Hoa Khai

Chương 3: Chương 3




Phòng sổ sách
Nghe thất tiếng kẹt cửa, Vĩnh Tề đang gảy bàn tính liền ngẩng đầu lên, nhìn người đến, cười đứng dậy, “Tân lang như thế nào lại đến sớm như vậy?”
“Nếu không đi, ta sợ mình sẽ buồn chán đến phát bệnh.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt sải chân bước vào.
Vĩnh Tề là con trai của quản gia Vĩnh bá, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, có thể nói cả hai là cùng nhau lớn lên, mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, thực chất là bằng hữu.
Người có thể nói chuyện cùng Thượng Quan Vũ Nguyệt thật ra không nhiều lắm, Vĩnh Tề là một trong số đó.
“Hiện tại thời tiết thoải mái, chúng ta đi du hồ đi.”
“Cũng tốt” Vĩnh Tề rời bàn, “Cậu đã hơn mười ngày chưa tới, tôi xem sổ sách đến to cả đầu rồi, thực ra cũng nghĩ chờ sau khi ngươi trở về sẽ xin nghỉ một ngày cưỡi ngựa giải sầu, hiện tại mặc dù không lên núi được, nhưng du hồ cũng không tệ. A Trung, ngươi đi kêu Vương bá chuẩn bị một chút, thiếu gia muốn du hồ, A Nghĩa, ngươi đi tửu lâu Thải Phuong mời Thi cô nương tới đây xướng khúc, rồi mới đi Tư Mã phủ hỏi xem hai vị thiếu gia có nhà hay không.”
Phân phó xong xuôi, hai người cùng bước ra khỏi tiểu lâu.
Vây quanh sân phơi vải, là hơn một ngàn sào trúc mỗi cái đều có một tầm vải nhuộm, màu đỏ màu vàng đón gió bay lên. Cực kì tráng lệ.
Trong vô vàn khối màu sắc, ẩn ẩn nhìn thấy công nhân đi lại trong đó.
Mấy tháng nữa sẽ qua mùa đông, theo tục lệ, bất kể giàu nghèo cũng sẽ mua quần áo mừng năm mới, nhu cầu tiêu thụ vải vóc tăng lên, cũng bới vậy, mùa thu là thời gian cao điểm, cũng nhờ ông trời ban ơn, ngày xuân nhiều mưa, mùa hạ ẩm thấp, cuối hạ đến cuối thu là thời gian thích hợp nhất cho việc phơi vải, vải khô rất nhanh, nếu nắng to một chút, cùng ngày có thể nhuộm lần thứ hai.
Đại khái nhìn một chút, hai người chợt hướng đến chuồng ngựa.
“Mười ngày nay không có chuyện gì chứ?”
“Câu này tôi hỏi cậu mới đúng.” Vĩnh Tề vười, “Không có chuyện gì chứ?”
Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì – Thượng Quan đã ba năm không có thành viên mới, tân nương tử có thể dung nhập vào tam đại gia đình này (gia đình có 3 thế hệ cùng chung sống) hay không cũng là một vấn đề lớn.
Hà Thược Ước làm tốt hơn rất nhiều so dự tính của hắn.
Mặc dù không mỹ lệ, bác học như trong lời đồn, nhưng luôn tươi cười với người khác.
“Cách nói chuyện của nàng có chút cổ quái, ngược lại những chuyện khác đều tốt.”
“Cổ quải? Khẩu âm sao?”
“Không phải, có chút tâm tính trẻ con mà thôi.” Hắn nhớ tới vụ canh hạnh nhân với canh đậu đỏ, còn có so sánh cái gì canh ô thảo nữa, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười, “Thi từ không có nửa câu, viết chữ cũng kém vô cùng, nhưng sức khỏe lại rất tốt, mấy đại nha đầu nói, thiếu phu nhân vài ngày nay đều ra sau tiểu viện, mỗi ngày chạy tới hồ nước cho cá ăn, buổi chiều thì tới mai viên xem mấy chú hươu con mới sinh.”
Vĩnh Tề nghe ha ha cười to, “Nghe có vẻ rất đáng yêu.”
“Cho nên ta mới nói nàng trẻ con.”
Có điều không thể để trưởng bối biết chuyện này, bằng không sẽ cảm thấy tiểu nương tử này không đủ trang trọng.
