Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 5



“Ào!” Một thùng nước lạnh giội xuống đầu, Thư Lưu Y cuối cùng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất chảy đầy nước, nơi đang ở là một gian nhà ngói cũ nát âm u, nóc nhà thủng mấy lỗ lớn, góc tường giăng đầy mạng nhện, xem ra đã bỏ hoang rất lâu.

Hắn thử hoạt động tứ chi, vẫn không thể động đậy, ngay cả đầu ngón út cũng nâng không nổi.

Thanh y nam tử nhàn nhã ngồi đối diện hắn, dùng ánh mắt như xem người chết nhìn xuống Thư Lưu Y. “Thư công tử, ngươi không phải thích nam nhân nhất sao? Ta cố ý tìm bọn họ đến hầu hạ ngươi.”

Thư Lưu Y theo hướng tay hắn chỉ, thấy rõ trong phòng có mấy bóng người cao thấp bất đồng, dạ dày liền co rút. Mấy người kia quần áo tả tơi, hình dạng thô tục, trên người còn toát ra mùi hôi chua khó ngửi, cũng không biết đã mấy ngày chưa tắm, không phải khất cái chính là mấy tên lang thang khuân vác.

Hắn một trận sợ hãi, da đầu đều run lên, khẩu khí cuối cùng dịu xuống. “Ta cùng tôn giá(1) không oán không cừu, tôn giá vì sao như thế? Nếu là tổ tiên Thư gia ta ngày xưa có chỗ đắc tội tôn giá, ta nguyện thay Thư gia tạ tội với tôn giá.”

Thanh y nam tử chỉ cười lạnh, không chút để ý tới Thư Lưu Y, quát lớn mấy người kia: “Các ngươi còn đứng nhìn cái gì? Ta đưa bạc cho các ngươi, cũng không phải là gọi các ngươi đến xem diễn.”

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một hán tử đen gầy cố lấy dũng khí ngập ngừng nói: “Hắn không phải là thiếu gia của Thư gia sao? Thư gia tài đại khí thô, chúng ta nào dám đối chọi Thư gia. Tiền trả lại cho ngươi, việc này chúng ta làm không được.”

Hắn ném một thỏi bạc vụn xuống đất, mấy người khác cũng nhao nhao học theo hắn ném bạc lại.

“Không dám đối chọi với Thư gia?” Tà khí giữa hai mày của thanh y nam tử trở nên hừng hực, “Vậy cũng không sợ ta lấy mạng chó các ngươi? Ha ha……” Duỗi ngón tay, nhẹ nhàng bắn tới hán tử đen gầy kia.

Thư Lưu Y chỉ thấy được một làn khói xám cực đạm rất nhanh tấp lên mặt hán tử kia. Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt hán tử đen gầy kia biến thành màu xanh đậm, ầm ngã xuống đất, khớp xương toàn thân đều run rẩy, tứ chi không ngừng co rút lại, cuối cùng thu nhỏ lại thành một khối cứng ngắc.

Những người còn lại sợ tới mức lạnh run, khớp hàm run cầm cập.

Thấy thủ đoạn sát nhân bực này, Thư Lưu Y cũng lạnh cả người, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, bật thốt lên nói: “Ngươi là Hoàn Trọng Tiêu?”

Trong chốn võ lâm, có thể dùng độc đến lô hỏa thuần thanh, giết người vô hình, không nghi ngờ gì chính là Độc vương Hoàn Trọng Tiêu, quanh năm một bộ thanh y như tú sĩ, xuất thủ lại như Tu La đoạt hồn, tính tình hỉ nộ vô thường. Nhưng tục truyền Độc vương này nhiều năm trước đã quy ẩn, nay tính ra, phải hơn bốn mươi tuổi rồi, cho nên Thư Lưu Y ngay từ đầu không nghĩ nam tử trước mắt này và Độc vương là cùng một người.

“Không tưởng được ta đã rời khỏi giang hồ mười mấy năm, lại vẫn có người nhớ rõ ta.” Thanh y nam tử chậm rãi xoay người, đối mặt Thư Lưu Y, ý cười trên mặt làm Thư Lưu Y không rét mà run, tâm hoàn toàn trầm xuống.

Nguyên bản hắn còn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng mình có thể nói động làm thanh y nhân thay đổi chủ ý, ai ngờ đúng là rơi vào tay Độc vương hỉ giận khó dò rồi. Dù hắn có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra, mình đến tột cùng đắc tội Hoàn Trọng Tiêu khi nào, nhưng Thư Lưu Y tự biết, hắn lần này, khẳng định chạy trời không khỏi nắng.

Nghe thấy Hoàn Trọng Tiêu ép những người kia đến gần hắn, Thư Lưu Y tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Mấy đôi tay thô ráp run rẩy lần lượt sờ lên cổ áo, vạt áo hắn, lại trượt vào trong xiêm y tùy tiện vuốt ve đùa bỡn thân thể hắn, Thư Lưu Y một trận ghê tởm, mùi hôi chua nồng đậm xông tới càng nhiều làm hắn thiếu chút ngất đi.

