Hoa Kiều

Chương 37: C37: Chương 37



Thư Quân ngơ ngác quay về cung Lưu An với tấm lệnh bài trên tay. Thược Dược thay nàng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị quay về Tây uyển, nào ngờ Vương Ấu Quân cứ nhất quyết cản lại. Nàng ấy sai Xuân Hoa đi tìm huynh trưởng của mình và mời hắn đi cùng Thư Lan Phong để nói giúp. Thư Lan Phong là người dễ mềm lòng, lại thêm được tiểu Vương gia cứ cam đoan rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nên mới đồng ý.

Cung Lưu An là nơi để hưởng thụ, chưa nới tới suối thuốc độc nhất vô nhị trên thế gian thì giường, đệm, bộ ấm trà, bình phong đều là những vật báu quý giá. Hai cô nương ngâm mình trong chiếc hồ nước nóng mù mịt làn sương trong cung, hưởng thụ khoảng thời gian tự do thoải mái.

Vương Ấu Quân mệt lử sau chuyến đi săn bắn trong rừng. Tuy thu hoạch được rất nhiều song cả người mệt lả, lúc này được ngâm mình trong nước nóng, gân cốt toàn thân đều được thư giãn.

Đây là lần đầu tiên Thư Quân cưỡi ngựa, hai đùi trong của nàng đều đỏ rực lên. May mà không quá nghiêm trọng nên không ảnh hưởng tới việc ngâm mình. Đôi mắt hạnh của nàng hơi nhắm lại, hơn nửa người đều chìm vào trong nước, chỉ còn lại đôi vai trần lộ ra bên ngoài. Cơ thể mỹ miều như ngọc, làn da trắng như tuyết bị làn hơi ẩm hun thành một lớp màu đỏ hồng nhẹ nhàng. Đường cong thướt tha trượt xuống xương quai xanh mỏng manh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nơi trắng nõn mềm mại lại có lồi có lõm, quả là khiến người khác phải hâm mộ.

Vương Ấu Quân nằm ngoài trước mặt Thư Quân rồi chống cằm nhìn nàng.

“Xem ra hôm nay bệ hạ đại triển thần uy nên mới khiến muội mất hồn mất vía.”

Mặt Thư Quân đỏ bừng nhưng không hề phản bác.

Vương Ấu Quân lại càng thêm tò mò hơn, nàng ấy lắc lắc cánh tay của nàng: “Mau nói cho tỷ nghe đi, bệ hạ nói gì với muội thế?”

Thư Quân không còn cách nào đành phải thuật lại đoạn hội thoại của hai người cho nàng ấy.

Vương Ấu Quân nghe xong thì kích động đập vỗ mạnh vào nước: “Quân à, bệ hạ công kích mạnh mẽ mà phòng thủ cũng kín kẽ không chút lỗ hổng như thế thì sao muội có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài ấy đây?”

Thư Quân cũng rất bực bội: “Tỷ nói bệ hạ không giống một thanh niên bồng bột mà đúng không, sao nhiều năm vậy rồi mà chưa từng có thê thiếp gì nhỉ?”

Vương Ấu Quân cũng rất bùi ngùi, thở dài đáp: “Việc này nói ra thì dài lắm.”


Thư Quân tỏ ra rất chăm chú lắng nghe.

Vương Ấu Quân và nàng cùng nằm xuống cạnh nhau: “Trước đây lúc ngoại tổ phụ lên ngôi thì thế gia vọng tộc ở Giang Nam không chịu quy thuận. Mà gia tộc đứng đầu chính là Tiêu gia, hậu duệ của Tiêu Tề Hoàng thất. Tiêu gia có một Đại tiểu thư là con của chính thất, dáng dấp xinh đẹp mỹ miều nên quần thần đã đề nghị ngoại tổ phụ lấy bà ấy làm Hoàng hậu. Tiêu gia đưa Hoàng hậu nương nương vào cung, từ đây đã khiến thế gia vọng tộc Giang Nam quy thuận, thiên hạ thái bình.”

