Hoa Khai

Chương 7: Chương 7




Mấy nhày sau, trợ thủ đắc lực của Vương gia cuối cùng cũng tới, hóa ra chính là con trai của Trương quản gia, tên là Trương Cổ, vì chuyển lời nhắn của thái phi, bởi vậy Thượng Quan Vũ Nguyệt cùng Vĩnh Tề và mấy người khác tự mình đi nghênh đón.
Trương Cổ năm nay khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn hắn như vậy, nhưng thực ra rất khách khí, nói phụ thân đã dặn đi dặn lại, nếu Thượng Quan công tử có tới kinh thành, nhất định phải ghé qua phủ một lần.
Thấy Trương Cổ nói năng khiên tốn, Thượng Quan Vũ Nguyệt ngược lại có vài phần phân tâm –Giang Nam giàu có và đông đúc, chẳng những là vựa lúc của thiên hạ, cũng nhiều hoa quả và bông sợi, người người no đủ, thương nhân lui tới thường xuyên, càng quan thiên hạ.
Giang Nam nhiều phú thương, bởi vậy quan viên trong triều hay lui tới, ở lại vài ngày.
Có thể kết giao thành bằng hữu, tự nhiên sẽ có lợi không hại, sợ nhất là những kẻ vừa tới Giang Nam đã coi chính mình như hoàng đế, thường thường ở yên trong phủ cho an toàn.
Trương Cổ là người có lễ, tảng đá lớn trong lòng mấy người liền hạ xuống.
“Trương công tử đi đường mệt nhọc, mời đến quý phủ nghỉ ngơi.”
“Thượng Quan công tử khách khí.”
Hai cố kiệu bốn người khiêng vững vàng hướng về Giang Nam tơ hồ trang mà tới.
Trong trang đã sớm chuẩn bị tốt,
Chẳng những phòng khách ở tiểu viện đã được quét dọn sạch sẽ, Hoa Khai cũng đã ăn mặc xong xuôi, ở đại đường nghênh đón.
“Đây là nội nhân (cách gọi vợ) Hà thị.” Thượng Quan Vũ Nguyệt giới thiệu hai người, “Vị này là người trong phủ lục Vương gia Trương Cổ công tử.” Hoa Khai thu tay áo vái chào, “Trương công tử đi đường vất vả.”
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy thần sắc tinh tế của Trương Cổ, “Không biết Thượng Quan phu nhân là thiên kim nhà ai?”
“Nội nhân xuất thân Hà gia tú phường.”
Trương cổ hơi nhíu mày, rồi mới chậm rãi nở nụ cười, “Hà gia tú phường, khó trách.”
“Trương công tử nghĩ đến chuyện gì?” Không hiểu sao, Trương Cổ một đường có lễ, nhưng nụ cười lúc nà lại khiến Thượng Quan Vũ Nguyệt cảm thấy không thoải mái.
Tiểu nương tử lần đầu lấy danh nghĩa Thượng Quan phu nhân nghênh đón khách, hắn cũng không hi vọng người tới lại tò mò nhìn nương tử của mình như vậy, sau đó khuôn mặt hoang mang lại như bừng tỉnh đại ngộ, giống như biết được bí mật gì đó mà hắn không biết.
“Trước kia còn ở kinh thành, có nghe qua một bằng hữu nói, muốn đem nhị tiểu thư của mình gả cho Thượng Quan công tử, đáng tiếc hôn sự không thành, khi ấy nghĩ, không biết tơ hồ trang cưới là tức phụ nhà ai, hôm nay mới rõ hóa ra là Hà gia tú phường, khó trách, Hà gia tú pháp (tay nghề thêu) tinh xảo, danh động kinh thành, gả vào Giang Nam tơ hồ trang, so với Hà gia còn không phải càng môn đăng hậu đối sao?
