Nhẹ nhàng ôm bả vai nàng, đưa ngón tay thon dài ra lau đi nước mắt vừa nhỏ xuống của nàng.
"Nếu như ban đầu nàng không cự tuyệt Bổn vương, Bổn vương làm sao cam lòng bỏ qua nàng!" Không biết hắn đang giải thích nguyên nhân vứt bỏ nàng, hay là đang an ủi nàng. "Thật ra thì Bổn vương rất mâu thuẫn, hôm nay gặp nàng, không khỏi hơi hối hận vì quyết định ban đầu! Vương phi, nàng chịu khổ rồi!"
Ách.... Tim của Thủy Liên Y đột nhiên đập thình thịch. Hắn đang nói xin lỗi sao? Đang hối hận vì hành động trước kia của mình sao?
Mặc dù sự đau lòng vừa rồi của nàng là giả bộ, mặc dù hai giọt nước mắt do bấu bắp đùi mình, làm mình đau mà ra, nhưng nghe được lời hắn nói, nàng thậm chí có chút cảm động!
"Vương.... Vương Gia!" Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt chí khí mười phần, ngũ quan như điêu khắc khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng! Sống hai mươi bốn năm, nàng chưa từng quen bạn trai. Hôm nay xuyên lên người của một nữ nhân mười tám tuổi, khiến nàng trẻ lại sáu tuổi, nàng nên cảm tạ ông trời! Có lẽ số phận đã định sẵn, duyên phận của nàng ở cổ đại!
"Vương phi!" Sở Mị Dạ đưa tay nâng cằm của nàng lên "Bổn vương muốn cưng chiều nàng thật tốt, tốt đền bù uất ức nàng chịu mấy tháng qua!" Nói xong môi mê người dính vào.
Cái gì? Dùng cưng chiều để đền bù uất ức? Đây là Logic gì?
Thủy Liên Y đưa tay nhỏ bé ra che môi của mình, đồng thời môi của Sở Mị Dạ cũng in lên mu bàn tay nàng.
"Vương Gia! Ta không cần ngươi đền bù! Chỉ cần Vương Gia không tức giận nữa, Tiểu Y rất vui vẻ!" Thủy Liên Y nhích cái mông, cách hắn rất xa.
Nói giỡn! Trong vương phủ hắn, địa bàn hắn làm chủ! Cưng chiều? Vậy còn không phải ăn nàng sạch sành sanh, đến xương không thừa à!
Sở Mị Dạ thấy nàng còn rất kháng cự, nhíu mày.
"Vương phi không muốn Bổn vương cưng chiều nàng?"
À? Thủy Liên Y nhìn vẻ mặt hắn biết hắn tức giận, không khỏi cuống quít lắc đầu.
"Vương Gia! Ta muốn yêu trước rồi mới lên giường!"
"Hả? Yêu trước? Lên giường sau?" Sở Mị Dạ nhíu nhíu lông mày "Được! Để bổn vương xem thế nào là yêu!"
Hô.... Thủy Liên Y nặng nề thở một hơi, Vương gia này không phải rất bá đạo!
"Vương phi!" Sở Mị Dạ lại gần nàng, vươn tay bắt được tay nhỏ bé nàng đặt ở trên đùi.
"Hả?" Thủy Liên Y khẽ run rẩy, hắn không phải đổi ý chứ? Hắn không phải muốn Bá Vương cường tiễn (chỉ hành động ép buộc) chứ?
"Bổn vương.... Không biết yêu như thế nào!" Dường như gương mặt của hắn hơi đỏ!
Oa! Nam nhân này biết đỏ mặt! Nam nhân này luôn lộ ra gương mặt khó chịu như ai thiếu tiền hắn, bây giờ lại hơi ngượng ngùng! Thủy Liên Y không ngờ thấy được một mặt hiếm ai biết của Sở Mị Dạ.
"Vương Gia! Đầu tiên, chúng ta phải tiến hành thay đổi xưng hô!"
"Hả? Thay đổi thế nào?"
Thủy Liên Y cười gian trong lòng, nhìn hắn từng bước một rơi vào bẫy rập của mình, nàng rất happy a!
"Về sau Vương Gia đừng gọi ta vương phi! Ta có tên đấy! Về sau gọi ta Tiểu Y đi!"
"Tiểu Y?" Sở Mị Dạ hơi cau mày, hắn không có quen gọi tên của nữ nhân!
Ừ! Thủy Liên Y gật đầu, sau đó lại dùng một đôi mắt to ngập nước nhìn hắn.
"Vương Gia! Về sau ta không gọi ngươi Vương Gia, gọi ngươi Tiểu Dạ có được hay không?"
"Tiểu Dạ?" Sở Mị Dạ vặn lông mày lại. Xưng hô này nghe thật không được tự nhiên!
Thủy Liên Y nhìn hắn tựa hồ có chút khó chịu, trong lòng âm thầm gấp gáp. Nam nhân cổ đaị thật khó chịu! Cả tên cũng không cho gọi.
"Vậy.... Vương Gia! Ngươi không thích bị gọi là Tiểu Dạ à? Hay ta gọi ngươi Tiểu Sở? Hay là Tiểu Mị? Không thể luôn gọi ngươi là Vương Gia! Như vậy làm sao hẹn hò?"