"Ta không nghĩ tới chính là ngươi cũng gạt ta, sư huynh, ngươi thật làm cho Thanh Hàn thất vọng," Mục Vân Khanh lắc đầu, trong giọng nói tất cả đều là mất mác, đứng ở nơi đó nàng đã không nhận rõ phương hướng đông nam tây bắc, lại lên tinh thần nghiêm nghị hỏi: "Thái hậu thân thể đến cùng xảy ra chuyện gì, rõ ràng mười mươi nói cho ta biết."
"Như ngươi đoán không cách nào có thể giải, ba đến năm năm thì.." Thẩm Thanh Nhiên ánh mắt ủ dột, hắn không dám nhìn thẳng Mục Vân Khanh, nàng hận nhất là lừa gạt, mà lần này tất cả mọi người đang gạt nàng, tâm tình của nàng có thể tưởng tượng được, quan trọng nhất là độc của thái hậu quả nhiên thật không giải được.
"Ba đến năm năm, ba đến năm năm," Mục Vân Khanh dại ra lặp lại bốn chữ, nàng nắm lấy hai tay của Thẩm Thanh Nhiên, sức mạnh kinh người, tựa hồ muốn đem nó bẻ gãy, hai con mắt đỏ lên, cất tiếng đau buồn hỏi hắn: "Ba đến năm năm là thời gian bao lâu? Một năm hơn 300 ngày, năm năm cũng bất quá hơn một ngàn ngày đêm, tại sao ngươi cũng giấu ta" Ngữ khí rõ ràng bi phẫn như vậy, nhưng lại mang đầy sự thù hận.
Khóe môi cong lên một vệt nụ cười chua xót, nàng ra sức vung ra tay của Thẩm Thanh Nhiên, hai chân hư nhượt liên tiếp lui về phía sau, tiếp đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà sẫm màu, nước mắt khô khan xẹt qua khóe mắt, thanh âm thê thảm tựa như đang chất vấn lại như tự nói: "Sư phụ..
tình mười năm thầy trò, sư huynh..
Sư huynh muội mười năm, còn có thái hậu, người ta truy đuổi mười năm.
Các ngươi càng liên hợp lại gạt ta, tại sao vậy.."
Dáng dấp Mục Vân Khanh gần như tan vỡ, để Thẩm Thanh Nhiên kinh hãi đến biến sắc, tiến lên muốn dìu nàng, còn chưa đến gần đã bị đẩy ra.
Hắn nỗ lực khuyên bảo: "Thanh Hàn, ngươi bình tĩnh đi, sự tình cũng không phải là hỏng bét như vậy.
Giấu ngươi là không muốn để cho ngươi lo lắng."
Khí tức trong phòng ngưng trệ, Mục Vân Khanh nở nụ cười, lạnh lẽo thê lương của nụ cười, cười đến âm trầm, mấy ngày tới liên tục đả kích không để cho nàng biết đặt mình trong nơi nào.
Mục Tịnh Huyên hạ độc, thái hậu giữ bí mật không nói, liên hợp mọi người lừa gạt nàng.
Mà người nàng tin tưởng nhất không gì bằng Dược Vương Cốc, nhưng chân tướng tàn nhẫn xé ra nói cho nàng biết, bọn họ cũng không thể tin.
Mục Vân Khanh đứng ở đó, tâm tư hỗn độn xuyên thành một cái ngân châm, thật sâu cắm vào đại não, truyền đến một tia đau đớn cực kỳ rõ ràng, giống như kinh lôi lại hoặc là sóng to gió lớn, đau đến nàng thở hổn hển.
Hơi nghiêng mắt, dư quang khóe mắt quét đến thái hậu đứng trước cửa, cô ngược chiều ánh sáng mà đứng, đường viền mơ hồ nhìn lên không rõ thần sắc của cô.
Thẩm Thanh Nhiên cầu cứu nhìn về phía thái hậu, Mục Vân Khanh lại cất bước tiến lên đứng trước mắt thái hậu, tim đập chậm một nhịp, gió thu hơi lướt qua, tóc đen vung lên, song quyền lần nữa nắm chặt, mùi máu nhàn nhạt tàn dư trong không trung, bên trong âm thanh mang đau thương: "Vì sao vậy..
Vì sao giấu ta, Mục Tịnh Huyên hạ độc ngươi giấu ta, Bích Lạc chưa giải ngươi giấu ta, có phải là lo lắng ta sẽ giết Mục Tịnh Huyên," Trong tròng mắt lóe qua sát ý lạnh giá không biết tên.
Trong lòng thái hậu lan tràn hoảng sợ khôn kể, mở miệng giải thích lại bị Mục Vân Khanh đánh gãy, "Vậy ta thì như ngươi mong muốn."