Nói chuyện hợp tình hợp lý, Thượng Quan Vũ Nguyệt đại khái cũng biết vị” bằng hữu” trong miệng hắn là ai, còn không phải là Thẩm thị buôn bán gạo.
Thẩm thị gia nghiệp lớn, có ngàn mẫu ruộng tốt, hằng năm bội thu, cá tính có chút ương ngạnh.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đã gặp hắn vài lần, chỉ cảm thấy ngồi ăn cùng một bữa cơm đã không dễ dàng, huống chi là trở thành thân gia, chỉ e mãi mãi không thành, vừa đúng lúc bà nội có chút không khỏe, bởi vậy lấy cớ khéo léo từ chối, chỉ là không nghĩ tới việc thành thân giữa hai nhà sẽ nháo đến cả kinh thành đều biết.
“Nếu đã là Hà gia thiên kim, không biết có thể mạo muội nhờ phu nhân giúp một việc.”
Hoa Khai có chút không yên, cầu cứu liếc nhìn Thượng Quan Vũ Nguyệt một cái, thấy hắn gật đầu, mới dám đáp lại “Mời Trương công tử cứ nói.”
Trương Cổ liền lấy ra một hà bao (túi đựng tiền a) tồi tàn, thoạt nhìn đã rất cũ, chẳng những hình bên trên không còn nhìn rõ, ngay cả đường khâu cũng đã hỏng phân nửa, đã hư hại quá mức.
Hoa Khai cảm thấy kì quái, hà bao đã cũ nát bẩn đến như vậy, còn giữ lại làm gì?
“Đây là vật do mẫu thân đã qua đời tặng ta, mười năm nay chua hề rời khỏi người, có điều hà bao đã cũ lắm, cả những sư phụ ở kinh thành cũng không nắm chắc có thể tu bổ tốt, tú công Hà gia nổi danh thiên hạ, dám nhờ phu nhân nhìn giúp ta, có thể sửa lại cho tốt.”
Hóa ra là như vậy.
Quả là người hiếu thảo.

Hoa Khai không dám chậm trễ, vội vàng tiếp lấy, nhìn kĩ một chút, lúc đó bởi vì đường chỉ khâu cùng mũi thêu không đủ tinh tế, cho nên mới hỏng nghiên trọng, nhưng nếu dùng kĩ thuật song vòng đặc thù của Hà gia, chắc có thể khôi phục tới chín phần.
“Trương công tử yên tâm, mặc dù không có cách nào hoàn toàn như mới, có điều đến tám chín phần thì không thành vấn đề.”
“Cảm ơn phu nhân.” Nói xong lại quay sang Thượng Quan Vũ Nguyệt, “Từ kinh thành tới Giang Nam, một đường đi thuyền xa mệt nhọc, làm phiền công tử an bài một căn phòng nghỉ ngơi một chút.”
Quản gia Vĩnh bá tới rất nhanh, dẫn Trương Cổ cầm đầu mấy người khách đến biệt viện.
Mấy nha đầu tiểu tử bên trong đều đã sớm ở đó chờ phân phó.
Trương Cổ muốn hạ nhân chuẩn bị nước nóng tắm rửa, sau khi mấy tiểu tử đem nước tiến vào, Trương Cổ đầ tiên nói chuyện với bọn họ về mấy việc nhà, sau đó giả vờ vô ý hỏi đến nhà thông gia.
Tiểu tử kia cũng không hiểu chuyện, chỉ cứ thành thực nói, thiếu gia cùng thông gia không có tới lui, Hà gia đối với nữ nhi cũng không thật quan tâm, thiếu phu nhân sinh con cũng không tới thăm nàng.
Tiểu tử kia sau lại nói, thật không rõ, con người thiếu phu nhân tốt như vậy, sao nhạc lão gia phu nhân lại không thích nàng như vậy.
Sau khi mấy tiểu tử đem nước tời đi, Trương Cổ lại nói với thân tín của mình, phân phó bảo bọn họ nghe ngóng trong phủ.
