Hoa Mẫu Đơn

Chương 17: Lâm Vân Huyên (End)



Theo dự định thì hơn tám tháng sau, cô hạ sinh một bé gái trắng trẻo xinh đẹp. Anh yêu cô mỗi lúc một nhiều, đòi hỏi về tình dục của anh ngày một cao. Cô chỉ còn cách để anh tùy ý giải quyết mình. Rất may là em bé ngoan ngoãn không quấy rầy cha và mẹ.

Anh đưa cô đi Hàn Quốc du lịch, cô muốn xem hoàng cung thời Chosun. Nhưng đến nơi thì luôn bị anh ăn sạch khiến cô không có sức tham quan.

- Ông xã. Còn hai ngày thôi. Anh đưa em đi tham quan, đêm về thế nào cũng được...

- Không được đâu vợ à. Chúng ta phải cố gắng sinh cho Huyên Huyên một đứa em trai.

- Về nhà rồi sinh cũng được mà. A. Lâm Tuấn Kỷ!

Anh va chạm cô mỗi lúc một mạnh. Đến phút cuối cùng anh lại cho vào bên trong cô một luồng tinh dịch ấm nóng. Con trai của họ...

Mà ở nhà, Lâm Vân Huyên quấy khóc làm ông bà nội đau lòng thương cháu nội ngoan...

Thời gian trôi nhanh. Lâm Vân Huyên mỗi ngày một lớn. Hôm nay cô bé đi lòng vòng trong vườn. Nhìn thấy cha ôm mẹ đứng ở vòm hoa mẫu đơn. Cô bé chạy lại níu váy mẹ.

- Mẹ, mẹ sinh cho Huyên Huyên một em trai có được không?

Cô ngồi xuống ngang bằng con gái bé nhỏ khẽ mỉm cười.

- Vậy nếu mẹ sinh. Huyên Huyên sẽ trông em cho mẹ nhé?

- Vâng ạ. Mẹ sinh em trai cho Huyên Huyên nhé.

- Được rồi.

Lâm Vân Huyên cười híp mắt. Mà anh đứng ở trên nghe cô đồng ý với con gái thì mừng quýnh lên. Vội vã mang cô lên phòng.

- Bà xã. Chúng ta sinh thêm con trai thôi!

"Vân Thanh. Cả đời này, em là bông hoa mẫu đơn đẹp nhất mà anh nâng niu trong tay không thể buông bỏ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.