Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió

Chương 16: Bi kịch



Part 16: Bi Kịch_Có chuyện gì vậy, Bin Bin nói đi có chuyện gì vậy_Hắn hoảng loạn nói

_Bi nó gặp chuyện rồi, đi đi mau đến chỗ con bé nhanh lên_Dường như sau câu nói của hắn đã làm Bin bừng tỉnh cậu cùng hắn nhanh chóng chạy ra ngoài * cuộc thoại lúc nảy *

_Alo ai vậy _Bin hỏi

_Ta đây bác Jack đây_Ông Jack

_Có chuyện gì mà bác gọi vào giờ này ạ, à mà bác Bi có ở nhà bác không ạ_ Bin lo lắng nói

_Bin cháu bình tĩnh nghe ta nói đây này , Bi nó đã tìm được kẻ giết bố mẹ cháu nên nó đang ở nhà kẻ đó để trả thù, ta xin lỗi vì đã giấu con, con bé hiện đang ở đường xxxy khu nhà xy con hãy mau đến giúp con bé nhanh lên kẻo không kịp_Ông Jack nói trong sự ân hận, nhưng trong đó đa phần là sự hối thúc *Trở lại hắn với Bin*

*Bi à em nhất quyết phải chống cự chờ cho đến khi anh đến nhé , nhất định phải chờ anh nhé, làm ơn đừng bỏ anh* nắm chắc vô lăng trong tay cậu lái xe trong sự hỗn loạn

*Bi ngốc nhất định cô không được xảy ra chuyện gì đó, cô không được bỏ tôi đi đâu, tôi còn chưa nói lời yêu cô nên cô không được bỏ tôi mà đi đâu, cô ác lắm đã đánh mắt trá tim tôi rồi bây giờ thì cô lại rời bỏ tôi sao, không tôi nhất quyết không để cô rời xa tôi đâu* đó là suy nghĩ của hắn *Trở về chỗ của nó*

_Cô nói như vậy thì cô đã biết hết mọi chuyện rồi sao_Ông Minh Khang

_Chuyện đó có còn quan trọng nữa sao_Nó nhếch môi, vào hôm Lyna nhất quyết đòi đi theo nó ,không hiểu sao nó cảm thấy có chút gì đó là lạ ở Lyna rồi vô tình nó nghe được cuộc nói chuyện của Lyna với ai đó thì nó đã rất buồn nó không ngờ Lyna lại phản bội nó

_Được lắm để xem cái chết tới nơi rồi, ta xem cô còn mạnh miệng được nữa không_Ông Khang tức giận khi thấy thái độ khinh khỉnh, không xem ai ra gì của nó

_Lyna điều cuối tôi muốn hỏi cô, khi cô phản bội tôi lúc đó cô có nghĩ đến tình bạn của chúng ta không_Nó lạnh lùng xoay người lại đối diện với Lyna, Lyna im lặng không nói ánh mắt đau thương khẩu súng vẫn chỉ về phía nó, cô rất muốn nói “ Có, tớ đã nghĩ rất nhiều, nhưng không thể nào làm khác được, xin lỗi cậu” nhưng cô dường như chẳng có đủ can đảm để mở lời

_Được rôi xem như tôi đã nhìn nhầm cô vậy, tình bạn của chúng ta kết thúc ở đây_Nó cay đắng nhắm mắt lại những kí ức tuổi thơ lại hiện về như một đoạn phim *Đoàng*................................

_Haha không ngờ đúng là không ngờ ta đã quá xem thường cô rồi Hàn Băng à, cô đúng là kẻ máu lạnh mà haha, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, trước đây ta đã từng nghe đến sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô nhưng ta nghĩ nó không đến nỗi, bây giờ tận mắt chứng kiến chính cô ra tay với người thân cận của mình thì ta đã biết đó không phải là tin đồn nữa mà là thật_Ông Khang vẻ ngoài khen ngợi nó khi thấy nó ra tay với Lyna, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ chính ông cũng không biết Lyna bị bắn từ lúc nào, khi nghe tiếng súng vang lên thân hình Lyna nằm xuống ông mới biết, thì ra người bị bắn không phải là nó mà là cô Lyna, trong lòng ông thật sự run sợ khi đứng trước mặt nó

_Tàn nhẫn ư tôi như vậy là quá nhẹ tay với cô ta lắm rồi, ai phản bội tôi cái giá điều như vậy_ nó lạnh lùng khinh miệt nói

