Hòa Ly

Chương 30: A nhất định sẽ tự tay giết ngươi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta rùng mình một cái, không muốn ở lại đây cho người ta ức hiếp nữa. Ta niệm quyết, đứng thẳng dậy, linh khí quanh thân hóa thành lưỡi đao, chém đứt toàn bộ lưới vàng.

Lưới phép kêu "bang" một tiếng rồi vỡ vụn.

Ngô Trừng giống như bị dọa sợ, chớp mắt nhìn ta: "Đây là lưới trói tiên mà... Làm sao... Cửu Hạ, công pháp của người tiến bộ từ khi nào thế?"

Ta làm thượng tiên nhiều hơn Hạ Hạ năm trăm năm. Mặc dù vượt thời không đã tiêu hao nhiều sức lực, nhưng nếu luận về điều động khí tức cơ thể trong một thời gian ngắn, Hạ Hạ đương nhiên không thể so được với ta.

Ta liếc Ngô Trừng: "Ta nói một lần cuối, ta không nhập ma, ngươi không tin thì mặc kệ ngươi."

Ngô Trừng sững sờ, xem ra bị khí thế của ta hù dọa, không biết nên đáp lại ta thế nào.

Ta nhìn về phía Kinh Nam Thủ, dây lưới bị chặt đứt vương vãi đầy trên người hắn.

Kinh Nam Thủ không tức giận mà ngược lại vẫn ung dung lấy đoạn dây đứt trên người xuống. Hắn phủi phủi y phục, nói bằng giọng nhã nhặn công chính:

"Nhập ma là chuyện hệ trọng, Phục tướng quân chớ cảm thấy bị xúc phạm. Ta cũng chỉ làm việc theo quy tắc. Nếu trong người Phục tướng quân không có ma khí, ta đương nhiên sẽ không làm khó."

Nghe hắn nói giọng nhà quan, ta chỉ cười lạnh chế giễu lại hắn:

"Quả thực, nhập ma là chuyện hệ trọng. Ta thấy Đằng La thượng tiên sắc mặt khác thường, giống như biểu hiện của linh khí xung khắc, mà những người mới nhập ma lại đều có triệu chứng như vậy, nếu thượng tiên thật sự coi trọng chuyện này, hay là cùng ta đến chỗ Tây Vương Mẫu xem thử xem sao?"

Ta đem cái nồi nhập ma đội lên đầu hắn, Ngô Trừng không phản ứng kịp, Kinh Nam Thủ cũng ngây người.

Ta khoanh tay nhìn hắn, thầm đắc ý, không ngờ tới phải không, ta còn có khả năng tiên đoán nữa.

Nếu ta thật sự là Hạ Hạ, có lẽ đã bị thân phận thượng tiên của hắn dọa sợ, nhưng... Ai mà chưa từng làm thượng tiên? Ai mà không biết trong ba người ở đây, trong lòng ai mới có quỷ?

Kinh Nam Thủ tương lai sẽ ăn bốn mươi tám tiên nhân Côn Luân, nhìn hành động của hắn, xem ra hắn đã có ý định với ta rồi. Ta đâu có ngu mà để hắn tùy tiện thăm dò nội tức, tiện cho hắn biết sau này ăn ta nên thêm muối hay thêm đường?

Chẳng bằng mọi người cùng nhau đi gặp Tây Vương Mẫu, sớm giải quyết chuyện của hắn sẽ cứu được thêm những tính mạng vô tội.

"Thế nào? Thượng tiên không muốn?"

Kinh Nam Thủ yên lặng giây lát, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng: "Phục tướng quân..."

Ta còn đang đợi hắn nói tiếp, chẳng ngờ Kinh Nam Thủ lại trực tiếp động thủ, thân ảnh biến hóa thoáng cái đã đến sau lưng ta, ta lạnh người giơ tay chặn lại một chiêu của hắn. Giao thủ trong nháy mắt, ta biết...

Hỏng rồi! Người này tuy vừa phi thăng thượng tiên, thể chất nhìn yếu ớt nhưng so với người vừa xuyên không như ta vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Không đánh lại, thì phải chuồn thôi...

Ta lắc mình tẩu thoát, nhưng không ngờ tay kia của Kinh Nam Thủ cũng rất nhanh tóm lấy tay ta.

