Khi rời khỏi Thiên Thánh Cung, tâm tình Ninh Thanh Thanh so với trong tưởng tượng còn nhẹ nhàng hơn một chút.
Đã lâu lắm nàng không ngự kiếm, có chút lung lay đứng thẳng không xong, sầu đến Phù Đồ Tử ở bên cạnh nàng bay tới bay lui.
Phù Đồ Tử rất béo cứ như vậy thật cẩn thận mở đôi tay ra đề phòng bộ dáng nàng ngã xuống, tựa như một con cá bóng mỡ thật lớn mang theo hai cái xúc tua ngắn.
Ninh Thanh Thanh nhìn hai mắt hắn, nhịn không được nhấp môi cười khẽ một chút.
Phù Đồ Tử kéo lên một đôi mắt đậu xanh tam giác, thanh tuyến khẩn trương giống như một dây cung bị kéo căng: "Phu phu phu nhân, ngươi không sao chứ? Ngươi còn tốt chứ? Ngươi thế nào rồi?"
Hẳn là tim cũng rớt mất?
Hô hấp Ninh Thanh Thanh hơi đình trệ, thu liễm tươi cười.
Người đang trong thời điểm này sợ nhất là quan tâm.
Bóng dáng Thánh Sơn rất nhanh thối lui về phía sau, cuối cùng nàng nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Cấp bậc cung điện nghiêm ngặt rõ ràng, tòa núi kia tượng trưng cho quyền thế chí cao vô thượng thống ngự vạn vạn dặm giang sơn.
Trong chớp mắt ánh mắt nàng cũng không dừng trên những cung điện đó mà lập tức hướng một đoàn ấm vàng kia sau vách núi.
Đó là nhà nàng..
Đã từng là.
Bóng đêm hạ xuống, thoạt nhìn Ngọc Lê Uyển vẫn ấm áp như cũ làm người khác nhịn không được muốn nghỉ chân dừng lại.
Đối với nàng mà nói, cái sân kia sớm đã sinh hoạt hòa hợp thành một bộ phận, mỗi một khối gỗ đều cùng nàng quen thuộc, vô luận nằm ở một góc nào cũng thích ý an tâm như vậy.
Nàng ở nhà thậm chí có thể không cần mở mắt nhìn đường.
Có đôi khi ngủ đến mơ mơ màng màng, mắt nhắm lại từ trên giường du đãng xuống dưới sờ đến linh trì trắc thất tắm một cái, lại nhắm mắt sờ trở về nhà chính đem đồ vật lúc trước làm loạn từng cái từng cái phục hồi về vị trí cũ, quen thuộc đến tựa như tay trái vuốt tay phải.
Chiếc ghế dài trên hành lang, mỗi một đoạn nàng đều bò qua, nằm qua.
Còn có đại mộc đài nàng thích nhất, nhìn bóng nắng cùng bóng mây ở trên chậm rãi lưu động, thời gian luôn trở nên đặc biệt nhanh.
Chính là nàng nhắm mắt lại, nhà ở trong đầu cũng có thể từng chút một chút khắc họa ra.
Sau khi rời khỏi, nàng nhất định sẽ không quen.
Không biết không có nàng, sân kia có thể quen hay không?
"Hữu Tiền Sử." Nhìn một đoàn ánh sáng ấm áp kia dần dần rời xa, nàng nghẹn ngào mở miệng.
"Ta không luyến tiếc Tạ Vô Vọng, chỉ là luyến tiếc phòng ở của ta."
Phù Đồ Tử khuyên nhủ: "Phu nhân chớ nên nghĩ nhiều chuốc khổ.
Không đến ba năm ngày, Đạo Quân đem người đuổi đi nhất định đón phu nhân trở về."
Ninh Thanh Thanh ngơ ngẩn nhìn hắn một chút, lẩm bẩm hỏi: "Hữu Tiền Sử cũng cho rằng ta chỉ cáu kỉnh uy hiếp hắn, chờ hắn hồi tâm chuyển ý ta liền chạy như bay trở về đúng không?"
"Không không, thuộc hạ không phải ý tứ này.."
Ninh Thanh Thanh đánh gãy lời giải thích của hắn: "Mỗi người đều biết với Tạ Vô Vọng mà nói, ta là một sủng vật nghe lời, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.