Mấy người đó trở về báo lại, Hà gia thiên kim năm nay mười chín.
Mười chín, nhưng Thượng Quan thiếu phu nhân ở trong đại đường lúc nãy, nhìn thế nào cũng mới 16, 17 tuổi.
Trương Cổ kì thực đã từng gặp Hà Thược Ước.
Hà Thược Ước lúc ấy mới mười một, mười hai tuổi, nhưng cũng đã mười phần xinh đẹp, mi mục như họa, dáng vẻ chim sa cá lặn, khi ấy hắn cũng hào phóng nói, chờ Thược Ước lớn lên, đưa nàng vào cung tuyển tú nữ, dựa vào nàng, được phong làm phi tử cũng không thành vấn đề.
Có điều phu phụ Hà gia từ chối.
Bọn họ chỉ có một nữ nhi, yêu như tính mạng, một khi nhập cung, tất phải tranh đấu với hàng trăm nữ nhân, hoàng thượng sủng áo cũng không thực lâu dài, so với được sủng ái ba năm rồi sau đó lại phải chịu lạnh nhạt, mỗi ngày cô độc, thà rằng bọn họ gả nữ nhi cho người buôn bán bình thường, làm chính thê, ít nhất cũng không bị đối đãi không công bằng.
Khi ấy hắn cười nói, đáng tiếc cho vạn tuế gia, vô duyên với một mỹ nhân như vậy.
Mà hôm nay gặp thiên kim Hà gia, mặc dù tướng mạo thanh tú đáng yêu, nhưng tuyệt đối không mỹ mạo kinh người như Hà Thược Ước kia.
Hắn còn nhớ rõ, Hà Thược Ước không thích thêu thùa.
Hà gia thiên kim mắt có tật, không phân biệt được hồng lục, đừng nói đến thêu thùa, cho dù giúp nàng phối màu, nàng cũng không có cách nào theo đó đổi chỉ màu.
Hôm nay nghe thấy Thượng Quan phu nhân hiện tại có sở trường về thêu thùa.
Mà Thượng Quan phu nhân kia hai mắt trong tròn cùng cái miệng nho nhỏ, nghĩ lại, thật rất giống thiếp thân nha đều của Hà gia tiểu thư.
Mặc kệ là diện mạo hay tuổi tác đều tương đối phù hợp.
Khi nãy người được phái đi nghe ngóng trở về nói, sau khi tiểu thư xuất giá, lão gia đã đêm khế ước bán thân trả lại cho nha đầu kia, cho nàng một ít tiền, để nàng quay về cố hương.
Thật thông mình, một câu quay về cố hương giải quyết khiến người ta không thấy sơ hở.
Chỉ có điều nếu định thân, dù hai bên không hài lòng với nhau, sao có thể hào phóng tới mức ột nha đầu gả thay, làm gì có cái lý như vậy?
Lại nghe nói sau khi Thượng Quan thiếu gia cưới vợ, rất nhanh có con, trong phủ cũng không có thị thiếp khác, có thể thấy nha đầu này rất được trượng phu yêu thích, nhưng nha đầu dù sao cũng là nha đầu, không có khả năng không để lộ sơ hở, Thượng Quan Vũ Nguyệt là người làm ăn không khéo, sao lại không phát giác ra điều gì?
Nghĩ thế nào cũng đều thấy kì lạ.
Đây cũng không phải chuyện của hắn, có điều trước khi rời kinh, phụ nhân tha thiết nói với hắn, Thượng Quan lão gia đã qua đời chẳng những là bằng hữu của hắn, khi còn trẻ đã từng tặng ngân (tiền a) tương trợ, tính lại có ơn với Trương gia.
Nếu là ân nhân, hắn không thể thờ ơ với chuyện này.

