Hòa Lý Thanh

Chương 23: Những bức ảnh



Lúc tan học, Lâm Hòa chờ Lâm Khương ở cổng trường.

Từ nhỏ, hai đứa đã được đăng ký vào trường học tư thục, nơi được coi là trường của quý tộc. Từ cổng trường đi vào là một hồ nước nhân tạo khổng lồ, bên trong là mười mấy tòa nhà dùng làm lớp học và ký túc xá nhưng mỗi tòa chỉ có ba tầng, tất cả đều được sơn màu trắng, lợp ngói lưu ly màu xanh xám, thanh tĩnh tựa như Giang Nam ngày trước.  

Lâm Đồng Chương từng định đăng ký cho chúng vào một trường trung học công lập, nhưng lại sợ đôi khi quần áo, thức ăn và đồ dùng của chúng không giống các bạn học khác, sẽ làm cho hai đứa trẻ sinh lòng tự mãn, cho nên chỉ có thể thường xuyên nhắc nhở chúng, chớ lấy gia sản ra để kiêu ngạo, những thứ cha mẹ để lại là để con cái có cuộc sống tốt hơn, đừng chà đạp lên sự kỳ vọng đó.

Mỗi lần nghe những lời này, Lâm Hòa đều lén trợn mắt nhìn Lâm Khương, cứ cho là có nhiều ngụy công tử, ngụy tiểu thư thì hai đứa có chỗ nào giống người như vậy chứ. Tuy cũng có lúc ra ngoài chơi nhưng cũng chỉ đi với mấy người bạn thân, lúc ở bên ngoài, trước mặt người khác, chúng vẫn cư xử như người bình thường mà.

Đường Như Linh đứng bên cạnh cùng Lâm Hòa, tiện thể chờ xe buýt.

Ấn tượng của cô với cô bạn này không giống như Lâm Khương nói, ngoan ngoãn nhu nhược, nhưng tính tình lại rất bình thản. Sau một thời gian, Lâm Hòa cũng quen với việc thấy cô ta ở bên cạnh. Lúc hai người đang trò chuyện về bộ phim mới chiếu thì Lâm Khương đi tới, vừa đúng lúc đó, xe buýt cũng tới, Đường Như Linh quay đầu nhìn hai đứa, vẫy vẫy tay rồi lên xe.  

Lâm Khương nhíu mày, quay đầu hỏi em gái:

- Sao em vẫn chơi với cô ta?

Lâm Hòa học theo kiểu phương Tây, nhún vai, hai tay xòe ra, nói:

- Chơi với cô ta một thời gian, em thấy cô ta cũng không có gì. Có lúc em quên mang đồ, làm sai đề, cô ta thường nhắc nhở em.

Nói xong, Lâm Hòa kéo dây ba lô xuống, hỏi:

- Anh bảo em chờ anh ở chỗ này làm gì? Ngày mai mới là thứ sáu mà, ngày mai mới về nhà.

Lâm Khương không lên tiếng, đưa Lâm Hòa tới một quán ăn gần trường học, gọi đồ ăn, sau đó nhìn xung quanh, vẫn không lên tiếng. Lâm Hòa mất kiên nhẫn, vỗ vỗ bàn hỏi:

- Làm sao, làm sao vậy?  

Lâm Khương cúi đầu, lấy từ trong ba lô ra một phong thư, là phong thư màu vàng nhạt, loại phong bì dùng để lưu trữ hồ sơ khiếu nại trong phòng thư tín của trường. Lâm Hòa giơ tay cướp lấy, không quên chế nhạo:

- Ái chà, còn nhận được thư tình nha, phong cách cổ điển quá đi.

Suy luận quá bất hợp lý. Lâm Khương trề môi, ai lại đi lấy loại giấy chuyên để viết đơn khiếu nại để viết thư tình. Lâm Hòa rút từ trong phong thư ra một tập giấy A4 được gấp thành một xấp dày, khoảnh khắc khi mở xấp giấy đó ra, mắt Lâm Hòa lập tức mở to, tay đập loạn lên mặt bàn, sau đó lập tức nhìn về bốn phía, thấy không có ai chú ý đến hai đứa, mặt Lâm Hòa đỏ bừng lên, hưng phấn nói:

- Lâm Khương! Anh bị người ta chụp lén à! 

