Nhờ những cây cổ thụ che lấp mà A Liệt cùng Âu Dương Tinh có thể ẩn nấp không sợ người trong nhà phát giác ra.
A Liệt đi vòng quanh nhà một lần rồi trở về phía sau khẽ hỏi:
- Cô nương có cao kiến gì không ?
Âu Dương Tinh đáp:
- Chúng ta có hai cách vào nhà. Một là trèo lên cây đối diện với cửa sổ tìm cách mở cửa ra để chuồn vào. Còn một cách nữa là mở cổng lớn phía sau vào cũng được.
A Liệt nói:
- Tòa nhà này vừa cao vừa rộng mà chỉ có hai cửa vào, một ở phía trước một ở phía sau khiến cho người ta phát sợ. Bây giờ cô nương hãy ngồi đây một lúc để tại hạ đi coi tình hình cửa vào và cửa sổ. Phía trên ít ra là có đến mười mấy cửa sổ mà cửa nào cũng gần cổ thụ. Vậy chúng ta điều tra cho biết rõ rồi hãy vào cũng chưa muộn.
Âu Dương Tinh gật đầu.
A Liệt liền bỏ nàng xuống. Đầu tiên chàng lại phía cửa sau. Đây là một khuôn cửa gỗ sơn đen. Chàng cẩn thận đưa tay ra đẩy. Ngón tay vừa đụng vào cửa, chàng giật mình vì thấy tay mát lạnh, mới biết đó là cửa sắt quét sơn đen, khiến người ta tưởng là cửa gỗ.
A Liệt định thần lại đẩy nữa. Cánh cửa chuyển động và hé ra chừng nửa thước. Chàng ngước mắt ngó vào phía trong là một lối đi. Chừng hơn trượng lối đi bắt thành khúc quanh nên không nhìn rõ.
A Liệt không mở cửa rộng thêm nữa. Chàng trở ra trèo lên cây gần cửa sổ nhất. Chàng vươn tay khẽ đẩy, cửa sổ này cũng mở được ngay. Cũng dòm vào thì đây là một căn phòng nhỏ chứa đồ lặt vặt cùng bàn, ghế, tủ, rương. Nếu muốn biết thêm tình hình bên trong thì phải vào nhà.
A Liệt lại đi chỗ khác để xem xét thì cửa sổ thứ ba cũng mở ra được dễ dàng. Đây là một gian phòng bỏ trống.
A Liệt tiếp tục đi coi các cửa khác. Cả thảy mười hai khuôn cửa sổ thì có sáu khuôn đồng chất. Còn sáu cửa nữa mở ra coi thấy bốn phòng trống rỗng, một phòng chứa đồ vật và một phòng lớn hơn dùng làm phòng ngủ. Phòng này có giường chiếu và đồ cần thiết khác. Nhưng trên giường chẳng có chăn đệm chi hết. Hiển nhiên không có người.
A Liệt xem khắp mọi chỗ rồi lại cẩn thận bò xuống. Đột nhiên chàng dừng bước nhìn vào xà nhà rồi hai mắt trợn ngược không nhúc nhích nữa.
Âu Dương Tinh ngồi chờ đã lâu không thấy A Liệt trở lại thì trong dạ bồn chồn tự hỏi:
- Phải chăng gã đã gặp điều gì bất trắc ?
Nàng không nhịn được gắng gượng đứng lên dò lần tiến về phía trước để tìm kiếm. Tuy hai chân bủn rủn khí huyết không lưu thông khoan khoái được, tưởng chừng cố sức cất bước thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Nhưng nàng vẫn lần từng bước một đảo mắt nhìn quanh.
Âu Dương Tinh đi chừng hơn chục bước, đột nhiên có người từ trên cây nhảy xuống khiến nàng kinh hãi giật bắn người lên. Nhưng chỉ trong nháy mắt nàng nhận ra là A Liệt thì trong bụng mừng thầm. Tâm trí nàng hết căng thẳng, nàng lập tức té nhào. A Liệt vội ôm lấy nàng hỏi liền mấy câu:
- Cô nương làm sao vậy?
