Buổi sáng, Vương Hiên tỉnh dậy, mày kiếm cau chặt. Đầu hắn đau nhức như muốn nứt hẳn ra. Mở mắt, vẫn là trong phòng nhỏ trên hoa thuyền. Hắn thở dài ngồi dậy xoa thái dương đau nhức, đây là hậu quả của việc uống nhiều quá. Bình thường thì mỗi lần hội hoa luận tài, trà rượu không thiếu, nhưng đây là lần đầu hắn uống nhiều đến thế, huống chi là rượu nặng như vậy.
Không nhớ mình làm thế nào để trở về, Vương Hiên kéo người dịch ra khoang thuyền. Gió nhè nhẹ đìu hiu thổi, mặt nước tĩnh lặng nên thơ, khác hẳn với vẻ nhộn nhịp tối qua.
Trong không khí còn vương mùi thanh tân của mùi xuân và sức sống, hai bên có những con thuyền lớn nhỏ không đồng đều cũng đang trôi lửng lơ. Hắn hơi hốt hoảng, lại nhớ đến nụ cười mặn nồng của thanh y nữ tử yểu điệu lại không mất anh khí, nhớ đến nụ cười thản nhiên đạm như nước của nam tử trường bào thâm sắc, dường như đều là mộng.
Phải rồi, nếu không phải đầu còn đang ong ong, chắc chắn hắn sẽ nghĩ đêm qua đều là một giấc mơ hoang đường.
Tiểu nô tài A Thuật khẽ khàng bưng chậu nước ấm, hơi hắng giọng đánh thức chủ tử. Không có cách nào, trên thuyền dù sao cũng không phải đất liền, phòng ốc không có cửa mà chỉ ngăn với khoang trước bằng bức bình phong lớn.
- Vào đi.
A Thuật nhẹ chân bước vào. Là nô tài bên Vương Hiên lâu năm, hắn biết chủ tử mình không thích quá ồn ào.
- Công tử, người rửa mặt trước, nô tài sẽ bưng cháo lên ngay.
- A Thuật, hôm qua ta về thế nào?
A Thuật nhớ tới ngày hôm qua, chủ tử nhà mình say trái say phải, cười ngây ngô túm chặt lấy áo choàng của vị kia mà rùng mình. Thật đúng là lần đầu công tử luống cuống như vậy.
- Dạ. Công tử người say không về được, vị kia sai Sở Hàn đại ca đưa người về thuyền.
Nhắc tới Sở Hàn, ánh mắt A Thuật dường như hiện chút ánh sáng. Vương Hiên buồn cười nhìn tiểu nô láu lỉnh:
- Sao nào, vị Sở Hàn kia làm gì ngươi rồi? Mở miệng liền gọi đại ca.
Hắn hơi ngượng ngùng gãi đầu cười hắc hắc:
- Cũng không phải. Sở đại ca rất lợi hại, hai tay kẹp cả công tử và nô tài mà vẫn bay qua bay lại được, đưa chúng ta về.
- Bay qua bay lại?
Vương Hiên cau mày. Hắn là văn nhân nhưng cũng biết sơ sơ. Sở Hàn kia là hộ vệ bên người Nguyệt Duy công tử, có lẽ là mới thu về trong hai năm này thôi.
Đêm qua hắn tuy vui vầy tri kỷ, nhưng cũng kịp đánh giá qua đội ngũ của Duy lang.
Nam nhân kia một mực đứng phía sau chủ tử, kiếm chẳng rời thân. Ánh mắt lợi hại sâu như đầm nước lộ ra sắc bén. Lại thêm bản lĩnh lớn như vậy, tuyệt không phải vật trong ao, cho dù là nhất đẳng thị vệ của vài vị vương tử cũng không bằng.
Người như thế lại là một hộ vệ. Cho dù vị kia có là công tử kinh diễm bốn phương, nhưng bề ngoài là người không màng thế sự.
Thực là không màng thế sự ư?
Hắn không thích võ phu, không thích quân đội, không thích quyền lợi, càng không thích máu tanh. Nhưng thân bất do kỷ, biên cương không ngừng truyền đến tin tức lớn nhỏ, cho dù muốn giả điếc cũng không thể.
