Nàng quỳ ở trên đất, hành lễ bái cô, kêu cô nương thân.
Mấy tháng qua, bao nhiêu lần mơ về, cô từ trong ác mộng tỉnh lại, không khỏi là oán hận của Vân Khanh đối với cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Vân Khanh sẽ có thời khắc tha thứ cô, càng không nghĩ tới thời khắc này tới nhanh như vậy, nhanh đến cô không có một chút chuẩn bị nào.
Mưa bụi tản đi, khôi phục lại ban đầu, từng tia từng sợi kéo động tiếng lòng, cô quên hô hấp, cúi mắt, trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau chăm chú.
Cô đã mất bình tĩnh của bình thường, bên dưới thanh âm cấp thiết mang theo khẽ run: "Ngươi..
Ngươi..
Vừa mới..
Kêu..
Ta cái gì."
Dưới hành lang một lúc lâu không nói chuyện, chỉ còn lại tiếng gió tiếng mưa rơi đầu mùa xuân.
Cô không cách nào quên đêm dông tố kia, một khắc đó cô biết được chân tướng, trời đất biến ảo, thế sự xoay vần, cũng không ngăn nổi một đạo vết thương trong lòng kia, cô sai đến thái quá, sai hoang đường, sai không thể nói lý.
Sấm sét mưa dông, gió về hỗn hợp, điện giật mây mù, quấy nhiễu người trong giấc mộng thanh bình.
Thái hậu nằm trên giường bị sấm sét thức tỉnh, trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ.
Cửa điện mở ra, ánh đèn đột nhiên sáng sủa, thái hậu lòng sinh không rõ.
Ngồi dậy xuống giường, vòng qua bức bình phong, hai con mắt lạnh lùng, nhìn người đến.
Một luồng hương hoa thanh đạm nhẹ nhàng lướt qua mũi, nín hơi ngưng thần, Tô Đồng quỳ xuống đất, đầu thấp xuống, bàn tay nắm chặt hiện đầy mồ hôi mỏng, thấp thỏm không chừng bẩm: "Thái hậu, ám vệ các tìm được bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho người rồi."
Trong điện đốt lửa than, thái hậu một thân đồ ngủ đơn bạc màu trắng đứng ở dưới ánh nến, cũng không cảm thấy lạnh giá.
Chẳng biết vì sao, đêm đông nổi lên sấm sét, quấy nhiễu cô không cách nào ngủ yên.
Nhiều năm trước cô để người đi tìm bà đỡ, nhưng mà người kia hình như không có hình bóng biến mất giữa nhân gian.
Đêm qua địa lao bỗng nhiên phát cháy, Mục Vân Khanh bị chết ở đó.
Cô đã sớm biết ai là con gái cô, giờ khắc này lại tìm đến bà đỡ thì có ích lợi gì.
Giữa lông mày thái hậu có ủ rũ, phất tay một cái ra hiệu Tô Đồng lui ra, lạnh nhạt nói: "Nửa đêm vì việc này mà đến, thực quá kỳ lạ, ngươi xuống trước đi, ngày mai rồi nói."
Tô Đồng liều mạng lắc đầu, trên mặt lạnh lùng trầm tĩnh xuất hiện hoang mang ít có, lấy trán chạm đất, ầm ầm ngày đông, nàng càng cảm nhận được một chút mồ hôi trên sống lưng, thảng thốt nói: "Thái hậu, người ở ngoài điện, ngài nghe nàng nói hết không muộn."
Tô Đồng xưa nay bình tĩnh, chưa từng gặp vẻ hoang mang của nàng như vậy, thái hậu không rõ vì sao, nhẫn nhịn không kiên nhẫn trong lòng, gật gù.
Trong điện yên lặng không mấy chốc, một bộ áo hai lớp màu xám, sắc mặt ố vàng, chính chính hiệu hiệu là phụ nữ nông thôn, đi vào trong điện cuống quít quỳ xuống đất rập đầu lạy.
Quanh thân run lẩy bẩy, đầu thấp sắp chôn vào cần cổ, càng khỏi nói ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu.