“Các ngươi còn cọ xát cái gì! Làm nhanh lên!” Hoàn Trọng Tiêu bất mãn nhíu mày.

Mấy người kia không dám cãi lời, vội vàng run rẩy cởi quần áo.

Cảm giác một người nặng nề đè lên, bắt đầu cởi đai lưng của hắn, Thư Lưu Y toàn thân sởn gai ốc, không thể kiềm được, trợn mắt căm giận nhìn Hoàn Trọng Tiêu, kêu lên: “Ngươi nếu muốn giết ta, cứ việc động thủ, cần gì vũ nhục ta như vậy! Bảo bọn hắn cút ngay, bằng không ta liền cắn lưỡi tự sát!”

Hắn trực giác Độc vương này tựa hồ cũng không muốn lấy tính mạng hắn, chỉ muốn thấy hắn nhục nhã, bởi vậy ôm may mắn thử một lần, quả nhiên thấy Hoàn Trọng Tiêu biến sắc, đột nhiên đứng dậy, nhấc chân đá bay tên khất cái nằm trên thân Thư Lưu Y.

“Cút!” Hoàn Trọng Tiêu âm trầm mặt, chỉ phía đại môn.

Mấy người kia không hiểu ra sao, nhưng nghe nói có thể thoát thân đều vô cùng mừng rỡ, giành trước né sau xông ra khỏi phòng, đảo mắt trốn không thấy tung tích.

Hoàn Trọng Tiêu cười lạnh hai tiếng, đột nhiên cúi người, nói với Thư Lưu Y: “Ngươi còn rất thông minh, biết uy hiếp ta. Ha ha! Cũng phải, ngươi nếu tự sát, còn ý nghĩa gì. Nhưng mà, ngươi đừng cho rằng ta sẽ buông tha ngươi như vậy.”

Hắn đưa tay, thong thả sờ mặt Thư Lưu Y, chậc chậc thở dài: “Thư công tử, khuôn mặt này của ngươi quả thật không tệ, khó trách có thể làm người yêu thích.”

“Đừng động ta!” Móng tay sắc nhọn dao động trên mặt, Thư Lưu Y dựng thẳng lông tơ, càng chịu không nổi giọng điệu âm dương quái khí của Hoàn Trọng Tiêu, chán ghét nhắm mắt, lại thấy Hoàn Trọng Tiêu rút tay về.

“Ngươi cũng sợ người khác động ngươi à?” Nam nhân cười nhạo: “Được! Ta đưa chút đồ tốt cho ngươi, đảm bảo sau này sẽ không có ai chạm vào ngươi nữa!”

Thư Lưu Y còn chưa kịp mở mắt đã thấy khuôn mặt mát lạnh, vài giọt chất lỏng vảy lên, lập tức lại bị Hoàn Trọng Tiêu điểm á huyệt. Tai nghe tiếng bước chân đi xa, tiếng ‘lách cách’ vang lên, cửa phòng bị người khóa lại từ bên ngoài, chỉ lưu lại một tiếng cười dài của Hoàn Trọng Tiêu: “Ngươi chậm rãi hưởng thụ đi!”

Ma đầu này, cứ như vậy mà đi? Thư Lưu Y cố sức muốn đứng lên, giãy dụa nửa ngày, cơ thể vẫn xụi lơ vô lực, chỉ đành bỏ cuộc thở dài một hơi.

Xem ra chỉ có thể chờ dược hiệu tự tan, hắn ngẩn người nhìn lỗ thủng trên nóc nhà lộ ra ánh mặt trời ── trên mặt cũng không có cảm giác khác thường, hắn lại lo lắng bất an. Hoàn Trọng Tiêu kia trước khi đi vảy lên mặt hắn chắc không phải là nước miếng nhỉ? Còn có, hắn rột cuộc có gì đắc tội Độc vương này mà phải làm nhục hắn như vậy? Nếu không phải hắn lấy cái chết uy hiếp, đường đường Thư gia đại công tử sẽ bị mấy tên khất cái đạo chích vừa bẩn vừa thối kia đạt được, vậy quả thực sống không bằng chết.

Nghĩ đến đó, Thư Lưu Y lòng còn sợ hãi, rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa, chậm rãi đợi dược hiệu biến mất.

Ánh sáng dần dần ngã về phía tây, ảm đạm, cho thấy mặt trời đang xuống núi. Vài tiếng vó ngựa nhanh chóng lên xuống, từ xa đi dần đến nhà ngói.

“Đại công tử sáng sớm ra ngoại ô đạp thanh, sao chỉ có ngựa tự chạy về phủ, người lại không thấy, thật là kỳ quái.”

“Đúng vậy! Chúng ta đã tìm khắp ngoại thành, cũng không thấy bóng người.”

“Làm sao đây? Cứ như vậy tay không trở về, nhất định sẽ bị nhị công tử quở trách.”