Phụ thân là bàng chi, không phải dòng chính, nhưng năng lực rất được thừa nhận. Hắn từ nhỏ vật lộn giữa đám đệ tử gia tộc, đạt được ngày hôm nay không phải nói chơi. Cho dù quả thực không muốn quan tâm, nhưng từng động thái của bên trên đều ảnh hưởng lớn đến sĩ tộc.
Vương Hiên thở dài, ánh mắt sâu xa. Nguyệt Duy công tử, trước nay vẫn là truyền kỳ, không phải chỉ bởi văn võ song toàn, hắn còn có tâm trí bất phàm. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, đạm nhạt mà vẫn để cho người ta kính sợ.
Người như thế, sinh ra để thống lĩnh.
Lần này vô tình gặp gỡ, không biết là phúc hay họa, chí ít cũng sâu sắc làm hắn hiểu, kinh biến, sắp tới rồi.
Lại nói đến Khinh Nguyệt, đêm qua vô tình biết được thế cục trong kinh, không biết nghĩ gì, liền cho thuyền khởi hành cấp tốc. Lúc này đã sớm cách xa Vương Hiên một khoảng lớn.
Đứng ở mũi thuyền trên lầu hai, nàng đưa mắt ra xa. Đôi mắt nhìn được lờ mờ giống như có sương che phủ.
Sở gia đánh cuộc vào nhị đường tỷ, hay nói cách khác, là cược cho nhị vương tử. Cơ Mặc Lưu làm người khôn khéo tâm cơ, không ngờ lấy được Sở Khinh Vũ rồi, còn có cách làm Cơ Hy xoay vòng quanh. Phủ Viễn hầu là thân vương được phong từ thời lập quốc, vẫn đời đời truyền xuống. Không phải hoàng thân, mà còn có thực quyền hơn cả hoàng thân.
Tư Đồ Họa buông dù, với tay lau đi mưa xuân lất phất:
- Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?
Khinh Nguyệt tiếp được cây dù, giấy quét dầu không thấm nước, đưa tay che cho cả hai người:
- Không có, sao không tranh thủ nghỉ ngơi thêm chút nữa.
- Đã giờ nào rồi, ngươi lại thức trắng đêm. Đến, ăn sáng thôi.
Bên trong khoang thuyền mùi thơm tỏa ra bốn phía. Khinh Nguyệt cười:
- Mì tay kéo? Hôm nay Sở Phong vào bếp à. Ta lại có lộc ăn.
Sở Yến từ đằng sau đi tới, than thở:
- Người chỉ thích ăn. Mau vào trong ăn sáng kẻo nguội.
Khoang thuyền ấm áp, tiếng cười của Nhạc Duẫn lanh lảnh trong veo. thấy nàng đi vào, thằng bé ngẩng lên cười híp mắt:
- Mẫu, à, phụ thân, mau ăn sáng.
Từ lúc lên đường, nàng đã đổi nam trang, cũng dặn A Nhạc đổi cách gọi. Thực ra nữ hay nam không quá quan trọng, thời đại này không giống phong kiến phương Đông nam vi thượng nữ vi hạ, chẳng qua bản thân nàng cần thêm một cái thân phận để dễ hành động mà thôi.
Nàng đạm cười, khóe môi cong lên:
- Ừ, A Nhạc ăn đi.
Sở Phong múc ra một tô mì đưa cho nàng, lại rưới thêm ít nước tương. Sở Hàn đã lại đi làm việc, nhiều người như thế vào kinh thành, một mình Quân Tĩnh lo không xuể.
- Sở Phong, dự tính tốc độ này chừng nào chúng ta sẽ vào đến kinh thành?
Sở Phong do dự, suy nghĩ trái phải, cưới cùng không chắc chắc lắm:
- Hẳn là...năm sáu ngày? Trên thuyền có khá nhiều đồ, hơn nữa chúng ta sẽ mất một ngày để thông quan và sắp xếp nhân thủ.
Nàng hơi híp mắt, năm sáu ngày không ngắn cũng không dài, đủ để làm một số chuyện. Lót đường trước khi trở về, chừng đó thời gian vừa đủ.
Cơ Hy, Cơ Hy. Nữ nhân này tâm cơ sâu không thấy đáy, cũng là một bậc nữ trung hào kiệt. Không biết ván này nàng ta sẽ cược vào đâu? Viễn hầu phủ to lớn như vậy, ít người biết, thực quyền không nằm trong tay hầu gia, càng không ngờ được, chủ tử chân chính lại là... Cơ Hy.