“Tiếc rằng nương nương không hề yêu thương ngoại tổ phụ. Bà ấy là một nữ tử có chí lớn, vốn dĩ gả cho ngoại tổ phụ là vì muôn dân trăm họ mà thôi. Sau khi sinh ra Thánh thượng bây giờ, bà ấy không đồng ý gần gũi với ngoại tổ phụ nữa.”

“Lúc Thánh thượng ba tuổi thì nương nương qua đời. Trước khi lâm chung, bà ấy có viết một bài thơ tên là [Ngắm Giang Nam].”

Thư Quân nghe đến đây thì lòng bỗng nảy sinh cảm giác khâm phục vị Thái Thượng Hoàng hậu này: “Nương nương cũng là người có số khổ.”

“Cũng không phải.” Vương Ấu Quân nói tiếp: “Sau khi bệ hạ trưởng thành, biết được quá khứ của mẫu thân thì trong lòng nảy sinh vài phần oán trách Thái Thượng Hoàng. Có một năm, quan lại dâng chỉ lập phi, tổng cộng tuyển chọn được mười ba nữ tử. Khi đó bệ hạ còn trẻ tuổi, tính tình cũng nóng nảy nên trong lúc giận dữ đã ném hết những bức chân dung đó xuống đất và chỉ nói một câu duy nhất: “Cưới nhiều nữ tử vào cung như vậy để trẫm thưởng thức trò đấu đá của các nàng vì trẫm à? Có phí thời gian không?”

“Tỷ đoán, sở dĩ bệ hạ chần chờ không lập phi có lẽ vì muốn tìm một nữ tử tâm đầu ý hợp.”

“Thật ra, bệ hạ cũng có nỗi khổ riêng.”

Vương Ấu Quân nói xong rồi nhìn thẳng vào Thư Quân. Thư Quân lúng túng tránh tầm mắt của nàng ấy: “Tỷ nhìn muội làm gì?”

Vương Ấu Quân giơ tay rồi nâng hai gò má xinh tươi của nàng lên: “Tỷ đang nghĩ, hay là muội cố gắng hòa hợp bên bệ hạ đi, biết đâu lại thành công thì sao?”

Thư Quân giật mình, vội bác bỏ: “Tỷ dám nghĩ thật đấy. Bây giờ tuy bệ hạ dỗ dành muội nhưng thực chất chỉ muốn nạp muội làm phi tần thôi, đâu có muốn lấy muội.”

Vương Ấu Quân nói: “Tỷ hiểu mà. Ý của tỷ là, nếu bệ hạ đã để mắt tới muội, mà muội cũng không thoát được thì sao không nhân cơ hội này mà cố gắng. Bây giờ muội có thể coi là có cơ hội hơn những người khác nhiều. Bệ hạ có tài trí mưu lược kiệt xuất, sợ là không thích bên họ ngoại quá hùng mạnh đâu, cưới muội thì chẳng phải quá phù hợp rồi sao?”


Thư Quân vốn không nghĩ tới việc đó. Thứ nhất là triều thần chắc chắn sẽ không đồng ý, đến khi đó náo động ầm ĩ vang trời thì cuối cùng người tổn thương vẫn là nàng. Thứ hai, cho dù hiện tại Bùi Việt đồng ý lấy nàng đi chăng nữa thì nàng cũng không hứng thú cho lắm, dù sao vào cung cũng không phải thứ mà nàng muốn.

Cả đêm ấy Thư Quân trằn trọc không ngủ được. Trước giờ Bùi Việt nhất quyết không chịu buông tay, nếu cứ kéo dài mãi như này cũng không phải cách, chi bằng đi một bước rồi xem một bước thôi. Đọ sức với hắn cũng chỉ có kết quả là lãng phí thời gian sức lực, khiến hắn dần tìm được tình yêu mới và mất đi sự hứng thú với nàng.

Theo lời của Vương Ấu Quân: “Bây giờ muội không có cách nào tốt hơn phải không?”

Sau khi đã nghĩ thông suốt, trái tim cũng dỡ bỏ được một cục đá nặng nề, mãi quá nửa đêm nàng mới chợp mắt được.



Đêm đó Bùi Việt nghỉ cùng Thái Thượng Hoàng ở điện Càn Khôn. Việc nhỏ Thái Thượng Hoàng còn hồ đồ chứ việc lớn thì lại rất tinh thông, ông liếc mắt nhìn nhi tử rồi hỏi: “Chuyện của Thành Lâm là như thế nào?”

