Hoa Kiều

Chương 77



Bùi Việt không tiếp tục do dự mà nhanh chóng đến bên cạnh nàng, buông rèm giường xuống cho nàng, sau đó tựa lưng vào gối, để Thư Quân nằm vào lòng mình. Thư Quân nghiêng người ôm vòng eo cường tráng của hắn, nhắm mắt ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Bệ hạ…”

“Hửm?”

“Chàng giận à?” Thư Quân khẽ hỏi.

Bùi Việt cười khẩy một tiếng, thờ ơ nói: “Tên tiểu tử vô liêm sỉ đó vẫn chưa đáng để trẫm tức giận. Trẫm đã trục xuất chúng ra khỏi Kinh thành, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.”

Thư Quân không đồng tình với kết cục của Thư Chi. Nàng dụi đầu lên cổ hắn, khẽ “ừm” một tiếng, trông cứ như chú mèo con.

Bùi Việt không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Kể từ khi Thư Quân mang thai, Bùi Việt không còn chạm vào nàng, mấy tháng nay chỉ bận tâm thân thể của nàng nên không có thời gian rảnh suy nghĩ chuyện khác. Dạo gần đây thấy Thư Quân ăn ngon ngủ khỏe, trong lòng yên tâm, hắn không khỏi nảy sinh ý nghĩ kiều diễm trong lòng, chẳng qua ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu hắn đã tắt ngóm, bị hắn dằn xuống.

Hắn không phải nam tử trẻ tuổi xốc nổi, biết rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Nhưng vừa nghĩ đến đây, một bàn tay bỗng vuốt v e thân thể hắn, vuốt v e một lát, nàng chợt dừng lại. Bùi Việt cứ như dây đàn bị gảy, khàn giọng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

“Không có gì.” Thư Quân ưm một tiếng: “Chẳng qua là đã lâu không vuốt v e nên hơi muốn.”

Nghe câu nói của nàng, Bùi Việt như bị sét đánh, muốn nàng tiếp tục vuốt v e nhưng lại không dám cho nàng vuốt v e tiếp.

Lý trí chiến thắng d*c vọng, Bùi Việt lập tức nằm xuống giường, Thư Quân cũng tìm được tư thế thoải mái hơn.

Yêu đương với nam nhân trưởng thành thật tốt, hắn sẽ không tùy ý phỏng đoán, cũng sẽ không suy nghĩ miên man, thậm chí biết cách bảo vệ nàng. Nghĩ vậy, không biết từ khi nào nàng đã đặt ngón tay lên bụng hắn, vẽ vòng tròn trên cơ bụng săn chắc của hắn.

Không biết vẽ được bao lâu, giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu của nàng: “Muốn chơi thì nhanh lên, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của trẫm.”

Thư Quân: “…”

Nửa người của nàng bò ra từ chăn, nhìn khuôn mặt đanh thép của Đế vương.

“Đây là bệ hạ nói đấy nhé, lát nữa đừng hối hận.”

Bùi Việt thầm nghĩ, e rằng người hối hận là nàng mới đúng.

… Lát sau, không ai hối hận.

Thời gian trôi qua nhanh, sau dịp cuối năm là đến hai tháng cuối xuân, bụng của Thư Quân đã rất to. Thái y sợ thai nhi quá lớn nên bắt đầu hạn chế thức ăn của Thư Quân, không chỉ vậy, xương mu của Thư Quân bắt đầu đau đớn, ban đêm hầu như không thể ngủ ngon giấc, dung nhan kiều diễm của tiểu cô nương bị tra tấn đến nỗi sắc mặt vàng vọt, đôi khi nàng thật sự không chịu được nên tựa vào lòng Bùi Việt khóc nức nở.

Bùi Việt còn khó chịu hơn nàng, mỗi buổi chiều, sau khi dỗ dành Thư Quân nằm xuống, hắn nhìn cái bụng bầu to của nàng, trong lòng rất căng thẳng. Ban đầu nàng rất gầy, bụng không có một chút mỡ thừa, bây giờ da bụng mỏng của nàng lại bị căng phồng lên to như quả bí đỏ, Bùi Việt rất sợ hãi, mỗi khi đặt tay lên bụng, thứ mà hắn cảm nhận được không phải là đứa trẻ đang sống bên trong, mà là nỗi vất vả của Thư Quân.