Âu Dương Tinh thở hồng hộc một hồi rồi đáp:
- Ta không sao cả. Có điều thấy ngươi không việc gì. Tinh thần trở lại thoải mái thành ra kiệt lực không chống được nữa phải té nhào.
A Liệt tươi cười hỏi:
- Tại hạ khiến cho cô nương bồn chồn đến thế ư ?
Âu Dương Tinh tuy biểt đây là tình thực, nhưng miệng nàng không chịu khiếp nhược liền đáp:
- Ta chỉ nghĩ cho ta. Giả tỷ ngưoi gặp chuyện bất trắc thì ta cũng khó lòng trốn khỏi nơi đây.
Câu nói vừa ra khỏi cửa miệng, nàng cảm thấy hối hận.
A Liệt tựa hồ không quan tâm gi đến lời này nên không có phản ứng. Âu Dương Tinh thở phào một cái.
Sự thực làm gi A Liệt không nghe rõ. Câu nói của Âu Dương Tinh khiển chàng lấy làm khó chịu, nhưng chàng giả vờ như không để ý.
Âu Dương Tinh hỏi:
- Ngươi điều tra thấy tình hình ra sao ?
A Liệt liền thuật lại những điều đã nhận xét.
Âu Dương Tinh lại nói:
- Nếu vậy chúng ta vào lối nào cũng được. Còn chuyện vào nhà rồi gặp nguy hiểm thì đi lối cửa vào hay chuồn qua cửa sồ cũng vậy mà thôi, bất tất phải nghiên cứu thêm nữa.
A Liệt lắc đầu nói:
- Tại hạ nhận thầy có điều không ổn chút nào. Chúng ta cứ lấy lẽ thường mà phỏng đoán thì phía trước tòa nhà đã bố trí hung hiểm như vậy bước vào là chết, thì mặt sau không có lý nào lại sơ khoáng được.
Âu Dương Tinh nói.
- Cũng có thể hiện giờ sự đề phòng sơ hở nên mới như vậy. Nếu chúng ta định vào nhà thì nhứt định phải vào lối cửa sau.
A Liệt nói:
- Cô nương nói trật rồi, tại hạ tưởng nên vào mặt trước mới phải.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi dám đi qua vườn hoa đó chăng ?
A Liệt đáp:
- Giả tỷ có một mình tại hạ thì dĩ nhiên không dám tiến vào.
Âu Dương Tinh nói:
- Ta cũng không vào được.
A Liệt nói:
- Cô nương hãy nghe tại hạ nói. Vì lẽ gì mà ta nên vào mặt trước. Theo nhận xét của tạì hạ thì những cửa vào cửa sổ phía sau họ cố ý bỏ ngỏ để cho người vào một cách dễ dàng.
Chủ nhân này đã bố trí mặt trước ghê gớm thì dĩ nhiên những cửa vào phía sau họ bỏ ngỏ cho mình tự chui đầu vào bẫy...
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Chỗ dụng ý của chủ nhân như vậy đã rõ ràng lắm rồi. Mặt trước không những có hoa độc cản đường lại còn bày kỳ môn trận pháp. Vậy những người muốn tiến vào trừ phi là hạng phàm tục ngu dốt, không thì đều có thể khám phá ra nếu vào tất bị uổng mạng...
Âu Dương Tinh ngắt lời:
- Ngươi nói cũng có lý. Vườn hoa độc thì còn khó lòng phát giác, nhưng về kỳ môn thì cũng nhận ra được. Hoa độc khiến cho loài côn trùng phải xa lánh, những tay lão luyện giang hồ ngó thấy là biết. Và ai cũng tìm cách do thám cho ra.
