Hoa Kiều

Chương 20: C20: Chương 20



Mắt tiểu cung nữ vẫn còn ầng ậc nước. Nàng ấy không dám chần chừ mà truyền đạt lại nguyên văn từng câu của Thư Quân cho Lưu Khuê nghe.

Lưu Khuê nói thầm trong lòng một câu hỏng bét rồi, Thái Thượng Hoàng và Thái Hoàng Thái hậu ở bên kia vẫn đang chờ gặp cô nương nhà người ta, thế mà bây giờ người ta lại chạy mất rồi.

Lưu Khuê vừa sốt ruột vừa tức giận, luống cuống vỗ tay mấy cái nhưng lại không tìm được cách cứu vãn. Thôi, cứ để Hoàng đế tự quyết định đi. Nhớ lại những lời Thư Quân vừa nói, ông ấy lại quay sang dặn tiểu cung nữ.

"Ngươi không được để lộ câu cuối cô nương nói ra ngoài đấy nhé, để tránh việc rước họa vào cho Thư cô nương."

Tiểu cung nữ cũng là người biết điều nên gật đầu liên tục.

Lưu Khuê liếc nhìn quyển sách trong tay nàng ấy rồi lắc đầu thở dài một hồi lâu, cuối cùng nhận lấy sách và nhíu mày sải bước đi vào điện Phụng Thiên.

Trong Ngự Thư phòng, Bùi Việt đã thay một bộ long bào màu vàng khác ngồi ngay ngắn sau án thư, trong tay là một chuỗi hạt bồ đề. Hắn chờ lâu quá thành ra lòng dạ không yên, ngước mắt nhìn về phía chân trời mới hay mặt trời đã đứng bóng nhưng đột nhiên trời lại phủ đầy mây đen.

Thời tiết thay đổi rồi.

Hắn đã từng tiện tay phi ngựa chinh chiến sa trường, cũng từng thẳng thắn quát tháo triều đình nhưng từ trước đến nay chưa từng có cảm giác không nỡ như lúc này.

Thế gian này thứ dễ bắt chẹt người ta nhất chính là lòng người mà khó khống chế nhất cũng là lòng người.

Sau khi biết được thân phận của hắn, cô nương kia có còn bằng lòng nữa không?

Tính toán thời gian thì hẳn là bây giờ nàng phải đến đây rồi nhỉ? Bùi Việt bèn vẫy tay ra hiệu cho cung nhân bày đồ ăn lên.


Chừng mười cung nhân nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người đều có một đĩa thức ăn hoặc bát sứ rất tinh xảo. Bọn họ trật tự nghiêm túc bày đồ lên bàn, có điều Hoàng đế còn chưa bắt đầu ăn nên các món ăn đều được đậy kín nắp. Nhìn qua có chừng hơn mười món chính đa dạng và bảy tám món phụ, sơn hào hải vị, nem công chả phượng, đủ loại vị khác nhau.

Nhìn một bàn toàn món ngon quý hiếm này, trong lòng Bùi Việt hơi yên tâm hơn một chút. Tiểu nha đầu kia thích ăn nhất, vừa nghe có đồ ăn ngon là chạy tới còn nhanh hơn ai hết.

Chẳng qua môi hắn còn chưa kịp cong lên cười đã thấy một bóng dáng quen thuộc cúi đầu đi qua tấm bình phong vào đây.

Là Lưu Khuê.

Tầm mắt Bùi Việt liếc ra phía sau lưng ông ấy nhưng không thấy bóng dáng Thư Quân đâu.

Lòng hắn chợt trở nên nặng nề, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng:

"Nàng ấy đâu rồi?"

Lưu Khuê mồ hôi lạnh nhễ nhại tiến lên dâng quyển sách cho hắn rồi lập tức quỳ xuống tạ tội:

"Bệ hạ, nô tài làm việc không đến nơi đến chốn, không thể mời Thư cô nương đến đây được."

Ngón tay Bùi Việt hơi run lên nhưng giọng nói lại bình tĩnh dị thường: "Lý do?"

Lưu Khuê nhớ tới mấy câu nói dở khóc dở cười kia rồi nhắm mắt đáp:

"Bệ hạ, hoá ra Thư cô nương vẫn luôn có ý định tìm người ở rể. Cô nương hiểu nhầm ngài rồi!"


Trán Bùi Việt giật giật, lập tức chống tay xuống bàn đứng dậy: "Nàng muốn tìm người ở rể ư?"

Lúc này hắn mới hiểu lời nàng nói tối qua là có ý gì.

Bùi Việt ngơ ngác trước thông tin mình vừa nhận được, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi.

