Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 206: Hoa Tuyết Liên ngàn năm



Mấy người cưỡi ngựa rời xa hai con gấu bự này, đi rất xa mới xuống ngựa nghỉ ngơi.

Ngao Cẩn Phong từ trong lòng ngực móc ra một viên thuốc nhét vào trong miệng lão già kia, dùng ngân châm kích thích huyệt vị của ông ta.

"Uhm....!" Ông cụ thở dài rồi chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy ba gương mặt tuấn tú vây quanh ông, ông liền bị dọa giật mình. "Các ngươi là ai?"

"Đừng quan tâm chúng ta là ai, ông có phải thiên hạ đệ nhất thần y hay không?" Sở Húc Nhật nhìn chằm chằm bộ mặt đầy nếp nhăn của ông cụ này, "Ông mặc mỏng manh như vậy thiếu chút bị hai con gấu lớn xé nát ăn thịt, nhìn ông thế nào ta cũng thấy không giống thần y?" trong lòng hắn âm thầm bồi thêm một câu, ngược lại còn như thần gậy (ốm nhách).

"Khụ khụ!" Ông cụ ho khan hai tiếng, gương mặt nghiêm nghị! "Bản nhân chính là thần y các ngươi nói!"

"Hắt xì!" Thủy Liên Y hắt hơi một cái, chóp mũi hồng hồng.

"Tiểu Y!" Ba nam nhân đồng loạt cởi áo khoác của mình ra.

"Ta không sao! Nghe thần y nói chuyện, trong lòng cao hứng thôi!" Thủy Liên Y cười khẽ, nàng nghe được thanh âm bọn họ cởi áo xuống, "Các huynh mặc lại áo khoác của mình đi, ta không lạnh!"

Ba nam nhân lại lúng túng mặc áo khoác vào.

Lão thần y thấy tình cảnh trước mắt tựa hồ có chút sáng tỏ!

"Cám ơn các ngươi đã cứu lão! Sắc trời đã tối, không bằng đến nhà già nghỉ ngơi!"

"Tốt!" Mấy người cùng nhau đáp.

Lại nói, nhà thần y này thật đúng là rất bí mật!

Dưới sự hướng dẫn của lão già, mấy người quanh đi quẩn lại đi tới một sơn động.

Bên ngoài sơn động bị nhánh cây đại thụ che đậy, nếu không có người dẫn đường, căn bản không thể thấy ở trong có 1 sơn động.

Vào sơn động, còn có một cái động khác.

Ngoài động bị tuyết trắng bao trùm, nhưng bên trong động xuân ý dạt dào.

Ông cụ này trồng không ít dược thảo hiếm có khắp cả sơn động.

Chuẩn bị tốt cỏ khô cho ba con ngựa đang đứng một bên nghỉ ngơi dưỡng sức. Thần y mang theo bốn người bọn họ cùng một con sói đi vào chỗ sâu nhất trong động.

"Ông lão! Ông cũng thật biết hưởng thụ!" Sở Húc Nhật thấy động này không sâu lắm, nhưng lại sáng hơn cả bên ngoài, mặc dù sắc trời đã tối, nhưng có thể từ nơi này thấy phía ngoài đầy sao. Ban ngày còn có thể được ánh mặt trời trực tiếp chiếu xạ.

"Lão hủ sống cũng không được bao lâu nữa, cho nên nghĩ hết tất cả biện pháp chỉ vì sống thoải mái một chút."

Sở Mị Dạ đỡ Thủy Liên Y ngồi xuống, "Thần y, đi thẳng vào vấn đề, chúng tôi tới đây là muốn cầu y!"

Thần y liếc mắt nhìn Thủy Liên Y, "Là vì mắt của cô nương này?"

"Không tệ!" Ba nam nhân trăm miệng một lời, "Thần y có biện pháp?"

Ông cụ nhìn Ngao Cẩn Phong một cái, "Viên thuốc các hạ cho lão hủ ăn, vào miệng có mùi thơm ngát, hiệu quả kinh người! Không biết các hạ xưng hô thế nào?"