Vốn gọi mấy đại nha đầu lưu ý, là sợ nàng nhàm chán, mới muốn các nàng tùy thời nhìn xem có cần cái gì không, không nghĩ đến lại thu được báo cáo này, hắn đã phân phó xuống, sự việc thiếu phu nhân cho cá ăn, cùng chơi đùa cới hươu con, không cho phép báo lên trên, nếu phát hiện ra ai lắm miệng, lập tức đuổi ra ngoài.
“Kỳ thật như vậy cũng không tồi, so với Tôn Thành Hạo, tưởng là lấy vợ, kết quả chẳng khác gì thỉnh tiên nữ trở về cung, tất cả gia nhân đều thật cẩn thận, sợ thất lễ với con gái yêu của huyện lệnh đại nhân, vốn tưởng bấu víu vào quan hệ là chuyện tốt, kết quả lại mang vạ vào thân, hắn hiện giờ tự mình ra ngoài buôn bán đồ cổ, chỉ muốn trì hoãn thời gia về nhà.” sau khi Vĩnh Tề ngừng cười, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, Tú nhi có khỏe không?
“Nàng ta cũng không có gì tốt hay không tốt, vẫn như vậy”
Vĩnh Tề gật đầu, “Cũng đúng.”
Hắn còn nhớ ngày Tú nhi đến Thượng Quan phủ, một tiểu cô nương mười tuổi, đeo một bọc quần áo và một phong thư, cả khuôn mặt hiện lên sư mệt mỏi phong trần.
Thượng Quan gia mặc dù không lo ít nhiều một miệng ăn, có điều, Nhị phu nhân không có con, lại bởi vì xuất thân nghèo hèn không được lão phu nhân ưa thích, ở tơ hồ trang căn bản không có quyền lên tiếng, cho nên khi ấy cũng không ai nói với Tú nhi “Vậy ngươi liền lưu lại đi.”

Thính đường cạm khắc hoa lệ, yên tĩnh không một chút hoan nghênh, Tú nhi không chịu nổi nước mắt lại chảy ra.
Sau đó, Thượng Quan Vũ Nguyệt lúc đó mới mười lăm tuổi lên tiếng: “An bài phòng cho tiểu thư.”
Một câu nói, giúp Tú nhi có thể sống yên ổn ở đây.
Tú nhi thực thông mình, rất nhanh liền nhận ra, hào môn thâm viện, chỉ có đương gia mới có quyền lên tiếng, đại khái là vì như vậy, cho nên sự cảm kích ban đầu đối với Vũ Nguyệt, dần dần chuyển thành lời tuyên thệ chắc nịch.
Hai năm trước, lão phu nhân muốn gả Tú nhi cho hắn, hắn đã định chung thân với Uyển nhi nên đang định từ chối, không ngờ Tú nhi đã lớn tiếng ồn ào trước, nói cái gì không phải biểu ca thì không lấy chồng, lão phu nhân thật tức giận, không đề cập đến chuyện hứa hôn nữa, lãng phí thời gian, Tú nhi thoắt cái đã đến thời kỳ nguy cơ, mười tám tuổi.
“Vũ Nguyệt, kỳ thật cậu có thể tự mình thú Tú nhi làm thiếp, mặc dù nàng có chút mũi nhỏ mắt nhỏ (hẹp hòi), nhưng ít ra mấy năm nay cũng thay cậu hiếu thuận với hai vị lão phu nhân.”
“Trước mắt ta không có ý định đó.”
“Sao vậy? Chẳng phải cậu cũng rất cảm kích nàng sao?”
“Ngươi xem, gia gia (ông) cưới hai người, lúc gia gia còn sống cả hai bà nội cả ngày tranh sủng, phụ thân thì cưới ba người, cũng nháo lại thành một đoàn, ta không muốn mỗi lần giải quyết xong công việc về nhà, lại phải nghe hai ba nữ nhân chỉ trích đối phương không tốt.”
“Tôi tưởng diễm phúc đó sẽ hấp dẫn cậu”
“Cái đó không gọi là diễm phúc” Thượng Quan Vũ Nguyệt cười. “Nếu Hà Thược Ước không có con, hoặc là không sinh được con trai thì hẵng nói, có điều chuyện đó ít nhất cũng phải ba, bốn năm sau.”
“Tú nhi kia không phải rất đáng thương.”
“Tú nhi sẽ không đáng thương, bởi vì nếu ta có muốn nạp thiếp cũng sẽ tuyệt đối không thu nàng.”
Ngày ấy lần đầu tiên tụ hợp ăn cơm, thái độ của Tú nhi đối với Thược Ước, hắn đều thu vào trong mắt, là một biểu tiểu thư đã vô lễ đến vậy, hắn thật khó tưởng tượng nếu thu nàng làm thiếp, nàng sẽ ầm ĩ với Thược Ước đến thế nào.