Hôn phối thiên kim, thú lại là nha đầu, đây không phải là chuyện hay ho, huống gì việc thành thân này là vì chuyện buôn bán làm ăn – Hà phủ tận dụng tiện nghi mua rẻ tơ lụa Thượng Quan gia, nhưng lại không đêm hàng hóa tú phường giao cho “Con rể”, Thượng Quan Thượng Quan phủ thế nào cũng là thua thiệt.
Phải làm rõ nguyên nhân, hắn mới không hổ giao phó của phụ thân.
Hoa Khai khéo tay. Chỉ hai ngày sau đã sửa tốt hà bao kia, sai người đưa tới biệt viện Trương Cổ ngụ, không ngờ hạ nhân lại trở lại, nói Trương Cổ muốn mời thiếu phu nhân đến để tự mình cảm tạ nàng.
Nàng mặc dù trong lòng có chút kì quái, có điều bởi vì Trương Cổ lần này đến truyền khẩu dụ của thái phi, tự nhiên không tầm thường, không nên đắc tội.
Sau khi nhanh chóng thay quần áo, cùng Tiểu Đông đến biệt viện
Trương Cổ đã sớm chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy nàng tới, hắn liền cúi chào, “Đa tạ phu nhân.”“
“Trương công tử khách khí.”
“Phu nhân mời ngồi.”
Hoa Khai thấy hắn ngồi trong đình đun nước pha trầ, hơn nữa cả nệm ngồi cũng đã chuẩn bị kĩ, hiển nhiên là muốn đàm thoại một trận, cũng không thể rời khỏi như vậy, đành phải ngồi xuống.
Trương Cổ tự mình rót trà cho nàng, “Bời vì ta cầm tinh chúc hổ, nên mẫu thân mới thêu hình hổ này, hi vọng bảo vệ ta bình an, con hổ nhỏ này đã nhiều năm không thấy, may mắn phu nhân khéo tay, giúp ta lại thấy được.”
“Cứ thủ chi lao (chỉ là thuận tay làm), công tử không cần để tâm.”
“Phu nhân là cứ thủ chi lao, ta lại là minh cảm ngũ nội.”
Hoa Khai mỉm cười – minh cảm ngũ nội… Là ý gì nha?
Mạc dù sau khi nàng vào phủ đã có gắng đọc sách, nhưng trong người mệt mỏi, mõi ngày lại phải trông con, đã lâu không đến học với nũ tiên sinh.
Trương công tử cố tình một bộ giọng quan kinh thành, động một chút liền ăn nói văn vẻ, nàng lại không thể nói — ai, kỳ thật ta không hiểu lắm, có gì nói trắng ra chút.
Thực là khổ.
“Đúng, nghe nói Thượng Quan công tử tháng sau muốn tới Tân Tập thôn bên bờ Hoàng Hà?”
“Vâng.”
“Đáng tiếc lại là vì hỉ phục của lục Vương gia và vương phi mà đi tìm nhiễm thạch, đi nhanh về nhanh, bằng không Tân Tập thôn phong cảnh tú lệ, rất thích hợp du ngoạn.”
“Trương công tử… đã từng đi qua Tân Tập thôn?”
“Thê tử của ta xuất thân bắc Hoàng Hà, cách ba năm, cách mỗi ba năm ta đều cùng nàng quay về quê hương một chuyến, trên đường luôn ngủ lại tại Tân Tập thôn, bởi vậy ít nhiều cũng biết.”
Trương Cổ nói xong, uống ngụm trà, mắt thấy “Hà tiểu thư” thần sắc biến hóa, nghe thấy “Tân Tập thôn” liền lộ ra vẻ vui mừng, đã biết suy đoán của mình là sự thật.
Thiếu phu nhân này, chính là thiếp thân nha đầu của Hà tiểu thư.
Có tiền thật dễ làm việc, một đĩnh vàng, tiểu tỳ Hà phủ liền trộm danh sách hạ nhân trong phủ, trên ghi rõ thời gian nhập phủ, số tiền mua, quê quán cùng chức vụ.