A Liệt nói:
- Cô nương đã cho là tại hạ nói có lý thì chúng ta không nên theo mặt sau tiến vào.
Âu Dương Tinh hỏi:
- Ngươi cho là chủ nhân tòa nhà này cố ý khiến cho người ta vào mặt sau chăng ?
A Liệt đáp:
- Dĩ nhiên là thế! Tại hạ đoán là họ cố ý bắt sống địch. Phía trước thường có tân khách hoặc bạn hữu chúng ra vào luôn tất trong nhà không tiện đặt nhiều cơ quan bố trí nên dùng thủ đoạn độc ác đóng chặt lại. Khi có bạn hữu đến bái phỏng chỉ cần đi qua vườn hoa là không việc gì. Tại hạ muốn nói về kỳ môn trận pháp. Còn hoa độc thì chỉ cần chút thuốc giải là đi qua được.
Âu Dương Tinh khen:
- Ừ! Ngươi nghĩ được nhiều điều có lý đấy!
A Liệt nói:
- Vì thế mà chúng ta phải nghĩ cách theo cửa trước mà vào. Vào được rồi sẽ tìm cách mở cửa lớn trong nhà.
Âu Dương Tinh cười nói:
- Ngươi hãy nghĩ cách qua vườn hoa trước rồi hãy tính chuyện mở cửa.
A Liệt nói:
- Cái đó không khó giải quyết vì chúng ta đã phá được phân nửa uy lực mà chỉ còn vấn đề trận pháp. Giá tỷ lý luận của tại hạ không trật thì tòa kỳ môn trận pháp kia cũng không nguy hiểm thái quá đâu.
Hai người lại quanh ra cửa trước. Âu Dương Tinh đưa cho A Liệt một viên thuốc nhét vào lỗ mũi rồi bảo chàng ẵm mình lên đứng trên bức tường để quan sát các môn hộ trận pháp.
Nàng xem xét hồi lâu rồi thở phào một cái nói:
- Ngươi đoán quả nhiên không sai chút nào. Chúng ta chỉ dùng một sợi dây làm công cụ là có thể đi qua kỳ trận này.
A Liệt hỏi:
- Trong mình chúng ta làm gì có dây ?
Âu Dương Tinh chau mày hỏi lại:
- Như vậy biểt làm thế nào ?
A Liệt nói.
- Cô nương cần dây để cột cái gì thử nói cho nghe. Hoặc giả tại hạ có thể tìm cái khác thay vào.
Âu Dương Tinh nói:
- Chẳng buộc vào đâu cả. Mình kéo dây để phòng khi vào trận rồi bị mê man lạc lối thì theo đường dây để trở ra. Sau đó sẽ tính kế khác.
A Liệt nói:
- Nếu vậy sao không đem theo ít cành khô hay sỏi đá rắc ở dọc đường để làm ký hiệu?
Âu Dương Tinh đáp:
- Ngươi tưởng người ta cũng ngu ngốc như ngươi cả chăng ? Ta cũng đã nghĩ tới biện pháp này rồi. Nhưng một khi đầu óc hôn mê trong trận, tai mẳt không còn minh mẫn, trông chẳng thấy vật nghe không rõ tiếng thì những ký hiệu đó phỏng được ích gì ? Vì thế phải lần theo đường dây mà ra mới có hy vọng thoát thân.
A Liệt nói:
- Té ra là thế! Nhưng không hẳn là chẳng có cách nào giải quyết.
Chàng buột miệng nói câu này không cần nghĩ ngợi chi hết, dù có tâm tư rất mẫn tiệp.
Chàng nói tiếp:
- Tại hạ xé một mảnh vải rút những đường tơ ra nối lại với nhau muốn dài bao nhiêu cũng được. Có điều đường tơ dễ đứt chẳng thể kéo mạnh được.
