Hoa Kiều

Chương 78: Hoàn



Bùi Việt không rảnh thở ra một hơi, vội vàng ra lệnh cho Thái y tiến vào bắt mạch, sau đó đích thân đút một bát canh cho Thư Quân.

Mọi người tiếp tục bận rộn.

Tầm mắt Thư Quân trở nên mơ hồ, mặc cho bà đỡ xoa bụng mình, nàng hô hấp dựa theo bản năng, nửa canh giờ sau khi Tiểu Hoàng tử sinh ra, Tiểu Công chúa cũng cất tiếng khóc chào đời trong nắng sớm mờ ảo.

Tin tức Hoàng hậu hạ sinh một cặp song sinh truyền khắp triều dã, chúng thần vui mừng khôn xiết, coi là dấu hiệu điềm lành.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bùi Việt vẫn mặc bộ long bào đã bị Thư Quân kéo đến nỗi nhăn nhúm, sững sờ ôm thê tử đã ngủ thiếp trong lòng mình. Đế vương tung hoành chiến trường mười mấy năm, giờ đây ở chỗ mà người bên cạnh không nhìn thấy, ánh mắt lại lóe lên hơi nước.

Hắn tận mắt chứng kiến một cô nương hoạt bát yếu ớt dạo quanh Quỷ Môn Quan một chuyến. Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi hài tử sinh ra, cảm giác sợ hãi ấy vẫn sẽ không tan biến.

Để chăm sóc Thư Quân ở cữ, Bùi Việt giao việc triều chính cho Nội các, hầu như bầu bạn bên cạnh thê tử mỗi thời mỗi khắc, sợ hài tử làm ồn Thư Quân nên hắn chuyển hai hài tử sang hậu điện, giao cho Tô thị và ma ma trong cung chăm sóc.

Thư Quân vừa làm mẫu thân nên nhớ thương hài tử, cứ khăng khăng phải bế hài tử. Bùi Việt chỉ kêu cung nhân bế đến trước mặt nàng để nàng xem mấy lần, hơn nữa đa phần đều là lúc hài tử đang ngủ. Nhìn khuôn mặt đỏ rực đầy lông tơ của đứa trẻ, trái tim Thư Quân như tan chảy. Nàng tò mò nói: “Bệ hạ, đây có thật là hài nhi mà thiếp sinh ra không?”

Bùi Việt cười ha ha: “Tất nhiên rồi, trẫm tận mắt chứng kiến nàng sinh ra chúng mà, chẳng lẽ còn giả được sao?”

“Nhưng thiếp vẫn không thể tin nổi…” Thư Quân vẫn cảm thấy thật khó tin, chỉ trong chớp mắt, thế mà nàng lại trở thành mẫu thân của hai đứa trẻ.

“Trẫm cũng không thể tin được, Quân Nhi của ta lại dũng cảm đến thế.”

Hài tử ngủ rất say sưa, hai tay nắm thật chặt, lông mi thật dài cụp xuống thành hình quạt. Hai đứa bé đều được quấn tã lót giống hệt nhau, ngay cả tư thế ngủ cũng giống y hệt, Thư Quân nhất thời buồn rầu: “Rốt cuộc đứa nào là nhi tử? Đứa nào là nữ nhi?”

Bùi Việt cũng cực kỳ yêu thương hai đứa trẻ. Hắn chạm vào gò má của chúng, chỉ vào một đứa trẻ có đuôi mắt mềm mại hơn, nói: “Đây là Công chúa của chúng ta.” Lại chỉ vào đứa trẻ có vẻ mặt bình tĩnh hơn, nói: “Đây là Thái tử của chúng ta.”

Ngày Tiểu Hoàng tử chào đời, Bùi Việt hạ chỉ sắc phong nhi tử là Hoàng Thái tử, nữ nhi là Công chúa Ninh Thạc.

Thư Quân nhếch miệng cười: “Thiếp thật sự không phân biệt được.”