_Lyna cô nghe cho rõ đây, ngày hôm nay tôi không giết cô coi như tôi trả nợ cô vào 4 năm trước cô cứu tôi, tôi tha cho cô nhưng không có nghĩa là tôi vẫn coi cô là bạn mà đó chỉ là cái tôi nên làm, nhưng lần sau làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi lúc đó tôi không biết bản thân có đủ can đảm để tha cho cô lần thứa hai k đâu, cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy, hẳn hiểu những gì tôi đang nói chứ, bây giờ thì cô đi đi_Nó lạnh lùng nhìn Lyna đang năm chặt lấy phần eo mà nói rồi, cô khẽ nhìn ông Khang, ngay khi nhận được cái phất tay của ông, lyna cũng nhanh chóng rời đi, nó bước đến bên ông Minh Khang, từng bước vững chắc, không có một chút nào là sợ hãi

_Có nhã hứng đánh với ta một ván cờ chứ_Ông Khang mỉm cười, nó không nói nhưng cũng ngồi vào bàn cờ

_Ván cờ này ông đã thua_Nó nói

_Chưa chắc đâu cô bé, đây mới chỉ là món chính mà thôi_Ông Khang nhàn nhã

_Im đi bây giờ thì hãy trả giá cho những tội ác ông đã gây ra với gia đình tôi đi_Nó chĩa khẩu súng vào đầu ông Khang * Cạch*

_Bỏ súng xuống_Giọng nói quen thuộc vang lên Hàn Vũ đang hướng múi súng chỉ vào đầu nó, đây là lần thứ hai nó bị người khác chỉ súng vào người, nó từ từ xoay người lại

_Là em thật sao, có phải em không Thùy An,h nói đi nói cho anh nghe người làm mọi chuyện này không phải em làm đi Thùy Anh_Hàn Vũ đau lòng nói, cậu thật sự không tin vào mắt mình hàng chục người chết dưới tay nó điều đó đả làm cậu rất đau lòng, khi cậu đang ở bar, thì có một đoạn phim được gửi đến đó chính xác là những hành động từ lúc nó bước vào căn nhà này, cậu thật sự không giám tin, cậu cố chạy nhanh về nhà, cậu muốn chính bản thân xác nhận tất cả những việc làm đó không phải là nó làm, nhưng khi cậu thấy rõ, người đang đứng trước mặt cậu đây, là nó..là một con người bằng xương, bằng thịt, khuôn mặt đó của nó vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, nhưng sao..ánh mắt của nó không biết cười nữa, thay vào đó là một ánh mắt đầy sự lạnh lùng, đầy sự chết chóc, cậu thật sự không giám tin vào mắt mình nữa

_Cin lỗi tôi không còn là Thùy Anh nữa, mà tôi bây giờ là Hàn Băng _Nó lạnh lùng * Xin lỗi anh Hàn Vũ em biết em có lỗi với anh hãy tha thứ cho em*

_Em đã hoàn toàn thay đổi rồi, tại sao tai sao em lại như vậy chứ_Hàn Vũ nghẹn ngào

_Tôi trước đây và sau này vốn là như vậy chẳng có thay đổi gì cả, nếu anh muốn hỏi tại sao tôi lại thay đổi như vậy, thì hãy hỏi bố của anh chính ông ta đã khiến tôi như vậy_Nó lạnh lùng từng lời nói như ngàn mũi kim đâm vào trái tim của Hàn Vũ

_Được cứ cho là vì bố anh nên em mới như vậy, vậy thời gian qua, thời gian khi chúng ta yêu nhau, tình yêu đó có thật sự là yêu k hay là......._Hàn Vũ đang nói bỗng phải dừng lại

_Thật ư, Tôi chỉ là lợi dụng anh thôi_Nó nhếch môi khinh khỉnh nói, vẻ ngoài cứng rắn như vậy nhưng bên trong trái tim nó đang gào thét ngàn lời xin lỗi Hàn Vũ, tuy nhiên khuôn mặt nó vẫn không thay đổi, vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, lời nói của nó nói làm cậu như muốn ngã khuỵa, thật sự cậu không tin được những lới nói đó, nhưng không còn cách nào khác, những lời nói đó là thật, những lời nói đó là chính người cậu yêu, là chính do nó nói mà ra

_Con đã nghe những gì nó nói chưa, hãy giết nó đi_Chỉ chờ đến đó ông Khang thêm dầu vào lửa, chờ mãi chờ mãi nhưng không thấy phản ứng của con trai chớp lấy cơ hội nó đang không để ý, ông lấy súng nhắm vào điểm chí mạng của nó và rồi *Đoàng* một dòng máu chảy dài mùi máu tanh lan tỏa khắp căn phòng, mùi máu tanh quyện cùng với nước mắt , máu chảy rất nhiều mà nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi theo như vây. Bên ngoài những cơn mưa bắt đầu rơi, sấm chớp đùng đùng, như báo hiệu cho một cơn dông tố đang chuẩn bị ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.