Hoa Miên Liễu Túc

Chương 13: Ngày kỷ niệm



Một ngày khỏe mạnh bắt đầu từ trên giường.

Hoa Vị Miên khỏe mạnh nằm trên giường khách sạn bình dân tâm mãn ý túc ôm Liễu Mộ Sinh động thủ động cước, chẳng muốn rời giường.

Tuy rằng tính ra cũng năm sáu chục tuổi, nhưng thân thể còn phi thường trai trẻ nha, người nọ lại là người chính mình luôn khát vọng, hôm nay rốt cuộc tới tay, đâu có lý nào không tận lực ỷ lại vài lần.

Vẫn là gia tiểu nhà hắn tốt, da dẻ rắn chắc sờ vào thoải mái, phản ứng cũng hảo, hết sức mẫn cảm. Cứ ôm người dựa sát vào thân như thế, duc vọng sẽ bất giác tuôn ra.

“Thu liễm chút, sáng sớm rồi…” Người bị Hoa Vị Miên ôm sát vào ngực tỉnh ngủ, khàn khàn thanh âm nói.

Hắn nói chưa dứt lời, dư âm tình dục đêm qua còn mang theo, khiến Hoa Vị Miên càng kích động, kẹp cổ Liễu Mộ Sinh, hung hăng hôn lên.

Liễu Mộ Sinh hiểu thấu bản tính cầm thú của hắn, vội vàng vùng vẫy tránh, dùng chăn bao chặt chính mình, sau đó trừng hắn: “Tối hôm qua ngươi lăn qua lăn lại còn chưa đủ phải không? Mau rời giường”

“Đấy sao có thể đủ?” Hoa Vị Miên mặt dày mày dạn nói, còn vọng tưởng động thủ, bị Liễu Mộ Sinh đẩy ra.

Hoa Vị Miên sớm gia nhập quần thể sợ lão bà, tuy sắc đảm bao thiên, cũng không dám thực sự chọc lão bà, vội vã lấy lòng cười nói: “Được rồi, ta dậy… Không phải trời lạnh sao, ôm ngươi sưởi ấm.”

… Trời lạnh giữa ngày hè?

Hoa Vị Miên ai oán mặc y phục chỉnh tề đứng dậy, Liễu Mộ Sinh bên kia đang khoác ngoại y, hắn vội vàng lại gần giúp người ta buộc đai lưng, thuận tiện ăn bớt. Cọ đến thỏa mãn, hắn mới chậm chạp dừng tay.

“Hôm nay muốn làm gì? Cảnh quan lớn nhỏ bên trong Giang Lăng thành dường như chúng ta đều xem qua, cũng không còn nhiều nơi có thể đi phải không?” Hoa Vị Miên hỏi.

“Chúng ta đã đến Nhật Huy Bang, dù sao không nên qua cửa chẳng vào, trước ghé thăm Trần minh chủ một lúc, ta tìm bằng hữu ôn chuyện cũ.” Liễu Mộ Sinh nói, không ngoài dự liệu trông thấy Hoa Vị Miên biến sắc mặt.

“Không được tìm cái gì Đào Hoằng Cảnh, mỗi lần ngươi ở cùng hắn đều bỏ rơi ta một bên, hừm…” Hoa Vị Miên bất mãn nói.

“Nói vài câu mà thôi, sẽ không lâu lắm.” Liễu Mộ Sinh cười nói, “Ngày mai chúng ta còn có chuyện cần làm, nào có nhiều thời gian như vậy?”

Sắc mặt Hoa Vị Miên dịu xuống: “Ngươi biết là tốt.”  

Trong lòng hắn cao hứng, cũng không quá truy cứu – Đầu gỗ này cuối cùng cũng thông suốt rồi, cư nhiên nhớ rõ ngày mai là ngày gì, đồng thời sớm yêu cầu tới Giang Lăng thành… Hắn đã làm đến thế rồi, muốn gặp gỡ cố hữu trò chuyện mấy câu thì tùy hắn đi, dù sao người cũng là của mình, còn lo lắng hắn chạy hay sao?

Nói là nói vậy, nhưng thấy Liễu Mộ Sinh cùng Đào Hoằng Cảnh kia cấu cấu kết kết… ách, tóm lại là trò chuyện rất vui vẻ, Hoa Vị Miên vẫn cảm thấy như uống vào một vò dấm chua.

Rành rành đã là lão nhân, cư nhiên còn khắp nơi chiêu phong dẫn điệp, thật quá phận!

Tấn gẫu với Đào Hoằng Cảnh xong lại cùng Trần Hành Long thương lượng cái gì võ lâm an nguy, Hoa Vị Miên – nhân vật phản diện trong mắt võ lâm chính đạo nghe đến thực nhàm chán, thẳng thắn ngồi một bên ngây ra nhìn đầu gỗ nhà hắn, thẳng tới thương lượng kết thúc cũng chưa phản ứng.