Sở dĩ nàng bằng lòng qua lại với hắn, chấp nhận nhẫn nhịn nghe lời hắn đi học cũng là vì muốn tuyển hắn đến nhà ở rể ư?

Bùi Việt không thể nói rõ được cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, cứ kiểu nghẹn ứ ngay họng nuốt không được mà phun ra cũng chẳng xong, thậm chí hắn còn thấy tức cười nữa.

Trách nàng không biết điều ư? Nhưng nàng không hề biết thân phận của hắn nên có thể tha thứ được.

Nghĩ đến việc nàng muốn từ biệt ngay lúc này, một ngọn lửa không tên chợt bốc lên trong ngực Bùi Việt. Hắn tốn rất nhiều công sức mới dụ dỗ được nàng vào đây, sao có thể dễ dàng thả nàng đi được? Bùi Việt chống tay xuống bàn nhìn chằm chằm quyển sách kia bằng ánh mắt u ám: "Sau đó thì sao? Sau đó nàng nói gì?"

Lưu Khuê cười khổ đáp: "Nô tài nói với cô nương là ngài không thể tới ở rể được, thế là mặt mày cô nương thay đổi ngay. Sau đó cô nương mượn cớ đi sửa sang quần áo lừa nô tài đi, còn mình thì đưa đồ cho cung nữ rồi xuất cung."

Bùi Việt bóp ấn đường: "Nàng không chịu gả cho trẫm thật à?"

Nhớ tới lời cuối cùng Thư Quân nói, đầu Lưu Khuê lại cúi thấp hơn nữa: "Thư cô nương nói... Cô nương muốn tam mai lục sính, cưới hỏi đàng hoàng."

Hai tay Bùi Việt rũ xuống.


Lưu Khuê nhìn thẳng vào mắt hắn, rất sợ hắn tức giận nên lại lật đật bổ sung thêm: "Bệ hạ, cô nương không biết thân phận của ngài nên nói chuyện không biết nặng nhẹ. Ngài đừng so đo với cô nương. Nếu bệ hạ thật lòng muốn nạp cô nương vào cung thì cũng chỉ là chuyện đóng dấu thánh chỉ thôi mà. Lão nô nghĩ hay là người tới Thư phủ một chuyến đi?"

Vẻ mặt Bùi Việt thâm sâu khó lường. Hắn chậm rãi ngồi xuống, im lặng nhắm mắt không nói gì.

Lần trước ở lầu Trích Tinh đúng là hắn không để tâm lắm, còn bây giờ đã nuôi lâu vậy rồi khiến trong lòng hắn không dễ chịu chút nào.

Mùi thức ăn thơm nức bốc lên sau đó từ từ nguội đi theo bầu trời càng ngày càng tối sầm. Bùi Việt đỡ trán, lòng dạ đau đớn như lăn trong chảo dầu. Cơn đau nhức nhối kia cứ đụng chạm khắp nơi trong lồng ngực khiến hắn vô cùng khó chịu. May mà trước nay hắn luôn là người biết kiềm chế nên sau một hồi im lặng, vẻ mặt hắn đã coi như bình tĩnh trở lại, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên bìa sách đã hơi loang lổ. Hắn cất giọng xa xôi:

"Không cần."

Hắn không làm được việc ép buộc một nữ tử phải ở bên mình.

Đây là ranh giới cuối cùng của Bùi Việt.

Hắn ngồi một mình trên bàn bát tiên rộng lớn dùng bữa, nhai sơn hào hải vị mà như nhai sáp.

Lưu Khuê đứng bên cạnh thấy Hoàng đế im lặng hồi lâu thì cảm thấy không yên lòng:

"Bệ hạ, Thái Hoàng Thái hậu còn đang chờ đấy."

Nghe vậy, Bùi Việt nhắm mắt lại, lần này hắn tức thật.

Tiểu cô nương trông thì có vẻ nhu mì mềm mại nhưng đã quyết định rồi thì lại không do dự chút nào.

Bùi Việt ổn định lại tâm trạng rồi đứng dậy đi tới cung Từ Ninh. Tất nhiên hắn không định nói thật mọi chuyện cho Thái Hoàng Thái hậu, chỉ nói nhà cô nương kia xảy ra chuyện nên nàng vội xuất cung thôi. Thái Hoàng Thái hậu nghĩ thầm trong đầu rằng sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau nên không vội vàng nữa, tạm thời gác chuyện này lại.

