Hoa Linh Lan

Chương 4: Con mèo hoang cô đơn



Lớp Mười, nó sang Czech học. Vốn dĩ, với việc du học, ít người chọn nước Czech để gửi gắm con em mình. Nhưng đối với mẹ nó, bà gửi gắm con ở những nơi mà bà có thể cho rằng nó có thể sống yên ổn. Khánh học ở Prague, nó sống trong nhà một người bạn thân của mẹ, cô ấy đứng tuổi và không chồng con nên rất thương nó. Có lẽ, chính điều này làm mẹ nó an tâm hơn. Cuộc sog61 ở đây cũng có nhiều vất vả, nó không nhớ mẹ nó nhiều nhưng luôn nhớ nhắc mình hỏi mẹ có cô đơn không? Bà sống cô độc suốt nhiều năm như thế, tần tảo chăm lo cho nó và cho người cha đã chẳng thể nào tỉnh táo trở lại. Nó thương mẹ. Thương cái cách mà mẹ nó đang cố bước hay lết đi để sống. Một người phụ nữ suốt gần đấy năm chung thủy với một người điên, tận tụy với gia đình chồng, cái gia đình đã hắt hủi và ghẻ lạnh bà. Đã nhiểu lần nó khuyê mẹ nên có một gia đình mới, hay ít ra hãy chấp nhận những người đàn ông đang cố dắng tìm đến để sưởi ấm lòng bà. Nhưng bà luôn nói, bà cần nó và cha nó là đủ rồi. Đó là hai người đàn ông của cuộc đời bà và sẽ chỉ như vậy thôi. Có bao nhiêu người phụ nữ như mẽ nó ở trên cuộc đời này? Người phụ nữ đã dạy cho nó biết rằng phụ nữ là điều tuyệt vời nhất trên thế giới. Là những đóa hoa gai góc nhưng tươi đẹp biết mấy. Nó chưa bao gời nghĩ về phụ nữ của mình sau này, không hề mảnh may nghĩ đến chuyện yêu đương hay gần gũi. Song, nó biết rằng, một ngày nào đó, cũng sẽ có một tình yêu của ai đó dành cho nó. Ai đó quanh đây, chỉ không rõ là ngày nào sẽ tới?

Nó từng ngày trưởng thành ở nơi đất khách , tích lũy cho bản thân một vốn sống khá đầy đặn. Trong suốt những năm thành học ở nơi đây, nó luôn tìm cho mình những khoảng "thu lu" đích thực. Không ai gọi nó là "thằng không chim" nữa. Hơn nữa, nó cũng lớn lên để đủ hiểu, "cái ấy" không thể tự nhiên mà rụng như nỗi lo sợ khi còn thơ bé. Nhưng cảm giác cô đơn là thứ vẫn luôn tồn tại trong trái tim những kẻ chưa bao giờ được người khác ghé thăm.

Nó tự dằn lòng phải cứng rắn lên. Nhờ sự cứng rắn trong tâm hồn đã được tôi luyện ấy mà cuộc sống trong một năm đầu của nó khá suôn sẻ. Tuy nhiên, nó khonbg6 phải là không gặp nhiều rắc rối những thời gian về sau đó... Khi ra nước ngoài, nó cũng vẫn là một cậu nhóc, mới mười lăm tuổi. Thời kỳ dậy thì vẫn tiếp diễn. Dậy thì và tiếp tục dậy thì, nó không hề có cho mình lấy một chút xíu nhu cầu về tâm sinh lý. Ví như quen bạn gái chẳng hạn... Việc lảng tránh mọi hoạt động cộng đồng sau khi đi du học, khiến nó bỗng nhiên trở thành một thằng đàn ông lập dị trong mắt tất thảy mọi người. Thêm nữa, nó lại là người châu Á, nên càng bị đám học sinh soi mói dữ dội hơn. Mặc dù không đến nỗi bị đối xử tệ hại bởi bọn phân biệt chủng tộc, nhưng đôi khi nó cũng cảm thấy đang ngộp thở. bởi xung quanh có quá nhiều kẻ khác mình.

