Hòa Lý Thanh

Chương 7: Xung đột



Quy Sinh đợi rất lâu rồi mà chưa thấy mẹ quay lại, nó lôi kéo Phương Nha chạy tới nhà chính. Mẹ đang ngồi tựa vào ghế sô pha, còn anh trai thì đang quỳ dưới đất. Lần trước, nó không cẩn thận, lỡ đẩy Hồ Hồ ngã xuống cầu thang, Hồ Hồ bị đập đầu xuống, chảy rất nhiều máu. Nó sợ quá, không dám thừa nhận, chỉ nói không phải con không phải con, mẹ cũng bắt nó quỳ xuống như thế này, muốn nó tự suy nghĩ xem mình sai ở đâu. Từ đó, nó cũng không dám nói dối nữa.

Mắt của anh trai đã ửng đỏ, chắc chắn cũng biết sai lầm của mình.

Quy Sinh chạy đến bên cạnh Lâm Khương, quỳ xuống đất, làm mọi người sửng sốt. Hòa Lý Thanh cúi đầu nhìn nó bằng đôi mắt mệt mỏi. Quy Sinh dùng giọng trẻ con của nó nói:

- Mẹ, anh biết sai rồi, anh sẽ không dám nói dối nữa đâu.

Hòa Lý Thanh nhìn Quy Sinh không hiểu, thấp giọng đáp:

- Mẹ cũng hi vọng là anh con đang nói dối, Quy Sinh ạ.

Cô nhìn qua hai đứa con lớn, rồi cụp mắt xuống nói:

- Sao các con lại chọn cách làm tổn thương chính mình vì lỗi lầm của người khác thế? Mẹ là một người mẹ không đủ tư cách, các con làm như vậy để trừng phạt ai?

Nói xong, cô phất tay cho chúng đi.

Lâm Hòa sụt sịt mũi, quay người đi lên tầng, Lâm Khương vẫn cứng nhắc, không động đậy. Hòa Lý thanh ôm lấy Quy Sinh, đặt lên đầu gối, cằm tì lên đỉnh đầu của nó, nói với Lâm Khương:

- Mẹ rất xin lỗi các con, cho dù mẹ có bao nhiêu nỗi khổ tâm hay nguyên nhân, thì cũng không có lý do gì lại không hỏi han đến các con nhiều năm như vậy. Lúc sinh các con, mẹ cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng chưa hiểu chuyện như các con bây giờ. Các con hãy hiểu cho những sai lầm trước kia của mẹ.

Lâm Khương cười lạnh, nói:

- Không dám. Là chúng tôi không xứng là con của bà, bà quá lo lắng rồi.

Lâm Đồng Chương vừa về đến nhà, đã thấy cảnh ba mẹ con người ngồi người quỳ. Quy Sinh thấy anh đi vào, đẩy tay mẹ ra, vội vã chạy về phía anh. Lâm Đồng Chương thấy nó chạy vội tới, đành phải cúi người xuống bế nó lên tay. Quy Sinh lập tức ôm lấy cổ cha, còn dùng giọng đáng thương thì thầm:

- Cha, anh làm cho mẹ tức giận nhưng anh đã biết sai rồi.

Nó nghiêng đầu, làm nũng với cha, chợt nhìn thấy phía sau lưng có một bà lão đang nhìn nó chằm chằm, làm nó giật mình hoảng sợ. Lâm Đồng Chương thấy sắc mặt nó thay đổi, quay đầu nói với bà lão:

- Mẹ, đừng nhìn trẻ con như vậy.

Lâm lão phu nhân quay sang, trừng mắt nhìn anh. Đi vào phòng, thấy cháu trai đang quỳ trên mặt đất, bà vội đi tới, lôi cháu trai đứng dậy, cau mày đau lòng, luôn miệng hỏi đầu gối có đau không, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không. Bà xoay người nhìn Hòa Lý Thanh, giận dữ bước tới gần, định giơ tay đánh cô. Hòa Lý Thanh chưa ngẩng đầu đã đưa tay bắt lấy cổ tay bà, bình tĩnh nhìn lại. Lâm lão phu nhân mắng:

- Cô còn biết quay về sao? Còn biết dạy con? Bao nhiêu năm qua cô đã làm cái gì? Bây giờ về bắt con quỳ là nó phải quỳ, bắt nó nhận sai thì phải nhận sai, cô dựa vào cái gì? Đây là cháu trai tôi!

Ý tứ trong lời nói của bà cũng giống như trong lời Lâm Khương nói lúc ban ngày. Thấy sắc mặt Hòa Lý Thanh không thay đổi, bà tức giận, quay đầu tìm Lâm Đồng Chương, nhìn thấy đứa trẻ đang nép trong ngực anh, cười lạnh nói:

- Thì ra là đi ra ngoài để nuôi đứa ngoài giá thú kia.