Vài năm trước Hà phủ có mua một nha đầu tên Kim Hoa Khai, tám tuổi, quê ở Tân Tập thôn, bên trên ghi cốn là ở phòng bếp giúp việc quét dọn, cuối năm bởi vì tiểu thư muốn một người bạn bên cạnh, bởi vậy mới đem nàng qua đó.
Trương Cổ xem xong danh sách, lập tức quyết định dung “Tân Tập thôn” để thử.

Kết quả thật đúng như hắn tưởng tượng.Thiếu phu nhân lại lộ ra vẻ vui sướng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biết, nàng không phải Hà Thược Ước, mà là Kim Hoa Khai.
Không phải thiên kim Hà gia tú phường, mà là ngư thôn tiểu nữ, cha mẹ vì tràn lũ mà bỏ mình, tỷ muội phải bán thân chôn cất cha mẹ.
“Tân Tập thôn phong cảnh rất đẹp, phu nhân ta đặc biệt yêu thích món cá dấm đường ở gian khách điếm cũ ở đầu thôn, bởi vậy mỗi lần đi qua chỗ đó, đều trọ lại, thuận tiện thỏa mãn sự tham ăn.”
Hoa Khai nghe vậy, nhịn không được cảm thấy thân thiết.
Thôn kỳ thật không lớn, khách điếm cũng chỉ có một gian, món cá dấm đường của Trịnh lão bản thật là nức tiếng gần xa, nương cũng không nấu được hương vị ngọn như vậy.
“Phu nhân của ta thích nhất là tản bộ buổi tối ở bờ sông, thuyền cá quay về, về phía hàng bán, để ngư phụ nấu tại chỗ, miễn có cái gì tươi, cũng không để ý đến cái gì danh trù, tự nhiên là ngon nhất.”
Đúng vậy đúng vậy, cá ở Tân Tập thôn của nàng là ngon nhất.
Trước kia phụ thân thường nói, vừa bắt vừa nấu, cho dù là hoàng đế cũng không ăn được cá tươi đến như vậy.
“Nhớ rõ cửa thôn bên cạnh còn có phiến rừng trúc rất lớn.”
“Là mang Hoa sơn.” Hoa Khai không nhịn được sửa đúng hắn, nhưng vừa mở miệng liền hối hận – Thượng Quan thiếu phu nhân làm sao có thể biết được một nơi xa như vậy có cái gì.
May là Trương Cổ tựa như không để ý, gật đầu, “Đúng vậy, người địa phương nói có là mang Hoa sơn, măng mặc dù không xanh bằng kinh thành, nhưng thật ra có hương trúc, khó có được, còn có, canh ô thảo ở đó hương vị không tồi, phu nhân của ta rất thích, có điều thật sự là đắt. một chén canh ngọt có giá gần bằng hai bao gạo trắng.
Hoa Khai cười nói: “Ô thảo khó hái, huống gì hầm canh ô thảo rất phí công, chưng cách thủy, bếp lò không thể để tắt, phải canh ngày đêm, tự nhiên đắt, bởi vì khó làm, cho dù người địa phương cũng không hay ăn.”
“Lão bản kia cũng nói với ta như vậy.”
Hai người cứ như vậy nói chuyện về Tân Tập thôn, nói thật sự hào hứng.
Hoa Khai đã lâu chưa trở về cố hương, nghe thấy chuyện về cố hương gần đây, cảm thấy thích thú, lão bản nhà ai cưới vợ, điếm tỷ tỷ gả ra ngoài, địa phương bị lũ lụt đã khôi phục hay chưa, cái gì cũng muốn hỏi rõ ràng, Trương Cổ mặc dù mỗi ba năm đều quay về một chuyến, nhưng dù sao cũng không phải là người địa phương, hiểu biết cũng bình thường, những cho dù như vậy, đối với Hoa Khai mà nói, cũng gần như là cữu hạn phùng cam lâm (nước về sau hạn).
