Bông tuyết trắng xóa, gió lạnh gào thét, nước đóng thành băng.
Lạnh! Thật là lạnh! Thở ra một hơi trên không trung cũng có thể đông thành băng sương. Trên lông mi, trên tóc ba người, đều bị một lớp tuyết trắng bao trùm, từ xa nhìn lại giống như người tuyết.
Ba người hai con ngựa một con sói, đi từ từ trên núi tuyết gió lạnh thấu xương.
"Tiểu Dạ! Thật sự lạnh quá! Hay chúng ta trở về!" cho dù Thủy Liên Y ngồi trên lưng ngựa, không có đạp trên đất tuyết, nhưng đôi chân kia cũng đã đông cứng.
Sở Mị Dạ lấy tay lau tuyết trên lông mi của nàng, liếc mắt nhìn Sở Húc Nhật cũng nhếch nhác.
"Húc! Chúng ta tiếp tục đi như vậy sẽ rất khó tìm được thần y! Có thể chưa tìm được ông ta, mấy người chúng ta đã chết rét!"
Sở Húc Nhật cau mày, "Hôm nay tiến lùi đều khó, có lẽ nhất thời gió tuyết chưa thể ngừng được! Chúng ta phải tìm một nơi an toàn để qua đêm nay trước!"
Tiểu Bạch đột nhiên hú mấy tiếng.
"Tiểu Bạch! Đã xảy ra chuyện gì?" Thủy Liên Y nghe được trong thanh âm của Tiểu Bạch tựa hồ có chút địch ý.
"Gào khóc!" Tiểu Bạch tung người nhảy lên, chạy vào trong rừng cây bị tuyết trắng bao trùm.
"Tiểu Bạch!" Sở Húc Nhật hô một tiếng, "Không biết Tiểu Bạch nghe được cái gì, chúng ta tới xem một chút!" Sở Húc Nhật dẫn Kiêu Dương chạy qua.
"Được!” Sở Mị Dạ lôi kéo Truy Tinh đi theo dấu chân Tiểu Bạch.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thủy Liên Y khẩn trương hề hề! Lại nói, ở trên núi tuyết có gặp phải người tuyết hay quái thú không?
"Xem một chút thì biết!" Sở Mị Dạ an ủi nàng, "Không có chuyện gì! Ta và Húc đều ở đây, Tiểu Y nàng đừng lo lắng!"
Thủy Liên Y gật đầu một cái, mặc dù không thấy được, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Sở Mị Dạ nhìn về phía nàng.
Phía trước là cái gì? Sở Mị Dạ trừng lớn cặp mắt.
"Húc! Cẩn thận!" Hắn rút bội kiếm ra vọt tới.
Trước mặt Sở Húc Nhật và Tiểu Bạch có hai con gấu trắng lớn, nhe răng trợn mắt, nước miếng từ khóe miệng chảy xuôi, nhiễu xuống, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm. Chiều cao sắp đến gần ba thước, thể trọng chừng mấy trăm kí lô, trong đó một con xem ra hơi nhỏ hơn một chút, vậy hẳn là một con gấu đực và một con gấu cái!
"Tiểu Dạ! Thế nào?" Thủy Liên Y ngồi trên lưng Truy Tinh cũng cảm nhận được nguy hiểm tồn tại, tựa hồ ngửi thấy mùi máu tanh.
"Húc!" Sở Mị Dạ đứng bên cạnh Sở Húc Nhật, thấy hai con gấu trắng khổng lồ trước mặt, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Vương huynh, bọn chúng tập kích người này!" Sở Húc Nhật chỉ chỉ người đã chết ngất ở trên mặt tuyết. "Người này vô duyên vô cớ xuất hiện trên núi tuyết, không biết lai lịch ra sao! Vạn vạn không thể để cho ông ta chết!"
"Húc! Đệ dẫn ông ta rời đi trước!"
"Đùa gì thế, hai con gấu này sẽ xé huynh thành mảnh nhỏ đấy!" Sở Húc Nhật cũng nuốt nước miếng.
Lớn như vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy qua con gấu nào lớn như thế! Hai người đều đứng bất động ở đó không dám nhúc nhích.
"Gào khóc.....!" Tiểu Bạch nhe hết răng nhọn ra ngoài, lông măng cũng dựng đứng lên, tư thế như muốn công kích.
Hai con gấu trắng thấy trước mặt đột nhiên nhiều thêm vài người, ngược lại có chút ngây dại.
"Kiêu Dương mang theo hai người có thể chạy không?" Sở Mị Dạ thấy Sở Húc Nhật đã ném người bị té xỉu lên trên lưng ngựa.
Hai con gấu nhìn hành động của họ, gầm thét một tiếng thật to, vỗ móng gấu lao tới, miệng đầy răng nhọn có vẻ vô cùng dọa người dưới ánh tuyết.
Thủy Liên Y nghe thấy tiếng hô của dã thú, bị dọa sợ đến mức nắm chặt dây cương Truy Tinh.
