Họa Kiếp Hồng Nhan

Chương 11



Ánh mắt Cơ Hy gắt gao khóa trên bóng dáng sau lưng Sở Khinh Nguyệt, sắc mặt u tối. Vào một ngày mùa đông năm ngoái, ở cánh rừng phụ cận Lâm Uyên, thân vệ của nàng báo lại sơn trại thổ phỉ trên đó mùi máu nồng đậm.

Sơn trại Lạc Nhai địa thế cực kì hiểm, không thể nói dễ thủ khó công vì ngay cả tổng đàn chính còn không tìm ra nổi! Lâm Uyên lại đầy rẫy dẫ thú hung mãnh, gần như không có người ở. Thổ phỉ ở Lạc Nhai có dũng có mưu, thậm chí nàng nghi ngờ nơi đó có liên quan đến đám tàn quân của Hoàng triều Đại Dạ trước kia.

Đối với người bình thường mà nói, Lâm Uyên coi như vùng đất chết, cho dù muốn thông thương từ Thương quốc sang Bích quốc thì đây là con đường ngắn nhất, cũng không mấy người nguyện ý đi qua.

Nhưng Cơ Hy nàng đã để mắt đến vùng đất đó từ lâu. Lâm Uyên là một cánh rừng lớn bạt ngàn, che giấu nhân thủ thực sự rất tốt. Bên rìa có một con sông lớn, nguồn nước không cần lo lắng, thậm chí có thể tự cấp tự túc ngay trong rừng. Đặc biệt nhất là địa thế và dã thú nơi này, tuyệt đối cực kì hoàn hảo để luyện binh!

Bất đắc dĩ Lạc Nhai sơn trại cố thủ ở đó, nàng cho người sống bên rìa Lâm Uyên hai năm, mà cũng chỉ có thể đi vào sâu được chừng một dặm bên ngoài, chỉ cần hơi bước vào trong một chút, đã cảm thấy được vài đạo ánh mắt đặt lên trên người. Triều đình coi như ngó lơ nơi này, có thể làm gì? 

Không lẽ đốt cả một cánh rừng rộng lớn vô cùng như thế?

Thế như năm ngoái người lính già cố thủ ở đó bí mật báo cho nàng biết, Lạc Nhai có lẽ bị toàn diệt rồi. Toàn diệt vô thanh vô tức, Lâm Uyên giống như đổi chủ chỉ trong vòng một ngày một đêm.

Chuyện này đã làm nàng khốn đốn suốt từ năm ngoái đến giờ. Nếu như vẫn là đám thổ phỉ đó, cho dù chúng thực sự là tàn quân của Đại Dạ, thì nàng cũng chấp nhận được. Ít nhất cũng biết kẻ trong tối đó là ai.

Nhưng chủ nhân mới của Lâm Uyên này, không một chút tin tức lọt ra ngoài.

Nàng cũng từng dò xét thử nhị vương tử Cơ Mặc Lưu và tam vương nữ Cơ Hàm Yên, thế nhưng cả hai cũng đều không hề biết chút tiếng gió.

Thế nhưng hôm nay nàng nhìn thấy đội quân này. Cho dù chỉ có mười mấy người, đã là lực lượng cường hãn như thế. Gần hai trăm thích khách đối với họ như chẳng bõ xuống tay.

Trực giác mách bảo nàng, chỉ có tồn tại như thế này, mới đủ để làm chủ nhân mới của Lâm Uyên. Lực lượng cường hãn thế này, rốt cuộc là do ai đào tạo ra được? Minh Thiên quân chúa có vai trò thế nào trong ván cờ này? Có lẽ nàng đã biết, chỉ là cố gắng lừa mình dối người mà thôi. 

Cơ Úc Khanh bên môi tràn ra nụ cười lạnh nhìn đám con trai con gái sắc mặt trắng bệch. Cả một đám đều nhìn chằm chằm vào giang sơn như họa này, nhưng năng lực chẳng có bao nhiêu.

-     Thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.

Giọng nói hơi trầm trầm thu hút cực nhiều ánh nhìn dò xét, hồ nghi, kinh hoàng. Sở Yến đứng bên, khóe mắt liếc một vòng, thu hết vào trong lòng.

Hoàng thượng phất phất tay không để ý:

-     Không chậm, vừa đúng lúc. Người đâu, ban ngồi.

