Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 147: Nàng làm ta rung động



...... Xuất Trần? Thủy Liên Y mở to hai mắt nhìn! Hắn là Xuất Trần? Như vậy hắn chính là nam nhân mà Sở Húc Nhật bảo nàng tìm! Thanh âm này? Tựa hồ thực quen tai? Thân hình này càng xem càng quen thuộc!

"Ngươi chính là Xuất Trần? Vậy lão Từ là sao?"

Xuất Trần khẽ cười một tiếng, khuôn mặt màu đồng cổ khẽ nhúc nhích.

"Còn nhớ rõ trên đường lão Từ đưa ngươi đến Uyên thành không?"

Thủy Liên Y gật gật đầu.

"Ngày ấy, lão Từ chân chính đã bị một mũi tên bắn chết ở con đường không ai quản lý!"

Thủy Liên Y ngạc nhiên, giật mình nhớ tới thanh âm "vụt....." ngày ấy nghe được, khi nàng cảm thấy cái gì đâm trúng vào xe. Sau đó ngựa bị hoảng sợ chạy như điên, nàng luôn luôn kêu lão Từ nhưng không có ai trả lời!

"Vậy ngươi......?" Nàng nhìn Xuất Trần!

Ánh mắt Xuất Trần cũng nhìn về phía nàng, "khi đó ta cũng ở nơi đó, thi thể lão Từ rơi xuống trên mặt đất, ta lên xe ngựa khống chế ngựa điên chạy!"

"Nhưng vì sao ngươi lại biến thành lão Từ?"

Xuất Trần sờ sờ mặt mình, "Ngươi không biết dịch dung sao? Ta liếc mắt nhìn lão Từ một cái liền nhớ kỹ diện mạo của ông ta, biến thành bộ dáng của ong6 ta cũng không khó!"

Thủy Liên Y vẫn khó hiểu,"Tại sao ngươi muốn biến thành lão Từ, đưa ta đi Uyên thành?"

Xuất Trần nở nụ cười, "Coi như làm vì Sở Húc Nhật đi!"

Sở Húc Nhật! Trong mắt Thủy Liên Y có chút cay cay, nàng cố gắng không để cho mình chảy ra nước mắt.

"Làm sao ngươi biết chuyện của Sở Húc Nhật? Làm sao ngươi biết ta?" Trong lòng của nàng vẫn còn rất nghi ngờ!

Ánh mắt Xuất Trần tối sầm xuống!

"Sở Húc Nhật từng dùng bồ câu đưa tin cho ta! Ta chẳng những biết ngươi, còn biết hắn yêu ngươi! Từ khi biết được ngươi đến Xích Thành! Ta liền chú ý đến ngươi! Hơn nữa còn biết tất cả chuyện của ngươi! Không có chuyện gì là ta không biết! Bởi vì Duyệt Tường lâu là của ta, mạng lưới tin tức nơi này là nhanh nhất!"

Hung hăng cắn môi, làm cho hương vị máu tanh kia nhắc nhở chính mình! Sở Húc Nhật thật đã chết rồi!

"Nhưng ta hỏi tiểu nhị nơi đó! Tiểu nhị không biết Xuất Trần là ai!" Thủy Liên Y càng thêm không hiểu! Thân là ông chủ, vì sao tiểu nhị của hắn lại không biết hắn!

Xuất Trần cười cười, "Không biết cũng bình thường! Bọn họ biết ta là ông chủ, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết ta tên gì!"

Còn có ông chủ quái đản như vậy sao, tiểu nhị của hắn mà cũng không biết hắn tên gì!

"Ngươi...... và sở Húc Nhật có quan hệ gì?" Thủy Liên Y hết sức tò mò vấn đề này.

Ánh mắt Xuất Trần tối xuống, làm cho Thủy Liên Y có một ảo giác, nàng giống như đã gặp hắn ở nơi nào.

"Quan hệ của ta và hắn thực phức tạp! Về sau sẽ từ từ nói cho ngươi nghe! Ngươi...... Có phải không cần trở về hay không! Nam tử áo trắng bên cạnh ngươi có khả năng sắp trở lại rồi!"

Trong lòng Thủy Liên Y giật mình, "Ngươi biết ta đến Duyệt Tường Lâu? Hơn nữa còn biết rất nhiều chuyện?"

Xuất Trần nở nụ cười, "Không có chuyện ta không biết! Vũ Văn Sâm đã rời khỏi! Ngươi quay về lâu đi!"

Thủy Liên Y ôm lấy nữ nhi! Tiểu bảo bảo trải qua một đường bôn ba và xóc nảy kịch liệt lại vẫn trừng lớn mắt liến thoắng nhìn loạn! Không hề bị hoảng sợ! Đứa bé này sau khi lớn lên hẳn là một nữ tử quái lạ!

"Ngươi...... Có thể làm cho bọn ác ôn kia rời đi? Ngươi dùng biện pháp gì?"

"Mỗi người đều có nhược điểm của mình, chỉ cần bắt được nhược điểm của người đó, không có gì là không thể làm được!"

