bộ về nhà.

Ở một nơi khác, Bách Hợp vẫn đang khổ sở vật lộn với đống hành lý. Đường tới biệt thự quá xa, hành lý của cô lại cồng kềnh. Đi lâu như vậy mà vẫn chưa tới. Suốt cuộc là còn bao xa đây? Mệt quá đi mất! Con đường này sao lại dài như vậy chứ?

Trên người Bách Hợp mặc một chiếc áo phao dài, cộng thêm dáng người vốn đã mập mạp, trông chẳng khác gì một quả cầu. Trông như cô có thể lăn bất cứ lúc nào. Nhưng đáng tiếc, biệt thự của nhà họ Hàn xây biệt lập ở trên sườn núi, cô có muốn lăn cũng không lăn lên nổi. Cả một con đường dài không có lấy một chiếc taxi. Đang lúc thấy một chiếc ven đường, tưởng như lạc trong sa mạc tìm được ốc đảo thì lại chẳng thấy tài xế đâu.

Bách Hợp gần như thở không ra hơi nữa, đành phải nghỉ lại một chút. Nhìn đồng hồ mới phát hiện mình đi sắp được hai tiếng rồi. Đúng lúc này một người đàn ông đeo kính râm lướt qua cô, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau. Bách Hợp vội kéo hành lý chạy theo: “Anh ơi, cho tôi hỏi anh có biết gần đây có nhà họ Hàn không?”

Hàn Cẩn lạnh lùng liếc cô nàng mập trước mặt, không hé miệng nói lời nào.

Bách Hợp vất vả kéo đồ, gọi theo: “Này anh, sao anh không nói gì? Anh có biết gần đây có nhà họ Hàn không?”

Anh lại nhìn cô nhưng vẫn không nói gì rồi đi tiếp.

“Này anh, anh kiêu gì chứ hả? Anh... Sao lại không nói chuyện? Như thế không lịch sự đâu. Tôi hỏi có chút thì anh mất gì sao?”

Hàn Cẩn tiếp tục phớt lờ. Bách Hợp nổi tính trẻ con, kéo đống hành lý lỉnh kỉnh vượt lên trước: “Tôi đi nhanh hơn anh. Anh nghĩ mình ghê gớm hả?”

Nhưng vì chạy vội không cẩn thận, cô vướng chân vào hành lý của mình rồi vấp ngã. Chiếc vali theo độ nghiêng của con dốc mà trượt xuống đúng vị trí của người đứng đằng sau. Hàn Cẩn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, không kịp tránh nên bị nó đập vào, dáng người cao lớn ngã sấp xuống.

Bạch Hợp hốt hoảng định qua đỡ anh dậy: “Này anh, tôi xin lỗi... Không phải tôi cố ý đâu. Xin lỗi, anh vẫn ổn chứ?”

Hàn Cẩn gạt tay Bách Hợp ra, tự mình đứng lên. Đôi chân dài bước qua chiếc vali, không nói một lời rồi tiếp tục đi thẳng.

Bị coi là không khí hết lần này tới lần khác thì đúng là chẳng dễ chịu gì. Cảm giác áy náy bay đi mất tăm mất tích, Bách Hợp nói với bóng lưng lạnh lùng kia: “Sao con người anh quái đản vậy? Nói câu xin lỗi rồi mà anh cũng không chấp nhận.”

“Này!” Bách Hợp gọi to.

Hàn Cẩn quay lại cho cô một cái lườm rồi đi mất.

Bách Hợp đành lôi hành lý tiếp tục chinh phục con dốc dài tưởng chừng như vô tận ấy. Cô vẫn chưa hết bực vì chuyện lúc nãy. “Đúng là gặp phải tên thần kinh.”

Tên thần kinh Bách Hợp vừa nhắc đến đang đứng ở sân dưới chân căn biệt thự cách đó không xa, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng đầy coi thường. Cánh cổng sắt lớn đang từ từ hạ xuống. Bách Hợp thấy thế liền lè lưỡi làm mặt xấu.

Trước cổng biệt thự có một căn gác nhỏ. Bách Hợp lại gần hỏi thăm: “Chào chú. Xin hỏi chú có biết gần đây có một gia đình mang họ Hàn không?”

“Họ Hàn à?”

Người đàn ông đánh giá cô từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ, sau đó chỉ về cánh cổng sắt sắp hạ xuống hết kia: “Cô không thấy chữ to đùng kia là chữ 'Hàn' sao?”

“Đúng rồi nhỉ. Cảm ơn chú nhé.”

Bách Hợp vội chạy lại, chỉ kịp cho một chiếc vali vào trong. Hàn Cẩn vẫn đứng đó như một bức tượng.

“Này! Anh lạ thật đấy, hỏi thì không thèm trả lời. Rõ ràng là sống ở nhà họ Hàn còn... Anh đi đâu vậy? Này!”

Bách Hợp còn chưa nói xong, Hàn Cẩn đã quay người đi mất. Hai tay cô bám vào khung cổng: “Tức chết mất! Hành lý của tôi ở bên trong rồi. Mở cửa đi!”

Người đàn ông lúc nãy lại gần vỗ vai cô: “Này cô, lúc nãy cô định chui vào như vậy nguy hiểm lắm.”

“Anh ta....” Bách Hợp chỉ tay về hướng Hàn Cẩn bỏ đi như đang mách tội.

“Cô muốn vào thì nói với tôi là được mà.”

Bách Hợp nhìn với ánh mắt hoài nghi: “Chú là ai?”

“Tôi là quản gia của nhà này. Mọi người đều gọi tôi là chú Đức.”

“Quản gia? Lúc nãy ở đằng kia sao chú không nói với cháu?”

“Tôi còn chưa kịp nói thì cô đã lao lên trên này rồi.”

“Cũng phải. Xin lỗi chú. Chú Đức đúng không ạ? Chú Đức có thể mở cửa ra giúp cháu không? Xin chú đấy.”

“Được, tôi có cái này mà.” Chú Đức rút chiếc điều khiển ra nhấn nút mở cổng.

“Cảm ơn chú.” Bách Hợp nhìn chú Đức bằng ánh mắt cảm kích. Cô quay lại làm mặt xấu, nói như đang thị uy với bóng lưng đã đi xa: “Tôi có chú Đức nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.