Ngao Cẩn Phong lạnh nhạt, nhưng vừa nghe thần y đệ nhất thiên hạ hỏi hắn như thế, hắn cũng khách khí trả lời.

"Tại hạ Ngao Cẩn Phong!"

"Ngao Cẩn Phong?" Thần y trầm tư, "Thì ra ngươi chính là thần y Công Tử Cận mà mọi người truyền lưu mấy năm nay!"

"Chê cười!" Ngao Cẩn Phong rất khiêm tốn.

Thần y nhìn cặp mắt Thủy Liên Y, chân mày cau lại.

"Thần y, mắt của nàng như thế nào?" Sở Mị Dạ vô cùng nóng nảy.

Lão đầu lắc đầu một cái, "Đáy mắt tựa hồ từng chảy máu, không biết có phải là vì nguyên nhân này mới dẫn đến mù hay không!"

Đáy mắt ra máu? trái tim Thủy Liên Y chấn động, "Thần y, ta đã từng từ trên đồi rơi xuống, hơn nữa cái ót đụng phải tảng đá, có phải đây là nguyên nhân khiến mắt chảy máu không?"

"Đáy mắt ra máu, có nhân tố di truyền ở bên trong, bên ngoài đụng chạm cũng có thể là một nguyên nhân! Chỉ là tình huống này, rất khó chữa trị!"

Cảm xúc của Thủy Liên Y lập tức xuống thấp rồi, ngay cả thần y cũng nói vậy, như vậy sợ rằng mắt của nàng thật sự không thể chữa trị!

"Thần y! Ngài bế quan mười năm trên Tuyết Sơn, y thuật chắc hẳn phải càng cao hơn chứ? Làm sao có thể không trị được chứng bệnh nhỏ này?" Sở Húc Nhật vỗ vỗ bả vai lão già, "Chưa, trị, sao, ngài, biết, là, khó, trị?" Nói xong lời cuối cùng, hắn quả thật cũng cắn răng nghiến lợi!

Bả vai thần y sắp bị tiểu tử này vỗ gảy.

"Ta thử một chút! Thử một chút!" Mau chóng tránh thoát móng vuốt của tiểu tử này, nếu không lát nữa thân già này của ông sẽ bị đập vỡ.

Sở Húc Nhật xoa xoa đôi bàn tay, lão già này, không uy hiếp ông ta thì không được!

Bởi vì sắc trời quá muộn, mấy người tạm thời ở trong sơn động nghỉ ngơi một đêm. Thần y nói ngày hôm sau sẽ xem mắt cho Thủy Liên Y.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, thần y đã bị ba nam nhân hung thần ác sát kéo lên.

Chữa mắt cho Thủy Liên Y, thử rất nhiều phương pháp vẫn không có hiệu quả.

Thần y đã sắp bị bọn họ bức cho khóc.

Ngao Cẩn Phong rút sạch hết những loại thuốc quý ông trồng ở trong sân động ra chế thuốc; Sở Mị Dạ thì hung hăng lạnh lùng giám sát ông, bắt ông xem bệnh cho Thủy Liên Y; Sở Húc Nhật thì sáng sớm đã chạy ra khỏi sơn động, không biết đi làm gì!

Hơn nữa ba con ngựa một con sói, đã gieo họa cho ổ của ông thê thảm không nỡ nhìn.

Thủy Liên Y thất vọng, bởi vì bất kể thử thuốc gì, mắt của nàng vẫn không có phản ứng. Vẫn tối đen, không thấy được chút ánh sáng.

"Hắc! Lão già! Ngài xem cái ta tìm được có phải băng sơn Tuyết Liên không?" Sở Húc Nhật từ bên ngoài sơn động chạy vào, cầm một buội hoa hình cầu trong tay, lớn như nắm tay, sắc hoa thuần trắng, giống như quả bông tản ra hương thơm kỳ dị.

Thần y liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra vui mừng, "Ngươi tìm được ở đâu?"