“Đến nơi khác tìm xem đi, chờ trời tối rỗi hẵng quay về báo cáo. Theo ta thấy, hẳn là đại công tử lại đụng tới mỹ nhân nhà ai, đuổi theo người ta rồi không chừng?” Người này nói đến cuối trở nên ái muội, dẫn tới những người khác cũng cười lớn. “Này rất có khả năng nha!”

Trong tiếng cười vang, tiếng vó ngựa đi qua trước cửa nhà ngói.

Thư Lưu Y nghe được mấy người này đều là hộ viện trong phủ, muốn gọi bọn họ, nhưng á huyệt bị phong bế, không phát ra được nửa tiếng. Mấy người kia cũng không để ý căn nhà ngói bỏ hoang bị khóa lại này, phóng ngựa đi xa.

Ngoại trừ im lặng cười khổ, Thư Lưu Y vô kế khả thi, chỉ có thể trừng mắt nhìn sắc trời càng lúc càng đen, cuối cùng trong phòng biến thành một mảnh tối đen.

Trong bụng dạ dày kêu ùng ục, bên người tử thi làm bạn. Thư Lưu Y lần đầu rơi vào tình cảnh chật vật như vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, buộc mình đi vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ thật dài. Nửa chừng tỉnh lại, phát hiện ánh nắng chói mắt chiếu rọi trên nóc nhà, đã là trưa hôm sau, Thư Lưu Y dù đói, nhưng lại chưa cảm thấy vô cùng đói khát, chỉ là rất muốn ngủ, lại mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Đến sau nửa đêm, hắn cảm thấy trên mặt hơi ngứa, theo bản năng đưa tay gãi, cánh tay đã khôi phục chút khí lực, lại có thể nâng lên. Hắn gãi vài cái, bớt ngứa, lại nặng nề ngủ. Sau đó lại vài lần bị ngứa mà tỉnh, gãi một hồi, lại thấy thoải mái chút.

Khi ánh nắng sáng sớm lại lần nữa lướt qua trên mặt Thư Lưu Y, hắn cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại. Nhẹ nhàng duỗi thắt lưng, duỗi đến một nửa, mới chậm chạp phát hiện thân thể mình đã có thể hoạt động. Tuy rằng nội lực chưa khôi phục, hành động đã không thành vấn đề. Thử lên tiếng, á huyệt cũng đã tự giải.

Hắn vui vẻ đứng lên, sửa sang lại quần áo tóc tai tán loạn, bỗng dưng ngạc nhiên nhìn lại hai tay mình.

Trong mười kẽ hở móng tay, tất cả đều là vết máu ngưng kết đen sẫm.

Chuyện gì vậy? Hắn mơ hồ nhớ tới ban đêm có gãi ngứa, không khỏi sờ lên mặt mình, lại sờ thấy một tay đầy máu.

“A!” Thư Lưu Y bị dọa sợ, giờ phút này lại cảm thấy da mặt bắt đầu ngứa, hắn vô cùng kinh hoảng, cố sức từ cửa sổ nhà ngói cũ nát đi ra ngoài.

Căn phòng vốn ở gần đường lớn ngoài thành, chung quanh là đồng ruộng trải dài. Thư Lưu Y đưa mắt nhìn quanh, thấy phía trước bên phải có hồ nước nhỏ, vội vàng chạy tới.

“A a a!──” Một tiếng hoảng sợ kêu to vang vọng khắp nơi.

Đây, đây là mặt hắn?! Thư Lưu Y ngồi xổm bên hồ nước, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình. Trên gương mặt vốn tuấn nhã xuất chúng che kín mụn nước màu đỏ, ngay cả ngũ quan cũng thấy không rõ. Có vài chỗ bị hắn gãi khi ngủ mà vỡ ra, chảy tơ máu, còn có…… nước mủ ghê tởm.

Càng nguy hiểm chính là, mặt hắn càng lúc càng ngứa, Thư Lưu Y biết rõ không nên gãi nữa, những vẫn không khống chế được tay mình, gãi lung tung một trận, hận không thể đem da mặt mình kéo xuống cho thoải mái. Trong lòng điên cuồng thăm hỏi mười tám đời tổ tông Hoàn Trọng Tiêu. Mặt của hắn, không cần phải nói, nhất định là do chất lỏng Hoàn Trọng Tiêu vảy lên kia mà ra. Vô cùng phẫn nộ, cũng thật trăm tư khó giải. Hắn đến tột cùng làm sao chọc phải Độc vương kia chứ?

Mạnh gãi một hồi, cũng tạm bớt ngứa, nhưng cả khuôn mặt sưng tấy đến thay đổi hoàn toàn, còn có nhiều chỗ chảy máu cùng nước mủ tanh hôi, cổ cũng sưng lên, cổ họng đau âm ỷ.

Khuôn mặt như vậy, chính Thư Lưu Y cũng không dám nhìn lần thứ hai, nghĩ đến quãng đời còn lại của mình đều chỉ có thể mang khuôn mặt đáng sợ hơn quỷ này mà sống, hắn sợ hãi khắp người, trong phút chốc, ngay cả chết cũng muốn.