"Tiểu Y! Nàng ở yên đó, đừng động!" Sở Mị Dạ cầm kiếm đi lên liều mạng!
Sở Húc Nhật cũng nhào tới.
Dù bọn họ có kiếm sắc bén thì như thế nào, hai con gấu bự cường tráng, một móng cũng khiến cho bọn họ không chịu nổi.
Nghe được tiếng gầm thét trước mặt, Thủy Liên Y khẩn trương đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài, hiện tại nàng căm hận cặp mắt của mình không nhìn thấy được, căm hận mình không giúp được gì cho bọn họ.
"Ui!" Sở Mị Dạ phát ra một tiếng kêu rên, bảo kiếm của hắn bị răng nhọn của gấu bự cắn, một trảo xẹt qua trước ngực hắn, móng nhọn xé rách y phục trước ngực hắn, y phục thật dầy lập tức nát bấy, ngực rịn ra vết máu.
"Tiểu Dạ! Chàng làm sao vậy?" Nghe được thanh âm của hắn, nhưng lại không thấy được chuyện gì đã xảy ra, Thủy Liên Y vội muốn chết!
"Không có việc gì!" Thấy bảo kiếm bị gấu cắn đứt, Sở Mị Dạ che ngực. Dã thú khác với người, chúng có dã tính, hoàn toàn không biết sợ hãi!
"Vương huynh! Huynh làm sao vậy?" Sở Húc Nhật phát hiện, võ công đối với dã thú mà nói không có ích lợi gì! Liều với chúng chỉ phí sức!
Lúc bọn họ lên núi đã dùng hết thể lực. Hôm nay thật đã cố hết sức chống lại hai con gấu khổng lồ này.
Trên người một con gấu trắng bị kiếm Sở Húc Nhật đâm chảy máu, dã thú nhìn thấy vết máu thì càng nóng nảy, thân thể mấy trăm kí lô thậm chí hơn ngàn ký nhào tới.
"Húc.....!" Sở Mị Dạ đẩy Sở Húc Nhật ra, nếu bị nhào tới, không chết cũng bị thương!
"Vương huynh! Mau dẫn bọn họ rời đi!" Sở Húc Nhật hô to, nhảy lên sau lưng của gấu trắng, ôm chặt cổ gấu trắng.
Thủy Liên Y nghe Sở Húc Nhật hô to, Tiểu Bạch rít gào, còn có tiếng hô của Sở Mị Dạ.
Rốt cuộc gặp phải nguy hiểm như thế nào, nàng cưỡi trên lưng Truy Tinh, hận không thể tự xông tới giúp bọn hắn.
"Truy Tinh! Dẫn ta qua!"
Truy Tinh rất nghe lời chở nàng chạy tới.
"Tiểu Y! Đừng tới đây!" Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật thấy nàng tới đây, hô to.
"Lên ngựa! Chạy mau!" Thủy Liên Y chỉ có thể phân biệt phương hướng bằng thính lực.
"Đi!" Sở Mị Dạ xoay người nhảy lên lưng Truy Tinh, ôm hông Thủy Liên Y.
Sở Húc Nhật thấy thế cũng nhảy lên sau lưng của Kiêu Dương, lôi người hôn mê kia, "Chúng ta đi!"
Hai con ngựa vác bốn người bọn họ nhanh chóng chạy đi, nhưng ở trong trời tuyết, hai con ngựa còn chở người, chạy không nhanh.
Hai con gấu này, trời sinh vương giả trong tuyết, lúc gấp gáp đoán chừng có thể đạt tới 60 km/h, vừa thấy con mồi chạy, liền gầm thét đuổi theo.
Thể lực của Truy Tinh và Kiêu Dương có hạn, chúng vốn không có sở trường leo núi, lúc leo lên núi cao đã tiêu hao phân nửa thể lực! Hôm nay còn chở hai người chạy trên tuyết, quả thật muốn mạng già của chúng rồi.
Khi hai con gấu bự nhào tới, sắp đụng ngã hai con ngựa, thì đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên.
Sở Húc Nhật quay đầu lại, phát hiện mắt của hai con gấu bự hình như bị gì đó, có vẻ không thấy được, lúc này đụng vào nhau, gầm thét.
Có người cứu bọn họ? Sở Mị Dạ nhìn về phía trước, tròng mắt tối sầm lại.
Cách bọn họ không xa, có một người cưỡi ngựa trắng. Mặc áo lông cáo dài
màu trắng, đội cái mũ thật dầy, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy lạnh nhạt.
"Ngao Cẩn Phong!" Sở Mị Dạ kêu một tiếng.
"Phong ca ca!" Thủy Liên Y trừng lớn cặp mắt, tuy không thấy được người đối diện, nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
"Các ngươi còn không mau đi! Đợi bọn chúng giận lên, ai cũng đừng hòng trốn! Mắt của bọn chúng chỉ mù tạm thời, một hồi nữa sẽ khôi phục!"