Nàng khẽ hôn hai đứa bé, sau đó để ma ma bế chúng rời đi.

Thời gian ở cữ, Bùi Việt không cho Thư Quân hao tâm tốn sức, rất nhiều lúc đích thân lau chùi thân thể cho nàng. Ban đầu, Thư Quân rất ngượng nghịu: “Có phải thiếp rất xấu không?” Sau khi sinh con, tướng mạo của nữ nhân sẽ không được như ban đầu.

Bùi Việt vừa lau vết thương bị rách cho nàng, vừa đau lòng dỗ dành nàng: “Đúng vậy, nếu nàng không ở cữ đàng hoàng thì sẽ biến dạng đấy.”

Nghe vậy, Thư Quân mới hạ quyết tâm mặc kệ hai đứa bé, thoải mái nằm trên giường nghỉ hơi.

Sau khi uống thuốc chữa ác lộ, chỉ năm ngày sau, thân thể của nàng đã sạch sẽ, chỉ có điều bộ ng ực bị căng tràn quá mức. Có ma ma thông sữa dùng thủ pháp cực kỳ tốt để giúp nàng mát xa thông sữa, thi thoảng cũng sẽ bế hài tử đến đây giúp đỡ một chút. Bùi Việt không có ý định cho nàng nuôi con bằng sữa mẹ, sợ sẽ làm tổn thương khí huyết của nàng, Thư Quân cũng không cưỡng cầu.

Gia đình bình thường ở cữ ba mươi ngày, Hoa Thái y đề nghị Thư Quân ở cữ bốn mươi lăm ngày, Thư Quân nghe lời.

Năm đó, chính vì Tô thị bị chọc tức trong lúc ở cữ nên rong huyết không ngừng, thân thể bị tổn thương, thế nên lần này Thư Quân cực kỳ cẩn thận, ăn ngon ngủ kỹ. Hoa Thái y dạy nàng phương pháp tập thể hình, Thư Quân cũng chậm rãi làm theo.

Bốn mươi lăm ngày trôi qua, khí sắc của nàng gần như khôi phục bình thường, bắt đầu làm nũng với Bùi Việt.

Bùi Việt cực kỳ thích dáng vẻ nàng của nàng: “Giờ nàng đã làm mẫu thân rồi, sao vẫn còn nghịch ngợm vậy?”

Thư Quân không thành thật: “Thiếp muốn mà, bệ hạ…”

Bùi Việt không dung túng nàng, cứ thế nhẫn nại qua ba tháng. Chờ thân thể của Thư Quân hoàn toàn hồi phục, hắn mới dám chạm vào nàng. Để tránh không thụ thai tiếp, hắn âm thầm tốn không ít công sức.

Tiểu Công chúa cực kỳ hợp ý với Tô thị, ba tháng qua ngày ngày đêm đêm khăng khăng đòi phải có ngoại tổ mẫu ở bên cạnh với chịu ngủ. Tô thị lo mình ở lại Hoàng cung quá lâu sẽ bị chỉ trích, Bùi Việt lại hào phóng phất tay: “Người cứ ở lại trong cung, không ai dám lắm miệng đâu.”

Thành thật mà nói, Tô thị ở quý phủ cũng không có ai trò chuyện cùng. Ngoại trừ trượng phu, toàn bộ Thư gia không có một người tri tâm với bà ấy, người có quan hệ máu mủ với bà ấy đều ở trong Hoàng cung, bà ấy càng chăm càng thương tiểu ngoại tôn nữ, cũng hy vọng có thể giúp Thư Quân một phen. Thư Quân bèn gọi Thư Lan Phong vào cung bầu bạn với mẫu thân nhưng Thư Lan Phong lại sĩ diện, thi thoảng đến đây mà không dám ngủ qua đêm, cứ thế chạy qua chạy lại từ nhà vào Hoàng cung gặp Tô thị. Điều bất ngờ là ông ấy càng chạy thì thân thể càng ngày càng khỏe khoắn, không còn dáng vẻ yếu đuối đến nỗi đi được mấy bước đã thở hổn hển như trước kia.