Cho đến năm mười bảy tuổi, nó nhận được một lời đề nghị quan hệ đồng tính với một gã da màu. Thằng cha đó bắt gặp nó đi ra từ siêu thị, không ngần ngại, hắn đi theo, chặn nó ở góc đường, sờ mó và đặt vấn đề. Một điều nó chẳng thể nào hình dung sẽ xảy ra, đã xảy ra. Cuộc đời nó vốn là những chuỗi sự kiện lạ, rất lạ, nên có lẽ việc này cũng chẳng lạ lắm đâu. Tất nhiên, nó từ chối nhã nhặn.

Một tuần sau đó, nó bị một đám thanh niên da màu chặn dánh sau khi tan học về. dốn vào một góc toilet định giở trò, nhằm dằn mặt. Kat nhìn thấy và đã la lên. Nó được cứu. Nhưng vẫn không yên... Cuộc sống của nó bắt đầu có những chuỗi biến đổi rất cầu kỳ kể từ khi gặp Kat. Cuộc gặp gỡ này có thể xem là một phần định mệnh.

Kat, là một đứa con gái lai mang hai dòng máu Á - Âu. Mẹ là người Trung Quốc. Vẻ đẹp Á châu và những nét lai Tây rất tinh tế khiến cho khuôn mặt kat hoàn hảo vô cùng, đẹp đến khó ưa. Một tổng thể quá hài hòa giữa nhiều nền văn hóa. Sống mũi nhỏ và rất cao. Đôi mắt to đen láy nhưng lại sâu thăm thẳm. Miệng bé, môi hơi cong và hàm răng trắng đều đặn. Điều quan trọng nhất khiến Kat như nữ hoàng ở trường đó là: Kat1 có một "phom" người rất chuẩn. Một chiều cao vừa vặn, eo nhỏ xíu, mông căng tròn và bộ ngực đẹp tự nhiên. Không thằng con trai nào là không muốn Kat, sở hữu Kat cùng những đường cong nóng bỏng ấy. Thêm vào đó, Kat cũng nổi tiếng bởi tính cách rất mạnh mẽ cùng vô số lời đồn đại. Vậy mà, suốt hai năm học chung trường, Khánh lại chẳng hề hay biết đến sự tồn tại của cô gái quá ư nổi tiếng này. Khành càng không biết rằng ngày ngày Kat vẫn ngắm nhìn Khành với sự khát khao quái gở.

Tình dục vốn dĩ không phải là một điều cấm kỵ ở nhiều nơi. Người ta có thể thoải mái tìm hiểu nó mà chẳng lấy gì làm xấu hổ. Tuy nhiên, việc thoải mái như thế nào và ở mức độ ra sao lại còn phụ thuộc rất nhiều vào d965 tuổi. Nhưng đối với Kat, độ tuổi chưa bao giờ là vấn đề gì quá to tát.

Con người luôn có một vài khiếm khuyết. Người đẹp lại càng lắm khiếm khuyết hơn. Càng đẹp thì suy nghĩ lại càng kỳ quặc. Kat là một người như thế. Kat "nghiện" sex. Ai cũng biết điều này. Biết rõ bởi vì Kat không hề giấu giếm. Khó có thể biết được rằng Kat đã từng yêu ai chưa? Nhưng những người đàn ông từng ngủ với cô thì không thể chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đối với Kat, tình dục là trải nghiệm tuyệt vời nhất thế giới. Kat tự nhận mình là một con mèo hoang dại và đầy khao khát. Mèo con có những trò rượt đuổi rất tài tình mà bất cứ chàng ngốc nào cũng mong được làm chuột thử nghiệm. Kat và những cô bân nóng bỏng của mỉnh đã khuấy động trường trung học bằng vô số cuộc chơi. Đồ chơi ở đây lại chính là những chàng trau mà họ chẳng mấy quan tâm. Kat1 vẫn bị xem là một cô gái có vẻ ngoài nhưng thiếu chiều sâu. Chẳng ai hiểu nổi trong đầu nó có chứa bất cứ một khái niệm sống đứng đắn nào không? Tuy vậy, Kat mặc kệ. Bởi nó còn có rất nhiều niềm tự hào khác Kat luôn cho rằng, sớm muôn gì cô cũng sẽ chễm chệ bước lên trang đầu của tạp chí Playboy danh tiếng, sẽ trở thành biểu tượng quyến rũ của thời đại... Nếu như... không bị mẹ cấm cản.