Tiểu cô nương mặc dù yếu ớt nhưng cũng rất dũng cảm, chỉ cần là chuyện mà Thái y dặn dò, nàng sẽ không bao giờ đùn đẩy, cho dù không chịu nổi cũng sẽ cắn răng làm thử, không muốn ăn cũng ép mình phải ăn. Thấy thế, Bùi Việt lòng đau như cắt, hắn chưa bao giờ biết mang thai một đứa bé lại vất vả cỡ này, vậy lúc sinh đứa bé thì sao?

Dân gian thường nói, nữ nhân sinh hài tử như bước nửa bàn chân vào Quỷ Môn Quan.

Càng đến gần ngày sinh nở, Bùi Việt càng bất an, thậm chí lúc thượng triều cũng sẽ tâm thần hoảng hốt, thường xuyên liếc nhìn về phía cửa, sợ người của cung Khôn Ninh sẽ chạy đến đây bẩm báo.

Hắn sợ Thư Quân sẽ xảy ra chuyện.

Nỗi thấp thỏm này không phải là không có nguyên do.

Cho dù đến giai đoạn cuối của thai kỳ, Thư Quân đã khống chế ăn uống nhưng thai nhi vẫn quá lớn, suốt đêm không thể ngủ ngon giấc, tinh thần trở nên tiều tụy.

Bùi Việt hạ chỉ đón Tô thị vào cung, lúc đau đớn chịu không nổi, Thư Quân ghé vào lòng mẫu thân khóc nức nở: “Nương, lúc trước người sinh con cũng khổ cực lắm phải không.”

Thấy nữ nhi chịu khổ, Tô thị rơi nước mắt như mưa: “Không khổ, nương không khổ, con không biết lúc sinh ra con, nương vui vẻ cỡ nào đâu. Kiều Kiều, con đừng sợ, thân thể của nương yếu đuối hơn con mà vẫn có thể sinh hạ con, con sẽ không sao đâu.”

Thư Quân vẫn rất khó chịu, gần như không có sức đứng dậy. Nhưng bà đỡ nói hiện tại đầu của thai nhi vẫn chưa quay xuống, nàng phải nghĩ cách đi lại nhiều hơn để đầu của hài tử quay xuống. Thế là Thư Quân đỡ vòng eo nhức mỏi, chậm chạp bước đi trong cung điện.

Nàng rất đói bụng nhưng Thái y không chịu cho nàng ăn nhiều, lúc này cứ như có hàng trăm con sâu đang gặm nhấm trong dạ dày của nàng, nhìn cái gì cũng muốn cắn một miếng, mệt mỏi thì đi ngủ, đói đến nỗi tỉnh dậy thì tùy ý cầm bánh ngọt trái cây chung quanh nhét vào miệng. Bùi Việt ngồi bên cạnh vừa lau khóe môi cho nàng, vừa đỡ eo nàng giúp nàng ngồi dậy.

Có một khoảnh khắc, hắn hối hận vì đã làm nàng mang thai.

Rõ ràng trước kia là một tiểu cô nương sung sướng hoạt bát, bây giờ lại bị giày vò đến nỗi người không ra người ngợm không ra ngợm, thậm chí muốn ăn một miếng cơm cũng không được.

Chờ Thư Quân ngủ say, Bùi Việt gọi Hoa Thái y đến cung điện: “Trẫm muốn ngươi khẳng định một câu, nếu thai nhi của Hoàng hậu quá lớn, ngươi có cách nào giữ được sự an toàn cho Hoàng hậu không?”

Một khi hai mẹ con lâm vào tình trạng nguy kịch, hắn đã chuẩn bị tinh thần giữ mẹ bỏ con.

Chỉ có điều lúc này hắn chỉ có thể giữ suy nghĩ ấy trong bụng, không tiện nói với bất cứ người nào.

Đừng xem hiện tại triều thần và Thái Thượng Hoàng cực kỳ cưng chiều Thư Quân mà nghĩ rằng họ thật sự yêu thương nàng, trước mặt con nối dõi, tính mạng của nữ tử hệt như con kiến.

Hắn không dám chắc nếu hắn không yêu Thư Quân thì có khi nào cũng sẽ làm ra sự lựa chọn tương tự hay không. Nhưng hiện tại nhìn đôi mắt như sương sớm của tiểu cô nương, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt tiều tụy, dựa dẫm hắn như cọng rơm cứu mạng, trong lòng hắn chỉ còn một ý nghĩ, tuyệt đối không thể khiến nàng xảy ra chuyện.