Dân phụ biết được dụng ý nàng đến, lại sợ hãi cùng ngôn ngữ ấp úng: "Đứa trẻ ngài năm đó sinh, bả vai có vết bớt hình đám mây."
Lời còn chưa dứt, một đạo kinh lôi lóe qua, thân thể thái hậu lung lay, lập tức thần sắc như xưa, nhìn về phía Tô Đồng: "Ám vệ các tìm người, nhiều năm cũng không kết quả, giờ khắc này xuất hiện có phải là trùng hợp, còn nữa ngươi có phải tìm lộn người rồi hay không."
Cô không tin.
Tô Đồng quỳ xuống đất nức nở nói: "Thái hậu, ám vệ các tìm người này mười năm không có sai, nàng là bị người đuổi giết, cả ngày trốn không dám gặp người, vì vậy chúng ta mới truy tìm không được."
Thái hậu lảo đảo vài bước, dung nhan trắng lại trắng, hai tay trong tay áo gắt gao nắm thành quyền, cắn răng hỏi dân phụ kia: "Đem lời vừa rồi ngươi nói lặp lại lần nữa."
Dân phụ có lẽ là bị chất vấn của thái hậu làm cho khiếp sợ, mặt xám như tro tàn, môi trắng bệch nhúc nhích: "Đứa trẻ năm đó ngài sinh ra kia, ở..
Ở đầu vai..
Có một vết bớt hình mây."
Bị người đuổi giết? Thái hậu đột nhiên ý thức được hơn mười năm qua, cô lún vào ở trong tấm lưới dệt cho chính mình..
Cô sai rồi, ngày xưa cô nhận thức đều là sai.
Mục Vân Khanh..
Nàng mới là con của cô..
Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô càng tự tay giết con của mình, cô mờ mịt nhìn tất cả những thứ trang trí xa hoa trong tẩm điện Ninh An cung, rường cột chạm trổ gạch vàng thành ngọc, một phương trời đất của thâm cung, chúng nó phá huỷ một đời cô, làm cho cô tự tay chôn vùi sinh mạng của nữ nhi mình.
Không, không, không, không ai ép cô, là bản thân cô.
Từng trận kinh lôi vang vọng toàn bộ bầu trời màu mực, giống như pháo hoa nở rộ trên không trung, ánh chớp đem toàn bộ bầu trời đêm âm trầm xé rách.
Sức gió mạnh mẽ thổi ra cửa sổ, gió lạnh khoét xương thổi vào, cũng rót vào lòng của cô.
Cô vậy mà nhận sai con của chính mình.
Cô hốt hoảng bò dậy, không để ý la hét của cung nhân, chạy đi phía ngoài điện.
Dưới chân chưa dừng, một bước sải qua bậc thang, hai chân đạp rỗng, cô dọc theo bậc thang thẳng tắp té xuống.
Một đạo kinh lôi nổ tung ở bên người cô, cô đã không nhận rõ thân thể đau hay là trái tim đau.
Huyết dịch quanh thân đã bị băng tuyết đọng lại, thái hậu ngẩng đầu nhìn đêm tối bị tia sét kinh lôi không ngừng, thét hỏi: "Trời xanh ngươi vì sao không bổ chính xác một ít, trực tiếp đánh chết ta."
Tô Đồng theo tới phía sau nâng cô dậy, cô đẩy nàng ra.
Lúc cúi đầu cô thấy một đôi bàn tay trắng nõn không nhiễm hạt bụi nhỏ của chính mình, cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Nó không nên là bạch ngọc không chút tì vết, nó nhiễm phải máu tươi rồi, nhiễm phải huyết dịch của Mục Vân Khanh, nhiễm phải máu của con cô.
Trong sấm vang chớp giật cô nhìn thấy bội kiếm của Tô Đồng, một cái rút ra, bổ về phía tay phải của chính mình.
Tô Đồng một tiếng thét kinh hãi, ra sức đoạt được kiếm trong tay thái hậu.
Mũi kiếm vẫn là cắt ra da thịt lòng bàn tay của cô, ý đau kéo tới, cô có chút xíu giải thoát.
Tiêu Cẩn Hoa cô một đời không cầu cái khác, chỉ cầu con của chính mình có thể bình an lớn lên, nhưng cô lại đang làm cái gì.
