Hòa Ly

Chương 44



#Vy

Giữa màn đêm mịt mùng nghe đâu có tiếng gió.

Tiếng gió càng lúc càng lớn, ta dường như bị cuồng phong cuốn đi, bất lực trôi về phía trước.

Ra khỏi bóng tối, ta lại lạc vào một vùng tuyết trắng. Ta biến thành một bông tuyết nhỏ bé, mặc cho cuồng phong đưa đẩy.

Ta bị thổi đến một cánh rừng rậm rạp. Trong rừng, mỗi thân cây đều như một cột băng khổng lồ, sừng sững chọc thủng tầng mây, khiến cho ta như rơi vào nhà lao địa ngục, lòng đầy bất an.

Ta băng qua vô số cây băng, cuối cùng dừng lại trên một hồ băng.

Trên mặt hồ băng cứng vạn năm không tan, có một nam tử mặc giáp đen đang quỳ trong trận pháp đỏ như máu, hắn cúi người, đầu gục xuống, toàn thân run rẩy.

Trên người hắn cơ man là những vết thương, miệng vết thương còn bắn ra tia máu, tạo thành những sợi chỉ đỏ quỷ dị quấn xung quanh hắn, từng sợi đều rót vào trận pháp bên dưới.

Hắn không ngừng lẩm bẩm như bị trúng tà, ngôn từ kỳ quái, vừa giống Phật chú, lại vừa giống Ma chú. Rõ ràng chỉ có một mình hắn, nhưng tiếng ngâm tụng lại chấn động cả rừng tuyết.

“… Triệu hồi Ngô Chủ Thần, hồi sinh từ vực thẳm, ta nguyện hiến dâng sinh mạng vĩnh cửu, thần phục vĩnh viễn..."

Cùng với chú ngữ của hắn, dải lụa máu quấn quanh chảy càng lúc càng nhanh.

“Phá...”

Nam từ vừa dứt lời, trận pháp dưới chân hắn bùng lên ánh sáng đỏ.

Nháy mắt tiếp theo, trận pháp phát ra tiếng vù vù như tiếng chuông gọi bình minh, từng hồi chuông như từng đợt sóng biển, tựa hồ có thứ gì đó đang phá kén thoát ra.

Một chấm đen nhỏ như viên sỏi hiện ra giữa trận pháp.

Nó vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh càng thêm đáng sợ.

Ngay khi chấm đen rời khỏi mặt đất, không trung hứng chịu một cơn sóng thần khủng khiếp, sóng thần tỏa ra bốn phía, hủy diệt mọi thứ xung quanh.

Sương tuyết quay cuồng, biến thành hơi nước trắng xóa, sau khi sương tan, chỉ còn lại một ngọn lửa đen lơ lửng, không ngừng thiêu đốt không gian.

Mà nam tử vừa triệu hồi ngọn lửa đã bị cơn sóng thần thổi bay da thịt, chỉ còn lại bộ xương khô, duy có dáng vẻ thành kính không hề thay đổi.

Ngọn lửa đen yên lặng trôi nổi, không bao lâu sau, nó lại bắt đầu chấn động.

Cùng với đó, một luồng hắc khí thoát ra từ trận pháp, hắc khí tụ thành sợi chỉ, chui vào trong bộ xương khô. Chuyện xảy ra tiếp theo thật khiến người ta không dám tin, sợi chỉ đen không ngừng quấn quanh bộ xương, từ từ biến thành huyết quản, nội tạng, rồi đến da thịt!

Nó đem nam tử kia... khôi phục nguyên dạng.

Nhưng khác với lúc trước, mạch máu dưới da nam tử hoàn toàn chuyển thành màu đen. Mà hai mắt hắn cũng trở nên tối tăm vô hồn.

Là yêu tà...

Nhưng không giống những yêu tà bình thường.

“Ngô Chủ Hạo Nhất. “

Nghe thấy cái tên này, như có một hồi chuông gióng lên trong đầu ta, khiến thần hồn ta chấn kinh.

Hạo Nhất...

Tà thần thượng cổ.

Ngay cả trong những giờ học ở Côn Luân, phu tử cũng chỉ dám cho chúng ta nhìn hai chữ này trong sách, tuyệt nhiên không dám nói thành lời.

Tà thần Hạo Nhất, sinh ở Cực Uyên, bất tử bất diệt.