Bà chưa dứt lời, Hòa Lý Thanh đã lớn tiếng, nói với Quy Sinh:

- Quy Sinh, bịt tai lại!

Quy Sinh lập tức buông cổ Lâm Đồng Chương ra, đôi tay mũm mĩm che lỗ tai lại, khiến Lâm Đồng Chương cảm thấy buốn cười.

Lâm lão phu nhân lại càng nói nhiều, lời nói ra còn hơn cả bắn súng liên thanh. Hòa Lý Thanh buộc phải ngắt lời bà, nói:

- Mẹ, Lâm Khương đã làm chuyện sai trái, là một sai lầm rất lớn.

Lâm lão phu nhân nói lại cô:

- Tôi biết cô đang nói đến chuyện ở đồn công an, nhưng chuyện này đã qua rồi. Lâm Khương muốn tìm ai mà chẳng được, sao lại phải đi cưỡng bức người khác, rõ ràng là có người đã đặt bẫy cháu ta.

Vừa nói, bà vừa xoa đầu Lâm Khương, rồi nói tiếp:

- Lâm Khương là do tôi nuôi lớn, tôi lại không biết nó là người như thế nào ư? Không so sánh được với cô, ra bên ngoài chữa bệnh cứu người, để rồi mới một năm đã cho Đồng Chương bị cắm sừng!

- Đủ rồi!

Lâm Đổng Chương và Lâm Khương cùng quát lên, sau đó mặt Lâm Khương tái nhợt, gạt tay bà nội, chạy lên tầng.

Quy Sinh thấy mọi người đều không nói gì, cũng không dám lên tiếng, quay đầu nhìn xung quanh, thấy Phương Nha đang đứng ở trong phòng ăn, giơ tay vẫy nó. Không đợi nó cất lời, Lâm Đồng Chương đã đặt nó xuống, xoay người kéo Lâm lão phu nhân đi ra ngoài cửa. Lâm lão phu nhân kéo lại chiếc khăn choàng bị trượt xuống vai, miễn cưỡng đi theo.

Ra đến cửa, Lâm lão phu nhân tức giận nói:

- Năm đó vừa sinh con xong, cô ta đã không an phận. Nói chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, không tiện chăm sóc con đã đành, đến khi lên đại học cũng không ở nhà, cô ta thực sự làm mẹ được mấy ngày! Trước khi kết hôn đã không an phận rồi, bảo con đừng kết hôn với cô ta mà con không chịu nghe.

Bà ngẩng đầu nhìn dáng người cao lớn của Lâm Đồng Chương, đau lòng nói:

- Bây giờ không được thì ly hôn đi, con ở một mình bao nhiêu năm rồi. Bạn gái con bây giờ là Trương Tinh đúng không? Là nghiên cứu sinh? Gia cảnh như thế nào không quan trọng, gia đình bình thường là được.

Lâm Đồng Chương nhìn ra xa, nói:

- Trong lòng con tự có tính toán.

Nghe xong Lâm lão phu nhân lại càng tức giận hơn, chỉ tay lên đầu anh càu nhàu:

- Tính toán, tính toán! Con nhìn rộng ra một chút cho mẹ, ai mà không biết con có người vợ ‘có một không hai’? Bỏ nhà đi còn chưa đủ, lại còn sinh ra một đứa trẻ không biết là của ai? Con còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Thể diện nhà họ Lâm cũng đã mất hết rồi!

Hòa Lý Thanh quay người, thở dài mệt mỏi, thấy Quy Sinh vẫn đang ôm đầu, đợi Phương Nha đút cho ăn, cô lặng người đứng nhìn nó. Quy Sinh vẫn ôm đầu, nói:

- Mẹ, mẹ chưa cho con bỏ tay xuống! Nhưng mà con đói bụng rồi!

Hòa Lý Thanh phì cười, vỗ nhẹ lên mặt nó.

Lâm Đồng Chương đứng dựa vào cửa nhìn cô cười, tự coi thường bản thân mình.

Làm gì có cái di chúc nào nói không được li hôn, sao ông nội có thể lập di chúc để bắt cô không được rời khỏi đây. Chính xác là ông nội không cho phép anh yêu cầu ly hôn với cô. Thật ra, anh đã từng muốn buông tay, để cho cô rời đi, trước khi kết hôn, anh đã làm cô mất hết hi vọng, nhưng vẫn theo ý nguyện của ông nội mà kết hôn. Trái tim cô không ở đây, anh chỉ còn có thể dùng cách này để trói buộc cô, chỉ còn cách này để cô có thể nhớ tới anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.