Hoa Mẫu Đơn

Chương 4: Chung phòng



Hơn ba tiếng sau đó người làm của Lâm gia đến nhà cô di chuyển tất cả đồ đạc sang nhà anh. Cô nhìn đống hành lý ở phòng khách thở dài, quần áo của cô rất nhiều, dọn dẹp cũng mất nhiều thời gian, đúng là mệt chết cô rồi...

- Con ở cùng với Tuấn Kỷ.

Cha anh lên tiếng nhìn cô. Ông đang muốn nhốt cô và anh một chỗ, dễ dàng tìm hiểu nhau.

- Bác trai. Con thấy như vậy không tiện...

- Ở đây chỉ có phòng Tuấn Kỷ là rộng nhất, giường cũng rất to, con cứ ở đó, cũng tiện cho hai đứa trao đổi việc học tập.

Cô nghĩ cũng đúng. Thôi thì cứ ở phòng anh, giường rộng thì chia ra mà ngủ...

Cô định vác hành lý lên phòng. Anh đã ngăn cô lại sau đó cho người làm mang lên sắp xếp tất cả. Anh thấy lạ, cô là con gái, quần áo nhiều anh không nói, nhưng mỹ phẩm thì chỉ có kem chống nắng và một cây son dưỡng, thì ra cô không thích chưng diện.

Anh mỉm cười nhìn tủ quần áo của anh bây giờ đã có thêm quần áo phụ nữ, không chừng sau này thêm quần áo trẻ con...

Bất giác anh lại cười, chưa theo đuổi người ta đã muốn người ta sinh con đẻ cái cho mình, thật tham lam.

Cô rón rén từ phòng tắm bước ra, trên người mặc độc bộ áo ngủ vô cùng quyến rũ, anh nhìn cô, nhìn vào đồi núi trắng như tuyết, cũng rất to, nếu như nằm trong tay anh...

Cô thấy anh nhìn cô, lại nhìn say đắm như vậy hơi khó hiểu. Nhảy lên giường đắp chăn lại.

Anh vào phòng tắm, hơn bốn mươi lăm phút sau mới bước ra, nếu không nhanh tóm gọn cô, cả đời anh phải sống bằng tay phải.

Anh nhìn cô nằm trên giường đã sớm ngủ, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc ôm chặt cô, cô đang lạnh bỗng nhận được hơi ấm, rúc vào lòng anh như con mèo nhỏ, anh mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cô, bà xã, nếu không theo đuổi được em thì thật hoang phí đời này của anh.

Sáng sớm hôm sau cô tỉnh giấc, đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc màu đồng vô cùng đẹp, cô không hoảng hốt cũng chẳng kinh sợ, dù sao anh cũng không làm gì cô, chỉ đơn giản là ôm cô ngủ, nhưng cảm giác này cũng không tệ, vô cùng an toàn và ấm áp...

Anh đã dậy từ rất sớm nhưng vẫn ôm cô, sớm nhận biết cô đã tỉnh dậy nhưng không thấy động tĩnh gì nên anh cũng vui vẻ, bỗng cô vòng tay qua người anh, hít lấy hít để hương đàn ông trên người Lâm Tuấn Kỷ.

- Dễ chịu thật...

- Thật không?

Cô khẽ nói, anh nghe được câu nói của cô lòng vui lên, ôm cô càng chặt. Cô thoải mái gật đầu, chính là rất dễ chịu.

- Từ trước đến nay chưa ai cho em cảm giác an toàn đến như vậy. Em nghĩ trên đời này sẽ không có ai mang đến cảm giác này cho em. Sư huynh, cảm ơn anh.

- Sau này sẽ không để em bị ai ức hiếp. Vân Thanh, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt tôi!

- Được.

Cô thỏa hiệp với anh, cùng nhau thức dậy chuẩn bị đi đến trường học. Cả trường dồn ánh mắt vào anh và cô, đúng là đẹp đôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.