Từ nhỏ nhìn thê thiếp của gia gia và phụ thân mồm năm miệng mười huyên náo, cũng thật đủ mệt.
Vài năm trước nãi nãi cũng muốn hắn nạp trước vài tiểu thiếp, giúp Thượng Quan gia khai chi tán diệp, hắn chỉ nghĩ đến Vịnh Thi, bất quá Vịnh Thi là cô nương xướng khúc, cùng uống rượu thì có thể, còn muốn nạp làm thiếp, nãi nãi khẳng định không mong muốn, huống gì chính mình đối với Vinh Thi nhiều nhất cũng chỉ là thích bình thường thôi.
Cảm thấy nàng ôn nhu, duyên dáng, nhưng không giống như là yêu thích.
Tề nhân chi phúc không muốn hưởng, bởi vì đối với hắn mà nói, thanh nhàn, so với diễm phúc quan trọng hơn.
Thê tử, chỉ cần một là đủ.
Sau khi thành thân Thượng Quan Vũ Nguyệt cũng không thay đổi bao nhiêu – vẫn như trước gà gáy thức dậy, để tiểu nương tử hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu mặc quần áo, rồi hai người cùng ăn điểm tâm ở tiểu viện.
Tiếp theo, hắn sẽ đến xưởng nhuộm thành tây tuần tra, thuận tiện xem qua chất tơ chờ dệt thành vải như thế nào, rồi mới xem xét giá cả của nhiễm thạch, thay đổi nguồn cung ứng.
Mỗi hai ngày, sau ngọ xem sổ sách một lần.
Thời gian còn lại, hắn không phải cũng bạn bè uống xoàng, thì chính là cưỡi ngựa ở Thành tây sơn. Thỉnh thoảng cũng đi tửu lâu nghe tiểu khúc, mỗi khi đến bữa tối thì trở về phủ.
Hắn thật hài lòng với tiểu thê tử.
Nàng mặc dù có chút cổ quái, cũng không phải đại gia nhuận tú, nhưng tính tình bình hòa, dã năng tùy ngộ mà an (sống yên ổn), nàng cũng không ầm ĩ muốn ở cùng hắn, cũng sẽ không đòi hỏi hắn mua đồ vật gì đó, thành thân mấy tháng, yêu cầu duy nhất của nàng với hắn chính là muốn mua hai đôi thỏ trắng.
Chuyện này không khó, ngày hôi sau hắn liền phải người ra chợ mua hai đôi thỏ trắng.
Tiểu tân nương cực kì vui mừng, sau khi vuốt ve bộ lông xù của vật nhỏ một lúc lâu, làm ổ cho thỏ trắng trong tiểu viện, nàng lại đặt tên cho bọn chúng.
Một kêu Cát Tường, một kêu Như Ý, một kêu Hoa Khai, một kêu Phú Quý, hợp lại chính là Cát Tường Như Ý, Hoa Khai Phú Quý.
Bốn con thỏ trắng là tỷ muội, hơn kém nhau một tuổi, từ nhỏ tương thân tương ái, tương lai cũng muốn nhanh chóng vui vẻ sống cùng nhau.
Thượng Quan Vũ Nguyệt thấy nàng vui vẻ như vậy, thật không nhẫn tâm nói cho nàng biết, kì thật cả bốn con đều là con đực, bọn chúng có thể coi là bốn huynh đệ, chứ không phải là bốn tỷ muội.
Mấy nha đầu đều nói, thiếu phu nhân mặc dù hơi trẻ con, nhưng đối xử với hạ nhân rất tốt, cũng không lớn tiếng quát mắng, luôn khách khí.

Nương thường đến thăm, kéo nàng nói chuyện cả buổi chiều, nói đi nói lại những chuyện giống nhau, nàng cũng không mất kiên nhẫn, luôn chắm chú lắng nghe mọi điều, thỉnh thoảng biểu tiểu thư đến bới móc, nàng cũng coi như không nghe thấy.
Nàng ở Giang Nam tơ hồ trang thật vui vẻ tự tại.
Cho cá ăn, xem nai con, chăm sóc hoa cỏ, hạ nhân nói thời tiết tốt, thiếu phu nhân thường tới hoa viên ngắm hoa, hoặc là đem khung tròn, ngồi thêu ở lương đình.
Mũi thêu tinh tế, thiên hạ nổi danh.