Âu Dương Tinh tuy là một thiếu nữ, nhưng chẳng bao giờ sờ đến kim chỉ nên không nghĩ ra được biện pháp này. Trong lòng rất cảm phục trí thông minh của A Liệt nhưng miệng cũng trủng trẳng nói:
- Đồ ngốc! Ai giựt mạnh làm chi!
A Liệt cũng không nói gì nữa. Chàng xé tà áo lấy một mảnh rồi xé vụn thành nhiều đường dây. Âu Dương Tinh nối lại với nhau.
Hai người cùng ra tay, chỉ trong khoảnh khắc đã nối thành sợi dây dài mấy trượng.
Âu Dương Tính nói:
- Được rồi, ngươi vào trước đi coi. Nếu không đủ rồi sẽ nối thêm cũng được.
A Liệt buộc một đầu giây vào gốc cây còn một đầu cuộn lại thành trái châu, chỉ còn việc đi tới đâu rải ra tới đó.
Dưới sự chỉ huy của Âu Dương Tinh, A Liệt chạy vào khu giữa vườn hoa. Giả tỷ đi thẳng đường lớn thì giản dị hơn, nhưng đó là kỳ môn đạo trận nên phải đi quanh co. Hai người càng đi càng tới gần tòa nhà đá xanh, A Liệt không tiện nói nhiều, đảo mắt nhìn quanh, quan sát bốn mặt thì chẳng thấy triệu chứng gì kỳ lạ.
Đi một lúc nữa, bỗng Âu Dương Tinh khẽ nói:
- Hỏng rồi A Liệt dừng bước hỏi:
- Chuyện chi vậy ?
Âu Dương Tinh đáp:
- Hết cả dây rồi.
A Liệt thở phào một cái hỏi:
- Nối thêm vào không được ư ?
Âu Dương Tinh đáp:
- Ai không biết thế! Nhưng nối dài bao nhiêu cho đủ ?
Thanh âm nàng tỏ ra rất thiểu não, chán nản.
A Liệt kinh ngạc dương mắt lên nhìn về phía trước thì chỉ thấy cách một luống hoa rộng chừng , thước là hoàn toàn thoát ra ngoài phạm vi kỳ môn đại trận.
Do đó chàng đi đến hai kết luận:
một là những cái gì mình nhìn thấy hoàn toàn là ảo ảnh. Hai là luống hoa này tuy cách rất gần nhưng ở trong kỳ môn trận pháp nó có thể biến thành tường cao hào sâu không thể vượt qua được. Nếu cứ coi thường mà vượt qua tất gặp nạn lớn.
Chàng nghĩ vậy rồi rụt rè không dám loạn động. Vì chàng phải cõng Âu Dương Tinh trên lưng nên việc nối dây do nàng phụ trách.
Đột nhiên Âu Dương Tinh giật nảy mình lên nói:
- Nguy đến nơi rồi!
A Liệt kinh hãi hỏi:
- Việc gì mà nguy ?
Âu Dương Tinh đáp:
- Đầu dây rớt xuống đất mất rồi.
A Liệt nghe nàng nói vậy mới trấn tĩnh trở lại, lẩm bẩm:
- Cô này thật lắm chuyện! Đầu dây rớt xuống thì lượm lên chứ sao!
Nhưng chàng cũng không cười nàng, thản nhiên đáp:
- Để tại hạ kiếm cho.
Âu Dương Tinh vội nói:
- Coi chừng! Chớ có vọng động. Đầu dây không còn ở trong tay, di chuyển đi một chút là bị hãm vào tử địa.
A Liệt nghe nàng nói có vẻ nghiêm trọng không dám di chuyển thân hình. Chàng cúi đầu xuống ngó thấy đầu dây nằm dưới đất cách độ hai, ba bước, chì lùi lại một bước là lượm được. Chàng toan khom lưng nhoai người ra để lượm lên.
Nhưng có thể đây là cảnh tượng huyền ảo, không chừng đầu sợi dây thực ra nằm ngay dưới chân mà chàng hoa mắt coi như ớ xa mấy thước. Nếu dời gót bước đi là lập tức bị hãm vào trọng địa.