Bóng người trước mắt lóe qua nhanh chóng, cô theo bản năng vươn tay nắm lấy, nhưng thân hình nhanh đến cô cả góc áo của Mục Vân Khanh cũng không đụng tới, trầm tĩnh như cô, tự dưng hoảng loạn một phần, cô vội dặn dò Tô Đồng: "Tô Đồng ngăn cản nàng không cho nàng xuất cung."
Tốc độ của Mục Vân Khanh nhanh đến kinh người, bên tai xẹt qua từng trận gió to, cửa cung không người dám cản nàng.
Quét mắt qua một cái, nhìn thấy bên cửa cung có ngựa màu nâu, thân hình mạnh mẽ, một bước chạy lên trước đạp lên yên ngựa, thay đổi phương hướng, trong nháy mắt đi vội vã.
Chủ nhân ngựa phía sau một lát mới phản ứng được, hướng về phương hướng biến mất của Mục Vân Khanh gấp ráp kêu: "Này..
Đó là ngựa của ta, ngươi không thể cưỡi đi."
Một tiếng la lên, cửa cung yên tĩnh huyên náo lên, dồn dập liếc mắt.
Khi Tô Đồng dẫn người tới tìm chỉ chừa bụi bặm đầy đất cùng thị vệ không biết làm sao, chỗ nào còn có bóng dáng của Mục Vân Khanh.
Phủ công chúa bình tĩnh nghênh đón Mục Vân Khanh sắc mặt giận dữ không giảm, Nghiêm Thần vốn ở thư phòng cùng Lục Ly thảo luận một ít chuyện, nghe vậy trên mặt vui vẻ, lúc này bỏ lại Lục Ly theo hạ nhân mà đi, vẻ mặt vui vô cùng muốn điên của Nghiêm Thần rơi vào trong mắt u ám của Lục Ly, hắn không biết sao cũng đi theo hai người đi ra khỏi thư phòng.
Bên trong phủ công chúa phong cảnh mỹ hảo, dù cho sắc thu mềm rủ xuống cũng không thấy nửa phần vẻ tiêu điều, lại càng không thấy trạng thái cây cỏ lá rụng.
Sắc mặt Mục Vân Khanh nặng nề, chắp tay đứng ở ngoài phòng chính, cũng không có nghe theo hạ nhân nói vào phòng chờ đợi.
Nghiêm Thần cùng Mục Tịnh Huyên gần như cùng lúc đó xuất hiện trước mặt nàng, nàng giễu cợt nói: "Hai người ngươi quả nhiên là đồng tâm đồng đức, khiến người ta rất ước ao."
Bất đồng là, hai con mắt Nghiêm Thần mừng rỡ, đuôi lông mày là nhiều ngày không thấy nhu hòa, mà Mục Tịnh Huyên không biết Mục Vân Khanh vì chuyện gì, dưới mặt mày tinh xảo tất cả đều là tàn nhẫn, bày thái độ chủ nhân, kiêu ngạo nói: "Không biết trưởng công chúa đến phủ ta có gì chỉ giáo."
Mục Vân Khanh lơ là lời của Mục Tịnh Huyên, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thần, hắn hai người nên là tân hôn vui vẻ, khi ân ái phi phàm.
Khóe miệng nàng lạnh lùng cong lên, thanh âm không lớn lại rõ ràng truyền khắp trong tai mỗi người, "Nghiêm Thần, ngươi yêu nàng sao?"
"Ta," Nghiêm Thần nghẹn lời, liếc mắt nhìn Mục Tịnh Huyên nộ khí xung thiên, trầm giọng không nói.
Mục Tịnh Huyên đã không vui, tức giận trả lời: "Mục Vân Khanh, ngươi là ý gì? Chạy đến trong phủ ta tới hỏi những lời này, coi là thật không biết xấu hổ, hai người chúng ta đã thành hôn rồi, ngươi không có cơ hội."
Lời nói dơ bẩn, Mục Vân Khanh không ngại, Nghiêm Thần ôn hòa nhíu mày mấy phần, trầm giọng nói: "Công chúa, thận trọng lời nói."
"Mục Tịnh Huyên, hôm nay ta không có thời gian nhàn rỗi cùng ngươi tranh luận cái này," Mục Vân Khanh vừa nhìn về phía Nghiêm Thần, ngữ khí lạnh lùng mà tàn nhẫn: "Nghiêm Thần, ngươi cũng biết tại sao ta lại thay đổi dung nhan? Người bên gối của ngươi rõ rõ ràng ràng, nàng lấy sắt nung phá huỷ mặt của ta, ở trong thức ăn ta hạ chí độc Bích Lạc," Nàng ngừng lại, nhìn sắc mặt ấm áp của Nghiêm Thần một phần một trở nên trắng, lại tiếp tục nói thêm: "Không chỉ có như vậy, thái hậu đối với nàng như con ruột, nàng lại hạ độc thái hậu.