Hắn nghĩ như thế này, thế nhân cũng đều nghĩ như vậy.
Hữu Tiền Sử, chẳng lẽ không phải ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
"Phu nhân nghĩ sai rồi!" Mập mạp mạnh mẽ chắn đến trước mặt nàng, một đôi mắt đậu xanh treo thành hai cái tam giác dựng đứng.
"Phu, phu nhân, xin nghe thuộc hạ nói một lời! Đạo Quân không thể hiện ra mặt, kỳ thật đối với phu nhân một mảnh thật tình."
Ninh Thanh Thanh nhẹ nhàng cười nhạt: "Không cần an ủi ta."
"Đạo Quân để ý phu nhân." Phù Đồ Tử nói.
"Lần trước thời điểm phu nhân bị thương không phải truyền âm cho Đạo Quân sao?"
Ninh Thanh Thanh không khỏi có chút hoảng hốt.
Mấy ngày nay nàng cùng Tạ Vô Vọng đủ loại không vui.
Nếu như tìm nguồn cơn mà nói, thật ra nguyên khởi là một lần truyền âm kia.
Thế nhưng, vì sao Phù Đồ Tử lại biết một chuyện bé nhỏ không đáng kể như vậy?
Phù Đồ Tử rất cảm khái nói: "Ngày ấy Đạo Quân nhận được truyền âm lập tức thay đổi sắc mặt, ném xuống Ma Thi Thành Nam Cương vừa mới công phá liền rời đi, lưu lại mập mạp ta một mình đối phó ma thi vương, thật sự là đánh ta tàn bạo ba tầng thịt.
Ta theo Đạo Quân nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Quân lộ ra thần thái của thiếu niên lông chưa mọc đủ."
Ninh Thanh Thanh bật cười: "Nếu bàn về lừa mình dối người, ta nhất định so với Hữu Tiền Sử càng thêm am hiểu.
Hiện giờ ta đã không lừa được chính mình nữa, Hữu Tiền Sử cũng không cần ra sức trong hoàng liên chọn mật đường.
Ta chỉ muốn hỏi Hữu Tiền Sử, hắn hồi đáp ta đôi câu vài lời sao? Sau khi hắn trở về hỏi thăm qua ta một lần sao? Ta chỉ biết, ngày đó hắn cho phép Giang Đô linh sơn Chương Thiên Bảo, hôm nay liền như nguyện nghênh trở về mỹ nhân hợp ý."
Phù Đồ Tử tươi cười ngượng ngùng, cũng không biết nên thay Tạ Vô Vọng giải thích như thế nào.
Tất nhiên hắn biết ngày ấy Tạ Vô Vọng vô cùng lo lắng quay trở về Thánh Sơn, lại không đi Ngọc Lê Uyển thăm nom Ninh Thanh Thanh mà trầm mặt lạnh ở Càn Nguyên Điện một mình ngồi hơn nửa ngày.
Sau đó liền triệu kiến Chương Thiên Bảo kia đã ở dưới chân núi chờ mấy tháng.
Quân tâm khó dò!
Phù Đồ Tử thở dài, dùng tay ước chừng: "Phu nhân, thường nhân chỉ thấy Đạo Quân quyền cao chức trọng, lại không biết lưng hắn đeo muôn dân thiên hạ, đó là dạng trọng lượng gì! Đạo Quân đang ở địa vị cao đã chú định không có cách nào giống người bình thường dễ dàng tiết lộ nỗi lòng.
Chúng ta không thể không nghiền ngẫm thông cảm nhiều hơn!"
Đôi mắt nàng rũ xuống nhìn mây mỏng phía dưới nhanh chóng lui về mặt đất phía sau, nhẹ giọng nói: "Ta biết ta cùng với hắn mây bùn khác nhau.
Là ta si tâm vọng tưởng theo phu quân như vậy lại vọng tưởng nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Trong mắt hắn là chuyện cười, trong mắt thế nhân ta cũng là chuyện cười."
"Phu nhân, đây chỉ là mặt trái thôi." Phù Đồ Tử lắc đầu không ngừng.