Người anh trai này bị chọc tức đến nổi gân xanh đầy trán, có đứa em gái nào thấy ảnh giường chiếu của anh trai mà lại phấn khích xem trò hay như vậy không.

- Em lật về phía sau đi!

Lâm Khương nhắm mắt lại, ôm lấy hai cánh tay dựa vào lưng ghế. Cậu nghe thấy tiếng em gái khúc khích cười, mấy tiếng lật giở giấy, sau đó bỗng yên lặng, mở mắt ra, thấy Lâm Hòa như bị đóng băng không nhúc nhích, mặt mũi tái nhợt. Trên tờ giấy là bức ảnh chụp từ màn hình máy tính, trong đó là cảnh Lâm Hòa đang hút cần sa, xung quanh tràn ngập khói thuốc. Lâm Khương lắc đầu nói:

- Cười nữa đi, chúng ta đang bị tống tiền, là tống tiền đó.

Đôi vai Lâm Hòa run run, hai tay đặt lên mặt bàn, nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay cũng trắng bệch. Mấy phút sau, cô bé mới hắng giọng hỏi:

- Anh nhận được từ khi nào?

Lâm Khương nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Sáng sớm hôm qua. Chỉ có những bức hình này, một chữ cũng không có. Vừa nhìn là biết được lấy từ hộp thư điện tử rồi in ra.

Lâm Hòa cúi đầu nhìn lại, gượng cười nói:

- Phương pháp này đúng là ngu ngốc, gửi e mail trực tiếp luôn không được sao?

Không nghe thấy tiếng trả lời, tay cô bé run run, đem chỗ giấy tờ cất đi, cẳng thẳng đến mức xem cả dưới gầm bàn gầm ghế, sợ có tờ nào rơi xuống. Lâm Khương không động đậy, nói:

- Tối nay gọi điện báo cho cha đi.

-o0o-

Chú Ngụy không cung cấp được thông tin gì cho Lâm Đồng Chương, chỉ nói ông rất ít khi đi cùng đoàn tình nguyện nhưng cũng biết Hòa Lý Thanh thường chỉ ở một mình, cũng không nghe nói có người đàn ông nào gần gũi với cô. Cuộc sống của tình nguyện viên trong đoàn quả thật rất thanh đạm, nếu có người có quan hệ tốt với cô, chuyện lớn như thế chắc chắn sẽ có người nói cho ông biết.

 

Ý định ban đầu của Lâm Đồng Chương không phải là muốn biết người đàn ông kia là ai, nếu đúng như lời Hòa Lý Thanh nói, người đó đã không còn trên nhân thế thì truy cứu còn có ích gì. Nếu Hòa Lý Thanh lừa anh, vậy càng không có ý nghĩa, mười năm nay, cuộc sống của hai người luôn bất đồng, người đàn ông kia chắc chắn anh cũng không quen biết, chẳng lẽ anh lại muốn như những người trẻ tuổi, chạy đến đánh nhau với người kia một trận sao.

  

Có lẽ trước đây nếu anh suy đi nghĩ lại, tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện, thì sẽ không có mười năm xa cách như thế này.

Quy Sinh nằm sấp bên cạnh anh, đôi tay, đôi chân nhỏ bé giang rộng, chiếm gần nửa chiếc giường, tiếng ngáy khe khẽ cũng mang hương vị ngọt ngòa của trẻ thơ. Hòa Lý Thanh cũng đã ngủ thiếp đi, cô ngủ rất an tĩnh, rất ít khi trở mình, tiếng hít thở cũng rất nhẹ. Lúc còn trẻ, hai người khi ấy vẫn ngủ chung giường, anh luôn có cảm giác cô không có ở bên cạnh.

Trước kia ông nội cũng đã nói, cô ngủ rất an tĩnh, sau này lớn lên sẽ nhiều tâm tư, trong cuộc sống, hạnh phúc sẽ rất ngắn ngủi. 

Đúng vậy, rốt cuộc cũng có một người cô yêu thật lòng, sinh Quy Sinh cho hắn nhưng lại chỉ có thể nuôi nấng nó một mình. Mà toàn bộ nhà họ Lâm bao gồm cả anh, lại luôn mang đến cho cô những bất hạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.