Với một cá tình như lửa của Kat, thì người phụ nữ Trung Hoa kia hẳn phải là một cơn lũ lớn. Người đàn bà ấy đủ khả năng kiềm hãm con gái mình. Mặc dù vậy, Kat vẫn tự hào, bởi vẫn có cả tá các chàng trai xấp hàng mong chờ cô để mắt tới, và Kat thì có thể tùy hứng mà thoải mái chọn lựa để thỏa mãn bản thân. Tuy vậy, có một điều Kat lấy làm hổ thẹn, một điều mà Kat rất ghét, ghét cay ghét đắng. Đó là ở trường có một kẻ mà cô luôn dõi theo nhưng lại chẳng biết Kat là ai, chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của Kat ở trên đời. Chẳng hề để ý tới sự xuất hiện của một cô gái mà mỗi lần cô ta bước qua, ngay cả kẻ nghiêm chỉnh nhất, những con mọt sách to đầu nhất cũng phải lén lút ngoái nhìn. Kat không thể để điều ấy xảy ra, không muốn điều ấy xảy ra, vì niềm kiêu hãnh của Kat bị Khánh đập cho tan nát, nghiêng ngả? Hay bởi sự quyến rũ của Khành đã đánh bại cả sự quyến rũ của một người phụ nữ như cô? Cái phần đàn bà trong Kat đầy ấm ức, cái phần ham muốn trong cô càng nảy sinh. Sự mong muốn chinh phục ngày ngày được đẩy dần lên đỉnh điểm. Bỏ qua sự kiêu hãnh từ trong bản chất, Kat cứ bám theo Khánh mỗi ngày, lả lơi, mời gọi và tìm mọi cách chiếm trọn trái tim nứt nẻ, khô cằn ấy. Nhưng lạ lùng thay, chưa một lần Khánh để tâm. Cho đến khi Kat cứu Khánh khỏi một trận đòn, giúp cậu ấy thoát khỏi đám người thô lỗ ấy, thì hai người mới bắt đầu có những câu chuyện cởi mở hơn.

Kat vẫn theo đuổi những cuộc vui của mình. Khánh vẫn tận tụy với nỗi cô đơn một mình như thế. Rồi một ngày, sự ham muốn được củng cố bởi một cơn say. Kat ôm lấy Khánh, thổi những hơi thở thì thầm vào tai Khánh kém theo những nụ hôn nồng nàn: "Anh không muốn làm chuyện ấy với em sao?!" Khành vội vã đẩy Kat ra, theo phản xạ, Kat ngã nhoài. Men rượu làm Kat quá khích và tức giận: "Không phải mày không thích đàn bà đấy chứ? Hay là không có pennis? Mày chưa từng ngủ với con đàn bà nào phải không? Thằng biến thái!!!! Shittttttttttttttt!!!!!"

Kat loạn choạng đứng dậy toan bỏ đi. Nó không biết rằng câu nói của mình là những nhát dao xoáy sâu vào ký ức của Khánh. Nhưng bị dính vào một cái tát đau đớn. Khánh thực sự tức giận. Vốn quá nhạy cảm với những từ như vậy, anh ta như muốn gào lên, nhưng có một điều gì đó đã kìm hãm sự tức giận đấy lại. Khánh nắm lấy tay Kat, giật mạnh lại, rồi thô bạo ấn xuống làm cho Kat quỳ gập người dười chân mình.

