Sắc mặt Trương Tinh liên tục thay đổi, không khác gì tấm bảng màu, cô ta điều chỉnh thái độ, nói:
- Tôi không dám nói tôi khác với những cô gái kia, nhưng khi tôi quen anh ấy, tôi chưa hề biết đến thân phận của anh ấy.
Như được tiếp thêm dũng khí, cô ta kiên định nói:
- Ngược lại, chị thì sao, cho tới bây giờ chị chưa hề ở bên cạnh anh ấy, ngay cả khi anh ấy cần có một người ở bên làm bạn nhất …
Hòa Lý Thanh nhíu mày:
- Sao?
Cô ta tức giận:
- Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy đang ở một mình trong bệnh viện. Lâm Hòa, Lâm Khương đang ở trường học, anh ấy giấu, Lâm lão tiên sinh và Lâm lão phu nhân, anh ấy cũng giấu. Xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy mà người nhà không có ai biết. Chị chiếm vị trí này nhưng lại không hề làm cái gì. Không chăm sóc con cái, không làm bạn với chồng, chị dựa vào tư cách gì để là vợ của anh ấy. Chị cũng biết rồi đấy, có rất nhiều người luôn chờ đợi để được yêu anh ấy.
Dứt lời, như thể tự cảm động vì những câu nói của mình, hai mắt cô ta ửng đỏ.
Hòa Lý Thanh cảm thấy buồn cười, có nhiều người chờ đợi để được yêu anh ấy, yêu một bệnh nhân nằm trong phòng VIP sao? Yêu một người đàn ông ba sáu, ba bảy tuổi, đẹp trai, chỉ cần nhìn vào quần áo, khí chất là có thể đoán ra thân phận sao? Cô vô tình để lộ vẻ mặt không thèm chấp Trương Tinh. Sắc mặt cô ta trắng bệch lại có chút dữ dằn, đôi mắt đầy nước, trách mắng:
- Thân phận của anh ấy chỉ là một phần, những thứ anh ấy nỗ lực làm ra cũng chỉ là một phần. Tôi biết anh ấy có tiền, nhưng thấy anh ấy một thân một mình tôi còn đau lòng hơn. Anh ấy phải nhớ ngày họp phụ huynh của Lâm Hòa, Lâm Khương, phải nhớ sinh nhật của chúng. Trong mỗi cuộc họp báo, anh ấy phải ứng phó trước giới truyền thông khi bọn họ hỏi tại sao vị trí Lâm phu nhân lại để trống, có ai lại không biết vẫn tồn tại một Lâm phu nhân vô hình? Có ai lại không biết bạn gái đi cùng anh ấy trong những buổi dạ tiệc đều không phải Lâm phu nhân?
Hòa Lý Thanh bình tĩnh, nhìn cô ta oán trách. Mỉm cười, im lặng một lúc, sau đó cô cất lời, nói với cô ta:
- Các cô vẫn không hiểu, cho tới bây giờ quyền quyết định không phải ở tôi. Bốn năm trước tôi trở về một lần, lúc đó tôi đã đề nghị ly hôn nhưng anh ấy không đồng ý, lần này về lại nói nhưng anh ấy bảo, phải duy trì cuộc hôn nhân này đến khi bọn trẻ trưởng thành, đó là di nguyện của trưởng bối.
Cô xoay người, tựa vào thành cửa sổ, nói tiếp:
- Có vẻ như cô là người có khả năng thắng cuộc cao nhất, chỉ còn ba năm nữa là Lâm Hòa, Lâm Khương đến tuổi trưởng thành. Dĩ nhiên, với điều kiện là ba năm nữa, cô vẫn còn trụ vững ở vị trí này.
Nói xong, cô quay đầu, không để ý đến Trương Tinh nữa. Trương Tinh ngây người một lát rồi đi, trước khi rời đi còn để lại một câu:
- Chị quá ác độc, chị đúng là người vô tâm.