"Thế gian này tuyệt đối sẽ không có người chê cười phu nhân, bởi vì đó là Đạo Quân! Đạo Quân là người phương nào, luận tu vi, luận quyền thế, luận uy vọng chính là thiên hạ độc nhất vô nhị! Trên đời này, căn bản không có người có thể cùng Đạo Quân sánh vai.
Nói câu không dễ nghe, tất cả người trong thiên hạ trong mắt Đạo Quân có ai không phải phế vật? Có cái gì khác nhau sao?"
Ninh Thanh Thanh: "..."
Tán gẫu không nổi nữa.
Nàng nhìn Đông Nam phía xa, tốc độ ngự kiếm nhanh hơn.
Từ Thiên Thánh Cung đến núi Thanh Thành hơn bảy ngàn dặm, nàng ngự kiếm có thể ngày đi tám trăm dặm, không ngủ không nghỉ cũng phải đi nhiều ngày.
Nàng không để Phù Đồ Tử mang theo nàng gấp rút lên đường.
Nếu như Phù Đồ Tử mang theo nàng thuấn di thì chỉ cần nửa ngày liền có thể đến.
Nếu là Tạ Vô Vọng, một khắc là đủ rồi.
Vừa nghĩ như vậy, trái tim trĩu xuống ở dưới ngực lại truyền đến chút buồn đau.
Hắn là người như vậy vốn không nên cùng nàng có giao thoa gì.
Ninh Thanh Thanh đi đường được chín ngày, buổi trưa đến núi Thanh Thành.
Chín ngày, Ngọc Lê Uyển nếu phải phát sinh ra cái gì thì sớm đã xảy ra.
Nàng xem nhẹ bi thương nhàn nhạt dưới đáy lòng, đem tầm mắt bình tĩnh quăng hướng tòa núi xanh biếc kia.
Núi Thanh Thành vừa nhìn liền biết là địa phương kiếm tu yêu thích.
Hình dạng cả tòa núi vốn có tựa như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời cao.
Ninh Thanh Thanh cảm tạ Phù Đồ Tử, cùng hắn nói xong lời từ biệt sau đó rơi xuống sơn đạo.
Nhìn sơn môn thúy mộc thấp thoáng, chần chừ không dám bước lên phía trước.
Đã lâu mới trở về chính là như vậy.
Nàng nhìn phía dưới chân núi, vị trí của đối thủ lâu năm Hoàng Vân Tông.
Nơi Hoàng Vân Tông tu hành giống tòa miếu chiếm vùng đất rộng lớn, từ trên núi nhìn xuống toàn bộ bằng phẳng, nhìn một cái không sót một chút gì.
Ninh Thanh Thanh giật mình phát hiện, trong Hoàng Vân Tông treo đầy cờ trắng như đang làm một tang sự trọng đại.
Chẳng lẽ là Tông chủ băng hà? Nàng ngơ ngẩn nghĩ, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một đạo tiếng nói chần chờ: "..
Xin hỏi ngươi là?"
Ninh Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đứng cách đó không xa, hơi nghiêng đầu đánh giá chính mình.
Thiếu nữ này thanh tú đến đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn, một đôi mắt hạnh hơi đỏ lên, hốc mắt có chút sưng, mái tóc chải thành viên cuộn tròn, trong lòng ngực còn ôm một thanh kiếm lớn thật sự kỳ quái.
"Ta.."
Ninh Thanh Thanh đang muốn mở miệng trả lời, bỗng nhiên nghe được phương hướng sơn môn truyền đến một đạo tiếng nói quen thuộc: "Tiểu sư muội, ngươi còn biết trở về."
Thanh tuyến ôn nhuận mẫu mực, là đại sư huynh Thanh Thành Kiếm Phái Tịch Quân Nho.
Trong lòng Ninh Thanh Thanh nhảy dựng, hốc mắt lập tức liền ướt.
Nàng ủy ủy khuất khuất quay đầu lại nhìn phía sơn môn.
Bỗng nhiên chính là ngẩn ra.
Đại sư huynh vẫn như cũ là quạt lông phối khăn vấn đầu bộ dáng kiếm khách nho nhã, văn nhã ôn hòa.
Tầm mắt hắn cũng không dừng trên người Ninh Thanh Thanh mà nhìn vị thiếu nữ mặt tròn ôm kiếm lớn kỳ quái trên sơn đạo.