Nghiêm Thần, sẽ có một ngày, ngươi thì không sợ ngày nào đó sáng sớm vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Một lời quăng đi, mọi người sắc mặt đều biến đổi, hạ nhân nhát gan dồn dập lui xuống.
Sắc mặt Mục Tịnh Huyên trắng bệch, chột dạ nhìn về phía Nghiêm Thần, tàn nhẫn không còn nữa, thất kinh, duỗi ra hai tay nhỏ dài nỗ lực kéo lấy cánh tay của Nghiêm Thần, nhưng người sau lắc mình thối lui, hai con mắt một chút lạnh lùng một chút căm ghét một chút khiếp sợ.
Không mấy chốc, Mục Tịnh Huyên từ trong phản ứng lại, ánh mắt hơi tối, mang theo sự thù hận nồng đậm cùng sát ý, "Mục Vân Khanh, mẫu hậu ngươi đã từ bỏ ta, ngươi còn chưa biết thế nào là đủ, hôm nay nói ra tất cả những thứ này, ta khó chịu ngươi cũng đừng hòng sống tốt."
Sai lầm vĩnh viễn ở trên thân thể nàng, Mục Vân Khanh giận dữ, giận dữ trả lời nàng: "Mục Tịnh Huyên, ngươi chẳng biết xấu hổ, nếu không phải ngươi thái hậu có trúng Bích Lạc, thái hậu làm sao đến mức sẽ chỉ có tuổi thọ ba năm, người đang làm, trời đang nhìn, ngươi cuối cùng rồi sẽ có báo ứng."
Nghiêm Thần đã ngưng đọng lại, lời của Mục Vân Khanh tầng tầng như lửa, đem vài tia hảo cảm cuối cùng của hắn đối với Mục Tịnh Huyên đốt thành tro bụi, từng điểm tro bụi theo gió thu tan thành mây khói.
Trong lòng hắn hoảng hốt, lưu luyến nhìn về phía dung nhan trắng nõn tú lệ của Mục Vân Khanh, màu ngươi hổ thẹn, "Vân Khanh, xin lỗi, ta vô lực thay đổi tất cả những thứ này."
Đúng, hoàng quyền chí thượng, Mục Tịnh Huyên là công chúa hoàng gia, hắn thậm chí quyền lợi phản đối đều không có.
Lời xin lỗi của Nghiêm Thần trầm trọng thêm sự thù hận trong lòng Mục Tịnh Huyên, sự thù hận trong tròng mắt bị Mục Vân Khanh thu vào đáy mắt, Mục Tịnh Huyên có hận, nàng cũng có.
Nàng rút ra trường kiếm chuẩn bị xong trong tay, mũi kiếm nhắm thẳng vào Mục Tịnh Huyên, lạnh lùng nói: "Mục Tịnh Huyên, hôm nay ta không phải đến nói chuyện phiếm cùng ngươi, món nợ của ta ta có thể không tính, nhưng món nợ của thái hậu, ta làm con gái của nàng chắc chắn đòi lại ở trên thân thể ngươi."
Ngân kiếm của Mục Vân Khanh như du long vẽ ra trên không trung hào quang màu trắng, thủ thế chờ đợi đâm về Mục Tịnh Huyên, chiêu thức hiếm thấy tàn nhẫn.
Mục Tịnh Huyên cấp tốc cúi người né qua, cẩn thận bước tiến dời đi mặt bên, thị vệ nghe tiếng chạy tới cứu nàng.
Thị vệ không biết thân phận Mục Vân Khanh, bao quanh vây nhốt, sát chiêu tận hiện.
Lục Ly đã lâu không lên tiếng đạp bước tiến lên, phất tay đánh về phía một tên thị vệ, thân pháp lanh lợi thành thạo, hắn lạnh lẽo quát lên: "Trưởng công chúa các ngươi cũng dám động thủ, không muốn sống nữa."
Sắc mặt tuấn mỹ sinh lên tức giận, Lục Ly đem Mục Vân Khanh bảo hộ ở phía sau, đối với nàng nhẹ giọng nói: "Trưởng công chúa, ngươi không nên một mình đến đây," Yếu không địch lại mạnh, hai quyền khó địch bốn tay.