Hoa Thái y đã phụng dưỡng Bùi Việt nhiều năm, gần như đánh hơi được huyền cơ từ lời nói của hắn. Một Đế vương lại vì thê tử mà làm đến nước này, với tư cách là Thái y, ông ta cực kỳ rúng động.

“Bệ hạ, nếu không còn cách nào khác, thần sẽ rạch bụng lấy con.”

Lần đầu tiên Bùi Việt nghe đến phương pháp này, không khỏi cả kinh, trầm giọng hỏi: “Rạch bụng lấy con?”

“Vâng.” Hoa Thái y đáp: “Dân gian đã từng có tiền lệ, chẳng giấu gì ngài, ba mươi năm trước lúc hành tẩu giang hồ, thần từng giúp một phụ nhân khó sinh rạch bụng lấy con.”

Chỉ cần nghĩ đến bụng của Thư Quân sẽ bị rạch một đường, trái tim Bùi Việt lại siết chặt, giọng nói chua chát: “Rồi sao nữa? Mẫu tử có bình an không?”

Hoa Thái y gật đầu: “Coi như thuận lợi, chỉ có điều từ nay về sau để lại vết sẹo trên bụng phụ nhân, vô cùng xấu xí…”

Bùi Việt nhắm mắt lại, đến lúc đó, chỉ cần giữ được tính mạng của Thư Quân, hắn cần gì phải so đo một vết sẹo.

Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi hít sâu một hơi: “Cứ quyết định như vậy đi. Ngươi hãy chuẩn bị chu đáo, hãy nhớ, hết thảy đều phải đặt Hoàng hậu lên hàng đầu.”

Hoa Thái y bình tĩnh đáp vâng.

Sáng sớm ngày mùng một tháng năm, Thư Quân tựa lưng vào giường uống hết một bát súp, bỗng nghe thấy một tiếng “đùng” vang lên từ bụng mình khiến nàng sợ ngây người: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

Thược Dược và Tô thị ở bên cạnh hầu hạ nàng, thấy vậy thì lập tức đi gọi Thái y, đồng thời nhanh chóng thông báo tin tức cho tiền triều.

Bùi Việt đang thượng triều sớm, nghe cung nhân bẩm báo, trái tim hắn nhất thời chùng xuống. Hắn bình tĩnh nhìn lướt qua triều thần đứng khắp cung điện, thầm nghĩ nếu bây giờ mình tung tin này ra ngoài thì với thủ đoạn của đám cáo già này nhất định sẽ nghĩ cách vào cung chờ sinh nở. Hắn không thể khiến bất cứ kẻ nào nhúng tay vào quyết định của mình, thế là bình tĩnh nói: “Cung Hoàng hậu thông báo sáng sớm nàng ấy lại bắt đầu nôn nghén, đang phát giận cáu kỉnh, trẫm không yên tâm cho lắm, muốn đến đó xem thử. Triều hội hôm nay tạm thời dừng lại, ngày mai tiếp tục.”

Dứt lời, hắn bước ra điện Phụng Thiên, nhanh chóng chạy về phía cung Khôn Ninh.

Các đại thần lần lượt trở về khu công sở, chỉ có Liễu lão Thượng thư nhạy bén nhận thấy có gì đó sai sai. Ông ấy giữ lại Thượng thư Lại bộ và Thượng thư Hộ bộ sắp sửa rời đi: “Lão phu loáng thoáng nghe nói thai nhi trong bụng Hoàng hậu quá lớn, có dấu hiệu khó sinh. Tính ngày thì cũng chỉ hơn nửa tháng là đến kỳ sinh nở, không phải là không có khả năng sinh sớm. Để bảo đảm ổn thỏa, chúng ta vào cung ngay bây giờ.”

Liễu Thượng thư vừa dứt lời, Thượng thư Lại bộ và Thượng thư Hộ bộ đều đưa mắt nhìn nhau, hiểu rõ ý của ông ấy.

Bùi Việt yêu thương Hoàng hậu, lỡ xảy ra chuyện, Bùi Việt sẽ bỏ con giữ mẹ. Nhưng đây không phải là điều mà triều thần muốn nhìn thấy. Mặc dù họ đồng tình với Hoàng hậu nhưng họ càng coi trọng giang sơn xã tắc.