Bùi Việt rót một chén rượu nhỏ cho Thái Thượng Hoàng: “Nếu phụ thân đã đoán được, hà tất phải hỏi lại nữa.”

Sự nghi ngờ trong lòng Thái Thượng Hoàng đã được chính Bùi Việt xác nhận, sắc mặt ông lập tức trở nên tươi rói như trời xanh: “Đúng là vì cô nương kia à?”

Nửa năm trước, ông liên tục hỏi thăm về tình hình của cô nương ấy. Sau này, Lưu Khuê đã nói cho ông biết rằng nữ nhi nhà người ta đã từ chối Hoàng đế khiến Thái Thượng Hoàng rất buồn phiền. Bây giờ cuối cùng duyên phận của hai người cũng đã gắn kết với nhau, Thái Thượng Hoàng không kìm được sự vui mừng, như thể muốn có cháu tới nơi.

“Cô nương đó… À mà khoan!” Thái Thượng Hoàng bỗng nhận ra một chuyện. Vương Ấu Quân là tôn nữ của Bùi Việt, vậy thì cô nương mà Bùi Việt thầm mến lại là… Cảnh tượng cưỡi ngựa xem hoa vào gia yến đêm Trung thu bỗng hiện lên trong trí não của Thái Thượng Hoàng, sắc mặt ông thay đổi liên tục, khóe mắt run rẩy mấy lần rồi mới lấy lại tinh thần, mắng Bùi Việt:

“Con con con, con là cái đồ vô liêm sỉ, sao con có thể làm như thế?”


Bùi Việt bình thản đưa rượu ngon tới trước mặt Thái Thượng Hoàng, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Không thì sao, chẳng lẽ nhi tử phải dâng tặng người mà nhi tử thích cho người khác sao? Đừng nói là người khác, ngay cả chính ngài cũng không làm được.”

Thái Thượng Hoàng suýt nghẹn gần chết vì câu nói này của hắn. Việc đã tới nước này thì có nói thêm cũng vô ích, song trong lòng Thái Thượng Hoàng vẫn thầm thấy có lỗi với nhi tôn.

Sự yên lặng bao trùm trong điện.

Cung nữ nhân cơ hội này mang chút bữa ăn khuya tới. Hai phụ tử uống xong một bát cháo tổ yến, sau đó bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.

Thái Thượng Hoàng chủ động hỏi: “Thế lần này người ta đồng ý con rồi à?”

Bùi Việt đỡ chén trà, mím môi không nói gì.

Thái Thượng Hoàng nhìn dáng vẻ này của hắn thì tức giận: “Có chuyện gì với con thế? Tốn công tốn sức để ngăn cản hôn sự của người ta nhưng lại không đón nàng ấy vào cung? Hay là nàng không chịu vào cung? Còn chần chờ gì nữa, vi phụ thay con hạ chỉ là được.”

Bùi Việt sợ rằng Thái Thượng Hoàng mà nhúng tay vào chuyện này sẽ mang lại áp lực cho Thư Quân.

“Phụ thân, nhi tử vẫn giữ quan điểm như cũ. Ngài đừng can thiệp vào chuyện trong hậu cung, nhi tử biết nên làm gì.”

Sự việc trống Đăng Văn vẫn còn đó, Bùi Việt nhân cơ hội này chặt một cánh tay của Lý Triệt khiến quần thần trong triều ai nấy hãi hùng. Thái Thượng Hoàng cũng biết được nhi tử quyết đoán và tàn nhẫn ra sao nên ông cũng không dám đi ngược lại quyết định của hắn.

Rầu rĩ buồn bực cả ngày, cuối cùng lại chẳng nói một lời.

Tin tức Bùi Việt đến hành cung đã lan truyền chỉ sau một đêm.