A Liệt hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm thế nào ?
Âu Dương Tinh buồn rầu đáp:
- Ta biết làm sao được!
A Liệt lên giọng trách móc:
- Cô thật chẳng cẩn thận chút nào. Điều quan trọng như vậy mà để tuột tay⬦ Âu Dương Tinh tức giận ngắt lời:
- Ta đã không phải là người cẩn thận, sao ngươi không làm lấy? Bây giờ còn mắng ai ?
A Liệt không muốn gây gỗ, đành nín nhịn nói:
- Không phải tại hạ mắng cô. Cô đừng buồn. Lúc trở ra tại hạ sẽ xin tạ tội.
Chàng lại cúi đầu nhìn xuống, nhận thấy đầu sợi dây dường như xa thêm mấy bước.
Trong lòng rất đỗi kinh dị, chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ đầu dây bị gió thổi ra đó ? Nhưng hiển nhiên có gió máy gì đâu ? Đây nhất định là ảo tưởng rồi! May mà ta chưa rời bước bừa bãi. Nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Bên tai chàng nghe tiếng Âu Dương Tinh thở vù vù. Nàng tức giận nói:
- Thật là tức mình! Tại sao đầu dây lại rớt xuống được ? Đây nhất định do lực lượng trận pháp đã gây ra.
A Liệt khuyên giải ; - Cô nương bất tất tự trách mình làm chi. Đầu dây nhỏ bé ai cũng có thể lỡ tay được.
Âu Dương Tinh đáp:
- Người khác lỡ tay là chuyện thường, nhưng ta đã từng huấn luyện, nếu là lúc bình thời thì chẳng bao giờ để rớt được. Hỡi ôi! Dường như có người kéo cho đầu dây tuột khỏi tay ta!
A Liệt vội ngoảnh đầu trông lại. Chẳng hiều vì lòng hoang mang hay vì lẽ gì, chàng thấp thoáng thấy ngoài vườn hoa dường như có người thấp thoáng.
Chàng hoang mang dương mắt lên nghĩ thầm:
- Nếu có người thật thì nhất định họ nằm phục dưới chân bức tường thấp.
Nhưng rồi chàng nghĩ lại, tự trách thầm trong bụng:
- Ta còn điều tra làm chi. Hiển nhiên trước mắt mình toàn là ảo ảnh. Dù có nhìn thấy người hay thấy ra quỉ kỳ quái gì nữa cũng không nên hoang mang và đừng nhìn nữa là xong.
Âu Dương Tinh nói:
- Phi Khanh! Ngươi cúi thấp mình xuống vươn tay ra chừng hai thước để sờ xem có thấy đầu dây không ?
A Liệt y lời cúi rạp xuống. Lúc này cả người Âu Dương Tinh đã nằm phục trên lưng chàng, nên chàng không cần phải giữ hai chân nàng, cứ việc vươn hai tay sờ dưới đất.
Tuy chàng trông thấy đầu dây mà nó cách xa chỗ chàng đứng mấy thước. Chàng vẫn mặc kệ, cẩn thận sờ lần từng tấc một. Chàng sờ mó một lúc chẳng thấy gì hết, liền hỏi Âu Dương Tinh:
- Cô nương có nhìn thấy đầu đây không ?
Âu Dương Tinh hỏi lại:
- Cái đó lọ là ngươi còn phải hỏi. Nếu ta nhìn thấy đã chẳng bảo ngươi sờ soạng.
A Liệt không nhịn cười được. Bây giờ chàng xác định mình trông thấy gì cũng là ảo ảnh. Chàng lầm bầm:
- Y đã không nhìn thấy thì đủ biết đây là chỗ diệu dụng của kỳ môn đại trận lừa gạt ta rời gót lượm dây để ta bi hãm vâo sâu trong trận không thoát ra được nữa.