Khánh kéo khóa quần,

Hai con mắt Kat mở thao láo.

Kat giật mình.

Kat hoảng sợ.

Rượu có thể làm cho Kat say. Nhưng nỗi sợ hãi vô định này làm cho nó bỗng nhiên trở nên tỉnh táo. Lần đầu tiê trong đời Kat cảm thấy hoảng sợ khi đối diện với "cái ấy" của một người đàn ông.

Kat chưa kịp định thần, thì Khành kéo khóa quần lên: "Đủ rồi! Thấy rồi nhé! Đã thấy cái cô muốn thấy rồi, cô thỏa mãn chưa?"

Kat giật mình, rồi cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, cô tuôn một tràng chửi thề bằng tiếng Hoa rồi bỏ đi. Tâm trạng Kat ấm ức khó tả, nó cảm giác như mình bị giễu cợt, bị một thằng con trai rong của quý nhử mồi.

...

Khánh cười.

Khánh không sao ngăn được cái điệu cười mỉa mai đọng lại trên môi mình sao hành động ấy. Kat có lẽ là người con gái đầu tiên nhìn thấy chỗ ấy của Khánh. Khánh đã giấu mãi.

Vậy mà hôm nay lại tự động "lột" ra...

Nó cũng không hiểu, tại sao mình lại không có một chút cảm giác giù với Kat. Cô gái ấy muốn gì ở nó? Chẵng lẽ đàn ông cứ phải quan hệ một cách tùy tiện thì mới thể hiện được sự nam tính của mình? Chẳng lẽ con gái lại dễ dãi và sộ sàng đến vậy? Muốn đè con trai ra? Ôi cái suy nghĩ của một thằng con tai có những vết xước trải dài khắp tuổi trưởng thành. Khánh không biết mình đang nghĩ gì. muốn gì hay lo sợ điều gì nữa. Khánh không biết mình là một người lập dị hay một kẻ bình thường. Điều khiến no hoang mang nhất có lẽ là nó không biết mình thực sự là ai, là cái gì trên cuộc đời này?

Khánh cười, điệu cười dai dẳng, không chịu ngừng lại ấy làm cho nó loạn óc.

Thế giới này rối ren là thế.

Sẽ còn nữa, rất nhiều điều mà nó không hiểu sẽ xảy ra trog cuộc sống.

...

Trong những lúc rối trí, chỉ những ý nghĩ về gia định mới có thể khiến Khánh bình yên trở lại. Khánh nhớ mẹ.

Mẹ à?

Mẹ không giống bất kỳ ai mà nó từng biết.

Tại sao mẹ khác họ? Bởi vì mẹ là mẹ. Nhưng cũng bởi vì mẹ là người phụ nữ ở quê hương nó. Nó tự hỏi, tại sao trong một quãng thời gian gài gần hai mươi năm qua, bà chỉ có một người đàn ông điên trong trại xa cách, một đứa con xa mẹ khi nó chưa lớn hẳn. Vậy àm bà vẫn kiên cường đến vậy, một mình trải qua mọi thứ? Chẳng lẽ, mẹ không có bản năng đàn bà, không có mong muốn hạnh phúc bên người đàn ông yêu thương? Nó điện thoại hỏi thăm mẹ vài ngày sau đó. Tâm trạng không yên ổn với những thắc mắc ngổn ngang, nó hỏi bà:

- Mẹ à, sao mẹ không tái giá? Mẹ có cô đơn không?

- Sao con lại hỏi thế?

Bà im lặng hồi lâu rồi đáp:

-Umh... Mẹ còn yêu bố con nhiều hơn cả những cô đơn của mẹ.

