Vẫn là trong nhà ấm áp a! Thủy Liên Y thay quần áo sạch, chui vào trong chăn.
Gian phòng này rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, cùng một bàn trang điểm, xem ra không giống tiểu thư nhà có tiền! Nhìn lại Tiểu Kinh bưng trà rót nước cho nàng, nàng có chút nghi ngờ.
"Tiểu thư, người rơi xuống nước, dọa ta gần chết!" Tiểu Kinh đứng ở trước mặt của nàng, "Người nói trời giá rét, bảo ta trở về phòng lấy áo khoác cho người, không đợi ta lấy cho người đã nghe bùm một tiếng, nhìn lại người đã không thấy tăm hơi, làm ta sợ muốn chết!" Nàng che ngực. "Đúng rồi tiểu thư?" Nàng hồ nghi nhìn Thủy Liên Y, "Sao người rơi xuống nước vậy?"
Trời mới biết nàng làm sao rơi xuống nước? Nàng chuyển con ngươi "Ta tắm!"
Tắm? Tiểu Kinh há miệng lớn như có thể nhét vào cả nắm tay, suy nghĩ một chút ban đêm bên ngoài lạnh lẽo, nàng sợ run cả người, "Trời lạnh như thế này, tiểu thư mặc quần áo xuống nước tắm? Nhã hứng thật lớn!"
Thủy Liên Y nhếch miệng lên, nàng thật đúng là dễ gạt! Cũng không biết mấy giờ rồi, sao còn chưa tỉnh mộng? Nàng hơi đói rồi!
"Có thức ăn không? Ta thật đói!" Dù sao đã làm tiểu thư, thì cứ tự nhiên sai người khác.
Tiểu Kinh nhìn chằm chằm nàng giống như gặp quỷ, "Tiểu.... Tiểu thư! Người nói đói bụng?" Nàng kích động đến nước mắt cũng rơi xuống.
Thủy Liên Y gật đầu một cái, sao nha đầu này luôn cả kinh sợ hãi. "Ngươi khóc gì? Sợ ta ăn chết ngươi?"
Tiểu Kinh lắc đầu, "Ta vui vẻ! Tiểu thư rốt cuộc chịu ăn cơm, không tuyệt thực nữa rồi!"
Ngạc nhiên. Tuyệt thực? Đó cũng không phải là tác phong của nàng! "Thân thể tóc tai nhận từ cha mẹ, ta vạn vạn cũng không tự tìm ý kiến nông cạn đấy! Sao lại tuyệt thực! Cực kỳ.... Số lượng vừa phải giảm bớt ăn uống có thể giúp giảm cân!"
"Giảm cân?" Tiểu Kinh tò mò.
Chỉ sợ nàng không cho nàng ăn, Thủy Liên Y lập tức kêu to "Không ăn no cơm nào có hơi sức giảm cân! Đi lấy đồ ăn cho ta! Nhanh đi!"
Tay trái một con gà! Tay phải một con vịt! Hắc! Thật là hưởng thụ! Những món này ăn ngon muốn chết! Thủy Liên Y ăn như hổ đói giải quyết sách sẽ thức ăn Tiểu Kinh mang đến.
Tiểu Kinh nhìn nàng thật giống như thấy quỷ.
"Ngươi ăn không?" Nhìn nét mặt của nàng, Thủy Liên Y có chút hối hận không chừa chút gì cho nàng. Nhìn cái đùi gà nàng gặm đến xương cũng trắng ở trong tay, nàng rất đau lòng.
Tiểu Kinh lắc đầu.
Ăn đầy bụng, nàng ợ lên no nê, ngửa mặt ngã xuống trên giường.
Thấy tư thế thiếu lễ độ của nàng, Tiểu Kinh bắt nàng. "Tiểu thư, sao người giống như thay đổi thành người khác? Người từng nói, ra nước bùn mà không nhiễm. Vì sao thất lễ như thế?"
Thủy Liên Y ngạc nhiên, tư thế của nàng có gì thất lễ?