Chiều tối bị mời ở lại Nhật Huy Bang, tuy phiền muộn đêm nay đầu gỗ chắc chắn không cho chính mình chạm hắn, nhưng ngẫm lại còn có ngày mai thôi, Hoa Vị Miên vẫn nhịn.

Nhịn đến ngày thứ hai, Hoa Vị Miên không cần Liễu Mộ Sinh giục, thức dậy thật sớm. Sau khi Liễu Mộ Sinh rời giường, lôi kéo hắn rời khỏi Nhật Huy Bang.

“Uy uy? Sai phương hướng a.” Hoa Vị Miên thấy hắn càng lúc càng cách xa bờ sông, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“Sai?” Liễu Mộ Sinh kỳ quái nhìn hắn, “Là đường này a, có gì không đúng?”

Lẽ nào có an bài gì khác? Hay muốn cho ta một chuyện kinh hỉ nào đó? Hoa Vị Miên nghi hoặc, bất quá cũng không định hỏi lại, im lặng theo hắn tiếp tục đi về phía trước.

Đi mãi đi mãi rốt cuộc cũng nhớ ra, Hoa Vị Miên đột nhiên dừng bước, mặc cho Liễu Mộ Sinh kéo thế nào cũng bất động: “Chờ đã, ngươi muốn tới nhà của Quan Tây đại hiệp gì đó phải không?”

Liễu Mộ Sinh gật đầu: “Đúng a, hắn “năm đó” bị địch nhân tìm tới cửa hôm nay, sau đó toàn gia bị diệt môn, ngươi quên rồi sao?”

“Ngươi nói ngày hôm nay có việc, chính là việc này?” Hoa Vị Miên sắc mặt bất thiện, nghiêng đầu nhìn hắn.

Liễu Mộ Sinh không có bất luận một tí ý thức nguy cơ, gật đầu nói: “Nếu không còn có thể có chuyện gì? Không phải ngươi cũng nhớ chuyện này, mới nhanh chóng bảo muốn tới sao?”

Cặp mắt Hoa Vị Miên đều giận đỏ bừng: “Vậy ngươi đi cứu người đi, ta trở về ngủ!”

Nói đoạn buông Liễu Mộ Sinh, xoay người bỏ đi. Liễu Mộ Sinh nhất thời khó hiểu, lại sợ đến muộn chậm trễ cứu người, buộc phải mặc kệ Hoa Vị Miên, tiếp tục đi tới phía trước.

“Tử đầu gỗ thối đầu gỗ, thật là một khúc đầu gỗ phiền phức!”

Hoa Vị Miên phẫn nộ hung hãn đá mấy hòn cuội trên đất, tức giận đến chết đi sống lại.

Còn ngỡ rằng hắn nhớ rõ, kết quả căn bản là vì một kẻ nào đó chẳng liên quan, tùy tiện một người qua đường cũng quan trọng hơn ta sao, thế nào không thấy hắn để tâm tới chuyện của ta như vậy? Cư nhiên cả ngày nào đối phương gặp sự không may đều nhớ rõ rệt, nhưng ngày trọng yếu thế kia lại quên mất.

Hừm, đầu gỗ rắc rối! Lần này nhất định phải nổi giận, nhất định không được để ý đến hắn, cho hắn tỉnh lại.

Nói là nói vậy, sau một lát, Hoa Vị Miên giận đùng đùng bắt đầu trở nên lo lắng.

Nếu nhớ không lầm, đương thời sự kiện diệt môn này rất ầm ĩ, có người nói đối phương thực lực hùng mạnh nhân thủ đông đảo. Một mình Liễu Mộ Sinh, vạn nhất gặp phải cái gì nguy hiểm…

Càng nghĩ càng lo âu, ngoài miệng oán giận nói: “Không phải ta lo lắng hắn, chính là đi xem tình huống, gia hỏa kia có thụ thương cũng không quan hệ với ta…”

Càng nói càng chẳng yên lòng, nói ra hai chữ “thụ thương”, thật sự tựa như trông thấy người đang bị thương trước mắt. Bước chân cấp tốc, vội vã hướng về phía ban đầu chạy đi.

Nguy rồi, hắn cũng không biết nhà Quan Tây đại hiệp nọ ở đâu, không thể làm gì khác hơn là vừa tìm vừa hỏi, để lỡ không ít thời gian. Đợi đến khi hắn tới nơi, toàn trang đã đánh thành một mảnh náo loạn.

Trong hỗn độn, Hoa Vị Miên tìm được người vẫn luôn dẫn dắt đường nhìn của hắn. Bất luận thân tại nơi đâu cự ly bao nhiêu xa cách, hắn luôn có thể vừa nhìn đã nhận ra đầu gỗ của hắn.

Đầu gỗ của hắn rất vất vả đánh tiến đánh lui giữa đám người, người xung quanh nhiều lắm, võ công hắn tuy cao, cũng có phần mệt mỏi. Trên thân đẫm máu xúc mục kinh tâm, hẳn là máu kẻ khác bắn lên người hắn, nhưng cũng chưa thể khẳng định hắn không thụ thương.