Một người đàn ông điên được một người phụ nữ yêu hơn hai mươi năm không thay lòng đổi dạ. Dù cho ông phạm phải vô số sai lầm, dù cho ông không nâng niu được gia đình mình như ông đã hứa, và dù cho ông bỏ mặc người phụ nữ yêu thương ông trong khốn khó, cô đơn. Nó ước gì nó cũng điên dại để được ai yêu nhiều như thế. Ai có thể yêu nó nhiều hôn cả sự cô đơn của họ? Ai? Liệu có khi nào, người đó là Kat được không?

...

Trước đây, hồi mười lăm tuổi, Kat có về Trung Quốc sống một vài tháng hè, để thăm ông bà ngoại. Với cá tính sôi nổi, mạnh bạo của mình, Kat đã rất nhanh chóng kết giao với một số đứa bản xứ. Rất thành thục nó kể cho tụi nó nghe về tình dục. Kat có thể có những hiểu biết về thể xác sớm hơn những đứa khác. Nhưng tâm hồn nó thì chẳng khác là bao so với những cô bé cả. Kat nói rằng có rất nhiều những đứa con gái ở nơi mà nó sống quan hệ với bạn trai từ rất sớm. Chúng hỏi Kat có quan tâm tới trinh tiế không? Đó là một điều rất tôn nghiêm đối với phụ nữ châu Á, chẳng lẽ ở phương Tây người ta không dạy điều này? Kat nêu rõ quan điểm trưởng thành của nó rằng: thực ra trinh tiết chỉ quan trọng khi người ta cảm thya61 nó quan trọng. Một đứa bé ngoan sẽ thấy điều ấy quan trọng biết nhường nào, nhưng Kat thì rất hư. Con bạn người Trung Hoa thuần chủng - Tiểu Kiều, mắt tròn mắt dẹt. Ở tuổi mười bốn, tiểu Kiều chỉ như một đứa nhãi bé xíu. Tiểu Kiểu lon ton về kể lại chuyện Kat nói với mình cho cha mẹ một cách đầy hào hứng và ngây thơ. Bố mẹ Tiểu Kiều đã tức giận vì nghĩ rằng Kat đầu độc con gái họ những suy nghĩ bẩn thỉu. Ông bà Kat rất lấy làm xấu hổ. Những người già mắng chửi Kat thậm tệ.

Sau đó, Kat rời khỏi quê hương sớm hơn dự định. Khi đi, nó không có ý định quây trở về. Đối với Kat, ấn tượng bị ghẻ lạnh kéo dài rất lâu sau đó. Sự mỉa mai của những con người quê hương đã thúc đẩy ham muốn thách thức trong nó ngày một lớn. Trong mắt Kat lúc ấy, kể cả nó có xấu xa, thì những người đó cũng đã không trung thực với bản năng cảu họ. Không riêng gì người Trung Quốc mà người châu Á nói chúng hình như không thích giáo dục cho con cái mình về tình dục, về những biện pháp an toàn để tránh những nguy hiểm có thể xảy tới. Họ có một loạt truyền thống và họ tôn thờ chúng cứ như thể những đạo giáo khác họ thì đều không có luật lệ vậy. Kat khẳng định rằng mình có truyền thống. Kat có những luật lệ và giới hạn của riêng nó, không cho phép bản thân hay bất kỳ ai đó có thể dẫm đạp mình. Mặc dù hầu hết những điều Kat nghĩ đều sai, hoặc không mấy đúng. Song, niềm tự hào bản thân của cô gái thì hoàn toàn đúng đắn và có cơ sở.