"Đại sư huynh!" Thiếu nữ giống một trận gió, thổi qua bên người Ninh Thanh Thanh bổ nhào đến trước mặt Tịch Quân Nho.
"Ta đã tra được! Cái chết của Tam Cẩu.."
"Hấp tấp." Tịch Quân Nho dựng thẳng tay lên đánh gãy lời nói của thiếu nữ.
Ninh Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hai người một cao một thấp này, môi khẽ nhúc nhích, trong lòng nhiều cảm xúc đan chéo.
Một màn này phảng phất như ngày xưa tái hiện, chẳng qua núi tiểu sư muội Thanh Thành nghịch ngợm đã sớm không phải mình.
Tịch Quân Nho vòng qua bên người thiếu nữ, chậm rãi ngước mắt nhìn phía hai mươi cấp sơn đạo phía dưới Ninh Thanh Thanh, rất có phong độ mở miệng: "Vị này nói..
Cách nhi!"
Trên sơn đạo thổi qua một trận gió.
Thanh sam thổi quét mà xuống, một gương mặt phóng đại của Tịch Quân Nho đâm vào tầm nhìn Ninh Thanh Thanh.
"Tiểu Thanh Nhi?"
Tịch Quân Nho khó có thể tin trợn tròn đôi mắt, từ trên xuống dưới đem Ninh Thanh Thanh đánh giá một vòng lại một vòng.
Ninh Thanh Thanh gầy đi quá nhiều, dư quang của hắn mới vừa rồi thoáng nhìn nàng lại không thể nhận ra.
Ninh Thanh Thanh kéo ra tươi cười: "Đại sư huynh, muội đã trở về."
Tạ Vô Vọng đã đánh cho nàng khó có thể phai mờ dấu vết.
Nếu là Ninh Thanh Thanh tùy hứng của trước kia, giờ phút này nhất định đã ủy khuất đến khóc nhè, mà giờ đây nàng lại cười.
Mặt Tịch Quân Nho trầm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng trong chốc lát, sau đó nghiêm túc hỏi: "Đạo Quân băng hà?"
Ninh Thanh Thanh: "..."
Không hổ là đại sư huynh.
Nàng yếu ớt trả lời: "Không có.
Muội không cần hắn."
Tịch Quân Nho gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Muốn uống rượu tùy thời tìm ta."
Ninh Thanh Thanh thuận miệng trả lời: "Huynh ra tiền rượu."
Tịch Quân Nho ôn nhuận cười một cái, sau đó nghiêm mặt nói: "Không có khả năng.
Ta chỉ ra người."
Đại sư huynh quả nhiên vẫn là đại sư huynh kia.
"Đi thôi, đi về trước." Tịch Quân Nho nhàn nhạt ngó mắt xuống sơn đạo.
"Tiểu Thanh Nhi, muội trở về thật đúng thời điểm..
Gần đây không yên ổn."
Ninh Thanh Thanh hậu tri hậu giác nhớ tới thiếu nữ mặt tròn nói, giữa mày nhẹ nhàng nhảy dựng: "Tiểu sư muội vừa mới nói Tam Cẩu chết? Chẳng lẽ là Hoàng Vân Tam Cẩu?"
Hoàng Vân Tam Cẩu chính là Thiếu tông chủ nhi tử Tông chủ Hoàng Vân Tông cùng Tông chủ phu nhân kia.
Năm xưa oan gia, hai bên đều có danh xưng.
Người phụ trách Ninh Thiên Tỉ bị Hoàng Vân Tông gọi là Ninh Lão Xà, phụ trách âm hiểm xảo trá, thích nhất quấy rối Ninh Thanh Thanh bị gọi là Trúc Diệp Thanh.
Ninh Thanh Thanh vẫn còn nhớ rõ, lúc nàng vừa xuất giá có một lần đại sư huynh từng truyền âm nhắc qua Tiểu Cẩu, cũng chính là Thiếu tông chủ kia.
Nói là hắn cùng Tiểu Cẩu liều mạng uống rượu chuốc say Tiểu Cẩu Tử, Tiểu Cẩu bỗng nhiên liền khóc lên nói hắn muốn tự mình bắt Trúc Diệp Thanh một lần, đem nàng ấn trên cây thân, thế nhưng Trúc Diệp Thanh thật sự là quá mức xảo quyệt..