Mấy người cùng nhau dâng sổ gấp đến Ti Lễ Giám, yêu cầu vào cung thăm Thái Thượng Hoàng. Bùi Việt đã sớm đề phòng họ nên tất nhiên là không đồng ý. Để đối phó với triều thần, thậm chí hắn còn hạ một đạo ám chỉ, không cho Thái Thượng Hoàng vào cung.

Liễu Thượng thư chờ đã lâu mà không có ý chỉ trả lời, lập tức biết ngay sách lược của Bùi Việt, không khỏi sốt ruột rời cung, giục ngựa chạy đến cung Vạn Thọ.

Bùi Việt không rảnh quan tâm tới những thứ khác, bởi vì tiếng “đùng” mà Thư Quân nghe được là tiếng nước ối vỡ.

Nước ối vừa vỡ, nàng bắt đầu đau bụng dữ dội, co thắt từng cơn. Ban đầu nàng còn có thể chịu được nhưng đến sau này, nàng gần như cắn nát môi dưới.

Phòng sinh được thiết lập tại hậu điện cung Khôn Ninh, bà đỡ có kinh nghiệm khắp Kinh thành đều chờ sẵn ở đây, hơn một nửa Thái y trong Thái Y viện cũng chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Ba người Hoa Thái y, Lưu Thái y, Trương Thái y vào phòng sinh hầu hạ.

Bùi Việt không kiêng dè máu me trong phòng sinh, lập tức đến bên cạnh Thư Quân. Hắn ôm thê tử lên để nàng tựa vào lòng mình, Tô thị đứng bên cạnh cùng Thược Dược, nắm bàn tay trắng bệch vô lực của nữ nhi, im lặng rơi nước mắt.

Tiếng kêu khóc tràn ngập khắp phòng sinh.

Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, hài tử vẫn không có dấu hiệu trượt xuống. Mấy lần Thư Quân hôn mê bất tỉnh, tiếng khóc của nàng từ ban đầu to khỏe, dần dần đến sau này trở nên mong manh. Bùi Việt bị mất giọng mấy lần, suýt nữa tưởng rằng mình sắp mất nàng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy một ngày lại giày vò đến mức này, lâu dài cứ như sẽ không bao giờ kết thúc. Cảm giác hồi hộp thấp thỏm và bất an ấy như che trời lấp biển bao phủ chung quanh hắn. Hắn bất lực ôm thê tử ốm yếu của mình, đôi mắt đỏ ngầu, hung ác quát lên: “Hoa Thái y, Hoàng hậu không cầm cự được, mau rạch bụng cứu nàng ấy!”

Hoa Thái y đã chuẩn bị dụng cụ sẵn sàng. Ông ta xắn tay áo nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trời vừa tảng sáng, tia nắng đầu tiên đã ló dạng nơi chân trời phía đông, trời sắp sáng rồi.

Ngay khi lão Thái y bình tĩnh nhấc chân lên thì bỗng tiếng hô của bà đỡ truyền ra từ sau rèm che: “Ra rồi! Đầu của hài tử ra rồi! Bệ hạ, ngài chờ thêm một lát!”

“Nương nương dùng sức, cố gắng rặn thật mạnh thêm lần nữa, hài tử sắp ra rồi.”

Bầu không khí nặng nề trong phòng sinh thoáng chốc như sống dậy.

Thư Quân không còn ý thức, cứ như chìm trong bùn lầy, không biết mình có dùng sức hay không. Mãi đến cuối cùng, nàng cảm nhận được một dòng nước ấm chảy ra từ bụng dưới, ngay sau đó tiếng hoan hô vang lên trong phòng sinh.

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, là một Hoàng tử!”

“Bẩm bệ hạ, là Hoàng tử!”

Bà đỡ cắt cuống rốn, rồi bế đứa bé với tiếng khóc to khỏe cho Bùi Việt xem. Bùi Việt không có hứng thú với đứa trẻ cả người bẩn thỉu này, hắn còn chưa hoàn hồn từ nỗi căng thẳng vừa rồi, chỉ hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh.

“Hoàng hậu không sao chứ?”

Đúng lúc này, một bà đỡ khác quỳ dưới tấm đệm đỏ bỗng kinh ngạc kêu lên: “Vẫn còn, bệ hạ, trong bụng nương nương vẫn còn một đứa trẻ khác.”

Tất cả mọi người chấn động. Chẳng trách bụng của nàng lại to vượt mức bình thường, thì ra là thai song sinh.

Mọi người không khỏi vui vẻ, ngay sau đó nỗi sợ hãi bỗng ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.