Tiểu Kinh tiếp tục giải thích từ từ "Tiểu thư, Tiểu Kinh đi từ Ngao quốc đến Sở quốc với tiểu thư, lại theo tiểu thư đến Túy Phượng viện. Chỉ hy vọng bảo vệ tiểu thư an toàn, để ngày nào đó tiểu thư lấy được thương tiếc của Vương gia lần nữa. Tiểu thư! Người ngàn vạn lần không được buông tha!"
Cái gì cùng cái gì à? Thủy Liên Y bị nàng nói đâu đâu làm đầu choáng váng.
"Tiểu thư!" Nhìn biểu tình không rõ chân tướng của nàng, Tiểu Kinh gấp đến độ tựa như con khỉ gọi tới gọi lui.
Mẹ a! Nàng còn hơn mẹ của mình! Thủy Liên Y cảm thấy không tỉnh ngủ sẽ bị Tiểu Kinh nói tới chết.
"Hương di!" Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng líu ríu của nữ nhân. "Nàng thật nhảy vào ao hoa sen! Ngài quá khoan dung với nàng, bây giờ nàng căn bản không để ngài ở trong mắt!"
Tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra mạnh mẽ, mặt Tiểu Kinh khẩn trương chắn trước mặt của Thủy Liên Y, Thủy Liên Y từ sau lưng Tiểu Kinh thấy ba nữ nhân đi tới.
Dẫn đầu là một lão bà ăn mặc xinh đẹp, thấy nàng, Thủy Liên Y không khỏi nghĩ đến "Bi kịch lớn nhất cuộc sống chính là mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng rơi đỉnh!" Nữ nhân này lúc còn trẻ xinh đẹp cỡ nào a! Nhưng quá đáng tiếc chính là bảo dưỡng khá hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng vẫn có nếp nhăn.
Hai nữ nhân đi theo phía sau nàng, vừa nhìn chính là mới từ trong đống bột mì bò ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, đôi môi máu đỏ, thật giống như kỹ nghệ Nhật Bản. Họ mặt căm hận nhìn nàng.
"Hương di người xem! Nàng chọc sóng to gió lớn xong lúc này vẫn như không có chuyện gì xảy ra ở chỗ này hưởng thụ!" Nhìn xương gà đầy đất, một nữ nhân mặc quần áo màu vàng hận hận.
"Đúng a! Hương di, nàng chọc giận Tam vương gia, nếu ngài che chở nàng nữa, bị Vương gia trách tội thì làm sao?" Một nữ nhân khác mặc áo lam thêm vào.
Nữ nhân được gọi là Hương di mắt lạnh nhìn Thủy Liên Y, Thủy Liên Y bỏ qua lạnh như băng trong mắt nàng, ba người này làm cái gì?
"Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi!" Hương di nhìn chằm chằm nàng. "Đừng tưởng rằng ngươi là Quận chúa từ Ngao quốc tới sẽ được chăm sóc, ngươi bây giờ chẳng qua là khí phu của Sở vương gia mà thôi!"
Cái gì? Khí phi? trong đầu Thủy Liên Y hỗn loạn.
Nàng lạnh lùng quát "Ngươi không được Vương gia ân sủng, còn bỏ rơi ngươi đến Túy Phượng viện chúng ta cho nam nhân khác chà đạp. Ta nể tình ngươi là người trong sạch xuất thân khí chất xuất chúng, cho ngươi hưởng thụ đãi ngộ không giống cô nương khác. Hôm nay bảo ngươi phục vụ Tam vương gia, ngươi lại chạy đến ao hoa sen tìm chết? Hừ!"
Nàng đưa ra ngón tay có móng tay nhuộm đỏ thẫm giận đến run run rẩy rẩy chỉ vào Thủy Liên Y "Ngươi nghe kỹ cho ta! Lập tức đi qua nói xin lỗi với Tam vương! Về sau đừng làm gì không hay, nếu không sẽ bỏ ngươi đến phòng thứ tám!" Nói xong sập cửa bỏ đi.