"Xoẹt" một tiếng, đi đôi với ống tay áo bị xé rách là cảm giác lửa nóng thiêu đốt trên cánh tay.

Ta lùi lại, quay lưng về phía rèm cửa, ôm chặt lấy cánh tay.

Cánh tay ta bị hắn cào rách, để lại vết thương khá sâu, dù ta ra sức bịt chặt miệng vết thương, máu tươi vẫn nhỏ "tong tỏng" xuống đất.

"Thượng... Thượng tiên!" Ngô Trừng không dám tin hắn sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy, thấy ta chảy máu nhất thời kinh hãi, "Còn chưa xác thực, thượng tiên không thể..."

Kinh Nam Thủ không thèm nhìn đến hắn, trực tiếp khoát tay, một đạo ánh sáng bắn ra từ đầu ngón tay hắn đánh trúng Ngô Trừng, Ngô Trừng chỉ kịp trợn mắt liền hôn mê bất tỉnh.

Ta nhướng mày, Kinh Nam Thủ hoàn toàn không đếm xỉa đến Ngô Trừng, hắn ném mảnh vải vừa xé trên người ta xuống, đưa ngón tay còn dính máu của ta lên miệng, sau đó thè lưỡi liếm...

Thấy hành động của hắn, ta kinh tởm đến nỗi phải rùng mình.

"Phục tướng quân..." Hắn giống như đang thưởng thức máu của ta, sau đó tiến về phía ta, như tiến về phía con mồi béo bở: "Khí tức trong cơ thể ngươi thật tinh khiết, không chút vấy bẩn."

Sự chán ghét xộc lên tận óc.

Ta cơ hồ theo bản năng hơi ngửa người về sau, đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đỡ sau lưng ta, trấn an nỗi sợ trong lòng ta.

Theo thói quen ta nghĩ đến một cái tên, một hình bóng ——

Tạ Trạc...

Ta quay đầu, trái lại kinh ngạc không thôi.

Người nọ đang cười híp mắt, tóc mai hai bên rủ xuống mang theo mấy phần lười biếng, chính là... lão cáo già đáng giá ba viên linh thạch thượng hạng.

"Lão Tần?" Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn tới đây làm gì...

Một tay Lão Tần vẫn đặt sau lưng ta, tay còn lại phe phẩy cây quạt hắn thường dùng, sau đó dùng quạt vuốt lại mấy lọn tóc rối, xem chừng vừa vội vàng chạy tới đây.

"Cửu Hạ tướng quân." Hắn tươi cười chào ta, sau đó hết nhìn người trước mặt lại nhìn Ngô Trừng đang bất tỉnh, "Chuyện gì thế này, quân thủ vệ Côn Luân các người cho phép đả thương đồng đội hả? Chuyện này ở Thúy Hồ Đài của ta cũng không được phép nha."

Nghe hắn nói vậy, ta hiểu, hắn tới để giúp ta.

Dứt lời, Lão Tần phẩy quạt, rèm cửa của chiếc lều bị kéo xuống, tướng sĩ bên ngoài đều có thể nhìn thấy bên trong, có người phát hiện ra Ngô Trừng ngã dưới đất, thế là mọi người đều rối rít vây quanh tò mò nhìn bọn ta.

Có người hỏi "Lão Ngô sao lại ngất thế kia?" Có người lại nhìn ta "Cửu Hạ sao tay ngươi cũng bị thương rồi? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Các người đánh nhau hả? Đừng nói ngươi thật sự..."

Đối mặt với ánh mắt nghi kỵ của mọi người, Kinh Nam Thủ không hoảng không loạn: "Ngô Trừng tướng quân là do ta đánh ngất."

Thái độ ôn hòa ấy, nếu không phải ta biết chắc hắn sẽ ăn thịt người, có lẽ ta cũng bị hắn lừa rồi.

"Ta muốn kiểm tra cơ thể Phục tướng quân có ma khí hay không, nhưng Phục tướng quân lại không chịu phối hợp, ta nhất thời nóng lòng mới động thủ, Ngô tướng quân muốn ngăn cản ta, ta đành phải để hắn ngủ trước đã, không ngờ..." Kinh Nam Thủ lãnh đạm nhìn Lão Tần: "Thúy Hồ Đài... Tần quản sự, thương yêu* như ngươi xưa nay vốn không can dự chuyện nội bộ Côn Luân, nhưng hôm nay lại trùng hợp đến doanh trại quân thủ vệ, không biết là có chuyện gì?"