Mục Vân Khanh đối với sự xuất hiện của Lục Ly, có cảm kích nho nhỏ cùng kinh ngạc, nàng đẩy ra người che ở trước người, nhìn thị vệ một bước cũng không nhường, lần đầu lấy thân phận trưởng công chúa áp chế: "Bản công chúa mệnh lệnh các ngươi lui ra, người nào dám to gan tiến lên giết- không- tha."
Thị vệ nhìn về phía phò mã Nghiêm Thần, thấy hắn trầm giọng không nói, chỉ đành bất đắc dĩ lùi về sau.
Mục Tịnh Huyên nhìn về phía nam nhân bên cạnh thờ ơ không động lòng, trong lòng nổi lên lạnh giá, mục đích của Mục Vân Khanh đạt được rồi, Nghiêm Thần thật sự ly tâm cùng nàng, nhìn gương mặt đã từng tình cảm chân thành giờ khắc này lạnh lùng, buồn bã cười, thê lương nói: "Ngươi không yêu ta, lúc trước vì sao phải đáp ứng việc kết hôn, cho ta hy vọng."
Nghiêm Thần bình tĩnh dị thường, hai tròng mắt trống rỗng phản chiếu sắc mặt trắng bệch của Mục Tịnh Huyên, bình tĩnh lên tiếng: "Việc kết hôn là phụ thân làm chủ, ta tìm ngươi từ hôn, ngươi không đáp ứng.
Ta vốn cho rằng sẽ cùng ngươi an tĩnh qua hết đời này, ai có thể ngờ tới ngươi lòng dạ ác độc như vậy, chuyện của Vân Khanh không nói, thái hậu dưỡng dục ngươi mười năm, ngươi làm sao hận đến quyết tâm.
Công chúa, chúng ta hòa ly đi, Nghiêm Thần không xứng với ngươi."
"Không," Mục Tịnh Huyên thê thảm kêu to, cao giọng vang vọng toàn bộ trời xanh của phủ công chúa, đã kinh động chim nhạn bay về phía nam.
Rõ ràng nước mắt như mưa, lại cười đến quanh thân run lên, ngoái đầu nhìn lại nhìn thẳng Mục Vân Khanh: "Hôm nay, ngươi đừng muốn sống rời khỏi cửa phủ kia."
"Được a, vừa vặn ta ngay cả A Vũ cũng cùng nhau tính," Mục Vân Khanh đẩy ra Lục Ly gần trong gang tấc, nói với hắn "Lục Ly, việc này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi lui đến một bên trước."
Rừng rậm đen lúc trước một mực lại đang tái diễn, chỉ là Mục Vân Khanh hồi phục thị lực, thái hậu không ở.
Mục Vân Khanh không hề từng bước thoái nhượng, chiêu thức bình thường lại chiêu nào chiêu nấy áp chế Mục Tịnh Huyên.
Hủy đi mấy chiêu, Mục Vân Khanh không muốn rối rắm tiếp, mãnh liệt kiên quyết, giơ lên một cước đạp về phía Mục Tịnh Huyên, lấy tay đoạt đi roi mềm trong tay nàng, tiện đó một roi đánh ở trên đất, rơi xuống đất sinh hoa, dọa đến Mục Tịnh Huyên co quắp ngồi dưới đất, cảm giác lạnh lẽo truyện đến tứ chi.
Một tên thị vệ muốn tiến lên, ánh mắt Mục Vân Khanh chưa di chuyển, trường kiếm tay trái chỉ vào hắn, dừng lại bước tiến hắn muốn đi tới.
Nàng từng bước từng bước đi đến phía Mục Tịnh Huyên, roi dài trong tay phất lên, Mục Tịnh Huyên phất tay chặn lại, roi tàn nhẫn xé rách ống tay áo, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau rát, nàng ngẩng đầu muốn nói cái gì, nhưng một roi tiếp theo trực tiếp đánh ở trên mặt nàng, tiếng la dọa người từ bên trong miệng nàng phun ra.
Lấy đạo của người trả cho người, một đạo roi đi ngang qua gò má nhỏ xinh xinh đẹp, mọi người ngạc nhiên, trong mắt Nghiêm Thần lại hiện lên căm ghét, hắn thoáng liếc mắt nhìn về phía chỗ khác.
Lục Ly vẫn là mặt không biến sắc, hai con mắt như nước thâm trầm, không nhìn ra một tia tình cảm dư thừa.
Khi Mục Vân Khanh lại vung roi, cánh tay bị người chăm chú siết lại, hương hoa lê quen thuộc truyền đến, nàng vô lực đóng lại con ngươi, vì mềm lòng của chính mình mà hối hận, không kịp nghĩ nhiều, roi bị đoạt đi quăng ở trên mặt đất.