Một khung thêu, vài cuộn chỉ tơ, nàng có thể thêu ra kim lý (cá chép vàng), thúy điểu * (chim bói cá), thậm chí là đại trạch, giả sơn thủy cũng được nàng lưu lại trên khung thêu.
Lúc trước nàng tặng hắn một hà bao mới (túi đựng tiền) thêu hình uyên ương hí thủy **, hắn không dùng, để lại trong ngăn kéo, nàng cũng không tức giận, nói ngươi không thích hà bao, ta thêu áo choàng cho ngươi, chờ mùa đông tới, sẽ dùng đến, rồi mới xem nàng thay khung thêu, bắt đầu vẽ phác.
Nếu thời tiết không tốt, nàng liền luyện chữ trong phòng – thư pháp của tiểu nương tử, tản mạn vô chương, không hề đẹp chút nào, thậm chí nhiều chữ còn bị sai, thật sự không đùa, ngay cả chữ” trù “(lụa)cũng thiếu một nét, vừa nhìn đã biết học tập không tốt.
Nhìn nàng gần như ngày nào cũng viết, dường như thật sự dụng tâm, cho nên hắn từng hỏi nàng có muốn thỉnh một tiên sinh đến dạy không, tiểu nương tử trả lời là không cần, nói tự mình từ từ chậm rãi học là được rồi, cho dù lúc bắt đầu có sai, viết qua vài lần sẽ đúng, nếu mời người tới dạy, sợ tiên sinh kia không kín miệng, nếu truyền ra ngoài, không chỉ mất mặt Thượng Quan gia, mà còn mất mặt cả Hà gia nữa.
Có thể lấy gia tộc làm trọng, không hổ là danh môn chi nữ (con gái danh môn)
Thượng Quan Vũ Nguyệt cực kì hài lòng đối với tiểu thê tử này.
Thời gian, vội vã trôi qua.
Tháng chạp, tơ hồ trang đã phủ lên một tầng tuyết mỏng, trong trang từ trên xuống dưới, bắt đầu có không khí đón năm mới.
Các trưởng bối không có nhiều việc để làm lắm, lễ mừng năm mới đối với bọn họ mà nói là đại sự khó có được, cũng bởi vậy, sau ngày đại hàn, Thượng Quan Vũ Nguyệt cũng nghỉ ngơi, từ xưởng nhuộm thành tây trở về phủ.
Trước thỉnh an nãi nãi cũng nương, trở lại tiểu viện thì thấy trong sân rất yên tĩnh.
Không thấy iểu nương tử tập viết trong thư phòng, chỉ có bọn Cát tường Như ý, Hoa khai Phú quý đang ngoan ngoãn đợi ở góc phòng.
Thượng Quan Vũ Nguyệt cảm thấy kỳ quái, tuyết rơi, nàng chạy đi đâu rồi?
Đang muốn gọi người đi tìm, liếc mắt một cái lại thấy Tiểu Đông đang đi tới.
“Thiếu phu nhân đâu?”
“Đang ngủ ạ”
“Vừa mới qua ngọ (giữa trưa) không bao lâu, sao lại ngủ lúc này, có phải bị nhiễm lạnh hay không? Thân thể không thoải mái?”
“Thiếu phu nhân không nói không thoái mái, chỉ là buồn ngủ, mỗi ngày buổi chiều đều ngủ chừng một thì thần (một giờ), hơn nữa phải gọi vài lần mới tỉnh dậy.”
Hắn nhíu mày, “Trước kia cũng vậy sao?”
Tiểu Đông nghĩ một chút, “Trước đó thì không phải, sau Trung Thu thiếu phu nhân đặc biệt dễ mệt mỏi, mấy tháng sau đó thì ngủ càng nhiều.”
Trước đó không phải như vậy...
Sẽ không phải là...
“Sau trung thu thiếu phu nhân có gì khác không?” Thượng Quan Vũ Nguyệt cực kì căng thẳng chờ đợi, “Ngủ nhiều hơn, ăn cũng nhiều hơn? Có ăn được nhiều không?”
“Trước đây thiếu phu nhân không ăn đồ ngọt, cũng không động đến điểm tâm, sau đó thì dường như bắt đầu thích, hiện tại thì bữa trưa ăn rất ít, nhưng trái cây và điểm tâm ngọt thì lại dùng hết.”
Hắn hít sâu một hơi, “Đi mời đại phu tới đây.”