Lúc ấy làm đại sư huynh vui đến hỏng rồi, thừa dịp Tiểu Cẩu say, thật sự bắt được Trúc Diệp Thanh bỏ răng nọc ấn ngoài miệng hắn hôn.
Sau khi Tiểu Cẩu tỉnh rượu đem cơm ăn đêm qua đều nôn hết.
Lúc đó Ninh Thanh Thanh nghe được liền dở khóc dở cười, nàng thật không nhìn ra được Tiểu Cẩu Tử kia vậy mà từng trộm thích nàng.
Rốt cuộc nàng từng cưỡi trên đầu hắn, hướng trong miệng hắn chét bùn.
Không nghĩ tới, lại lần nữa nghe thấy tin tức của người này không ngờ là âm dương cách biệt.
Đại sư huynh Tịch Quân Nho gật gật đầu, cẩn thận nói: "Ngoài ý muốn bỏ mình.
Tông chủ tẩu hỏa nhập ma giết thê nhi sau đó tự sát.
Mấy ngày trước, Hoài Âm Sơn phái người tới nói muốn bức ép chúng ta dời tông, nhường ra mấy linh mạch phụ cận này.
Hoàng Vân Tông cự tuyệt cường ngạnh nhất, nào biết chỉ trong chớp mắt người chủ sự liền không còn.
Tràng diện Hoàng gia dư lại một nữ hài mồ côi chống đỡ không dậy nổi.
Hiện giờ người Hoài Âm Sơn đã thành công bắt lấy đất Hoàng Vân Tông."
Cũng không khỏi quá nhạy!
Hoài Âm Sơn là một đại tông môn chủ yếu tu Đạo Pháp, thế lực một nửa phân bố ở mảnh đất Giang Đô, một nửa chiếm cứ núi non Nam Cương ở phía Nam Giang Đô.
Luận thực lực, cùng Côn Luân không phân biệt sàn sàn như nhau.
Tiểu sư muội mặt tròn vội vàng tiếp cận tiến lên, hốc mắt đỏ bừng chứa hai hàng nước mắt: "Đại sư huynh! Ta đào cái hầm ngầm, xảy ra chuyện chui vào phòng phía dưới giường nhìn.
Kết quả trên chân bên hông giường phát hiện có chữ dùng máu viết xuống, con dấu!"
Tiểu sư muội có chút không áp được khóc nức nở.
Tâm sự thiếu nữ vừa nhìn hiểu ngay, vừa nhìn liền biết nàng kỳ thật trộm thích người bị hại.
Thần sắc Tịch Quân Nho ngưng trọng: "A? Chữ bằng máu, con dấu?"
Từ khi Đạo Quân Tạ Vô Vọng cầm quyền tới nay, thiên hạ bình định, đạo luật nghiêm ngặt, trật tự rành mạch, ít nhất ở bên ngoài tuyệt đối sẽ không xuất hiện sự kiện giết người đoạt bảo ác liệt như vậy.
Đến nỗi ngầm hoặc là trong bí cảnh..
Đó cũng bằng bản lĩnh.
Xử án chung quy phải xem chính là chứng cứ.
"Hoài Âm Sơn phái tới người ẻo lả kia đàm phán, không phải gọi là Chương Thiên Bảo sao? Chính là hắn làm!" Tiểu sư muội cắn chặt răng, giọng căm hận nói.
"Hắn hại xong Tam Cẩu, tiếp theo muốn hại còn không phải là sư phụ ta!"
"Im ngay." Tịch Quân Nho lạnh mặt.
"Một chữ bằng máu mà thôi, không phải chứng cứ vô cùng xác thực gì, tuyệt đối không được ở bên ngoài nói bậy! Đi, trước đi gặp sư phụ..
Ah? Tiểu Thanh Nhi?"
Chỉ thấy Ninh Thanh Thanh đứng ở trên sơn đạo cũng không nhúc nhích.
Sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt lập lòe hai đám ngọn lửa nhỏ, gằn từng chữ một: "Chương Thiên Bảo."
Chương Thiên Bảo..
Hắn cho rằng tặng mỹ nhân cho Tạ Vô Vọng liền có thể muốn làm gì thì làm sao?.