Còn nhiều lý do khác để Kat cảm thấy không thích người châu Á, mặc cho một nửa dòng máu của nó cũng giống như họ. Kat nghĩ họ hay đặt điều. Họ áp đạt mọi điều họ nghĩ lên cách tư duy sự việc cho người khác. Những tin đồn trong cộng đồng đồng hương ở nước ngoài thì lại lan càng nhanh. Chỉ cần có một cuộc sống phóng khoáng, mọi cô gái đều có thề bị xem là gái làm tiền? Thật thiếu cơ sở và không ra một cái thể thống cống rãnh gì. Họ kể rằng người ta kể với họ rằng, Kat đã đi ngủ với bọn con trai và đòi chúng nó trả tiền cho mình từ khi mười hai tuổi. Kat đã bỏ học và công việc chính của Kat là prostitutky (gái mại dâm) nuôi sống mẹ mình. Trong một cuộc tình làm mây mưa với một lão già khọm, sau khi xong việc, lão boa cho nó thêm tiền về taxi. Tuy nhiên, Kat từ chối và nói một câu bất hủ: "Ngủ anh đã trả tiền rồi thì không cần tiền xe nữa." Sau khi nghe câu chuyện này do một người đồng hương "tường thuật" lại. Kat cười lăn lóc còn mẹ nó thì... khóc lăn lóc. Những người phụ nữ châu Á yếu đuối là vậy - Kat thầm nghĩ, tại sao lại có thể vì những tin đồn vô căn cứ mà rơi nước mắt?

Kat biết, ở quê hương, người ta gọi mẹ Kat là con điếm trốn chạy. Đứa con của con điến trốn chạy là con điếm con trốn chạy. Đơn giản bởi vì mẹ Kat xa quê hương lâu ngày mà trở về đã không có chống bên cạnh, lại đèo bòng thêm một đứa con lai Tay không rõ nguồn gốc, xuất xứ. Mẹ thờ thần phật. Đó là phong tục cổ truyền mà mẹ nó luôn ton trọng dù ở xa quê hương. Nhưng những thế hệ sau, sinh ra nơi đất khách quê người thì lại hiếm đứa trẻ nào giữ được truyền thống ấy. Kat chẳng thờ ai cả, cũng không theo một loại đạo phái nào. Mẹ Kat luôn nghĩ, chính vì không chịu thờ cúng nên Kat mới trở nên kiêu ngạo. Một đứa con gái kiêu ngạo luôn dự báo một số phận bất hạnh sắp ập xuống đầu.

Về phần mình mẹ Kat không phải là một người phụ nữ kêu ngạo như con gái mình. Bà có sự khiêm tốn, nhẫn nhịn của một người phụ nữ chẳng lấy gì làm may mắn. Ngày bà trôi dạt đến mặt đất này, quen biết và kết hôn với bố Kat, cũng chính là ngày bà chối buộc cuộc đời mình trong những tháng năm dài khổ sở. Ông ta nghiện rượu lại hay lèm bèm, chỉ làm một công nhân quèn và chẳng có gì nổi bật hơn những người đàn ông da trắng thất bại trên cái đất nước eo hẹp về kinh tế này. Vì thế, Kat tuy không ưa cả hai dòng máu đang chảy loạn xạ trong người mình, ghét cái thói đặt điều vu khống của những người Châu Á lắm chuyện (theo nó nghĩ). Song, nó lại thích đàn ông Châu Á hơn là những gã da trắng bất tài như bố nó. Nó cũng luôn nghĩ, đàn ông Châu Á ngọt ngào và dịu dàng hơn đàn ông Âu Châu rất nhiều.

Nếu những đứa con gái khác xem truyên gia đình như vậy, bị đăt điều như vậy, bị hắt hủi như vậy mà đau khổ, thì đối với Kat, điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Bước qua tuổi dậy thì một thời gian ngắn ngủi, nó đã biết dắt trai về nhà, dạy bọn trẻ con xem phim sex. Kat từng có một tuyên ngôn bất hủ: giá như ngày nào cũng chỉ có mỗi sex thui thì thật là tuyệt vời! mọi thứ đối với Kat điều là vô nghĩa, chỉ có những trãi nghiệm thực tế mới có thể làm nó vui vẻ hơn. Kat rất bất đồng với mẹ, vì quan điểm của bà và nó là hai cực trái chiều. Họ thường xuyên xung đột.

...