Tiểu Đông cả kinh, thiếu phu nhân sinh bệnh sao? Muốn hỏi. lai thấy sắc mặt thiếu gia cổ quái, giống như thật vui vẻ, nhưng lại không khiến người khác nhìn không ra là hắn thực vui vẻ...

“Phát ngốc cái gì, nhanh đi”
“Dạ, vâng”
Tiểu Đông hoảng hoảng hốt hốt chạy đi.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đi vào trong phòng, bên giường đặt mấy viên noãn thạch, rèm thêu uyên ương được mở ra.
Tiểu nương tử ngiêng người ngủ, ngủ thật sự say.
Chắc là có rồi... Nếu có thì thật tốt quá...
Thay nàng đắp lại chăn, nhìn khuôn mặt nho nhỏ của nàng, đột nhiên phát hiện, chính mình tựa hồ chưa bao giờ nhìn kĩ nàng, lông mi của nàng, cái mũi, miệng, lỗ tai...
Không biết nhìn bao lâu thì Tiểu Đông dẫn đại phu trở về.
Thượng Quan Vũ Nguyệt vội vàng đứng dậy, bảo Tiểu Đông rời khỏi mới nói: “Đại phu, phu nhân của ta mấy ngày nay thường mệt mỏi thích ngủ, hạ nhân nói cả ăn uống cũng nhiều lên.”
“Lão hủ xem mạch cho phu nhân trước.”
Sau khi bắt mạch, đại phu nhắm mắt lại, nghe ngóng một hồi, mới mở mắt ra cười nói: “Chúc mừng thiếu gia, là hỉ mạch.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt mừng rỡ, “Thật sự là hỉ mạch?”
“Âm bác dương biệt, vị chi hữu tử” (chắc là kiểu mạch)
Hắn vẫn nghĩ chuyện truyền tông tiếp đại (cho ra thế hệ tiếp theo á) là nghĩa vụ của hắn, nhưng hiện tại cảm giác không chỉ đơn thuần là vui vẻ, mà hình như còn có chút kích động.
Hỉ mạch, thật là hỉ mạch!
Hắn sắp được làm cha rồi.
Trong bụng của tiểu hài nhi nằm trên giường có hài nhi của hắn (ý bảo Hoa Khai trẻ con á)
Không biết là con trai hay con gái...
Là con trai tốt nhất, là con gái cũng không sao, đều là cốt nhục của hắn, hắn nhất định sẽ yêu thương, đặt ột cái tên thật hay...
Nhìn khuôn mặt của tiểu thê tử, trong lòng trở nên ấm áp, mềm mại, chậm rãi, lan tràn ra khắp tứ chi, thành thân đã nửa năm, mãi đến lúc này, hắn mới chính thức có cảm giác “thành gia”
“Nàng có thai biết không?”
Tiểu nương tử vừa tỉnh ngủ ngạc nhiên, “Có... có thai?”
“Hài tử, bảo bảo, con cháu của Thượng Quan gia.” Thượng Quan Vũ Nguyệt nhìn phản ứng của nàng mà buồn cười, “Nàng không phát hiện ra?”
“Ta... ta không biết...” Trời, trời ạ, có có có có có thai? “Ta tưởng là trời lạnh, cho nên dễ mệt mỏi...”
Nhớ lại thì, Nguyệt sự của nàng mấy tháng rồi chưa đến...
Hắn cười, “Nha đầu ngốc này”
Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng Hoa Khai vẫn nhìn ra được tâm tình hắn rất tốt, cực kì tốt, “Ngươi thực vui vẻ?”
“Đương nhiên.” Hắn vười hỏi ngược lại nàng, “Còn nàng?”
“Ta...”
Nàng có hài tử rồi, Phu quân cũng không phải là của nàng, nhưng đứa nhỏ.
Là cốt nhục của nàng, huyết mạch của nàng.
Tỷ muội thất lạc đã nhiều năm, nàng thủy chung chỉ có một mình, mặc tự nhủ chính mình, có ngày nhất định sẽ gặp lại, nhưng kỳ thật trong lòng nàng biết rõ, thiên hạ rộng lớn, muốn gặt mặt không dễ gì, có lúc còn cảm thấy, cha mẹ tạ thế, tỷ muội chia lìa, có lẽ cả đời này, nàng cũng chỉ có một mình.
Nhưng hiện giờ...
Hoa Khai nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình – ở đây, có hài tử của nàng.
Là của nàng.

Không còn một mình nữa...
Thẳng đến lúc bị người ôm chặt lấy, thẳng đến lúc có người bảo nàng đừng khóc, Hoa Khai mới phát hiện, mình đang khóc.