Mục quang chàng lờ mờ nhìn qua luống hoa vào tới căn nhà đá xanh. Tuy chàng chẳng thấy gì là bị hãm vào trong trận nhưng chàng tự tin nếu mình cứ vượt qua luống hoa là nhất định bị lâm vào tình trạng nguy hiểm, khác nào rớt xuống vực thẳm không bò lên được.
Bỗng thấy cánh cửa đen sì mở hé mà bên trong thấp thoáng có bóng người.
A Liệt la thầm:
- Uy lực của kỳ môn đại trận đã bắt đầu phát động. Chắc còn xảy ra biến hóa để bọn mình mê man thần trí.
Chàng liếc mắt ngó qua đã nhìn thấy bóng người đàn bà mặc xiêm áo mầu xanh. Hành động của người đàn bà này chập chờn như ma quỉ lướt sang mé hữu.
A Liệt tuy chăm chú ngó diện mạo người đó mà chỉ thấy lờ mờ màu xanh thấp thoáng, không trông rõ được mặt mũi, khiển chàng cảm thấy một cái gì huyền ảo khôn lường.
Khi người đàn bà lướt qua rất mau lẹ sang mé hữu rồi, A Liệt liền bỏ hình bóng nầy nhin ra phía trái ngược, nghĩ thầm:
- Kể ra bên này cũng phải có hiện tượng gì quái đản xảy ra mới phải.
Nhưng cánh cửa bên trái hoàn toàn tịch mịch.
Nữ lang khi lướt sang mé hữu lại đi quanh tới gần vườn hoa. Khi còn cách chừng hai, ba trượng, nữ lang lẳng lặng dừng bước lại.
Mục quang A Liệt lướt nhìn nữ lang rồi không dừng lại, chàng giả vờ như chưa ngó thấy nữ lang đứng đó.
Âu Dương Tinh cũng liếc mắt nhìn quanh. Vẻ mặt thiểu não, nàng nói:
- Ngươi đứng yên đừng quay đi quay lại có được không?
A Liệt lẩm bẩm:
- Phải rồi! Mình đã biết nhất thiết mọi cảnh tượng đều là ảo ảnh thì còn ngó làm chi nữa.
Đoạn chàng lên tiếng đáp:
- Những cử động của tại hạ hoàn toàn không có ý nghĩa gì, đó chỉ là thói quen nhìn ngang nhìn ngửa mà thôi. Cô nương có ngó thấy ảo tượng gì không ? Tỷ như người đầu trâu mặt ngựa chẳng hạn.
Âu Dưong Tinh người run bần bật. Hiển nhiên nàng sợ quá rồi! Bất giác nàng lại quay lại ngó quanh một lượt rồi gục mặt xuống vai A Liệt đáp:
- Không! Ta không nhìn thấy chi hết.
A Liệt bụng bảo dạ:
- Y đã không trông thấy gì thì nữ lang áo xanh đứng ngoài ba trượng kia chỉ là một ảo ảnh, không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng lại đưa mắt nhìn nữ lang áo xanh thì phát giác ra nữ lang này đã che mặt bằng tấm khăn sa mỏng. Có lẽ vì thế mà người đứng xa chỉ nhìn thấy lờ mờ không nhìn rõ tướng mạo chi hết.
Bất giác chàng cười thầm vì chàng nghĩ rằng đã là ảo ảnh thì không còn lý do để nhìn rõ cả mặt mũi được. Nhưng giả tỷ nữ lang này đột nhiên biến thành một người mặt xanh răng nồi, thất khiếu chảy máu thì khi đó sẽ giải thích ra sao?
A Liệt nghĩ quanh nghĩ quẩn rồi không dám ngó về phía nữ lang nữa. Đồng thời hai tay chàng vẫn tiếp tục sờ soạng dưới đất, hy vọng tìm thấy đầu sợi dây để chuồn ra khỏi tòa kỳ môn đại trận này.