Việc bị Khánh làm cho bẻ mặt khiến Kat chẳng thể nào sớm ngui ngoai chỉ trong vài ngày. Mỗi lúc, nó suy nghĩ một nhiều hơn. Bỗng nhiên, Kat nghĩ tới Yoko, một con bạn người nhật cùng trường. Ở trường nó rất hiếm người Châu Á, nó và Yoko là hai đứa con gái Châu Á duy nhất trong trường. Hơn thế nữa, những thứ chúng đam mê, yêu thích đều dần giống nhau, về nhiều thứ khác, và về sex. Xét về mức độ "bệnh hoạn" thì Yoko còn cao hơn cả Kat. hai đứa quen nhau trong một lần cố gắng len lõi vào club mà thất bại. Cả hai con vẹt bị tống ra ngoài. Chúng đứng ngoài chửi thề thách thức một cách vô cùng gê gớm, Kat thì ra rả thứ tiếng Trung đẻ non không nói sõi, Yoko thì the thẽ cái thứ tiếng Nhật nghe chẳng chút yên tai. Cho đến khi... bọn bảo kê ra và... rút súng - chỉ là dọa thôi, nhưng cả hai đứa đã chạy thụt mạng, muốn són ra quần.

Yoko dạy Kat rất nhiều thứ hay ho về tình dục. Mọi "bí kíp" về kiểu dáng, tư thế, tiếng kêu của Kat đều được Yoko chỉ bảo rất tận tình, còn hay hơn cả Kamasutra... Yoko và Kat có rất nhiều điểm chung, trong đó có cả việc thích con trai Á Đông. Khi Khánh vào trường, Yoko là người đầu tiên để ý đến Khánh. Kat củng bị ảnh hưởng, đợi cô bạn ranh mãnh của mình. Cả hai đều muốn sở hữu chàng trai đó. nhưng tiếc rằng, Yoko lại phải về nước quá sớm. Chính đều đó, khiến Kat lại càng muốn có Khánh nhiều hơn, để hoàn thành kế hoạch cuối cùng đứa bạn thân để lại.

... Vài ngày nữa lại qua đi.

Việc Khánh làm hôm đó khiến Kat bức rứt vô cùng. Sự bức rứt dần biến thành phẩn nộ. Kat nhận ra sự quan tâm của mình đến Khánh đã trở nên quá nhiều. Từ bao giở, Kat đã xem Khánh như một điều gì đó quan trọng. Điều đó khiến nó bật khóc. Trong những suy tưỡng đầy nước mắt ấy, lần đầu tiên Kat thấy mình yếu đuối và đơn độc vô cùng. Cảm xúc đang cuộn mình không yên, thì bỗng nhiên, Kat nghe thấy tiếng chuông cửa. Liệu ai có thể đến lúc này?

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc.

Những bông tuyết như đang mỉa mai giọt nước mắt của một đứa con gái ngang tàng và hung hoang như Kat. Ít người biết về con người thật sự của nó bởi đến bản thân nó cũng luôn xua đuổi những ý niệm về chính mình. Kat yếu đuối và mong manh. Sự mong manh ấy thường tạo ra cho người ta một cảm giác bất cần không có thật.

Trong ngày mưa tuyết rơi dày ấy, Kat vội vả ra mở cửa... Là Khánh. Ngạc nhiên, xen lẫn lần đầu tiên bối rối. Cảm giác cô độc trong đôi mắt nhèo nước khiến Kat sợ Khánh đến rồi sẽ vội vã bỏ đi. Nó nhìn Khánh, không cần biết Khánh đến bên nó với mục đích gì, khi ngoài trời kia tuyết rơi nhiều thế? Nó chỉ biết rằng, nó muốn Khánh ở lại đây, ôm lấy nó và để nó ôm lấy Khánh. Kat sợ trời lạnh giá, trái tim Khánh hóa đá mà quên cô... Lúc này, chẳng thể buông tay được nữa.

Không kịp để cho Khánh có bất kì phản ứng nào, Kat ôm chằm lấy Khánh. nụ hôn nồng nàn như muốn đốt cháy tâm can. Tình yêu nảy sinh từ trong mưa tuyết làm tan chảy tâm hồn tưởng chừng như đã chay sạn từ lâu.