Lâm Đồng Chương đang đứng nói chuyện ở phía xa, nhìn thấy hai người đang đứng nói chuyện, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nội dung của đoạn đối thoại này. Anh biết, luôn có mấy người như vậy tìm đến Hòa Lý Thanh, thái độ của Hòa Lý Thanh từ trước đến nay vẫn thế, không phải vẻ ngạo nghễ của người chiến thắng, cũng không phải nét thương tâm hay tức giận mà một người vợ nên có, lần nào cũng cũng là vẻ mặt ấy, tựa như cuộc nói chuyện đó không hề liên quan đến cô. Nhưng, lần nào anh cũng không kìm được mà nhìn về phía cô, thử thăm dò nét mặt của cô, kết quả là trái tim lại như bị những viên đá trên con đường mòn trong vườn nhà giày xéo, tạo thành những vết thương vô cùng đau đớn.
Lúc trở về, Quy Sinh đã buồn ngủ, nằm xuống gối đầu lên đùi Lâm Khương dần ngủ thiếp đi. Lâm Khương cầm máy tính bảng chơi trò chơi, Lâm Hòa cũng ôm gối ngủ gật. Hòa Lý Thanh đỡ vai Phương Nha, để nó nằm lên ghế, Lâm Đồng Chương ngồi trên ghế trước, không nói một lời. Cả xe chỉ có âm hiệu trò chơi của Lâm Khương và tiếng va chạm của những chai rượu trong tủ thỉnh thoảng vang lên.
Sau khi xuống xe, Lâm Đồng Chương bảo Lâm Hòa và Lâm Khương quay về phòng, rửa mặt rồi đi ngủ, không được đùa nghịch, sau đó anh bế Quy Sinh đi về phía nhà sau. Gần đây, Phương Nha đã cao lên, mặt mũi với chân tay cũng nhiều thịt hơn một chút, tự biết không thể để dì Thanh bế, đành mắt nhắm mắt mở, được dì Thanh dắt về phòng. Đi trong vườn, tiếng côn trùng kêu lại càng lớn, còn có cả tiếng ếch nhái. Trời càng về đêm càng lạnh, Hòa Lý Thanh chà xát cánh tay, định đón lấy Quy Sinh rồi đi lên tầng ba, nhưng Lâm Đồng Chương lại tránh cánh tay đang đưa ra của cô, đi thẳng lên tầng, cô đành bảo Phương Nha đi theo, dặn nó nhớ đánh thức Quy Sinh dậy đánh răng rồi mới được đi ngủ, buổi tối nó đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi.
Cô quay lại phòng ngủ ở tầng hai, định tắm xong sẽ đi xuống phòng bếp, rửa lại mấy lọ đựng thuốc để tiếp tục điều chế các phương thuốc khác. Vừa mới mở của phòng tắm ra, cô đã nhìn thấy Lâm Đồng Chương đang đứng trước giường của cô, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng giàn nho mờ ảo in trên bức tường bên ngoài, bị gió lay động, vô tình in xuống bậu cửa sổ, có lúc lại che khuất ánh trăng chiếu vào căn phòng. Không biết anh đứng đó tự bao giờ. Hòa Lý Thanh đi tới, cách anh hai bước thì dừng lại, không biết phải mở miệng như thế nào, phải hỏi cái gì. Lâm Đồng Chương quay đầu lại, trong mắt ánh lên những tia sáng mơ hồ, không nhìn ra. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở bên tai cô thở dài.
Hai người đứng im như vậy rất lâu, Lâm Đồng Chương cất giọng nói:
- Cha của Quy Sinh, em có yêu anh ta không?
Khóe miệng Hòa Lý thanh hơi cong lên, mắt mông lung nhìn về phía trước, nói:
- Yêu, rất yêu. Anh ấy rất tốt với tôi, rất cưng chiều tôi. Anh ấy cũng chỉ có một mình tôi, không hề có những người phụ nữ khác.
Cả người Lâm Đồng Chương cứng đờ, cánh tay đang ôm lấy cô cũng buông lỏng. Anh im lặng nhìn vào mắt của cô, muốn tìm kiếm trong mắt cô những tháng ngày mà anh đã bỏ lỡ.