Hai người nói chuyện tới khi Tiểu Xuân tới báo, tiểu công tử tỉnh ngủ, không thấy phu nhân đang khóc nháo, Hoa Khai mới vội vàng cáo từ.
Hoa Khai trở về biệt viện, thấy con trai đang ngủ say trên giường, phải biết Thượng Quan Vũ Nguyệt đã từ xưởng nhuộm trở về, đang thay áo.
Nàng kì quái nhìn Tiểu Xuân một cái, tiểu xuân chiếp chiếp nói: “Là thiếu gia muốn tôi nói như vậy.”
Hoa Khai lại nhìn sang phía chồng, trong lòng hoang mang, nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng biết tuyệt đối không phải việc hay ho.
Vẫy vẫy tay bảo mấy nha đầu lui xuống, tự mình vắt khan, lau mặt cho hắn.
“Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
“Nàng hi vọng ta không trở về.”
“Ta đâu có nghĩ vậy.” Hoa Khai bị hắn vô cớ hung dữ, cảm thấy có chút ủy khuất, “Chúng ta là vợ chồng, trong nhà người ta muốn thấy mỗi ngày nhất chính là chàng, sao có khả năng không hi vọng chàng về sớm, chỉ là bình thường đều quá ngọ mới về, hôm nay sớm như vậy, cảm thấy lạ thôi.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt giận đầy một bụng, nghe nàng nói như vậy, cũng có chút phát không ra.
Bởi vì trong phủ có khách quý, cho nên hôm nay về sớm, nguyên muốn ra thuyền du ngoạn, lại nghe Vĩnh bá nói, Trương Cổ sáng sớm đã ở bên lý ngư đường, pha trà đọc sách, lúc hắn đến lý ngư đường, nhìn thấy cảnh tượng tiểu nương tử của mình nói chuyện vui vẻ với Trương Cổ.
Hạ nhân nói, là vì thiếu phu nhân sửa hà bao rất tốt, Trương Cổ nói muốn tự mình cảm tạ.
Mặc dù hợp tình hợp lý, trong đình cũng có vài tiểu nha đầu, nhưng tiểu nương tử nói cười vui vẻ, mặt cui đến chói mắt, thế là liền phân phó Tiểu Xuân đến nói tiểu công tử tỉnh, đem nàng kéo về biệt viện nói chuyện.
Dọc đường càng nghĩ càng tức giận.
Nàng cư nhiên có thể cười đến như vậy cới người khác..
Thật sự là… đáng giận.
Tiểu nương tử kéo tay áo hắn, thấp giọng hỏi: “Chàng giận dữ cái gì vậy?”
“Ta đâu có giận.”

“Rõ ràng là có.”
“Vậy thê tử đây là muốn xem mặt mà nói, cho dù Hà phu nhân dạy nàng không nhiều lắm, nhưng có những đạo lý không cần người khác dạy, chính mình cũng phải tự biết.” Thượng Quan Vũ Nguyệt sắc mặt không tốt nói: “Nếu nhìn ra ta tâm tình không tốt, thì phải nhẹ giọng an ủi, chứ không phải truy nguyên khiến ta phiền lòng.”
Hoa Khai nghe vậy, hố mắt liền đỏ, ủy ủy khuất khuất nới: “Ta đây không hỏi.”
“Nàng đã hỏi đến nửa ngày, hiện tại không hỏi nữa có ích gì.”
Nàng khịt mũi, “Bên ngoài trời nóng, ta bảo hạ nhân đưa chút trà tới đi.”
“Không cần.”
“Kia –”
“Ta nói không cần.”
Đang muốn nới cái gì đó, tiểu Phồn Thịnh lại tỉnh lại ngay lúc này, bắt đầu oa oa khóc.