- Tôi đến đây dể...

- Anh đừng nói gì cả...

- Tôi đến đây để xin lỗi...

Mắt Kat đẫm nước, Khánh cảm nhận được vị mặn trong giọt nước mắt của một kẻ cô đơn. Họ hòa nhau trong hơi thở hỗn hển của những tâm hồn đã nhiều năm hoang phế.

- Tôi chỉ muốn nói xin lỗi về hành động ngày hôm đó.

...

Đó là đêm đầu tiên của Kat với Khánh, mẹ Kat về và nhìn thấy mọi chuyện. Khác với mọi lần, người phụ nữ Trung Hoa không đưa ra bất kì câu phán xét hay rầy la nào. Như một sự ngoại lệ. Bà nhìn sâu vào khuôn mặt góc cạnh của chàng trai Á Đông đang ở bên cạnh con gái mình, quét tia nhìn sang đứa con gái đang run lên muốn khóc. Bà chưa từng thấy con gái bà như vậy. Bà hiểu rằng, để biết được một người là tốt hay xấu, hãy nhìn sâu vào đôi mắt anh ta. Bà nhìn sâu vào đôi mắt Khánh, một sự trong veo khó tả cần sự cứu rỗi. Có sự mất niềm tin trong đôi mắt đã trãi qua nhiều điều phiền muộn ấy. Bà còn nhìn thấy cả tình yêu. Bà biết, tình yêu ấy đang hướng về nơi xa, không thuộc về con gái bà.

Bà muốn nói chuyện riêng với Khánh, anh gật đầu, còn Kat sợ hãi. Sợ hãi là điều duy nhất tồn tại trong đôi mắt đen sâu thẳm của (đóa hoa lai yêu kiều) ngày hôm đó.

- Con yên tâm, mẹ chỉ muốn nói chuyện với cậu ta một chút.

Lần đầu tiên, Kat đặt niềm tin lên mẹ mình và niềm tin ấy đã không khiến cô phải hối hận. ít nhất là trong suốt hai năm sau đó.

- Ta biết cậu không yêu con gái ta, phải chứ?

- Vâng.

- Cậu biết nó đã ở bên nhiều người. Những người đó đều không yêu thương nó nhưng ta biết cậu không phải là người như họ, cậu sẽ không ruồng bỏ nó.

- Cô ấy ruồng bỏ họ thì đúng hơn, thưa bác.

- Nó ruồng bỏ những kẻ không cho nó cảm giác thuộc về.

- Còn cháu thì khác sao?

- Cậu không rụt rè. Cậu cứng rắn. Nó yêu cậu. Ta hiểu con gái mình khi nhìn vào mắt nó.

- Vậy thì sao, thưa bác?

- Hãy làm điều cậu muốn. Ở lại hoặc ra đi nhưng xin cậu, đừng làm nó tổn thương, được chứ?

- Cô ấy là người đầu tiên của cháu.

- Nhưng nó sẽ không phải là cuối cùng của cậu. Trong mắt cậu có một tình yêu khác.

- Cháu không hiểu ý bác là gì.

- Khi ra đi, cậu đừng bỏ lai cho Kat một bãi hoang tàn. Nó yếu đuối hơn người ta vẫn nghĩ. Cảm ơn cậu.

Cuộc hội thoại diễn ra ngắn ngủi như vậy. Không đầu không đuôi và nội dung một chiều. Tất cả những gì người phụ nữ Trung Hoa đó muốn nói, là Khành đừng làm con gái bà quá tổn thương. Cho dù bà biết... điều đó sớm muộn cũng sẽ diễn ra, chỉ còn, phụ thuộc vào thời gian mà thôi.

Cuộc hội thoại ấy, bắt đầu cho một mối quan hệ phức tạp, không thình yêu nhưng rất nhiều tình thương, kéo dài suốt hai năm sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.