Nữ nhi tốt số, lần mang thai này đã có cả nhi lẫn nữ, sau này không sinh thêm cũng được.

Khi hài nhi tròn ba tuổi, Thái Hoàng Thái hậu và Thái Thượng Hoàng lần lượt qua đời.

Hai tang lễ cộng lại, Bùi Việt và Thư Quân phải chịu tang ba năm. Chờ đến khi hết kỳ chịu tang, hài tử đã sáu tuổi.

Tiểu Thái tử bất kể là tính cách hay ngoại hình đều giống hệt Bùi Việt, Tiểu Công chúa ban đầu cũng giống phụ thân, sau này càng lớn càng giống Thư Quân. Đến năm sáu tuổi, cô bé đã có dáng dấp của tiểu mỹ nhân, nhất là đôi mắt tròn xoe ngập nước như trái nho, tràn đầy linh khí.

Ngoại hình của cô bé giống Thư Quân nhưng tính cách lại khác một trời một vực, vừa mới sáu tuổi đã biết đánh giá thiếu niên trong kinh, thấy ai xinh đẹp còn lại gần tặng vòng hoa. Các thiếu niên của thế gia trong kinh đều coi đây là vinh dự, cũng có một số người cho rằng Công chúa quá bướng bỉnh, không muốn cấu kết làm bậy với cô bé, người này chính là Thành Cẩm – Thế tử của phủ Tướng quân, lớn hơn Tiểu Công chúa một tuổi.

Đừng nhìn Thành Cẩm mạnh miệng nhưng cậu bé cũng chỉ được cái mạnh miệng mà thôi. Mỗi khi Tiểu Công chúa nhét một bó hoa cho mình, cậu bé sẽ nín thở đến nỗi khuôn mặt tím tái, trong lòng tức giận nhưng không dám không tuân theo.

Ngoại hình của cậu bé này vừa tuấn tú vừa xinh đẹp, cực kỳ dễ bắt nạt!

Tiểu Công chúa ăn cơm trăm nhà lớn lên, hôm nay ở lại phủ đệ của thần tử này, ngày mai lại sang nhà kia ăn cơm, còn nhỏ tuổi đã biết rõ mồn một về Kinh thành thế gia, tay nghề của đầu bếp nhà ai như thế nào, tiểu tổ tông này có thể nói rõ ràng mạch lạc.

Tính cách của cô bé khiến Bùi Việt rất nhức đầu, ngược lại là có phong thái rất giống Thái Thượng Hoàng.

Đến dịp săn bắn mùa thu mỗi năm một lần, bởi vì chịu tang nên suốt ba năm, Bùi Việt và Thư Quân không đến hành cung. Vừa hết tang, bách quan khẩn cấp thu xếp hành trình, một nửa triều thần ở lại tọa trấn Kinh thành, nửa còn lại bãi giá Tây Sơn.

Mỗi ngày, tấu chương sẽ được đưa qua đưa lại giữa hành cung và Kinh thành, sẽ không chậm trễ chính vụ.

Hoàng Thái tử sáu tuổi, vóc dáng rất cao, từ nhỏ được Bùi Việt dạy dỗ nên văn võ song toàn. Cậu bé tay cầm cung tên bằng bạc, được các thiếu niên ở Kinh thành vây quanh tiến vào rừng săn thú. Tiểu Công chúa cũng không chịu thua, kéo theo Thành Cẩm vẻ mặt không tình nguyện đi theo đằng sau.

Trời sáng không khí trong lòng, hầu hết người trong hành cung đều giải tán, chỉ còn Đế Hậu ở lại điện Càn Khôn. Thư Quân thay một bộ kình trang màu xanh lam, mặc một chiếc áo giáp được chế tạo riêng cho nàng, thắt một chiếc thắt lưng bằng da hươu. Bùi Việt thay hành trang, đích thân sửa lại cổ áo cho nàng.