Âu Dương Tinh lẩm bẩm một mình:
- Giả tỷ chỉ có mình ta ở đây thì sợ đến chết mất.
A Liệt nói:
- Không ngờ cô nương lại nhát gan đến thế! Từ nay cô đừng hung hăng với người ta nữa là hay hơn.
Âu Dương Tính thở dài nói:
- Bản tính ta không muốn hung hăng với ai hết, nhất là đối với ngươi. Nhưng cũng có lúc bực mình không chịu nổi.
A Liệt nói:
- Được rồi! Để sau khi thoát khỏi trận này rồi sẽ thảo luận về vấn đề đó. Không phải tại hạ có ý trêu tức cô, thật tình tại hạ không thấy sợ hãi chi hết. Cô nương bảo có lạ không ?
Chàng vừa nói vừa khẽ nhích người đi một chút để hai tay có thể sờ ra xa hơn.
Khoé mắt chàng vẫn còn thấy rõ nữ lang áo xanh đứng gần đó. Chàng vẫn thèm khát được ngó rõ diện mạo qua tấm sa xanh.
Âu Dương Tinh buồn bã thở dài hỏi:
- Người ta thường nói:
Học đến đâu lúc thực dụng cũng còn thấy ít, thật là phải lắm.
Hỡi ơi! Sao ta lại lạc lõng thế này!
A Liệt khuyên giải:
- Cô nương đừng sợ chi hết. Khu vực nhó bé này, chúng ta sờ lần mãi cũng ra khỏi được.
Chàng nói câu này cố ý cất cao giọng, nhưng không ngó về phía nữ lang.
Nguyên chàng chợt phát giác ra một ý nghĩ kỳ lạ, tự nhủ:
- Nữ lang áo xanh là ảo ảnh cũng được mà là người thật cũng mặc. Ta cứ giả vờ như không ngó thấy và chờ một lúc, nhất định lát sau sẽ có diễn biến.
Giả tỷ nữ lang này có là người thiệt thì chàng giả vờ không ngó thấy dĩ nhiên có lợi chứ chẳng hại gì. Bằng đó chỉ là ảo ảnh thì chàng không nhìn tới để khỏi thấy hình tượng biến hóa làm cho mê loạn tâm thần cũng hay hơn.
Lúc này, A Liệt còn phát giác ra một điều mới lạ là đầu dây bây giờ đã bắt đầu tụt lùi lại. Về điềm này chàng thấy khá rõ ràng. Không phải như lúc trước đầu dây chỉ cách chừng vài thước mà bây giờ nó di chuyển lùi dần rồi mất hút vừa trông đã biết ngay có người ở ngoài xa rút đi.
A Liệt cũng không ngửng mặt nhìn ra nữa, dù vừa rồi chàng đã nhìn thấy thấp thoáng bóng người.
Sau một lúc chàng cảm thấy về phía nữ lang áo xanh đứng có thêm một người.
Người mới đến sau cũng ăn mặc hoàn toàn giống người trước.
A Liệt giả vờ đưa cặp mắt bâng khuâng liếc quanh bổn mặt. Mục quang chàng lướt qua bọn họ hai lần.
Ngoài mặt chàng giả vờ hoàn toàn không ngó thấy bọn nữ lang, thực ra chàng đã phân biệt được hai người đàn bà này có chỗ không giống nhau.
Nữ lang thứ nhất cổ tay đeo vòng vàng, người cao hơn. Nữ lang thứ nhì mái tóc rất đẹp dường như có cài trâm ngọc.
A Liệt xoay thiếu nữ trên lưng về phía trước, hai tay ôm lấy nàng bụng bảo dạ:
- Giả tỷ có người tập kích thì ta giơ lưng ra mà chịu đòn. Nếu để y trên lưng mà phía sau có người đánh lén, y có bị thương, thì mình cũng không hay.