Sở Húc Nhật cười hì hì, "Trong núi đá lởm chởm phía trước! Phát hiện trong đống tuyết! Lão già, đây có phải băng sơn Tuyết Liên không?"

Thần y vuốt vuốt râu ria, "Đây đúng là Tuyết Liên, nhưng cái này gọi là Bạch Tuyết Liên, không phải băng sơn Tuyết Liên chân chính!"

"Lão già! Băng sơn Tuyết Liên hình dạng thế nào? Có thể chữa khỏi mắt của Tiểu Y hay không?" Sở Mị Dạ vội vàng hỏi, nếu như băng sơn Tuyết Liên có thể chữa trị bách bệnh, như vậy hắn cũng đi ra ngoài tìm kiếm!

"Băng sơn Tuyết Liên, ở chỗ này gọi là Hồng Tuyết Liên, nụ hoa hơi nhỏ hơn Bạch Tuyết Liên. Sắc hoa xanh bóng, lá như tử vi, cầu hoa chứa đầy phấn! Nhưng khi Tuyết Liên hoàn toàn nở rộ thì dược hiệu cực kém, tốt nhất chính là loại nụ hoa chớm nở!"

"Băng sơn Tuyết Liên này rốt cuộc có thể chữa trị mắt cho Tiểu Y không?" Ngao Cẩn Phong tức giận vì ông cụ không trả lời vấn đề này.

Thần y gật đầu một cái, "Lão hủ không dám khẳng định có thể trị được hay không. Nhưng ăn băng sơn Tuyết Liên vào, coi như không trị hết, cũng sẽ có trăm ích lợi mà không có một hại với thân thể! Ai... Chỉ tiếc, đây chẳng qua là băng sơn Tuyết Liên bình thường! Lão hủ ở chỗ này mười năm, cũng chỉ để thấy Hoa Tuyết Liên ngàn năm trong truyền thuyết! Mà không phải băng sơn Tuyết Liên bình thường! Nhưng đáng tiếc là đến nay cũng chưa tận mắt thấy Tuyết Liên ngàn năm chân chính!"

"Tuyết Liên ngàn năm?" Ba nam nhân nhìn nhau, "Ngài nói trên núi băng có Tuyết Liên ngàn năm?"

"Không sai! Ngay từ mười năm trước, lão hủ từng vì luyện chế thuốc Trường Sinh Bất Lão mà đến nơi này, chính là vì tìm kiếm Tuyết Liên ngàn năm này! Băng sơn Tuyết Liên bình thường có tác dụng giống nhau, chỉ có thể cường thân kiện thể! Nhưng Tuyết Liên ngàn năm vừa nở lại là trân bảo nhân gian, chỉ có thể gặp mà không thể cầu!"

"Vậy chúng ta đi tìm Tuyết Liên ngàn năm!" Sở Mị Dạ đứng lên, phủ thêm áo khoác lông chồn màu đen.

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y sờ soạng đứng lên, "Dẫn ta cùng đi!"

"Nàng ở lại chỗ này, bên ngoài rất lạnh!" Ngao Cẩn Phong giành đè lại bả vai Thủy Liên Y trước Sở Mị Dạ.

"Húc! Đệ ở đây với Tiểu Y! Ta và hắn đi ra ngoài tìm!" Sở Mị Dạ mới không yên lòng để Ngao Cẩn Phong ở lại.

Sở Húc Nhật nhìn hai bóng người, liền ngồi xuống bên cạnh Thủy Liên Y.

"Tốt! Ta và Tiểu Y ở đây chờ hai ngươi trở lại! Chỉ là, vách núi này rất dốc, gần đây đều là hoa Tuyết Liên màu trắng, cũng không biết Tuyết Liên ngàn năm theo lời thần y nói có ở đó hay không?"

"Bất kể là có ở đó hay không, vẫn nên đi tìm thử một chút!" Sở Mị Dạ đi ra khỏi sơn động.

Ngao Cẩn Phong nhìn Thủy Liên Y xong cũng xoay người rời đi.

"Lão già! Thật sự có Tuyết Liên ngàn năm sao?" Sở Húc Nhật nhìn lão thần y, không biết Tuyết Liên ngàn năm rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không.