Phỏng chừng bàn luận tiếp với hắn, nàng cũng không hỏi ra manh mối gì! Là nàng quá ngu ngốc, hay là người nam nhân này rất phúc hắc! Vì sao nam nhân cổ đại đều như vậy chứ? Sở Mị Dạ như vậy, Ngao Cẩn Phong như vậy, ngay cả Xuất Trần này cũng như vậy! Phúc hắc chơi tốt sao, một đám đều đùa giỡn tâm kế!

"Cám ơn ngươi hôm nay cứu ta! Bằng không ta và đứa nhỏ đều chỉ còn đường chết! Cám ơn nhiều!"

"Khách khí cái gì! Bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi là phải!"

Thủy Liên Y hơi hỗn độn ôm khuê nữ đi ra lầu các, chạy về chỗ ở! Xuất Trần này nói như thế làm cho nàng rất không bình tĩnh!

Nàng tự nhận là mình không có sức quyến rũ lớn như vậy, nhưng vì sao cảm thấy mình cứ khiến người bên cạnh suy nghĩ viễn vong!

Xuất Trần kia, tuy rằng đã đổi lại bộ dạng lão Từ, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn rất quái lạ! Ánh mắt và hơi thở phát ra trên người nam nhân này, làm cho nàng cảm thấy quen thuộc! Trước kia nàng nhất định từng gặp hắn! Nhưng gương mặt này lại xa lạ! Nàng rốt cuộc đã gặp người nam nhân này ở nơi nào?

Về tới phòng của mình, Thủy Liên Y đẩy cửa phòng ra, thì nhìn thấy Ngao Cẩn Phong đang muốn mở cửa đi ra.

"Tiểu Y! Muội đi đâu vậy?" Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong có vẻ lo lắng.

"Phong ca ca! Ta đi dạo một chút!" Nàng ôm đứa nhỏ trở lại phòng, Sở Huyễn Huyễn rất là nghe lời tự mình ngủ rồi!

Mày kiếm đen nhánh của Ngao Cẩn Phong giật giật, "Tiểu Y! Về sau ta sẽ không để muội lại một mình! Đi tới chỗ nào cũng sẽ mang theo muội!"

Trong lòng Thủy Liên Y lộp bộp một chút, không biết vì sao nghe được lời hắn nói lại làm cho nàng có chút cảm động! Đau, ấm áp, ê ẩm!

"Phong ca ca! Cám ơn! Ta...... Rất cảm động!"

Ngao Cẩn Phong đi đến trước mặt nàng chăm chú nhìn vào mắt của nàng!

"Tiểu Y! Nếu muội quên Sở Mị Dạ, có thể để cho ta bảo vệ muội? Vĩnh viễn sủng ái muội hay không?"

Hít sâu một hơi, Thủy Liên Y lắc mạnh đầu.

"Không...... Ta sẽ không quên chàng ấy! Vĩnh viễn cũng sẽ không! Ta...... Không muốn lừa dối huynh! Bởi vì ta thật sự thương chàng ấy, thật sự thương chàng ấy!"

Trong mắt Ngao Cẩn Phong hiện lên vẻ đau đớn, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Tiểu Y! Ta càng ngày càng cảm thấy muội không giống người thường! Có lẽ, ta sẽ thật sự yêu muội!"

Thủy Liên Y thở ra một hơi! Thoạt nhìn Ngao Cẩn Phong bây giờ còn chưa có yêu nàng! Vậy thật mau quá! Nàng không muốn nợ bất luận kẻ nào, bởi vì nàng không thể trả lại cho người khác! Nàng đã có nam nhân mình yêu, cũng có nữ nhi của mình! Nàng không muốn khiến nam nhân khác trả giá vì nàng nữa!

"Phong ca ca! Huynh đối với ta như thế, ta căn bản không có cái gì có thể hồi báo cho huynh!"

Ngao Cẩn Phong lắc lắc đầu, "Chỉ cần muội có thể hạnh phúc là tốt rồi!"

Thủy Liên Y cắn môi, nhìn khuôn mặt Ngao Cẩn Phong! Người nam nhân này tựa hồ không có phát hiện, hắn hiện tại còn đang xem nàng là Tiểu Y muội muội kia! Lời nói sủng ái của hắn, chính là đối với Tiểu Y muội muội kia!

"Ta hơi mệt mỏi! Ngủ trước một lát!" Thủy Liên Y lên giường rồi nghiêng người đối mặt vách tường.

Nhìn bóng lưng Thủy Liên Y, trong mắt Ngao Cẩn Phong hiện lên đau thương.

Nữ tử có dung mạo giống như Tiểu Y muội muội, nhưng lại có suy nghĩ không giống Tiểu Y muội muội! Kỳ thật, hắn vẫn xem Tiểu Y muội muội là muội muội của mình! Nữ tử này, hắn không biết đã bắt đầu coi trọng nàng từ lúc nào.

Hắn muốn che chở nàng, bảo vệ nàng, cưng chìu nàng!

Bởi vì nàng không giống người thường, bởi vì nàng...... Làm cho hắn rung động!

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.