Trước áp lực của dư luận và sự giám sát của người dân, cảnh sát không dám lơi lỏng một giây phút nào.
Một số sinh viên đại học thậm chí còn tổ chức biểu tình tự phát.
Họ đã phát biểu về chủ đề “Đem lại công lý cho các nạn nhân.”
Thời gian ấy tập đoàn Tề Thịnh rơi vào sự hỗn loạn.
Về phía Lâm Yến Thời, anh ấy bị tạm giam chờ xét xử vì tội giết người.
Tôi âm thầm đi cùng anh.
Lâm Yến Thời gầy đi rồi.
Nhưng dù kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần, đôi mắt anh vẫn sáng ngời.
Như ngọn nến le lói trong bóng tối.
Tôi yếu ớt ngả đầu vào vai anh.
“Tô Lật, em có thấy nó không?”
Mỗi ngày tôi đều báo cáo tiến độ ở bên ngoài cho anh.
“Em thấy gì rồi?”
“Thế giới này thật sự tốt.”
Có rất nhiều người chính trực.
Cảnh sát ở bên ngoài vẫn đang truy bắt những tên tội phạm.
Còn những sinh viên kia cũng không thuộc thế hệ vô cảm.
Trái tim của họ chứa đầy máu và công lý.
Và những kẻ thối nát đã được định sẵn kết cục không có nơi nào để trốn dưới ánh mặt trời này.
Lâm Yến Thời nhìn tôi: "Em yêu, sắp kết thúc rồi."
17
Một năm nữa lại trôi qua.
Phiên tòa cuối cùng của Lâm Yến Thời diễn ra vào một ngày mùa đông.
Trước đó, anh ấy đã nói một câu khiến cảnh sát sửng sốt:
"Tôi cũng đã giết một người khác, anh họ của Vương Thịnh, Vương Việt."
Phương pháp giết người đã được Lâm Yến Thời che giấu, ngay cả tôi cũng không biết xác của Vương Việt được chôn ở đâu.
Thái độ của cảnh sát đối với Lâm Yến Thời rất phức tạp.
“Tôi sẵn sàng dẫn anh đi tìm xác hắn ta.”
Người cảnh sát bắt Lâm Yến Thời biết rất rõ về anh ấy.
Ngay từ đầu, viên cảnh sát lớn tuổi này đã chuyên tâm xử lý vụ án, có thể nói là không thể chê vào đâu được.
Lâm Yến Thời đưa cho tôi một địa chỉ.
Anh bảo tôi đến đó và đợi anh.
“Một năm trước anh đã đặt một bó hoa nhờ cô ấy hôm nay mang đến. Em đến đó giám sát hộ anh, nếu hôm nay cô ấy không đến thì đến cửa hàng hù cô ấy một chút."
Vẫn là cô chủ của hàng hoa kia.
Hi vọng cô ấy sẽ giữ lời.
Lâm Yến Thời đưa cảnh sát đi tìm xác ch.ết.
Tôi đi đến địa chỉ mà anh đưa.
Tới một căn nhà gỗ nhỏ, nằm lặng lẽ trong rừng.
Trang thiết bị bên trong vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế, có hai gian phòng, gian còn lại là nhà vệ sinh với bồn tắm và bộ đồ tắm đơn giản.
Trên bàn đã được đặt sẵn một bó hồng đen rực rỡ.
Một bó lớn.
Màu sắc của cánh hồng đậm và cũng rất mượt.
Trong sự bàng hoàng, tôi dường như nhìn thấy Lâm Yến Thởi thuở đầu chúng tôi gặp nhau.
Anh mặc một bộ vest Armani, ngồi thoải mái trên boong tàu, nhiều người đẹp đến tiếp cận bắt chuyện với anh.
Nhưng anh lại thấy không hứng thú, những ngón tay mảnh khảnh kia xoay vòng những viên đá trong ly rượu một cách nhàm chán.
Tôi đã nghì anh ấy trông rất giống đóa hồng đen này vậy.
Kiêu ngạo, khinh thường mọi thứ.
Có sự tỉnh táo nhưng cũng có sự sa đọa.
Tôi nhấp một ngụm rượu và bước đến chỗ anh.
Anh nhướng mày nhìn tôi.
Rồi mỉm cười.
Cảm giác của tôi chưa bao giờ là sai.
Có một tấm thiệp nhỏ tinh tế nằm giữa những bông hoa.
Trên đó viết: “Gửi hoa nhài bé nhỏ của anh.”
Đó là tấm thiệp dành cho hoa nhài nhỏ của anh ấy.