Chẳng qua lão nhân gia lại tiện thể nhắc đến chuyện nạp phi. Lần này thời gian Bùi Việt im lặng lại dài hơn hôm qua. Đam Mỹ Hay


Sau đó Thái Thượng Hoàng để lộ ý kiến của mình, lấy Thị lang Lễ bộ cầm đầu đề nghị các nhà đưa quý nữ vào cung, ai sinh được trưởng nam trưởng thì lập hậu. Đề nghị này vừa đưa ra đã nhận được nhiều phản hồi. Mặc dù trong lòng Lý Triệt không ưng nhưng nghĩ đến việc tuổi tác tôn nữ nhà mình đã không còn nhỏ nữa, lại trì hoãn thêm không biết sẽ như thế nào nên cũng nghiến răng đồng ý.

Trung thư tỉnh dẫn đầu dâng sổ con mời Hoàng đế nạp phi, sáng hôm sau đưa tới Ngự Thư phòng.

Chuyện này là do Thái Hoàng Thái hậu và Thái Thượng Hoàng bày mưu đặt kế. Ti Lễ Giám và Trung thư tỉnh lại ăn ý với nhau nên cực kỳ chắc chắn, như ván đã đóng thành thuyền.

Nhưng Bùi Việt lại nhìn chằm chằm tấu chương kia hồi lâu sau đó chẳng hiểu cơn tức từ đâu dâng trào trong lòng. Cũng không biết là đang giận cá chém thớt vì chuyện Thư Quân hay là do nguyên nhân gì khác mà sau khi đọc xong, hắn lập tức xé nát tấu chương kia.

*

Thư Quân trở lại Thư gia thì ốm một trận nhẹ. Nàng đợi hai ngày mà bên phía Bùi Việt không có bất cứ động tĩnh gì. Thư Quân hiểu ra e rằng Bùi Việt không có ý định thú nàng rồi.

Mấy ngày đầu thì hơi đau khổ nhưng nàng lại thay đổi suy nghĩ, cũng không thể thật sự bỏ phụ mẫu ở nhà mà gả đi được. Bùi Việt cũng tốt đấy nhưng có quan trọng hơn phụ mẫu không? Thư Quân lắc đầu, dùng lý do này để thuyết phục bản thân không đau lòng nữa.

Sau mấy ngày ở nhà, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chẳng lẽ Bùi Việt đã có thê rồi nhưng thấy nàng có tí nhan sắc nên muốn nạp nàng làm thiếp? Dù sao thì tuổi tác hắn cũng đâu còn nhỏ? Nàng nên nghĩ đến điều này sớm hơn mới phải. Ý thức được vậy, Thư Quân hoàn toàn trở lại bình thường.

Nửa tháng sau, Thư Quân vẫn không chờ được Bùi Việt đến cửa cầu hôn nhưng lại chờ được Hoài Dương Vương làm mai. Hoài Dương Vương muốn hỏi cưới nàng cho chất nhi của mình là Bùi Ngạn Sinh. Thư phụ không muốn kết thân với Hoàng gia nên tiện thể lấy lý do muốn tìm người ở rể để từ chối. Hoài Dương Vương chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Đã buông lời muốn tìm người ở rể thì không thể qua loa có lệ được. Tô thị và Thư Lan Phong thật sự tìm cho Thư Quân hai mối.

Người đầu tiên là học trò của Thư Lan Phong, xuất thân nhà nghèo, trong nhà có bốn huynh đệ, hắn ta đứng thứ ba. Phụ mẫu hắn ta bằng lòng cho hắn tới Thư gia ở rể. Bản thân nam nhân này cũng không tệ, đoan chính lỗi lạc, việc học cũng coi như trên trung bình, chỉ có điều phụ mẫu hắn ta đòi hỏi nhiều, muốn Thư gia đưa một khoản sính lễ không hề nhỏ.

Tiền thôi mà, Thư gia không thiếu, có điều mặt mũi bà mẫu quá tham lam, sau này thành hôn rồi không biết còn ồn ào ra bao nhiêu chuyện nữa. Nếu ngày nào cũng nói ra nói vào, hết đòi cái này đến muốn cái kia thì nhà bọn họ không phải tìm con rể nữa mà là tìm Phật tổ đến nhà mới đúng. Thư Quân lắc đầu từ chối mối này.

Có vết xe đổ rồi nên lần sau Thư Lan Phong để ý sàng lọc gia thế đối phương hơn, cuối cùng cũng gặp được một cặp phụ huynh sáng suốt. Đó cũng là nhà quan chức, gia thế không kém gì Thư gia. Lão thái thái bên kia tuyên bố không cần sính lễ, chỉ cần tặng cho người thân bằng hữu chút quà là được. Thư Quân nghĩ thầm trong đầu rằng chuyện tốt như vậy mình làm gì đến lượt. Đúng như nàng đoán, sau khi nghe ngóng Thư gia mới biết hoá ra hồi bé nam nhân kia sốt cao một lần nên đầu óc chậm chạp không được như người bình thường.

Từ đó Thư Quân nản chí dừng việc tìm người ở rể lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.