(*thương yêu: yêu quái làm nghề buôn bán, tôi chém ra đấy, tại nghĩ giống "thương nhân" v)

Lời này của Kinh Nam Thủ nghe thì vô hại, nhưng kỳ thực lại rất hung hiểm.

Lão Tần là quản sự của Thúy Hồ Đài, nơi đó có liên đới đến yêu tà, cũng là nơi quân thủ vệ bọn ta thường xuyên kiểm tra đột xuất. Thường ngày hắn tránh quân thủ vệ còn không kịp, hôm nay lại tự dẫn xác đến cửa, quả thực rất đáng ngờ, còn hết lần này đến lần khác ngăn cản Kinh Nam Thủ điều tra ma khí trong cơ thể ta, chuyện này lại càng đáng ngờ hơn.

Đúng như dự đoán, Kinh Nam Thủ vừa dứt lời, binh lính bên ngoài đều đồng loạt nhìn Lão Tần.

Hồ ly ngàn năm ngược lại không hoảng, cũng ôn hòa mỉm cười: "Thăm dò ma khí thôi mà, Đằng La thượng tiên có cần đánh Cửu Hạ tướng quân thành ra như vậy không, cũng không biết đã dò được gì chưa?"

Lão Tần kéo tay đang che vết thương của ta ra, để cho mọi người thấy rõ ba vết cào máu chảy đầm đìa.

Tướng lĩnh quân binh ai nấy đều ồn ào bất mãn.

Quân thủ vệ bọn ta tuy đối với yêu ma không chút lưu tình nhưng đối với huynh đệ tỉ muội kề vai sát cánh lại luôn vô cùng bao che.

"Đằng La thượng tiên lần đầu luân phiên tại vị, đã đánh ngất một người, đả thương một người..." Lão Tần đứng một bên rên rỉ than thở, thêm dầu vào lửa kích động quần chúng hóng chuyện, "Đây mà gọi là thăm dò ma khí ư..."

Ta thấy mọi người bắt đầu phẫn nộ, bèn nháy mắt với Lão Tần rồi dựa vào tay hắn thêm chút nữa, cố tỏ ra yếu đuối vô lực cùng diễn với hắn, "Hình như, ta mất hơi nhiều máu, ta chóng mặt quá..."

Lão Tần đỡ ta, một tay ta đỡ trán, qua kẽ ngón tay quan sát biểu cảm của Kinh Nam Thủ.

Hắn cũng chẳng vừa, bị ta và Lão Tần phối hợp "hãm hại" mà vẫn không hề nao núng, ánh mắt thậm chí còn mang theo áy náy, thở dài nói, "Xin lỗi, là do ta mới phi thăng nên chưa có kinh nghiệm, thất lễ rồi."

Khá lắm, tên thượng tiên "bẩn" ăn thịt người kia! Chẳng trách ở Côn Luân ăn nhiều người đến vậy mà vẫn có thể che giấu thân phận, bằng diễn kỹ này, ai mà lại hoài nghi hắn cơ chứ?

Ta lén dùng cùi chỏ huých Lão Tần một cái.

Lão Tần hiểu ý: "Không trách thượng tiên. Được rồi, nếu trong người Cửu Hạ không có ma khí, vậy ta xin phép đưa nàng đi nghỉ ngơi trước, còn Ngô tướng quân thì phiền các vị chiếu cố."

"Tần quản sự."

Trước khi Lão Tần mang ta đi, Kinh Nam Thủ lại quái gở mở miệng, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi tới doanh trại quân thủ vệ làm gì?"

"Ồ?" Lão Tần quay đầu, dùng ánh mắt thuần khiết nhất, vô tội nhất nhìn Kinh Nam Thủ, "Đằng La thượng tiên còn chưa nhìn ra sao? Ta tới để theo đuổi Cửu Hạ tướng quân."

Hắn rất nghiêm túc, nói cứ như chuyện đương nhiên.

"Sao thế?" Lão Tần cố làm ra vẻ kinh ngạc, "Chẳng lẽ nữ tử của quân thủ vệ Côn Luân không cho phép người ngoài theo đuổi?"