Đang khó chịu, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng vó ngựa cất lên trên đường, còn xen lẫn tiếng người nói chuyện.

“Sư phụ, Thư gia cách Uy Nghiệp tiêu cục không xa, chúng ta đi chúc thọ Phó lão quyền sư, vậy ngày mai có cần thuận tiện đi Thư gia bái phỏng một chút không?” Thiếu niên mang chút vui vẻ hỏi.

“Sư đệ, ngươi chỉ muốn đi Thư gia, hừ!”

“Hai người các ngươi đừng tranh cãi. Khụ khụ, Thư gia phú giáp Giang Nam, trong chốn võ lâm cũng có địa vị. Chúng ta nếu đã đến chỗ người ta, đương nhiên phải đến báo danh, tránh mất lễ nghĩa.”

“Lời sư phụ là……”

Từ lúc thiếu niên nói câu đầu tiên, Thư Lưu Y đã cảm thấy có chút quen tai, nghe đến đó, nhất thời nhớ tới khuôn mặt mi thanh mục tú.

“Nhiếp Linh!” Hắn lên tiếng gọi, lập tức nhớ lại mặt mình hiện tại sưng như đầu heo, còn không biết xấu hổ gặp người, vội che miệng lại.

Ba thầy trò Vạn Phong Viễn đã nghe được tiếng kêu, nghi hoặc ghìm cương ngựa. Cổ họng Thư Lưu Y đang sưng đau, giọng nói cũng có chút khàn, Nhiếp Linh vẫn chưa nghe ra thanh âm của hắn, cưỡi ngựa đến gần hồ nước, hướng bóng lưng Thư Lưu Y khách khí nói: “Vừa rồi có phải các hạ gọi ta? Xin hỏi các hạ là vị nào?”

Thư Lưu Y âm thầm kêu khổ, hàm hồ nói: “Ngươi nghe lầm rồi, đâu có ai gọi ngươi.”

“Rõ ràng chính là ngươi!” Nhiếp Linh không vui nhảy xuống ngựa, “Các hạ đang đùa giỡn ta sao?”

Nghe được tiếng bước chân tới gần, Thư Lưu Y phút chốc bật người bỏ chạy. Sư huynh kia không nhịn được, giục ngựa đuổi theo, cả giận nói: “Các hạ đến tột cùng là ai? Lén lút như thế! Không thể gặp người sao?” Thấy Thư Lưu Y vẫn không dừng bước, hắn rút kiếm khỏi vỏ, nhảy xuống lưng ngựa, đâm thẳng hậu tâm Thư Lưu Y.

Thư Lưu Y chấn động, nội lực của hắn chưa hồi phục, vô lực đánh trả, ngay cả khinh công cũng thi triển không được, cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn, nằm xuống đất lăn một vòng, cuối cùng nguy hiểm tránh khỏi một kiếm này, kêu lên: “Dừng tay, ta là Thư Lưu Y!” Hắn vốn không muốn dưới tình cảnh khó xử như vậy nói ra thân phận, nhưng nếu là bị thiếu niên tính tình nóng nảy này chém, không khỏi quá oan ức.

Sư huynh liếc nhìn mặt hắn, vô cùng sợ hãi lùi ngay vài bước, nhưng vẫn mạnh miệng. “Ngươi là thứ quỷ quái gì vậy?”

Nhiếp Linh lại mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không giấu được vẻ chán ghét kinh sợ, “Ngươi cái tên xấu xí, dám giả mạo Thư Lưu Y?”

“Ta thật là Thư Lưu Y──” Thư Lưu Y cười khổ đi tới trước nửa bước, thình lình Nhiếp Linh huy kiếm chém tới, hắn vội vàng lui ra sau.

“Tên xấu xí! Ngươi đừng lại đây!” Nhiếp Linh vừa kinh vừa sợ, nâng kiếm một hơi đâm lung tung. Người trước mắt máu mủ đầy mặt, không biết là nhiễm bệnh đáng sợ gì, hắn ngàn vạn lần không thể để mình bị đụng vào.

Thư Lưu Y bị buộc không ngừng lùi lại, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không thấy, đột nhiên dưới chân giẫm lên khoảng không, nhanh như chớp lăn xuống một cái mương đầy bùn bên đường lớn.

Lúc này xa xa mơ hồ vang lên tiếng chân, lại có người đến. Vạn Phong Viễn nãy giờ đều chỉ bàng quan đứng nhìn, sợ người tới là người trong giang hồ, nhìn thấy môn hạ Bát Quái kiếm của hắn ỷ đông hiếp ít, mà còn là đối phó một kẻ bị bệnh nhìn qua không biết võ công, thanh danh truyền ra không tốt, liền thúc giục hai đồ đệ nhanh lên đường. Hai sư huynh đệ Nhiếp Linh lên tiếng trả lời tra kiếm vào vỏ. Lên ngựa nhanh chóng rời đi.