"Chúng ta đi!" Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật giá ngựa chạy về phía Ngao Cẩn Phong.
"Tại sao ngươi không làm bọn chúng mù luôn?" Sở Húc Nhật không hiểu cách làm của Ngao Cẩn Phong.
"Hai con gấu này là người bảo vệ núi tuyết, là các ngươi chọc bọn chúng trước!" cặp mắt lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong khi nhìn thấy Thủy Liên Y thì có chút xúc động, nhưng sau khi thấy Sở Mị Dạ, lại lạnh lùng băng sương.
"Không ngờ ngươi còn rất trách trời thương dân!" Sở Mị Dạ không biết là đang khích lệ hay là châm chọc.
"Hừ!" Ngao Cẩn Phong hừ lạnh.
"Phong ca ca! Huynh.... Vì sao lại tới đây?" Thủy Liên Y cứng họng, nàng len lén rời Cẩn vương phủ, hôm nay đụng phải Ngao Cẩn Phong, nàng cảm thấy vô cùng lúng túng. Cũng may hiện tại nàng không thấy được gì cả, không biết sắc mặt của Ngao Cẩn Phong có phải rất khó coi hay không.
Ngao Cẩn Phong sóng vai cưỡi ngựa với họ, "Tiểu Y! Hôm đó muội lén rời đi, thật ra thì... Ta đã biết! Ta luôn đi theo phía sau muội, thấy muội bị khi dễ, vốn muốn lộ diện! Nhưng...." Hắn nhìn Sở Mị Dạ một cái.
Sở Mị Dạ híp mắt lại, thì ra đêm hôm đó hắn cũng ở đấy, có lẽ nếu mình không chạy tới Ngao Nam quốc đúng lúc, Tiểu Y sẽ bị Ngao Cẩn Phong dẫn trở lại Cẩn vương phủ!
"Phong ca ca!" Thủy Liên Y cúi đầu, thì ra đêm hôm đó Ngao Cẩn Phong vẫn đi theo nàng. Nếu như Tiểu Dạ không xuất hiện, có phải hắn đã tới cứu nàng?
"Ngao Cẩn Phong? Ngươi tới nơi này làm gì?" Sở Húc Nhật rất tò mò. "Không phải ngươi không nỡ bỏ Tiểu Y, ngàn dặm xa xôi đuổi theo chứ?"
Khuôn mặt trắng nõn của Ngao Cẩn Phong hơi đỏ ửng, nhưng đánh chết hắn hắn cũng sẽ không thừa nhận!
"Ta tìm Tiểu Y là muốn nói cho Tiểu Y một tin tức tốt!" Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh trắng của Thủy Liên Y.
"Tin tức tốt?" hai mắt không có tiêu cự của Thủy Liên Y nhìn về phía Ngao Cẩn Phong.
"Tiểu Y! Huyễn Huyễn có tin tức!" trên khuôn mặt lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong đột nhiên lộ ra một tia ấm áp.
"A!" Không riêng gì tim của Thủy Liên Y đập nhanh, trên mặt Sở Mị Dạ cũng lộ ra vui mừng.
Ngao Cẩn Phong thấy Thủy Liên Y che ngực như bị tin tức bất thình lình này làm cho hưng phấn quá mức!
"Tiểu Y! Có người đến Cẩn vương phủ đưa một phong thơ! Còn kèm theo vòng ngọc của Huyễn Huyễn!"
"Huyễn Huyễn ở đâu? Nó ở đâu?"
"Hình như bị Thần vương mang đi!"
A..... Thủy Liên Y che miệng lại, Ân Thần Tinh? Hắn mang Huyễn Huyễn đi làm gì?
"Ân Thần Tinh có ý gì? Muốn dùng Huyễn Huyễn để uy hiếp Tiểu Y sao?" Sở Húc Nhật ở một bên cười khẽ, "Tiểu tử kia đã lớn, tính tình vẫn như trẻ con!"
Thủy Liên Y vui vẻ, ít nhất nàng biết nữ nhi không chết, nàng còn sống! Nàng cũng tin tưởng Ân Thần Tinh sẽ không làm thương tổn nữ nhi của mình!
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi tới chính là vì chuyện này? Nếu như không có chuyện khác, không bằng ngươi rút lui trước!" Sở Húc Nhật đưa đẩy.
Ngao Cẩn Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, ngay sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía người hôn mê bên cạnh Sở Húc Nhật.
"Nếu muốn chữa trị cặp mắt cho Tiểu Y, ta tới đây cũng sẽ không trở về! Các ngươi có biết, người mới vừa được các ngươi cứu chính là thiên hạ đệ nhất thần y các ngươi muốn tìm!"
"Cái gì? Ông ta chính là thiên hạ đệ nhất thần y?" Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía lão già ăn mặc mỏng manh, tóc hoa râm, bộ mặt râu ria kia.