Thư Quân búi Lăng Vân kế, mái tóc dày đen nhánh được búi lên thật cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Bùi Việt dắt tay thê tử rời khỏi hành cung, men theo con đường sau núi đi lên đ ỉnh núi.

Hai người tay nắm tay men theo con đường ánh sáng loang lổ, thi thoảng sẽ có chồi non lướt qua cổ của nàng. Màu xanh như ngọc ấy đắm chìm trong ánh sáng, khiến cả người nàng trông xinh đẹp đến nỗi không chân thật.

Hai vợ chồng không nhanh không chậm leo núi, nói là đi săn bắn nhưng lại không hề sốt ruột, người hầu chỉ đi theo từ xa chứ không dám đến gần, cả đỉnh núi yên ắng lặng gió, dường như chỉ có hai người bọn họ.

Bùi Việt dẫn nàng đi đến tổ chim trên đỉnh núi, chỉ vào một cây tùng xanh cao lớn cách đó không xa: “Cái cây này là do trẫm tự tay trồng năm mười lăm tuổi, nay đã cao lớn chừng này.”

Thư Quân đưa mắt nhìn quanh, gió thổi cành lá lắc lư, từng luồng từng luồng lướt qua lòng bàn chân, cây tùng xanh cao đến mười trượng ấy tựa như một ngọn đèn hải đăng trong núi, sừng sững tại chỗ, cũng như bản thân Bùi Việt.

“Mười lăm tuổi?” Thư Quân chớp mắt, nghênh đón ánh nắng tươi đẹp, nàng cười nói: “Bệ hạ, thiếp rất tò mò, mười lăm tuổi thì chàng nên định thân cưới thê mới đúng chứ nhỉ? Tại sao lại bị chậm trễ nhiều năm?”

Nàng đã từng hỏi Vương Ấu Quân chuyện này, theo thời gian như thoi đưa, nàng càng muốn nghe chính miệng Bùi Việt giải thích. Nàng muốn biết vì duyên cớ gì mà nàng lại không bỏ lỡ nam nhân này.

“Hồi ấy à?” Khóe môi Bùi Việt hơi mím chặt, đứng sau lưng nàng chắn gió thổi từ đằng sau cho nàng, cùng nàng dõi mắt nhìn về phương xa.

“Ta cũng từng nghĩ đến chuyện cưới một quý nữ phù hợp với tiêu chuẩn thế gia làm thê. Nàng ấy sẽ nuôi dạy con cái, quản lý hậu cung giúp ta, còn ta sẽ toàn tâm toàn ý lo liệu việc triều chính. Nhưng chọn tới chọn lui, ta cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.”

“Thiếu cái gì?” Thư Quân nhích lại gần lồ ng ngực của hắn, đứng gần hắn hơn.

“Từng đôi mắt ấy, một là bình tĩnh không gợn sóng, thoạt nhìn lòng dạ rất sâu, hai là tràn ngập tính kế và lợi ích, trẫm chỉ nhìn thoáng qua đã thấy rõ ràng. Trẫm từng thấy những đôi mắt tương tự như vậy trong hậu cung vô số lần, có lẽ mỗi người mỗi vẻ, muôn hình vạn trạng nhưng lại có một điểm tương đồng.”

“Điểm gì?”

“Không thể lọt vào mắt trẫm.”

Thư Quân cười khẽ, vươn tay gãi cằm hắn: “Vậy thì thiếp có tài gì đức gì mà có thể lọt vào mắt bệ hạ? Chẳng lẽ bệ hạ bị thiếp hôn một cái rồi bám lấy thiếp luôn?”