Những người khác nghe thấy câu này nhất thời đồng loạt nhướng mày, vi diệu hít sâu một hơi, không ai lên tiếng mà chỉ giương mắt nhìn Lão Tần đưa ta đi.

Ta biết hắn chỉ tùy cơ ứng biến, trong lòng cũng thầm khen ngợi hắn.

"Ngươi giỏi lắm, ta cũng suýt tin rồi đấy."

Sau đó ta lập tức nhận được câu trả lời của Lão Tần, "Ngươi ngàn vạn lần đừng đồng ý cho ta theo đuổi, Tần mỗ không gánh nổi đâu."

Câu trả lời của hắn rất lạ, ta liếc hắn một cái nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Đợi đến chỗ không người, ta mới rời khỏi vòng tay Lão Tần.

"Hồ ly ngàn năm, đa tạ cứu giúp."

Lão Tần phe phẩy chiếc quạt, cười một tiếng: "Được người nhờ cậy, tất nhiên phải dốc sức hoàn thành."

Ta nhíu mày, nhìn chằm chằm Lão Tần, trực giác đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.

"Được ai nhờ? Hoàn thành cái gì? Tại sao ngươi biết ta gặp chuyện? Tại sao đột nhiên ngươi lại đến cứu ta?" Ta càng hỏi càng cảm thấy không đúng, "Hiện tại chúng ta không thân quen đến mức độ này, đúng chứ?"

Lão Tần vẫn cười, nhưng hắn bất ngờ búng tay về phía ta, thuật pháp hóa thành ánh sáng quấn quanh ta, đem ta trói lại.

"Có người suy đoán, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ đến tìm ta." Lão Tần vừa nói, trong lòng ta cũng nảy ra một suy đoán to gan, mà từng câu từng chữ của hắn đã kiểm chứng suy đoán của ta ——

"Vốn dĩ ta đã đặt bẫy ở Thúy Hồ Đài, chờ ngươi tự chui đầu vào rọ, nhưng không ngờ giữa đường ngươi lại gặp chuyện, ta liền bị gọi đi cứu ngươi."

Lão Tần chỉ vào tai hắn.

Trên vành tai hắn cũng có một con cá nhỏ màu trắng, hình như không khác mấy so với cá âm dương của ta và Hạ Hạ!?

Con mẹ nó...

"Phục Cửu Hạ". Lão Tần cười híp mắt nhìn ta. Thế nhưng, vào thời khắc này, dường như ta có thể xuyên qua Lão Tần nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Trạc ở phía sau, cũng có thể biến giọng nói của Lão Tần thành giọng của Tạ Trạc.

Lão Tần nói: "Hắn bảo ngươi qua đó."

Ta xoay người muốn chạy. Cho dù đang bị trói, ta có nhảy cũng phải nhảy thật xa, nhưng ta nào có thể.

Cổ áo bị Lão Tần xách lên, ta bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Sau một trận ào ào tiếng gió, ta bị vứt xuống sơn động trong rừng tuyết trúc.

Bên trong sơn động u ám, người đang ngồi dựa vào vách tường kia không phải là Tạ Trạc chồng cũ của ta thì còn có thể là ai nữa!

Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực giậm chân: "Mẹ kiếp Tạ Trạc! Ngươi xúi giục người của ta?"

Tạ Trạc dửng dưng không đáp.

Ngược lại, Lão Tần phản bác ta: "Cửu Hạ tướng quân, lời này ngươi nói sai rồi, ta trở thành người của ngươi từ khi nào?"

Ta trừng mắt nhìn Lão Tần: "Lần trước là ngươi giúp ta!"

Lão Tần không nhớ ra: "Lần trước nào?"

Nhất thời, ta không cách nào giải thích.

Ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tạ Trạc.

Cuối cùng Tạ Trạc cũng liếc ta một cái, nhưng ánh mắt rơi thẳng lên cánh tay ta.

Hắn nhìn chòng chọc hồi lâu mới quay đầu lại: "Dùng hắn, là ngươi gợi ý cho ta."

Vậy có phải là Tạ Trạc ngươi nên cảm ơn ta không?

Ta gắt gao nhìn, chỉ sợ hắn lấy Rìu Bàn Cổ ra đưa ta trở về năm trăm năm sau. Vì vậy, ta quyết định phô trương thanh thế một chút, hù dọa hắn: "Tạ Trạc, cho dù hôm nay ngươi bắt được ta, ngươi cũng đừng hòng đưa ta trở về năm trăm năm sau..."