Thư Lưu Y chật vật muôn phần bò ra khỏi bùn lầy, đang muốn bước ra khỏi mương, xa xa trông thấy vài người cưỡi ngựa nối liền nhau mà đến, phía trước một người bạch y thắng tuyết cưỡi trên hắc mã, thân hình quen thuộc làm hắn cả người chấn động, cố ngưng mắt, thấy rõ khuôn mặt vàng vọt chất phác của người nọ.

Đúng là Thu Phượng Vũ! Phía sau, hắc y nữ tử cao gầy trên lưng ngựa kia rõ ràng là Quản Đan Phong. Sau nữa, còn có hai người cưỡi ngựa chạy song song với nhau. Lại còn là một nam một nữ, nam anh đĩnh tuấn lãng, nữ dung sắc kiều diễm, đúng là vợ chồng Nhung Khiên Kỳ.

Bốn người này, sao lại xuất hiện ở đây? Thư Lưu Y tâm loạn như ma, thân thể cũng theo bản năng lùi vào trong mương đầy bùn, nín thở ── Cả đời này, hắn cũng đều cảm thấy không mặt mũi nào đối diện Thu Phượng Vũ.

Đám người thầy trò Thu Phượng Vũ rất nhanh cưỡi ngựa chạy qua mương, tiếng vó ngựa lộc cộc, đi thẳng vào nội thành.

Thư Lưu Y chờ đến khi tiếng vó ngựa hoàn toàn biến mất khỏi tai, mới chậm rãi bò ra khỏi mương. Trên người dính đầy bùn đất hôi thối, mùi kia thật sự không dám khen, hắn vội vàng trở người chạy đến hồ nước.

Bên hồ có hai ba thôn phụ đang buông giỏ xuống, chuẩn bị giặt quần áo, đột nhiên thấy một nam tử kinh khủng toàn thân bùn đất xông lại đây, đều sợ hãi vô cùng. Chờ Thư Lưu Y rửa sạch bùn đất trên mặt, mấy thôn phụ kia nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đều sợ tới mức thét chói tai, cầm chày gỗ giã áo đánh lung tung lên đầu lên mặt hắn. “Cút mau! Đừng làm dơ nước ở đây, cút!”

Thư Lưu Y bị chày gỗ đánh vài cái, hắn không thèm chấp nhặt với mấy thôn phụ kia, chỉ đành đưa tay che đầu hốt hoảng chạy đi. Chạy đến giữa đường lớn mới dừng lại, thở hổn hển một hơi, cười khổ.

Hắn đã làm gì sai? Không phải là mặt mũi khó coi thôi sao? Lại bị xem như chuột chạy qua đường người người đánh mắng. A, dong nhân(2) trên đời này, quả nhiên đều là trông mặt mà bắt hình dong!

Đột nhiên nhớ đến mình trước đây lại chẳng phải thích truy đuổi mỹ sắc sao, đối với người tướng mạo xấu xí chỉ sợ tránh không kịp, nông cạn như nhau, Thư Lưu Y oán hận cùng khó chịu đầy bụng nhất thời đều hóa thành chán ghét bản thân, tâm tình suy sụp uể oải đến cực điểm.

Nếu đây chính là báo ứng vì hắn ghét bỏ Thu Phượng Vũ, vậy cũng thật quá nhanh.

Hắn sửng sốt một lúc, cố lấy lại tinh thần, tiếp tục đi về phía trước. Mình ra khỏi thành đạp thanh hai ngày chưa về, Quân Thiên nhất định lòng nóng như lửa đốt. Hắn dù sao cũng phải hồi phủ nói rõ một tiếng, sau đó, khuôn mặt này của hắn phỏng chừng cũng không có hy vọng chữa khỏi, đành rời Thư phủ, tìm nơi thâm sơn cùng cốc chờ chết đi, tránh ở lại trong phủ bị mất mặt xấu hổ.

_ _

Tuấn mã tiến vào phố xá, lập tức kéo chặt dây cương, thả chậm tốc độ.

Nhung Khiên Kỳ giục ngựa đến bên người Thu Phượng Vũ, mỉm cười nói: “Sư phụ, chúng ta từ sáng sớm đã rời khách điếm, cũng chưa ăn điểm tâm. Nơi này vừa lúc có gian tửu lâu, không bằng ăn một chút lại lên đường?”

Thu Phượng Vũ mục vô biểu tình, không để ý tới hắn, chỉ nhìn nhìn Quản Đan Phong cùng thê tử của Nhung Khiên Kỳ, hai nàng tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng thần sắc đều thấm mệt, bèn xuống ngựa.

Tửu lâu này ở chỗ yên tĩnh, khách nhân không nhiều lắm. Thu Phượng Vũ ngại ôn ào, thấy trên lầu còn trống, liền cùng Quản Đan Phong đi thẳng lên lầu. Vợ chồng Nhung Khiên Kỳ thì ở dưới lầu tùy tiện tìm một góc ngồi xuống.