Cô vô lực ngửa về đằng sau, toàn bộ thân thể nằm ở trên thềm đá, mặc cho nước mưa rót vào trong miệng của cô, ướt nhẹp sợi tóc của cô.
Hối hận cùng oán hận tựa như một cây chủy thủ cắm vào trái tim của cô, khuấy lên, nhanh chóng chuyển động, cô đau đến tột đỉnh.
Đêm hôm ấy, trước mắt hiện lên từng hình ảnh qua lại, cô tan nát cõi lòng thành mãnh vụn..
Mà tình hình trước mắt lại đem trái tim phá vụn của cô chắp vá lên.
Thái hậu cố nén hơi nước mông lung trong mắt.
Cúi người xuống, hai tay vuốt lên khuôn mặt của Vân Khanh, chạm đến nước mắt mỉm cười khóe miệng nàng, trong lòng đau đớn bị nhéo lên.
Cô không dám nhìn thẳng ánh mắt của Vân Khanh, nước mắt trong suốt khó có thể ức chế lướt xuống viền mắt, chảy vào bên môi, mùi vị mặn chát đầy tràn trong miệng.
"Vân Khanh, ngươi cũng biết ta không xứng hai chữ này trong miệng ngươi," Thái hậu vô tận tự trách, một tiếng kêu gọi mềm nhẹ vừa rồi kia, dường như đến từ phương hướng xa xôi, lúc ẩn lúc hiện, làm cho nàng theo không kịp.
Ý cười tràn ngập, ánh mắt xán lạn như ngôi sao, Vân Khanh nhìn thái hậu, hai con mắt dưới lông mi tinh tế thon dài, trong nháy mắt nói hết tang thương hoang vu của thế gian.
Nàng bước ra một bước lớn nhất, nhưng nàng không cách nào trả lời câu nói này của thái hậu.
Như lúc nhỏ như vậy xòe ra hai tay ôm lấy eo của thái hậu, vị thơm thanh đạm rất quen quanh quẩn trong mũi, Mục Vân Khanh lưu luyến ấm áp giờ khắc này, rời cung sau bao nhiêu đêm tối cô tịch sợ hãi làm nàng tơ vương cái ôm ấm áp kia.
Thất thố trong giây lát, thái hậu lập tức khôi phục bình tĩnh, đau lòng đem người trên mặt đất kéo lên, ôn nhu nói về phía nàng: "Trên đất lạnh, đứng lên trước."
Mưa bụi nghiêng vào dưới hành lang, làm ướt vạt áo hai người, ánh mắt xẹt qua bóng mờ bả vai của Vân Khanh, thái hậu hơi nhíu mày, kéo lấy tay nàng muốn đem người kéo lại trong phòng.
Nhưng tiếp xúc tay ấm áp, làm cho trong lòng cô có chút rung chuyển bất an, giơ tay vuốt lên cái trán người trước mắt, cả kinh nói: "Ngươi phát sốt rồi? Duyên cớ đêm qua gặp mưa sao?"
Người đầu ngón tay lạnh, giờ khắc này lại ngậm ý nóng, cô nên nghĩ tới những thứ này sớm, cô sơ ý rồi.
Mục Vân Khanh xoa xoa trán của chính mình, ngẩng đầu nhìn thái hậu mấy phần bất an, tâm tình thay đổi một chút, nàng có sự tồn tại an lòng của mình.
Đầu có chút choáng, Vân Khanh vẫn là lắc đầu một cái, giương môi nở nụ cười: "Ta đã uống qua thuốc rồi, ngươi không cần lo lắng."
Lòng như thủy triều chập trùng khó bằng, sau khi mừng rỡ là lo lắng nồng đậm, thái hậu đè nén đau lòng, nói rằng: "Biết rõ phát sốt, còn ngồi ở đây chịu gió, đại phu ngươi đây làm không xứng chức như vậy, xem ngươi sau này còn nói người khác thế nào."
Bị giáo huấn rồi, Mục Vân Khanh dứt khoác không hề trả lời, không có cốt khí cúi đầu cụp mắt nhìn dưới chân.