Lão Tần ngắt lời ta: "Hắn còn có thể đưa ngươi trở về năm trăm năm sau?"

Ta kinh ngạc nhìn Lão Tần. Cái gì? Lão hồ ly này biết chuyện năm trăm năm? Chẳng lẽ Tạ Trạc đã nói hết cho con cáo già ngàn năm này biết rồi?

Tạ Trạc hắn...

Tạ Trạc biết tin tưởng người khác từ khi nào vậy? Lại còn tìm trợ thủ?

Vào lúc ta còn đang cảm khái một lần nữa rằng mình đã kết thúc một cuộc hôn nhân giả dối thì Lão Tần nhìn Tạ Trạc nói:

"Hắn bây giờ bị thương nặng đến nỗi ngay cả thuật ngự phong cũng không sử dụng được thì còn có thể sử dụng Rìu Bàn Cổ chắc?"

Ta nghe vậy, tâm trạng bồn chồn bất an trong lòng cũng dần ổn định lại.

Ngay cả thuật ngự phong cũng không thi triển được...

Ta nhìn về phía Tạ Trạc, chỗ hắn đang ngồi, chính xác hơn là ngồi từ hôm qua, thật sự không xê dịch nửa phân. Thế nhưng bên cạnh hắn lại có máu tươi rỉ ra, chảy đầy đất, hình như là...

Vết thương lại rách ra.

"Nếu như không phải hắn không đi được thì người xuất hiện ở doanh trại quân thủ vệ lúc nãy cũng sẽ không phải là ta."

Nghe Lão Tần nói, ta nhất thời im lặng.

Ta có thể lờ mờ xâu chuỗi lại những chuyện mà Tạ Trạc đã làm ở bên này.

Lần này Tạ Trạc đến là để ngăn cản Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh gặp nhau. Ngoại trừ mật báo cho Ngô Trừng, hắn còn tìm được Lão Tần, không biết dùng cách gì để khiến cho Lão Tần đồng ý hợp tác với hắn, sau đó giao cá âm dương cho lão Tần để thuận tiện liên lạc.

Hẳn là Tạ Trạc đã dự đoán trước sau này mình sẽ bị thương, có lúc không cử động được. Cho nên đã bảo Lão Tần đến giúp hắn làm việc, ví dụ như —— bắt ta.

Trước đây, Tạ Trạc để Hạ Hạ kết giao với ta chính là muốn thăm dò cách thức hành động của ta. Hắn suy đoán ra ta sẽ đi tìm Lão Tần lần nữa nên đã để Lão Tần giăng bẫy ở Thúy Hồ Đài, đợi ta đến thì lập tức bắt ta, nhưng không ngờ rằng ta lại xảy ra chuyện ở doanh trại quân thủ vệ.

Huyết thề trên người Tạ Trạc có thể cảm nhận được ta gặp phải bất trắc. Vốn dĩ hắn định tới cứu ta, kết quả là gắng gượng đến nỗi vết thương trên người cũng rách, còn không thể sử dụng thuật ngự phong. Sau đó, hắn mới thông qua cá âm dương liên lạc với Lão Tần...

Người chồng trước này của ta...

Có lẽ khó chịu vì Lão Tần nói nhiều, Tạ Trạc liếc Lão Tần một cái: "Ngươi nên đi rồi."

Lão Tần cười cười, phe phẩy cây quạt: "Không quấy rầy nữa."

Lão hồ ly xoay người rời khỏi.

Bỏ lại ta đang bị trói và Tạ Trạc cũng không thể nhúc nhích.

Hắn ngồi ở một góc sơn động, ta ngồi đối diện hắn.

"Không phải ngươi muốn giết ta sao! Giết ta bằng miệng của ngươi đó, không làm được hả?"

"Đây chính là lý do tại sao ta phải giải huyết thề. Ngươi tưởng rằng ta muốn cứu ngươi chắc?" Hắn ngọ nguậy cơ thể vì cứu ta mà trào máu, hằm hè nhìn ta, hung hăng nói:

"Phục Cửu Hạ, đợi đến khi trở về năm trăm năm sau, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi."

Ta bĩu môi: "Ngươi mau im miệng đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.