Nhung Khiên Kỳ lần này xuống núi, trên danh nghĩa là về quê tảo mộ, kỳ thật muốn trước đến Giang Nam tìm Thư Lưu Y, ai ngờ ngày đó sau khi từ biệt sư phụ, Thu Phượng Vũ bỗng nhiên cũng quyết định xuống núi một chuyến, hơn nữa còn cùng đường với Nhung Khiên Kỳ.

Chẳng lẽ sư phụ khó chịu vì Thư Lưu Y trốn khỏi Côn Luân, muốn đi tìm Lưu Y tính sổ? Càng gần Thư phủ, Nhung Khiên Kỳ lại càng là khẳng định suy đoán của mình. Hắn lo lắng an nguy Thư Lưu Y, đành mặt dày giả bộ không thấy Thu Phượng Vũ phiền chán hắn, tiếp tục lên đường cùng Thu Phượng Vũ, hôm nay rốt cuộc vào thành.

Không mất bao lâu, hắn có thể gặp Thư Lưu Y. Nhung Khiên Kỳ khóe miệng bất giác tràn ra ý cười, tiếp nhận chén trà nữ tử bên cạnh dâng lên, thấp giọng nói: “Quỳ Anh, chuyện ta phân phó ngươi làm thế nào rồi?”

“Đều đã an bài thỏa đáng.” Nữ tử kiều diễm gọi là Quỳ Anh kia nhẹ giọng trả lời, dáng vẻ cung kính, thậm chí có thể nói là sợ hãi.

“Tốt.” Nhung Khiên Kỳ vừa lòng gật gật đầu.

_ _

Giữa trưa, người ra vào cửa thành nối liền không dứt. Thư Lưu Y sợ khuôn mặt của mình lại rước lấy phiền toái, dứt khoát lấy cái khăn trùm lên mặt, cúi thấp đầu đi vào.

Tiểu tốt giữ cửa thấy hắn đầy người bùn đất bẩn thỉu, vừa bẩn vừa thối, chỉ cho là tên khuân vác vào thành kiếm sống, bóp mũi không ngừng bảo hắn đi mau, ngược lại không hỏi gì nhiều.

Thư phủ ở một chỗ khác phồn hoa nhất thành, cách chỗ này vài con phố náo nhiệt. Thư Lưu Y đi được nửa đường, đám người phía sau một trận hỗn loạn, mấy người truy đuổi đến gần phía sau Thư Lưu Y, một người trong đó còn đụng Thư Lưu Y làm hắn dưới chân lảo đảo, suýt nữa té ngã, khăn trùm mặt cũng rơi xuống.

Hắn ổn định thân mình, ngẩng đầu chợt nghe thấy chung quanh mấy tiếng hút khí.

Vài người ăn mặc như gia đinh đuổi tới trước mặt cũng dừng chân, phía sau còn có một người hổn hển đuổi tới. “Bắt tên trộm kia, đánh chết cho ta!”

Hóa ra là đang bắt trộm! Thư Lưu Y đang định xoay người, bỗng dưng trong đám người có kẻ hét lớn: “Tên xấu xí kia chính là trộm, chính là hắn!”

Thư Lưu Y từ khi sinh ra chưa từng bị người vu oan như vậy, không khỏi tức đến bốc khói, bước về phía thanh âm truyền tới. “Ta thấy ngươi là vừa ăn cướp vừa la làng!”

Hắn vừa động chân, mấy tên gia đinh kia liền nhào lên, mắng: “Còn muốn trốn? Xem khuôn mặt thối nát này của ngươi, nhất định không phải người tốt!”

“Đúng vậy đó……” Người vây xem cười vang.

Thư Lưu Y né tránh nắm đấm của gia đinh, thấy công tử kia thở hồng hộc đã đuổi tới, thế nhưng chính là công tử của Mục đại dược trang trong thành, mấy năm trước hai người còn nâng chén xã giao ở tiệc rượu. Hắn lớn tiếng nói: “Mục công tử, ta là Thư Lưu Y.”

Mục công tử kia trợn tròn hai mắt, tiếp theo cười to: “Ngươi nếu là Thư gia đại công tử, ta đây chính là Thiên Vương lão tử! Ha ha ha ha, đánh chết tên trộm ăn nói bậy bạ này cho ta!”

Gia đinh ầm ầm đáp ứng, vén tay áo vây chung quanh.

Thư Lưu Y trong lòng biết hiện tại mình nói cái gì cũng không có ai chịu tin, nếu bị bắt được, không chừng sẽ thật bị đánh chết tại chỗ, đẩy ra đám người vây xem, tìm đường chạy như bay. Lại nghe thấy gia đinh không ngừng đuổi sát phía sau, hắn lại chạy không nhanh, đáy lòng kêu khổ không thôi.

Trong lúc rối ren hoảng loạn không xem đường, lại chạy vào một cái ngõ cụt. Thấy bên cạnh là một tửu lâu, hắn cũng không quá chú ý, cúi đầu vọt vào, đẩy ra tiểu nhị cản đường, chạy thẳng lên lầu.

Lầu hai, chỉ có một bàn khách nhân dựa sát cửa sổ.