Ban ngồi ở đây không phải là chỗ ngồi trên điện nhỏ như mấy vị đại thần, mà là chỗ ngồi riêng trên ghế mềm, là ân điển đặc biệt không xuất hiện được mấy lần. Câu này lại để vài vị văn nhân hơi biến sắc.

Vừa mới trải qua kinh hoảng, lẽ ra hoàng thượng sẽ cho truyền thái y bắt mạch, dọn dẹp tàn cục, an ủi đôi câu rồi đưa người trở về, thế nhưng bây giờ lại ban ngồi cho vị quận chúa kia, rõ ràng ý nói họ còn chưa về được.

Đây là làm gì, lập uy?

Một cô quận chúa không biết từ đâu ra, lại thô dã lăn lộn với một đám binh lính ngu muội không hiểu lễ nghĩa, có cái gì xem?

Khinh Nguyệt ngồi trên ghế mềm, môi hơi cười, trên tay vẫn mân mê đóa hoa mai mỏng manh kia. Mấy lão già này, có gì nghĩ trong đầu là được, tưởng nói nhỏ là không ai nghe thấy chắc.

Cảm nhận được vài đạo tầm mắt vẫn gắt gao khóa chặt và mấy bóng dáng đứng thẳng tắp sau lưng, Khinh Nguyệt hơi nghiêng đầu:

-     A Yến, người thứ sáu từ trên xuống, bên phải và người đứng sau đám thái y là ai?

Kông có cách nào, ánh sáng không tốt lắm, nàng chỉ thấy mờ mờ, lại thêm không quen biết bọn họ.

Sở Yến mặt không đổi sắc liếc qua, nhỏ giọng:

-     Người thứ sáu là Cơ Hy quân chúa, sau lưng thái y là Mẫn thị A Linh. Mẫn thị này khi nãy biểu hiện cũng rất được, có điều kĩ xảo hoa lệ ít thực dụng, tốn sức mà thành quả không cao. Có điều nô tỳ thấy như vậy cũng tạm được rồi.

Nếu bất cứ ai ở đây nghe được mấy lời này, chắc chỉ còn cách ôm đầu. Thương quốc trọng văn khinh võ, khinh đến cùng cực, đến khi hoàng thượng lên ngôi là dùng thanh đao mở một đường máu, chuyện này mới đỡ hơn, một tiểu thư thế gia múa đao lộng thương ra được hình dạng cũng đã rất tốt. 

Huống chi Mẫn thị A Linh này còn có uy vọng rất cao trong cánh quân phía nam của Mẫn tướng, có khi còn cao hơn cả Mẫn tứ Mẫn Duyệt.

Khinh Nguyệt trong lòng hơi động, hôm nay náo động thế này, tuyệt không giống phong cách của nàng. Đời trước đứng trong hàng ngũ gian thương, nàng học được cách điệu thấp, đến kiếp này vẫn không thích quá ồn ào. Chuyện hôm nay chẳng qua là vừa vặn lợi dụng ám sát để công bố dần dần thế lực bản thân, lấy thân phận mới này làm bàn đạp cho kế hoạch phía sau.

Có lẽ cũng ghi thù với vài người, gây nghi kỵ với vài người, cũng gợi hứng thú của vài kẻ thích quyền lực.

Thị vệ trong cung bị lép vế trước mười sáu thân vệ của Khinh Nguyệt, trong lòng có chút không vui, lúc đi dọn dẹp tàn cuộc xuống tay cũng khá hung ác, kéo cổ vài kẻ còn sống đến ném trước điện, đồng thời nhanh tay vặn xương hàm, lôi cả thuốc độc trong kẽ răng chúng ra. Quả nhiên có thuộc độc, vậy đây là tử sĩ.

Hoàng đế trầm ngâm không nói gì, không khí hơi ngưng trọng. Chợt tiếng cười thanh duyệt nhẹ nhàng vang lên, Khinh Nguyệt hơi hất đầu về phía sau, Sở Yến hiểu ý lôi từ trong lòng ra một phong thư, một cái mũi tên nhỏ xíu bằng bạc, nhìn có điểm giống ngân châm.

-     Hoàng thượng xem qua.

Hoàng hậu khuôn mặt vốn vẫn tái nhợt ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm đồ vật trên khay, thở dồn dập. Không chỉ hoàng hậu, có vài vị phụ lão đại thần cũng biến sắc, không thể ngờ được còn không ần tra hỏi, chứng cứ cũng đã đầy đủ.

Chuyện hôm nay, có lẽ mẫu tộc hoàng hậu không thoát được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.