Động tác này ở trong mắt thái hậu xem ra, không khác nào là ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng không nói nữa, đem người kéo lại trong phòng, đè ngồi ở trên giường, nhỏ giọng: "Cởi quần áo ướt đi, cố gắng ngủ một giấc."
Mục Vân Khanh nghe xong lại không động tác, vẫn cứ ngồi như vậy, chỉ xốc mí mắt nhìn nhìn thái hậu, dáng dấp này tất nhiên là chọc thái hậu véo thẳng lông mày, ngồi bên cạnh nàng, bất đắc dĩ nói: "Hẳn là phát sốt hồ đồ rồi, làm sao dáng dấp ngốc ngốc này."
Mười năm rồi, hai người nàng chưa từng ôn hòa nhã nhặn như vậy ngồi cùng một chỗ, quỷ môn quan nàng đều không biết đi mấy lần rồi, vốn cho rằng kiếp này duyên phận mẹ con cùng thái hậu không còn, ai ngờ lòng lòng vòng vòng lại trở về cảnh giới của mười năm trước.
Thái hậu đau lòng cảnh ngộ của nàng, nàng cũng là tâm tình đồng dạng.
Đầu thai làm người, rất nhiều nên là nhìn thấy rõ, tội gì lại tính toán quá khứ.
Có lẽ là sững sờ của Vân Khanh, có lẽ là bầu không khí trong phòng quá mức ấm áp, trong lòng thái hậu bỗng nhiên dâng lên một luồng ấm áp, đưa tay đem Vân Khanh ôm vào lòng, trong dự liệu không gặp phải từ chối, ý cười tràn ngập đến đáy mắt, giơ tay xoa tóc đen sau đầu nàng.
Gần rồi, khí tức Vân Khanh thở ra nóng rực mịt mờ ở sau tai cô, nóng có chút lợi hại, trái tim chìm mấy phần, không khỏi hỏi: "Kêu đại phu đến xem thử được không."
Mục Vân Khanh lắc đầu một cái, thoải mái nở nụ cười: "Ta chính là đại phu, hơn nữa ta còn là đồ đệ của thần y, ngài còn muốn tìm đại phu gì."
Đối với lời nói ngắt lời như vậy, thái hậu thực bất đắc dĩ, "Di nương ngươi lần trước đến nói rằng con trưởng của nàng kết hôn, hi vọng ta có thể đi dự tiệc, ngươi nhanh chóng tốt lên, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi giải sầu."
"Không đi," Mục Vân Khanh quả quyết cự tuyệt, từ trong lồng ngực thái hậu lui ra ngoài, quay đầu qua, ngữ khí hơi có chút bất mãn: "Cô em gái này của ngài thật là lợi hại, lần đầu tiên gặp mặt không nói hai lời thì giáo huấn người, đi quý phủ nàng bất định lại bị nàng nói một trận."
Đây là thù dai rồi.
Thái hậu có chút buồn cười, nhưng cũng theo đề tài của nàng nói tiếp: "Đến lúc đó nếu nàng nói ngươi nữa, ta chắc không tha nàng," Đưa tay thay Vân Khanh cởi đi áo ngoài, đem người thu xếp ở giường nhỏ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, cố gắng nghỉ ngơi."
Vân Khanh nằm trên giường, trong tay nắm thật chặc tay của thái hậu không muốn buông ra, nhưng mà một đêm chưa ngủ ý ngủ kéo tới, diện mạo của thái hậu càng mơ hồ, không nguyện nữa cũng nhắm rèm mắt lại.
Ngón tay thon dài trắng nõn cẩn thận từng li từng tí một xoa gò má nhóc con trên giường, Vân Khanh hôm nay không thể nghi ngờ cho cô một kinh hỉ to lớn, đêm qua chắc xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho nàng có biến hóa to lớn như vậy.
Cô cúi người để sát vào bên tai Vân Khanh, sắc mặt nhu hòa như ánh trăng, mặt mày cong lên, trầm giọng nói: "Vân Khanh, phía trước bất kể là chuyện khó thế nào, đều có ta, ta sẽ trả ngươi một bầu trời yên tĩnh.".