Một nam một nữ. Người nam tuyết y hắc phát, tay cầm một chén trà, hờ hững ngóng nhìn ngoài cửa sổ. Nghe thấy có người xông lên lâu, nam tử chỉ hơi hơi liếc mắt, lãnh đạm nhìn thoáng qua ──

Mặc ngọc thuần hắc như đóng băng, không mang theo hỉ nộ, hàn khí lại đủ để đông lại tất cả.

Thư Lưu Y giống như bị trúng phép định thân, đứng thẳng bất động, không biết làm sao.

Vì sao phải để hắn lại lần nữa đối mặt người mình thấy xấu hổ không dám gặp? Chỉ bằng đôi mắt đen bỗng chốc lộ vẻ càng âm trầm của Thu Phượng Vũ, Thư Lưu Y biết, cho dù hắn giờ phút này mặt mũi sưng phù, mặt mang máu mủ, nam nhân cũng đã nhận ra hắn.

Bộ dáng hiện tại của hắn, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm, lại đều rơi vào trong mắt Thu Phượng Vũ…… Ý thức được điểm ấy, Thư Lưu Y thật muốn đâm đầu chết.

“Tên trộm kia trốn lên lầu rồi. Đi lên, chặt tay hắn, bắt hắn lên quan!” Dưới lầu vang lên tiếng Mục công tử cùng gia đinh chửi bới ầm ĩ, tiếp theo liền có người bước lên bậc thang gỗ.

Thu Phượng Vũ thu hồi ánh mắt, hờ hững đặt chén trà xuống, nhẹ phất tay áo, đứng dậy. Quản Đan Phong vội vàng lấy ra tiền trà thả lên bàn, đuổi theo sư phụ.

Thư Lưu Y đi cũng không được, trốn cũng không xong, chỉ có thể đứng ngây ra đó, trơ mắt nhìn Thu Phượng Vũ đi về phía hắn.

Nam nhân lần này, là sẽ châm biếm hắn, hay là đẩy ra hắn, hay là…… Thư Lưu Y trong chốc lát suy nghĩ đã xoay chuyển trăm lần, nhưng mà toàn bộ suy đoán trong nháy mắt đều rơi vào hư không.

Thu Phượng Vũ đi qua bên người hắn, xuống lầu, ngay cả một tia dư quang nơi khóe mắt cũng không có, dường như trước mặt chỉ là không khí.

Thư Lưu Y hoàn toàn cứng ngắc, phút chốc im lặng mỉm cười ── hắn rốt cuộc còn vọng tưởng cái gì?

“Bắt lấy hắn!” Mấy tên gia đinh đã chạy lên lầu, vây quanh đánh về phía Thư Lưu Y, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Tên trộm đáng chết, xem ngươi còn có thể trốn ở đâu! Có gan thì nhảy xuống lầu đi!”

Một tên gia đinh trong tay cầm một thanh đao sắc bén, nhe răng cười.

Thư Lưu Y bỗng nhiên cũng cười, chạy nhanh vài bước, nhảy lên bàn ở trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ là ngõ nhỏ vắng lặng chật hẹp, mặt đường lót đá xanh.

Ngã xuống đó, cho dù gãy vài xương, cũng tốt hơn là bị người chặt tay chặt chân.

Hắn nhắm mắt, thả người nhảy xuống.

Tình thế rơi xuống đột nhiên ngừng lại, nhưng không có đập lên phiến đá cứng rắn như trong dự kiến, ngược lại rơi vào một đôi tay ấm áp. Thư Lưu Y mở to mắt ──

Dương quang cùng bầu trời trên đầu, đều bị thân ảnh cao lớn của nam nhân che lại. Thu Phượng Vũ chỉ thản nhiên nhìn Thư Lưu Y, sau đó xoay người, giữa tiếng hô to gọi nhỏ của gia đinh trên lầu, phiêu nhiên bay lên mái hiên, đạp gió bước đi.

“Sư phụ?” Quản Đan Phong vừa dắt ngựa lại đây, thấy Thu Phượng Vũ bế người nhanh chóng biến mất, không khỏi ngạc nhiên.

Vợ chồng Nhung Khiên Kỳ trong lúc hỗn loạn cũng đã đi ra tửu lâu. Tuy chỉ là vội vã nhìn thoáng qua, Nhung Khiên Kỳ lại cảm thấy người mà Thu Phượng Vũ cứu thân hình rất quen, suy nghĩ một chút, sắc mặt thay đổi ── Không sai, người bị sư phụ ôm đi, đúng là Thư Lưu Y mà hắn muốn tìm.

Thư Lưu Y không dám thở mạnh, nằm trong khuỷu tay Thu Phượng Vũ, chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ, đến khi Thu Phượng Vũ nhảy đến trước đại môn Thư phủ, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi vẫn nghẹn nãy giờ.

Thu Phượng Vũ thế nhưng lại cứu hắn?…… Thư Lưu Y trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng chỉ còn xấu hổ.