Bùi Việt bỗng ngừng thở, dường như có một ngọn lửa rực rỡ đang bùng cháy dưới đáy mắt sâu thẳm: “Cả đời trẫm đều chiến đấu với Mông Ngột phía bắc, Man Di phía nam, đông đánh giặc Oa, tây chiếm Xuyên Tạng, có thể coi là oai phong một cõi, vô số người chết dưới tay trẫm, lòng dạ của trẫm rất cứng cỏi, mỗi khi nửa đêm nghe tiếng gió, một mình một thân nằm trong điện Phụng Thiên, trẫm lại nghĩ rằng có lẽ cả đời trẫm sẽ mãi chỉ là cô gia quả nhân. Bởi vì chỗ nào trên người trẫm cũng cứng rắn. Thấy một nữ hài nhi như hoa như ngọc, mềm mại xinh đẹp, ánh mắt sạch sẽ đến độ có thể nhìn thấu tâm hồn như nàng, trẫm lại nghĩ nếu có thể đặt sự mềm mại của nàng lên trái tim trẫm thì cũng có thể giúp trẫm nếm trải cảm giác nóng ruột nóng gan của chốn trần gian này.”

Nghe vậy, vành mắt Thư Quân chợt đỏ hoe, quay đầu chui vào lòng hắn: “Bệ hạ…”

Cô nương vẫn vụng về nhiệt tình như thuở mới gặp, kéo vạt áo của hắn, lau nước mắt vào lòng hắn, nói: “Thiếp vừa gặp Thất Lang lần đầu tiên đã thích chàng rồi.”

“Phải không?” Bùi Việt ôm cô nương âu yếm vào lòng, nhìn mùa thu dần dần lan tỏa nơi xa, lá cây đều ngả sang màu vàng óng: “Nàng gọi ta là gì?”

Trong lòng Thư Quân nóng hôi hổi, xấu hổ cụp mi, khẽ nỉ non: “Thất Lang…”

Bùi Việt nhắm mắt lại, một luồng gió núi thổi vào cổ họng của hắn, hắn hít sâu một hơi: “Quân Nhi, nàng không biết được đâu, kể từ khi gặp được nàng, trẫm không dám tùy tiện giết người nữa. Nếu là trước kia, Bùi Giang Thành đã sớm không còn chỗ táng thân nhưng trẫm yêu thương nàng, yêu thương đến nỗi sợ nàng đến bên trẫm sẽ phải chịu khổ vì sát nghiệp của trẫm. Trẫm muốn tích phúc cho nàng, làm việc thiện giúp nàng để đổi lấy một đời yên bình cho nàng.”

Vành mắt Thư Quân đỏ hoe, nhón chân ôm vòng qua cổ hắn, nghẹn ngào: “Thất Lang…”

Nàng không cần nói gì cả, chỉ gọi một tiếng “Thất Lang” đã đủ để phá vỡ trái tim cứng rắn của hắn, khiến hắn cam nguyện tan xương nát thịt vì nàng.

“Đừng khóc nữa. Trẫm dẫn nàng ra ngoài chơi không phải là để làm nàng khóc.” Bùi Việt chậm rãi ôm nàng, an ủi nàng một lát rồi kéo nàng ra từ lòng mình, chỉ vào đỉnh núi khác: “Nhìn xem, chỗ đó có một tổ chim, trẫm từng nuôi mấy con ngân tước ở đây.”

“Vậy à?”

Thành hôn nhiều năm, tính cách ngây thơ hồn nhiên của Thư Quân vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh: “Vậy thì để thiếp nhìn xem.”

Thư Quân đang định chạy đi.

“Khoan đã.” Bùi Việt bỗng kéo nàng lại: “Trên tóc nàng bị dính lá khô.”

Hắn nâng tay cắm một đóa hoa dại màu hồng mà mình âm thầm hái trên đường lên mái tóc của nàng, sau đó buông tay nhìn nàng rời đi. Thư Quân đỡ cửa sổ gỗ, cẩn thận nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy một chú chim có bộ lông vũ lộng lẫy nhiều màu đang đậu trong tổ. Nàng quay đầu, phấn khởi vẫy tay gọi Hoàng đế, ý cười trong mắt như sắp tràn ra, cánh hoa màu hồng ngả lên đuôi mắt của nàng, quả thật có thể nói là xinh đẹp như phù dung, người còn đẹp hơn hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.