Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 142: Sự thật đằng sau



Ngao Cẩn Phong quất roi ngựa mấy cái, bốn con ngựa lập tức yên tĩnh trở lại.

Đồng thời, mười mấy người từ trong rừng cây bên cạnh chui ra, ngăn ở trước xe.

"Đứng lại! Núi này ta mở! Cây này ta trồng! Muốn qua đường này, để lại tiền mua đường!" Một đoạn đối thoại rất giả dối khoa trương phát ra từ miệng tên thủ lĩnh đứng đối diện!

Thủy Liên Y nghe qua liền thét một tiếng, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Mặt Ngao Cẩn Phong không chút thay đổi, thấy chỉ có mười người xuất hiện, hắn cảm thấy mình có phần đánh giá cao thực lực của bọn họ rồi!

"Ngao Cẩn Phong!" Thủy Liên Y mở cửa xe ra ngoài ngồi ở bên cạnh hắn.

Nhìn mười người ăn mặc kiểu sơn tặc, nàng thật rất muốn cười! Những tên bậy bạ này quá không chuyên nghiệp rồi, trang phục đó hù dọa dân chúng bình thường thì còn có thể, nếu chống lại cao thủ giống như Ngao Cẩn Phong, quả thật chính là lấy trứng chọi đá! 

Thấy Thủy Liên Y xuất hiện, đám người kia liền chảy nước miếng, giống như chứng động kinh phát tác, cả người run rẩy! Còn không bằng Ngô lão nhị bên cạnh!

"Tiểu Y! Sao muội đi ra?" giọng Ngao Cẩn Phong rất thong thả, nghe không ra hắn là cao hứng hay là không vui.

"Nghe được đối thoại tục vậy, không ra xem một chút, làm sao biết là người ngu ngốc cỡ nào!" Thủy Liên Y ôm chặt nữ nhi. Thấy đám người mặt hoa si, mặt bỉ ổi, dáng dấp xấu xa ghê tởm kia! Nàng buồn nôn!

Nếu nói đến khu đất không ai quản, không phải là chỉ đám người kia chứ? Bộ dạng đó của bọn họ khiến khu đất này bị đồn thành nguy hiểm sao? Chẳng lẽ là đám cao thủ không có dung mạo nhưng thâm tàng bất lộ?

Thủy Liên Y nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống!

"Các ngươi muốn làm gì?" thanh âm Ngao Cẩn Phong trong trẻo giống như tiếng trời.

Thấy dung nhan Ngao Cẩn Phong tuyệt thế, những đại thúc bỉ ổi kia cũng âm thầm cảm khái. Nam nhân cũng có thể tuấn mỹ thế, quả thật không giống người a!

"Muốn sống rời đi, giao ra tiền tài.... và.... Nữ nhân kia!" Một người trong đó chảy nước miếng với Thủy Liên Y!

A.... Một tiếng hét thảm truyền đến, nam nhân mới vừa chảy nước miếng với Thủy Liên Y che kín cặp mắt, hai hàng màu đen từ ngón tay che mắt của hắn chảy xuống! Người này té xuống đất lăn qua lộn lại, những người bên cạnh còn chưa kịp lên cứu, hắn đã tắt thở!

Thủy Liên Y bụm miệng, hít vào một hơi! Nàng chưa từng thấy Ngao Cẩn Phong ra tay, nhưng nàng biết nhất định là hắn làm!

Đám người kia bị hù sợ! Nam tử tuấn mỹ áo trắng hơn tuyết trước mắt làm sao có thể khiến người khác tắt thở trong nháy mắt?

"Các ngươi! Muốn tiền tài và nữ nhân? Hay là muốn cái mạng của mình?" sợi tóc của Ngao Cẩn Phong bị gió nhẹ thổi lên, trên gương mặt trắng nõn không có bất kỳ dao động nào, giống như người chết vừa rồi căn bản không liên quan tới hắn!

Thủy Liên Y cảm thấy nam nhân này thật đáng sợ, bề ngoài nhìn phiêu dật bất phàm, như tiên trên núi, tao nhã lịch sự! Áo trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần! Nhưng lại giết người không chớp mắt!

Tựa hồ không quá tin tưởng thủ đoạn của Ngao Cẩn Phong - nam nhân nhìn như "mặt trắng nhỏ" này- sắc bén như thế! Đám người kia vẫn ôm lòng cầu may, muốn khoa tay múa chân với hắn!

"Tiểu tử thúi! Hôm nay... Mạng của ngươi phải để lại!" không biết là người nào trong đám người kia kêu một tiếng, tiếp đó tất cả đều thay phiên chém đao lớn xuống!

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong không có vẻ gì, ngón tay thon dài giống như kẹp lại cái gì nhanh chóng hạ xuống.

Thủy Liên Y biết hắn ra tay, nhưng nàng ở gần như vậy cũng không có nhìn thấy hắn ra tay như thế nào!

Theo tiếng kêu, tiếng gào khóc thảm thiết, đám người kia đều ngã trên mặt đất, khoảng mười người lăn lộn trên đất, thống khổ khó nhịn! Chưa đến mấy phút đã hồn phi phách tán!