Mấy ngàn năm trước, chư thần tám phương đồng tâm hiệp lực phong ấn tà thần dưới đáy biển Cực Uyên. Yêu tà ẩn náu trên thế gian hiện tại bất quá chỉ là tàn dư của tà thần mà thôi.

Sau trận chiến ấy, chư thần tám phương tổn hại gần hết, tính cả Côn Luân Chủ Thần Tây Vương Mẫu của bọn ta cũng chỉ được mười vị.

Nếu tà thần thoát khỏi Cực Uyên, thế gian nào còn chư tiên thần phật đối chọi với hắn.

Mà người này, lại ở đây gọi ngọn lửa đen kia là —— Ngô Chủ Hạo Nhất.

Tà thần, chẳng lẽ một lần nữa tái thế...

Ta nhìn ngọn lửa, trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ, đột nhiên tim ta như bị ai đó bóp nghẹt, bấy giờ ta mới có cảm giác cơ thể tồn tại, ngay sau đó, toàn thân ta đau đớn dữ dội, ta phải cuộn tròn người chống đỡ.

Tuyết trắng xung quanh biến mất, khung cảnh trước mắt cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Ta vừa ngẩng đầu, ánh lửa đỏ tanh nồng mùi máu chiếm trọn tầm mắt.

Ngọn lửa bùng lên trước mắt ta.

Ta thất thần nhìn nó.

Xung quanh nó tỏa ra vô số làn khói đen, khói đen hóa thành mạng nhện, tỏa ra bốn phương tám hướng, chạm đến da thịt ta.

Chúng giữ chặt ta, biến ta thành con rối.

Ta cúi đầu, tơ nhện đã bám lên ngực, ta trơ mắt nhìn chúng như có sinh mệnh chui qua da vào trong máu thịt, thậm chí ta còn cảm nhận được chúng đang mơn trớn trái tim ta.

Cơn đau kịch liệt xâm chiếm lục phủ ngũ tạng khiến ta theo bản năng muốn cuộn người lại, nhưng tứ chi đã bị mạng nhện khóa chặt, cơ thể bị kéo căng cứng.

Trái tim co rút, cơ thể lại không ngừng bị kéo giãn, ta cảm giác mình sắp bị xé rách!

Ta nghiến răng chịu đựng cơn đau, dùng lý trí cuối cùng còn sót lại, không ngừng lặp lại một câu, cơ hồ biến nó thành đức tin.

Mà khi ta tâm niệm những lời này, thân thể quả nhiên giảm bớt đau đớn.

Ngọn lửa trước mặt ta bùng cháy, dần dần biến thành hình người, bóng tối bao bọc lấy hắn, khiến khuôn mặt hắn càng thêm hư ảo.

Hắn giống như tò mò không biết ta đang lẩm bẩm điều gì, hắn nhẹ nhàng ghé tai lại gần ta.

“Mơ thấy...”

Hắn cách ta càng gần.

“Mơ thấy cái gì, cũng không được sợ.”

Ta nắm chặt tay, cắn răng chịu đựng đau đớn xé rách cơ thể, không sợ hãi vung tay giật đứt tơ nhện, đấm thẳng vào hắc ảnh kia.

Một câu "Đừng sợ" của Tạ Trạc nhất thời trở thành âm thanh duy nhất trong tâm trí ta!

Một quyền tung ra, tựa như đấm vào bịch bông.

Nhưng hắc ảnh trước mặt lại tiêu tán.

Tơ nhện cuốn lấy ta, trói buộc tứ chi ta cũng đồng loạt rút lui. Ta quỳ rạp xuống đất, một quyền này gần như đã hao tổn toàn bộ khí lực của ta.

Ta không ngừng thở dốc, hắc khí đối diện lại lần nữa ngưng tụ, ta cực kỳ chán ghét thứ phiền phức này, nhưng vừa ngẩng đầu, vậy mà nó lại biến hành hình dáng một nữ tử.

Khuôn mặt mờ ảo của nữ tử đem đến cho ta một cảm giác quen thuộc, nhưng quen thuộc chỗ nào ta lại không thể nói rõ.

Tà khí ngưng tụ thành đôi tay nữ tử, nàng ta khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống ta.

“Lần thứ hai.”

Nàng ta mở miệng, thanh âm như có như không, khiến ta nghe không rõ, giống như... người trăm mặt trước đây...

Lại là hắn?

“Ngươi rốt cuộc là... ai?”

Nàng ta không trả lời ta, chỉ nói một mình: “Người có thể thoát khỏi khống chế không nhiều, ngươi muốn trở thành Tạ Trạc thứ hai?"