Dưới bó hoa còn có một tấm thiệp, hình như là do cô chủ cửa hàng viết cho anh:
“Tôi đã thấy anh trên tin tức, không biết anh có còn nhìn thấy tấm thiệp này hay không. Cô gái ấy là cô gái mà anh định cầu hôn đúng không? Cô ấy thật sự rất xinh đẹp.”
“Chúc anh hạnh phúc.”
Lâm Yến Thời.
Anh sẽ hạnh phúc chứ?
18
Khi đến đây, trông Lâm Yến Thời rất nhếch nhác, quần áo của anh ấy dính đầy bùn.
Trên eo còn có một vết đạn bắn, không phải vết thương chí mạng, chỉ trầy xước ngoài da nhưng cũng chảy rất nhiều máu.
Con đường tới đây chắc không dễ dàng gì.
Anh mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy tôi.
Những u ám của quá khứ đã qua đi, chỉ còn lại nụ cười chân thành nhất.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nói nhiều như vậy:
“Trên đường tới đây đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, may là nhóm cảnh sát đối với anh rất tốt, họ bắn trượt. Có khả năng trong một tiếng nữa họ sẽ đuổi được đến đây, nhưng đã quá trễ rồi.”
Ngay từ đầu mối quan hệ này không thể có chuyện đôi bên cùng có lợi được.
Nói cách khác, Lâm Yến Thời ngay từ đầu đã chưa từng nghĩ đến việc bình an vô sự.
Tôi cắn môi, nhìn anh ấy nở nụ cười gượng.
Anh ấy lại nói, “Anh còn có một món quà dành cho em.”
Anh mở tủ quần áo.
Bên trong là một chiếc váy cưới trắng tinh cùng một bộ vest.
Nước mắt tôi không thể kìm chế được nữa.
Anh mặc vest vào và nói với tôi: “Em đừng khóc, lấy anh đau lắm sao?”
Những ngón tay của anh lướt trên mặt tôi.
Sau đó anh bất đắc dĩ mím môi: “Anh còn không thể lau nước mắt cho em được.”
“Chờ anh một chút, anh lập tức đốt váy cưới cho em đây.”
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh đổ đầy nước vào bồn tắm.
Những bông hồng đen đặt trên bàn được anh ngắt từng cánh thả vào đó.
Trong bồn phủ đầy một màu đỏ.
Tôi xem cảnh này với tất cả sự kiên nhẫn của mình.
Rốt cuộc vẫn là không nhịn được: “Có thể không…”
Dù sao đây cũng là ngõ cụt.
Tôi không thể ngây thơ ngăn anh lại được.
Vì tất cả đã được Lâm Yến Thời chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng tôi không chịu được, anh ấy rất tài giỏi lại tốt bụng.
Tôi càng khóc thảm thương hơn: “Anh không nên như vậy, không nên đau đớn như thế…”
Chúc anh tuổi già bình yên, mong anh bình an vô sự
Lâm Yến Thời cảm thấy đau, lông mày anh rõ ràng nhíu lại.
Vậy mà lại cố mỉm cười, dựa người vào tường gạch nhẵn.
Anh nhìn tôi dịu dàng, “Không, Molly à, anh chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế.”
Môi anh tái nhợt.
“Em biết không? Một năm sáu tháng sau ngày em đi, anh nhớ em lắm nhưng lại không dám đi gặp em, anh sợ mình sẽ gục ngã.”
“Nhưng em lại xuất hiện vào lúc anh suy sụp nhất.” Nước mắt anh chảy dài trên khóe mắt, “Khoảnh khắc đó thế giới của anh như bừng sáng trở lại.”
“Anh không tìm thêm người phụ nữ nào khác. Những người đó đều là do anh thuê.” Một tiếng cười nghẹn ngào phát ra từ cổ họng anh “Anh nói với họ rằng người yêu của tôi bị bệnh tâm thần, luôn nghĩ rằng mình đã chết, cần họ hợp tác.”
“Em biết gì không? Em dễ thương lắm.”
Tôi càng khóc to hơn.
“Nhưng em sẽ không bao giờ biết rằng, đối với anh, mỗi giây phút không có em đều trở thành vô nghĩa.”
Tôi vẫn đang khóc.
Anh ấy lại cười, “Sao em cứ khóc mãi thế?”
“Nghĩ cái gì đó thú vị đi, ví dụ như chúng ta có thể cùng nhau quay phim ma này.”
“Anh đi ch.ết đi.”
Anh ấy yếu dần: “Chà, nhưng mà ở dưới đó có điện thoại di động không?”