Hoa Khai ôm lấy tiểu Phồn Thịnh, nhẹ giọng dỗ dành, tiếng khóc thút thít xem lẫn với tiếng hát ru.
Thượng Quan Vũ Nguyệt nhìn thấy, giận, cũng biết mình nói quá đáng, muốn xin lỗi, nhưng nội tâm lại không yên, hơi nhíu mày, xoay người ra ngoài.
“Thượng Quan công tử thật là thông mình một đới, hồ đồ nhất thời.” Vịnh Thi cười nói: “Theo Vịnh Thi thấy chuyện này kì thực rất đơn giản.”
“Đơn giản?”
Nàng dự liệu trước gật đầu, “Vô cùng đơn giản.”
“Vậy xin Vịnh cô nương chỉ điểm.”
Hôm qua sau khi quát mắng Hoa Khai, giữa trưa liền cùng Trương Cổ tới Trúc hồ du ngoạn,
Trương Cổ lâu nay ở kinh thành, lần này thấy được quang cảnh Giang Nam, tự nhiên rất tán thưởng, cho tới khi mặt trời lặn, cả đám người mới dẫn nhau về phủ.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt liền ngủ ở thư phòng, sáng sớm hôm nay liền đi, vẫn cảm thấy không thoải mái, ngẫm lại liền tìm Vịnh Thi, hai người cưỡi ngựa, chạm rãi đi trên núi trúc.
Vịnh Thi hiểu biết ý người, tự nhiên nhìn ra hắn không thoải mái, bàng sao trắc kích (vừa đấm vừa xoa) nghe ngóng, đầu tiên là cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền nói hắn “Thông mình một đời, hồ đồ nhất thời.”
“Công tử mặc dù thích Vịnh Thi, nhưng thấy Vịnh Thi đi với những người khác cũng không tức giận, là vì sao?”
“Vịnh Thi cô nương là người tự do, muốn cùng ai du hồ quyền của cô nương, nếu ta tức giận vì chuyện dó, chẳng phải là không biết điều sao.”
“Thiếu phu nhân giúp Trương công tử sửa lại hà bao của mẫu thân tặng đã nhiều năm, Trương công tử cảm kích và ghi nhớ trong lòng, trước cảm tạ, công tử lại nổi giận ngủ đêm trong thư phòng, là cớ gì?”
Đây cũng là vấn đề khó hiểu của Thượng Quan Vũ Nguyệt.
Cớ gì??
Vịnh Thi nhẹ vỗ lưng ngựa, khiến ngựa chuyển hướng, cười nói: “Công tử quan gặp thiếu phu nhân, xin nói lại Vịnh Thi chúc mừng thiếu phu nhân.”
Hắn khó hiểu, “Nàng có chuyện gì vui?”
“Nữ tử sau khi cưới, cả đời liền nằm trong tay trượng phu, thiếu phu nhân và công tử trước khi thành hôn chưa từng thấy mặt, cũng chưa từng thông qua thư tín, sau khi thành hôn có thể khiến công tử quan tâm đến nàng, khiến người hỉ giận không lộ như công tử lại vì nàng mà giận dữ, như vậy không đáng để chúc mừng sao?”
Thượng Quan Vũ Nguyệt giật mình – quan tâm... sao?
Hắn đối với tiểu nương tử… hắn đúng là thích nàng, nhưng vẫn tưởng mình thích nàng cũng giống như thích Vịnh Thi mà thôi, giờ Vịnh Thi nhắc tới, mới đột nhiên phát hiện trong đó có khác biệt.
Hắn thích Vịnh Thi, nhưng là không có lòng muốn chiếm đoạt.
Hắn thích tiểu nương tử, chẳng những yêu thích, lại không muốn nàng cười với người khác...
Khó trách Vịnh Thi nói hắn thông minh một đời hồ đồ nhất thời, đạo lý đơn giản như vậy, hắn, yêu tiểu nương tử.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.