Hòa Lý Thanh

Chương 14: Tranh chấp



Lúc ăn cơm trưa, Lâm Đồng Chương mới gặp Lâu Tuấn Bình.

Bởi vì anh lớn hơn mấy tuổi, cho nên trước kia cũng ít khi gặp mặt. Anh chỉ biết, hồi đó, Lâu Tuấn Bình nói chuyện với Hòa Lý Thanh rất hợp, ông nội cũng đã từng khen Lâu Tuấn Bình chững chạc, hiểu chuyện, mới mười bốn tuổi đã xác định lĩnh vực đầu tư tài chính là con đường tương lai, so sánh với đứa cháu đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn cùng đám công tử bột ăn chơi đàn đúm như Lâm Đồng Chương, đúng là một ví dụ tiêu cực điển hình. Khi đó biểu hiện của Hòa Lý Thanh tựa như ông nội đang khen cô, vừa kiêu ngạo lại vừa xấu hổ. Bị ông nội giễu cợt, cô ôm lấy cánh tay ông làm nũng. Lâm Đồng Chương ngồi bên cạnh nghe thấy, trên trán nổi gân xanh.

Đúng vậy, trong mắt của ông nội, Lâu Tuấn Bình mới là cháu rể mà ông muốn nhờ cậy.

Lâu Tuấn Bình và Lâm Đồng Chương ngồi trên bàn ăn, trò chuyện qua loa về việc kinh doanh, không hỏi han đối phương. Lâu Tuấn Bình nhìn Hòa Lý Thanh chỉ biết ăn ngồi bên cạnh, vẻ mặt khinh bỉ, gắp món hàu chưng nước dừa, đặt vào trong bát của cô. Hòa Lý Thanh đang suy nghĩ về mấy phương thuốc kia, bỗng giật mình, đã bao nhiêu năm rồi không có ai gắp thức ăn cho cô như vậy. Cô cười, lại nhỏ giọng hỏi han về công việc Tổng giám đốc ngân hàng nước ngoài của anh ta.

Mỗi người ngồi một chỗ, mỗi người một tâm tư khác nhau. Ăn cơm xong, Hòa Lý Thanh gọi Lâm Đồng Chương lại, bảo rằng có chuyện muốn nói.

Lâm Đồng Chương cũng lờ mờ đoán được chuyện gì sắp đến. Nhiều năm qua lăn lộn trên thương trường, nhưng anh chưa từng sợ như lúc này, anh cố gắng khống chế cảm xúc sắp bùng nổ, gật đầu, sau đó kêu người chuẩn bị trà, ba người cùng đi đến bán trà ngoài ban công.

Lâm Hòa khẽ nháy mắt ra hiệu cho Lâm Khương, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều lời muốn nói. Lâm Khương cố ý không nhìn nhưng vẫn bị kéo ra bên ngoài.

Ban công này cao hơn sân vườn bên ngoài khoảng hơn một mét, có cả một sân bóng rổ nhỏ, được bài trí giống như một tiệm cà phê ở trong thành phố, gần cửa có mái hiên và bên ngoài không có mái che, ba mặt lan can được bày những bồn hoa lấy ra từ nhà kính. Mặc dù ngôi nhà này đã được xây dựng từ rất lâu, nhưng hàng năm Lâm Đồng Chương vẫn cho người sửa chữa, trang trí lại, khi ra ngoài, thấy có thứ gì mới mẻ, anh đều mua về. Hòa Lý Thanh lớn lên ở đây, ngày trước, cô đã chăm chút cho từng cọng cây ngọn cỏ, từng chiếc bàn đá, ghế gỗ nơi này. Có lần, một người bạn của anh làm báo, còn muốn chụp mấy tấm hình ở đây để làm bìa cho tạp chí du lịch. Lâm Đồng Chương nhìn quanh một lượt, cảm thấy nói chuyện đó ở đây thật mỉa mai.

Lâm Hòa lôi kéo Lâm Khương đến bãi cỏ bên ngoài lan can của ban công, ngồi dựa vào tường, chỗ người đứng trên không thể thấy được.

Hòa Lý Thanh mở lời trước:

- Lúc trước tôi nói với anh, việc để Quy Sinh ở lại đây, anh thấy thế nào?

Tay đang rót trà của Lâm Đồng Chương dừng lại, nói:

- Cô đã hỏi ý của Quy Sinh chưa? Sao? Cô cần đi gấp như vậy hả?

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Lâu Tuấn Bình đang ngồi bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra.

Cô không thấy ánh mắt của anh, vẫn nhìn cột đá ở cạnh cửa ban công, nói:

- Vẫn chưa hỏi, nhưng nó rất nghe lời.

Cô đảo mắt nhìn anh:

- Anh sống cùng nó một thời gian rồi, chắc cũng biết, tuy nó rất nghịch ngợm nhưng chỉ cần anh nói mấy câu, nó sẽ nghe lời ngay.

Lâm Đồng Chương cảm thấy cơn tức giận anh đang cố kìm nén bỗng bùng nổ:

- Còn cô, cô lại định đi đâu?

Lâu Tuấn Bình ngồi bên cạnh, nói:

- Tôi phải về Thượng Hải, cô ấy thấy cùng đường, muốn đi nhờ xe, sau đó trở về đoàn tình nguyện.

Lâm Đồng Chương chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy tiếng Quy Sinh la lên:

- Anh chị, hai người đang làm gì vậy?

Hòa Lý Thanh đi đến bên lan can, nhìn thấy Quy Sinh với Lâm Hòa, Lâm Khương đang ngồi dưới ban công. Ba đứa cùng lấy tay che miệng, tư thế giống nhau như đúc.

Sau khi Lâu Tuấn Bình đi vào trong thành phố, Lâm Đồng Chương lạnh lùng gọi cô vào phòng. Vừa tới cừa, cô đã bị anh kéo vào, cửa thư phòng bị đóng rầm một cái. Ở dưới tầng, mấy đứa trẻ sợ hết hồn, đưa mắt nhìn nhau.

Cổ tay Hòa Lý Thanh bị nắm chặt, Lâm Đồng Chương giận tái mặt, anh không biết mình đã dùng sức lực rất lớn để ghì chặt vai Hòa Lý Thanh. Cô đau đến cau mày, ngầng đầu nhìn đôi mắt đã đỏ lên của anh, giọng nói của anh lạnh băng, gằn từng chữ:

- Hai chúng ta vẫn chưa ly hôn, cô phải nhớ lấy, ngày nào chúng ta vẫn chưa ly hôn thì cô vẫn chưa có tư cách bỏ rơi con cái. Lâu Tuấn Bình là cái gì, cô là cái gì, sao cứ làm nhục tôi hết lần này đến lần khác như vậy.

Hòa Lý Thanh đang cô thoát ra khỏi đôi tay của anh, nghe được những lời này, cả người như bị rút hết sức lực, cúi đầu xuống. Lâm Đồng Chương buông bả vai của cô ra, một tay nâng mặt cô lên, nói:

- Cô không biết xấu hổ nhưng tôi biết, đừng cố làm những việc khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn người khác.

Dứt lời, anh buông mặt cô ra rồi kéo mạnh lấy tay cô khiến cánh tay kia va vào kệ sách bằng sắt bên cạnh. Hòa Lý Thanh chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị Lâm Đồng Chương đẩy ra ngoài cửa, khiến cô ngã trên mặt đất. Cánh cửa lại bị đóng rầm một cái từ bên trong.

Hòa Lý Thanh che vết thương đang không ngừng chảy máu lại, hít thở thật sâu, mỗi lần hít vào lại tự nói với mình, đừng khóc, đừng khóc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.