"Đã nói trước với các ngươi rồi, tại sao không tin!" Ngao Cẩn Phong bình thản nói một câu!

"Ngươi.... Giết hết bọn chúng rồi?" gương mặt Thủy Liên Y khiếp sợ!

Nàng biết võ công của hắn cao, nhưng không nghĩ tới sẽ cao đến thái quá như thế!

Ngao Cẩn Phong nhìn nàng, khóe miệng chậm rãi lộ nụ cười!

"Tiểu Y! Ta nói rồi ta sẽ ở bên cạnh muội bảo vệ muội! Người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu như bọn họ sớm rời đi cũng sẽ không mất đi tính mạng! Muội nói thử xem?"

Thủy Liên Y trầm mặc! Nam nhân này nói cũng đúng! Nếu như không giết đám người kia, đám người kia sẽ giết bọn họ! Nếu như Ngao Cẩn Phong không có võ công, lúc này người chết chỉ sợ không phải đám người kia! Bị thịt có khả năng là hai người bọn họ và bé con của nàng!

"Chúng ta lên đường thôi!" Thủy Liên Y nhìn những thi thể chất đầy trên đất thấy hơi buồn nôn! Ôm chặt nữ nhi của mình đi vào trong!

Ngao Cẩn Phong đánh xe tiếp tục gấp rút lên đường! Đi ngang qua mấy thi thể, Thủy Liên Y phát hiện những thi thể đang dần đen lại.

"Ngươi...... Dùng độc?" Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

Ngao Cẩn Phong nhàn nhạt cười, "Không phải muội đã biết ngoại hiệu của ta là thần y Công Tử Cận sao?"

"Thần y.... Cùng với dùng độc có quan hệ gì?" Một cứu người, một hại người, không có quan hệ gì với nhau!

"Y và độc không có khác biệt nhau là mấy!" Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng đáp lại.

"Đúng rồi! Ngươi ở hoàng cung Sở Mặc quốc không phải rất tốt sao? Công Tử Cận!" Thủy Liên Y đột nhiên nghĩ đến hắn vốn là ở Mặc thành, tại sao lại xuất hiện ở Xích Thành cứu nàng, lại đột nhiên xuất hiện ở Uyên thành cứu nàng lần nữa!

Ngao Cẩn Phong nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

"Tiểu Y! Ở hoàng cung Mặc thành...." Ngao Cẩn Phong nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ánh mắt của nàng rất lớn mật! Lúc đó hắn đã biết, nàng không phải Tiểu Y muội muội của hắn!

Thủy Liên Y nhớ tới lúc mình chạy nạn ở hoàng cung, gặp phải Ngao Cẩn Phong. Lúc đó nàng còn tưởng hắn là chó săn của Ngọc Linh Nhi! Cho nên mới lập tức chạy đi! Khi nàng bị bọn thái giám bắt được, nhìn thấy hắn, rất muốn cầu cứu hắn! Lúc đó chính là lúc nàng tuyệt vọng nhất!

"Tiểu Y! Thật ra thì...." trong mắt Ngao Cẩn Phong lóe lên rối rắm! Hắn không muốn nói cho nàng biết mình đã từng đến Sở vương phủ gặp nàng, chữa thương cho nàng lúc nàng đang sốt cao, là người giúp nàng bôi thuốc!

"Ngao Cẩn Phong! Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Thấy trong tròng mắt sáng trong của hắn thoáng qua một tia đau đớn, Thủy Liên Y biết hắn nhất định có lời muốn nói!

Chân mày hắn khẽ động, "Tiểu Y! Thật ra thì từ lúc trong hoàng cung ta đã biết, muội không phải là Tiểu Y muội muội! Nhưng lại không thể giương mắt nhìn muội bị tổn thương!" Khóe miệng của hắn khẽ cười!

"Hôm đó ta đã từng đi đến Cánh Luật viện! Cũng từng đến Sở vương phủ! Tuy biết muội không phải là Tiểu Y muội muội, nhưng ta vẫn chú ý muội!"

Trong lòng của Thủy Liên Y hơi nghẹn lại, nam nhân này biết nàng không phải nữ nhân hắn yêu còn đối với nàng như thế! Khiến nàng vô cùng cảm động!

Xe ngựa tiếp tục chạy! Hai người cũng một mực trầm mặc!

"Tiểu Y! Sở Thánh Hạo đã từng xin ta mị dược có tác dụng làm cho người ta mất đi lý trí! Ngọc Linh Nhi cũng từng xin ta độc dược có thể làm người ta chết một cách thống khổ...!"

Hít vào một hơi! Trong mắt Thủy Liên Y là kinh ngạc tột cùng!

"Thuốc mê vô sắc vô vị của Sở Thánh Hạo là ngươi cho hắn? Còn có Quỷ Khiếp Tán cũng là ngươi cho Ngọc Linh Nhi?" Nàng vốn còn đang cảm động, lúc này lại bị dội một gáo nước lạnh!

Ngao Cẩn Phong gật đầu một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.