Nghe thấy tên Tạ Trạc, ta lập tức ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Bắt gặp ánh mắt ta, nàng ta nhếch miệng biểu thị sự thú vị: "Mỗi lần ma khí xâm nhập cơ thể, hắn đều phải tranh đấu với ta một lần, xem ra, ngươi đúng là cái gì cũng không biết."

Hắn che giấu rất tốt, ta quả thực không biết gì hết.

Tim ta tê rần, không phải vì bị công kích, mà đơn giản chỉ là cảm thấy đau lòng.

Năm trăm năm, có biết bao nhiêu tra tấn thống khổ, cứ như vậy mà kết thúc trong câm lặng?

Lại có bao nhiêu lần tỉnh lại, hắn cố chấp che giấu, bình thản đối mặt với ta?

Còn ta thì sao?

Ta đáp lại hắn thế nào?

“Đau lòng cho hắn?”

Nữ tử trước mặt hơi nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt ta: "Ngươi thắng lần thứ hai, ta tặng ngươi một lễ vật."

Dứt lời, nàng ta vung tay, bóng tối bốn phía thối lui, ta lần nữa trở về hồ băng trong rừng.

Trên hồ vẫn là nam tử sống lại nhờ ngọn lửa đen, hắn cung kính cúi đầu trước ngọn lửa, thanh sắc chết lặng không cảm xúc: "Tuyết lang tộc có một dị nữ phù hợp với Ngô Chủ, có thể sinh một đứa trẻ làm vỏ bọc thân xác cho Ngô Chủ tái thế."

Tuyết lang tộc...

Lòng ta run lên, ngẩng phắt đầu nhìn người nọ.

Nhưng ta vừa chớp mắt, khung cảnh lại đột ngột biến hóa, ta còn chưa kịp nhìn thấy yêu tà kia biến thành người, đã vội đặt chân đến một bối cảnh mới.

Đây là... Một bộ tộc.

Nam nữ trong tộc đều bị triệu tập, có người trong tay còn ôm trẻ nhỏ, chỉ là trẻ nhỏ nơi đây phía sau đều có một cái đuôi, hoặc lớn hoặc bé, đủ để chứng minh thân phận của họ —— tuyết lang tộc.

Bấy giờ nam tử được tà thần hồi sinh đang đứng trước đám người tuyết lang tộc, hai mắt hắn đã không còn đen, nếu không có ấn ký hình ngọn lửa đen trên trán, hắn thoạt nhìn hệt như người bình thường.

“Tộc trưởng?” Có người dò hỏi hắn, "Ngài triệu tập chúng ta tới đây..."

Không chờ người nọ nói hết, kẻ được gọi là tộc trưởng giơ tay, bắt lấy một nữ tử từ trong đám đông.

Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt của nữ tử.

Ta giật mình hoảng sợ.

Đây... Đây chẳng phải là nữ tử kẻ trăm mặt vừa biến ra sao?

Ta dáo dác tìm kiếm kẻ trăm mặt, nhưng lại không hề thấy bóng dáng hắn, ta như một hồn ma lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy toàn bộ mọi việc bên dưới.

“Tà thần đã chọn ngươi.” Tộc trưởng tuyết lang tộc nói với nữ tử, "Ngươi sẽ sinh một hài tử cho tà thần."

Nữ tử khiếp sợ, tộc nhân bên dưới cũng kinh ngạc không thôi.

Một nam nhân ôm một đứa bé lao ra khỏi đám đông: “Tộc trưởng!? Tà... Tà thần là cái gì? A Vũ và ta đã kết huyết thề, chúng ta đã có một đứa con, tại..."

“Phựt” một tiếng.

Hắc khí xẹt qua, dưới con mắt của mọi người, đầu nam nhân nọ lăn xuống đất.

Thân thể nam nhân vẫn đứng tại chỗ, đứa trẻ trong lòng hắn bị máu bắn đầy mặt, nó không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn cần cổ cụt, máu phun như suối của cha mình.

Ai nấy đều lặng ngắt như tờ.

Sau đó, cơ thể nam tử ngã vật xuống đất.

Đứa bé cũng bị quăng đi, nó không khóc, dường như nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, "A Vũ" bị tộc trưởng bắt lấy đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương, nàng bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Nàng điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi tộc trưởng, chạy đến bên cạnh trượng phu đã cùng nàng kết huyết thề, nhưng tộc trưởng không những không thả nàng mà còn nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, ma khí oanh tạc như lốc xoáy cuốn lấy nữ tử, thoáng cái đã chui vào cơ thể nàng.