Tạ Vân nằm trong chăn khóc tới đỏ nhòe cả hai mắt. Ngoài việc muốn thành Hoàng hậu, nàng ta còn thích Bùi Việt hơn cả. Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên dưới những câu chuyện kể về biểu huynh, trái tim này đã trao tặng cho hắn mất rồi. Bây giờ Tạ gia sai người tới đón nàng ta về nhà và nói rằng muốn sắp xếp hôn sự cho nàng ta. Tạ Vân biết tin thì khóc tới tan nát cõi lòng, thậm chí còn muốn cạo đầu đi làm ni cô.


Một khi Tạ Vân rời đi, vị trí Hoàng hậu đã bớt đi một đấu thủ cạnh tranh. Đối với Lý Anh và Thôi Phượng Lâm mà nói thì hiển nhiên là chuyện tốt.

Hoàng đế xuất hiện, những quan viên muốn đưa nữ nhi của mình vào cung đã bắt đầu tìm cách tiếp cận điện Càn Khôn.

Từ sáng sớm, Lý phu nhân đã dẫn Lý Anh tới chỗ Thái Thượng Hoàng để thỉnh an, nói rằng Lý Anh tự mình chuẩn bị một bát canh nhân sâm muốn dâng lên Thái Thượng Hoàng. Thái Thượng Hoàng nghe thế bèn cho truyền vào.

Hầu hạ Thái Thượng Hoàng ở điện Càn Khôn chính là Lý Thái phi. Sau khi mẫu thân Bùi Việt qua đời, Lý Thái phi trở thành người cai quản hậu cung. Lý Thái phi cũng chính là đường muội của Tể tướng Lý Triệt, tất nhiên bà ta cũng tạo cơ hội cho tôn nữ của mình với Hoàng đế.

Lúc Lý Anh đến cũng là lúc Hoàng đế vừa thỉnh an Thái Thượng Hoàng ở Tây điện.

Thái Thượng Hoàng cũng rất nể mặt nữ quyến của các trọng thần, vì thế ông bèn nếm thử một muỗng canh rồi khen mấy câu, coi như là ân điển.

Không bao lâu sau, gia quyến của một số trọng thần khác cũng tới thỉnh an, ngoài ra còn có các vương gia vương tôn tới thỉnh an hàng ngày nữa, khiến cho Tây điện có cả một đống người chen chúc.

Đối với Thái Thượng Hoàng, việc nhi tử thích Thư Quân cũng không cản trở tới việc nạp các nữ tử khác làm phi tần. Ông tìm cớ níu kéo không cho hắn đi, đúng lúc ấy lại có Hoài Dương Vương muốn tìm Bùi Việt để bàn về chuyện lăng mộ, thế nên Bùi Việt đành phải ở lại Tây điện.

Thái Thượng Hoàng tuổi tác đã cao, hoàng lăng đã xây dựng gần như xong xuôi. Việc xây dựng được Hoài Dương Vương giám sát. Dựa theo nghi thức của Đại Tấn, có thể xây thêm tượng đá với những công thần ở trong điện cho thế hệ sau này được chiêm ngưỡng. Nhiều quan đại thần tung hoành thiên hạ với Thái Thượng Hoàng khi ấy đã qua đời nên người nào được đắp thành tượng thì phải do ý của Bùi Việt.

Thỉnh thoảng Lý phu nhân lại trò chuyện với Lý Thái phi về mấy việc nhà linh tinh, song trong lòng lại rất nóng lòng muốn nữ nhi của mình được nói chuyện với Hoàng đế.

Bùi Việt thường ít giao du bên ngoài, hiếm khi tham gia cung yến nên cơ hội để Lý Anh được gặp hắn là vô cùng hi hữu.

Thái Thượng Hoàng hiền hòa, Bùi Việt lại có phong thái tự nhiên. Hắn ngồi trong điện nên tất cả mọi người đều không dám nói gì, thế nên suốt cả buổi chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện của Hoài Dương Vương và Bùi Việt. Giọng nói của hắn du dương bình thản, tuy âm điệu không cao nhưng lại rất thu hút sự chú ý của mọi người.

Đúng lúc này thì tiểu nội sử đứng ngoài cửa bẩm báo.

“Bẩm Thái Thượng Hoàng, bẩm bệ hạ, Vương Ấu Quân cô nương phủ Đông Đình Hầu dẫn Thư Quân cô nương tới tạ ơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.