Gia đinh trông cửa Thư gia đều còn nhận ra Thu Phượng Vũ, có người thông minh vội vàng chạy vào báo tin, những người còn lại không dám ngăn trở, tùy ý Thu Phượng Vũ tiến thẳng một mạch như vào chỗ không người.

Lúc sắp đến đình viện, Thư Quân Thiên nhận được tin tức đã chạy tới, kinh ngạc nói: “Thu chưởng môn ngài lại đại giá quang lâm? A ── đại ca?!” Chung quy vẫn là thân huynh đệ nhà mình, hắn vừa liếc mắt liền nhận ra Thư Lưu Y, hoảng sợ nói: “Đại ca huynh mất tích mấy ngày, đệ phái người tìm huynh khắp nơi! Huynh, huynh sao lại biến thành bộ dạng thế này?”

Thư Lưu Y cười khổ, còn chưa mở miệng, chợt thấy Thu Phượng Vũ trong mắt hiện lên chán ghét.

“Thật thối.” Nam nhân lạnh lùng buông tay, mặc cho Thư Lưu Y rơi xuống mặt cỏ.

Không cần hắn nói, Thư Lưu Y cũng biết cả người mình có bao nhiêu dơ bẩn hôi thối, nhìn đến y phục tuyết trắng của Thu Phượng Vũ cũng bị bùn đất trên người hắn làm dơ, quả thực rất muốn ngay tại chỗ đào cái lỗ chui xuống.

Thư Quân Thiên không rõ ràng lắm hai người này gặp gỡ thế nào, lại càng không dám hỏi nhiều, thật cẩn thận cười nói: “Thu chưởng môn đến đây rồi, nếu không chê, xin mời ở lại tệ xá nghỉ ngơi. Ta liền đi gọi hạ nhân giúp Thu chưởng môn chuẩn bị nước nóng tắm rửa thay y phục.”

Thu Phượng Vũ ưa sạch, cấp bách muốn thay y phục bẩn trên người, nghe vậy gật đầu, cũng không đợi tôi tớ dẫn đường, tự ý đi đến biệt viện lần trước đã ở, để lại hai huynh đệ Thư gia nhìn nhau không nói gì.

_ _

Tắm rửa cẩn thận từ trên xuống dưới cho sạch sẽ, đổi quá một bộ đồ mới, Thư Lưu Y sợ trên người còn lưu lại dư vị, cố ý đeo thêm hai cái túi hương. Ngồi xuống dùng món ăn trù phòng đưa tới, mới gắp vài đũa, ngoài cửa cước bộ vội vàng đến gần, Thư Quân Thiên đẩy cửa vào.

“Đại ca, vợ chồng Nhung Khiên Kỳ cùng nữ nhân hung dữ lần trước cũng tìm tới cửa rồi, hiện giờ đang cùng Thu chưởng môn ngồi ở thư phòng! Họ Nhung còn nói muốn gặp huynh, người này cũng thật là, trước mặt lão bà cũng không thu liễm chút…… Ai!” Thư Quân Thiên khoa trương thở dài, nhìn đại ca nhà mình. “Hai thầy trò người ta cùng đến đây, đại ca, đệ xem huynh lần này làm sao thu thập cục diện. Cũng may bộ dáng hiện tại của huynh ngay cả quỷ cũng có thể bị hù chết, nói không chừng ngược lại là chuyện tốt, để bọn họ khỏi bám theo huynh. A, đúng rồi, đại ca mặt của huynh rốt cuộc là làm sao vậy?”

Thư Lưu Y bất đắc dĩ đặt bát đũa xuống. Đêm đó trốn khỏi Côn Luân, hắn đã cảm thấy câu nói cuối cùng của Nhung Khiên Kỳ có hàm ý khác, lo lắng Nhung Khiên Kỳ chui vào ngõ cụt, sẽ có thể lại đến dây dưa hắn, quả nhiên xui xẻo ứng nghiệm. Còn có Thu Phượng Vũ, vì sao lại trở về nữa?…… Hắn nghĩ không ra gì lý do, nhưng có một điều hắn không cần nghi ngờ. Chuyện nên đến, cuối cùng cũng trốn không thoát.

“Ta đi nói rõ với Nhung Khiên Kỳ.” Hắn đứng dậy, đi đến thư phòng.

“Lưu, Lưu Y? Mặt của ngươi!” Hai huynh đệ Thư Lưu Y vừa bước vào thư phòng, Nhung Khiên Kỳ liền hoảng sợ nhảy khỏi ghế, cơ hồ muốn lập tức vọt tới trước mặt Thư Lưu Y, đột nhiên nghe Thu Phượng Vũ hừ lạnh, Nhung Khiên Kỳ tức khắc nhớ ra trong thư phòng còn có những người khác, cố nén kinh ngạc, ngồi lại vào ghế.

Thư Lưu Y ngồi xuống một nhuyễn tháp, thở dài, từ đầu tới cuối nói ra tao ngộ ngày đó đạp thanh.

______________________________________________________________

(1) Tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện

(2) Dong nhân: người tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.