Hắc khí vừa biến mất, tộc trưởng cũng buông tay, nữ tử vô lực ngã xuống đất.

“Tà thần yêu cầu thân xác A Vũ sinh ra, từ hôm nay trở đi, tuyết lang tộc phải dốc sức thu thập ma khí trong thiên hạ để cung phụng Ngô Chủ."

Tộc trưởng vừa dứt lời, tộc nhân bên dưới mới nhao nhao phản đối.

“Chúng ta không thể cung phụng tà thần!”

“Tộc trưởng!? Tại sao?”

“Không thể hồi sinh tà thần!..."

Hắc khí bạo phát, vùi lấp toàn bộ âm thanh.

Cuồng phong nổi lên khiến tai ta ù đi, ta như cũ ngây ngốc mở to mắt nhìn, nhất thời chưa kịp định thần lại.

“Ngươi hiểu chưa?” Người trăm mặt đúng lúc thì thầm bên tai ta, "Tạ Trạc. Chỉ là thân xác ta tạo ra."

Cuồng phong gào thét, cuốn phăng ta, ta lại quay trở về làm một bông tuyết.

Ta cứ thế bay qua hồ băng, bay qua cánh rừng phủ trắng tuyết.

Cuối cùng đậu trên vai một bé trai.

Nó có cái đuôi rất lớn, còn có hai tai xù lông trên đầu.

“Mẹ.”

Ta thấy nó đang đuổi theo bước chân một thiếu phụ, nghe nó dùng chất giọng non sữa lắp bắp gọi: "Con, tên con, là chữ nào? Trạc (啄-zhuó-mổ)? Trạc (镯-zhuó-vòng)? Hay Trạc (灼-zhuó-bỏng/sáng rõ)? Bọn họ... bọn họ... không nói... cho con..."

Thằng bé kiên trì bám theo, cố với bàn tay nhỏ bé muốn túm lấy ống tay áo thiếu phụ.

“Bịch” bàn tay nhỏ bé bị hất phăng, thằng bé ngã ngồi xuống đất.

Nó ngẩng đầu, thiếu phụ kia quả nhiên là A Vũ, khuôn mặt nàng mang vẻ tang thương, tóc đã nhuốm màu hoa râm, nàng dùng ánh mắt chán ghét và căm hận nhìn đứa trẻ, trong giọng nói không giấu nổi run rẩy.

“Cút!”

“Không được tới gần ta!”

“Ngươi là đồ rác rưởi!"

“Tên ngươi là Tạ Trạc!" (谢浊 - xièzhuó - đục/nhơ bẩn)

Thanh âm hãy còn văng vẳng bên tai, mà ta lại đột nhiên bừng tỉnh.

Trước mắt là sương mù dày đặc, xa xa là tường thành Bất Tử thành, trên không trung, bất diệt hỏa đã tắt.

Trời sáng rồi...

Ta đang ngồi trên một xà nhà, ta đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đầu Tạ Trạc đang đặt trên cổ ta.

Trên cổ ta có cảm giác bị hắn cắn.

Có lẽ phát hiện ta đã tỉnh, hắn định ngẩng đầu lên.

Ta chẳng nói chẳng rằng, vươn tay ấn đầu hắn xuống.

Hắn dường như có chút kinh ngạc, giữ nguyên tư thế cứng đờ trên vai ta.

Một tay ta ôm đầu hắn, một tay tìm kiếm bàn tay hắn đang đỡ lấy vai ta.

Ta đan chặt tay vào tay hắn.

“Không sao cả, ngươi có thể ở bên cạnh ta, ngươi không phải một cái xác không hồn, không phải một sai lầm, càng không phải đồ rác rưởi."

Ta nói: “Ngươi tên Tạ Trạc, Tạ Trạc của ta...”

(谢濯 - xièzhuó - gột rửa)

Ta nghẹn ngào không nói nên lời.

Là ta đánh trật Bất Chu sơn, là ta cắt đứt dây tơ hồng, là ta nói với hắn hai chữ hòa ly...

___***___

"Tác giả có lời muốn nói:

Chương này cũng không ngắn!

Ta! A Cửu! Tiếp tục vùng lên!

___***___

Chị gái à, chị dùng nhiều từ đồng âm thế làm gì? Em tra từ điển mệt lắm chị biết không? TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.