"Đương nhiên là có, lão hủ ở chỗ này chính là vì muốn tìm được Tuyết Liên ngàn năm này! Có lẽ ta cũng nên đi theo xem một chút!" Lão già cũng muốn cùng đi ra ngoài.

"Này! Lão già, thân già của ông đừng nên đi, ngộ nhỡ gặp phải hai con gấu trắng kia, không nuốt sống ông mới là lạ!"

"Lần đó là ngoài ý muốn, bọn chúng và ta cùng nhau sinh sống mười năm, vẫn tôn trọng nhau như khách, nhưng không biết vì sao bọn chúng lại đột nhiên trở mặt rồi!"

Không biết vì sao? Lại trở mặt? Sở Húc Nhật đột nhiên nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của ông.

"Lão già, ý của ông là nói, trước kia cũng đã gặp hai con gấu này?"

"Dĩ nhiên! Trong mười năm ta đi ra ngoài tìm thuốc, cơ hồ ngày ngày đều có thể gặp bọn chúng."

"Vậy thật sự rất kỳ quái!"

"Húc vương! Sao lại kỳ quái?" Thủy Liên Y không hiểu.

"Tại sao hai con gấu này phải vô duyên vô cớ công kích ông? Chẳng lẽ ông đã làm chuyện gì khiến chúng nó nổi giận? Hoặc là đã dẫm vào cấm địa của bọn chúng? Đúng rồi.... Lão già, ngày hôm qua ông đến đó làm gì?"

Thần y hồi tưởng lại, "Đi tìm Tuyết Liên ngàn năm! Mục đích duy nhất của ta ở chỗ này mười năm qua chính là vì muốn tìm Tuyết Liên ngàn năm!"

Ánh mắt của Sở Húc Nhật lóe lên một cái, "A! Chẳng lẽ bọn chúng đang bảo vệ cái gì? Có lẽ sẽ là thứ ông tìm!"

"Tuyết Liên ngàn năm?" Thần y hô một tiếng.

"Không sai!" Sở Húc Nhật đứng lên, "Ta đến chỗ ngày hôm qua xem có đầu mối hay không!"

"Ta cũng đi!" Thủy Liên Y đứng lên bắt lại tay áo hắn, "Đừng bỏ ta lại."

"Ta cũng đi! Ta cũng đi!" Thần y cũng hấp ta hấp tấp, "Dẫn ta theo, chỉ có ta mới nhận biết được Tuyết Liên ngàn năm chân chính!"

Sở Húc Nhật nhìn hắn một cái, "Lão già, trước kia ông đã gặp Tuyết Liên ngàn năm rồi?"

Ông cụ lắc đầu: "Mặc dù chưa từng gặp, nhưng vừa thấy liền có thể nhận ra được!"

"Còn nữa, nếu lại gặp phải hai con gấu kia thì làm thế nào? Mang theo hai người các ngươi, không phải đi nhét bao tử cho gấu sao!"

Thần y tràn đầy tự tin từ trong lòng ngực móc ra một bọc thuốc, "Yên tâm, ta mang theo thuốc Mê Hồn! Chỉ cần hai con gấu kia xuất hiện, ta liền mê ngất bọn chúng!"

Thủy Liên Y che miệng cười trộm, "Ông thiếu chút bị gấu ăn hết, tại sao không mê ngất bọn chúng?"

Thần y gãi gãi đầu, "Lần trước mặc quá ít, tay đông cứng lại, chưa kịp móc ra thì đã bị bọn chúng đánh hôn mê!"

"Hôm nay ông nên thông minh lanh lẹ một chút Hàaa...! Nếu tay đông cứng nữa thì để ông lại cho hai con gấu ăn!" Sở Húc Nhật hù dọa ông.

Ba người ăn mặc thật dầy, Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y lên ngựa, dắt Kiêu Dương rời khỏi sơn động. Thần y đi theo phía sau, Tiểu Bạch cũng ‘ vèo ’ một cái, vọt ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.