“Ô...”
Ôm ấp tiểu nhi tử ngốc ngếch này, Thượng Quan Vũ Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy từ sau trong nội tâm bọn họ là vợ chồng, thậm chí cảm thấy, sau khi thành thân, đây là lúc bọn họ thân mật nhất.
Bởi vì có thêm một tiểu sinh mệnh mà vui mừng.
Mà vì sự vui mừng này thật lớn, số lần hắn cười trong một năm cũng không nhiều bằng buổi chiều hôm nay.
Hóa ra cảm giác có hài tử cũng không phải” cuối cùng cũng có thể ăn nói với trưởng bối” như hắn tưởng, so với ăn nói, vui mừng càng thích hợp hơn.
Không phải là trút bỏ được gánh nặng, mà là chia sẻ niềm vui
“Đừng khóc, rửa mặt đi, nên đi ăn cơm chiều rồi.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, “Chúng ta cùng đi báo cho nãi nãi và nương biết tin mừng này.”
Tiểu nương tử ngẩng đầu lên, hoa dung nhìn hắn gật đầu, “Ừ”
Bữa cơm chiều hôm nay của Thượng Quan gia không có gì khác biệt, mười món ăn hai món canh, theo thứ tự ngồi xuống, chờ bà nội nhấc đữa, mới ăn.
Hoa Khai có chút lo lắng, tay nhỏ không tự chủ được siết chặt, Thượng Quan Vũ Nguyệt phát hiện, lặng lẽ đưa tay dưới bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.
“Nãi nãi, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Lão phu nhân nghe vậy, buông đũa trong tay xuống, cười nói: “Có chuyện gì vậy Nguyệt nhi? Đột nhiên nghiêm túc như vậy, não nãi có chút không quen.”
“Nãi nãi sẽ vui vẻ.” Thượng Quan Vũ Nguyệt ở dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay Hoa Khai, “Nương tử có thai.”
Lão phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, làm sao có thể nói đùa chuyện này với nãi nãi chứ.”
Tam phu nhân lập tức đứng dậy xông đến bên cạnh nhi tử, “biết từ lúc nào? Bao lâu rồi? Đã gọi đại phu tới xem qua chưa? Đứa nhỏ này sao lại gầy như vậy, bảo phòng bếp nấu thêm nhiều đổ bổ mới có sức để sinh.”
Di nãi nãi nói, “Ai ai, ông trời phù hộ, nhà ta cuối cùng cũng có trẻ con rồi.”
Đại phu nhân, nhị phu nhân cũng vội vàng nói: “Chúc mừng mẹ, sắp được ôm tôn tử rồi.”
Một trận chúc mừng nổ ra.
Ngoại trừ Tam phu nhân ra, người vui vẻ nhất chính là lão phu nhân.
Tam đại đơn truyền a...
“Ba” Một tiếng để đũa xuống, “Người đâu, chuẩn bị đèn, ta muốn tới Từ Đường dâng hương.”
Nghe vậy, Thượng Quan Vũ Nguyệt vội vàng ngăn cản, “Nãi nãi, ăn cơm trước đã, tối rồi, bên ngoài tuyết rơi.”
“Không được, ta phải nhanh chóng báo cho gia gia và cha của ngươi biết tin mừng này.” Nói xong liền đứng dậy.
Lão thái thái gần bảy mươi tuổi vẫn thập phần khỏe mạnh, tỏ vẻ hiện giờ sẽ đi từ đường, dáng vẻ ai cũng không thể ngăn cản được.
Lại một trận” Nãi nãi không cần”, “Tỷ tỷ ngày mai hẵng đi”, “Đại tẩu không cần gấp như vậy” “Nương, không bằng để ta và nhị muội tam muội qua đó là được rồi “... Trong tiếng khuyên can huyên náo, âm thanh mềm mại của Hoa Khai cũng gia nhập, “Nãi nãi, bên ngoài tuyết lớn, ngày mai... hãy đi đi”
Âm thanh nho nhỏ kia không hiểu sao lại đặc biệt rõ ràng, lão phu nhân ngẩn ra, Thượng Quan Vũ Nguyệt thừa cơ nói: “Nãi nãi, tằng tôn tử muốn ngài ngày mai hẵng đi đó”
Tằng tôn tử?
Ba chữ thật đáng yêu.
Lão phu nhân dừng lại một chút, biểu tình từ ái nhìn Hoa Khai, “Vậy ngày mai đi.”
Náo loạn, cuối cùng bình ổn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.