Lòng nghĩ vậy, có thể nghe thấy tiếng trống ngực đập kịch liệt. Hoa Vị Miên cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức xông ra. Một bên tấn công một bên vẩy mê dược độc dược như vung bạc, miễn là loại có thể phát tán qua không khí, không lập tức chết người, hắn đều lấy ra cuồng tung.

Chờ tới lúc hắn chạy đến bên cạnh Liễu Mộ Sinh, ôm chầm lấy hắn thì, bất luận người thuộc phe nào, cơ bản đều ngã xuống hết tại chỗ. Chỉ có Liễu Mộ Sinh bình thường được hắn cho ăn vô số giải dược, mới có thể đứng im không đổ.

Xem trên xem dưới, phát hiện ra người chỉ mệt mỏi, còn chưa bị vết thương nào quá nặng, nhiều nhất trầy chút da. Ngay cả như vậy, Hoa Vị Miên cũng có phần khẩn trương, lấy kim sang dược thượng đẳng bọc trong băng ngoài cho hắn ba tầng.

Tất nhiên không tránh khỏi mắng mấy câu, bất quá Liễu Mộ Sinh nghe đã quen, chẳng chút để bụng, chỉ cười nói: “May mà ngươi đến, bằng không một mình ta đúng là giải quyết không thỏa.”

“Đã rõ còn khoe anh hùng, cũng không biết gọi đến bao nhiêu người…” Hoa Vị Miên oán trách, “Nhiều người như vậy, một mình ngươi làm sao đánh thắng, trước khi tới cũng không hảo hảo suy xét!”

“Thế nhưng ta không có biện pháp giải thích nguồn gốc tin tức, nên ngẫm nghĩ dù sao cũng có ngươi…” Liễu Mộ Sinh cũng có điểm ủy khuất, liền nói. Hắn nâng mắt nhìn Hoa Vị Miên, đồng tử đen láy khiến Hoa Vị Miên nhất thời thất thần, đến nỗi chẳng nghe rõ hắn nói gì: “Vị Miên, ngươi còn tức giận sao?”

Hoa Vị Miên ngây ngốc lắc đầu.

“Vậy xử lý xong những người này chúng ta về ngay đi, giải dược đâu?”

Cuối cùng giải quyết hoàn tất sự tình rườm rà, người cũng cứu xong, phạm nhân cũng bị đưa về Nhật Huy Bang. Kiên quyết cự tuyệt lời mời “Ở thêm một đêm” của Trần Hành Long, Hoa Vị Miên kéo Liễu Mộ Sinh chạy ra bên ngoài ngắm phong cảnh.

Hai người hàn huyên vài câu, Liễu Mộ Sinh bất chợt nhớ tới: “Đúng rồi, Vị Miên, ban nãy vì sao ngươi giận ta a?”

Mặt Hoa Vị Miên thoáng chốc biến sắc, quay đầu đi không nói chuyện với hắn.

Tử đầu gỗ, nồi nào không nên mở ngươi lại mở (*).

((*): Nguyên văn “Na hồ bất khai đề na hồ”, ý nói chuyện không nên nói thì đừng nói ra.)

Liễu Mộ Sinh cũng ít nhiều nhận ra tâm tình của hắn, đành im lặng, cả hai tiếp tục đi.

Xuyên qua đường phố hướng ra thôn dã, Liễu Mộ Sinh càng nhìn càng cảm thấy cảnh vật trước mắt quen thuộc – Tất nhiên rất nhiều cảnh vật Giang Lăng Thành hắn đều rất quen, nhưng ở đây…

“A! Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chính là phía trước phải không?” Liễu Mộ Sinh bỗng nhiên nghĩ ra vì sao nơi đây đặc biệt quen mắt, “Nhắc đến lần đầu chúng ta gặp nhau, tựa như chỉ mới vài ngày thôi…”

Hoa Vị Miên ngoảnh đầu nhìn hắn: “Còn tưởng ngươi quên mất rồi chứ.”

Liễu Mộ Sinh cười ngây ngô: “Thế nào lại quên, chỉ là ta không nhớ ra…”

Phải a, thời khắc sau khi sống lại gặp gỡ nhau, sao lại quên chứ. Ngày hết thảy có thể bắt đầu lần nữa, cho dù qua bao nhiêu năm, cũng sẽ không quên.

Tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua cỏ dại và bụi gai, đến bờ sông. Hoa Vị Miên tới bờ sông, bắt đầu cởi đai lưng.

Liễu Mộ Sinh ngốc tại trận, nhìn hắn cởi từng lớp từng lớp áo ra, cuối cùng không chừa manh vải nhảy xuống sông.

— Ngươi biết không, khi ấy ta cố ý muốn câu dẫn ngươi, tuy vẫn biết gia hỏa như ngươi chẳng dễ dàng bị câu dẫn, nhưng luôn luôn nghĩ dù sao cũng tốt hơn không làm.

Lòng nghĩ như vậy, Hoa Vị Miên trừng Liễu Mộ Sinh trên bờ: “Ngơ ngẩn làm cái gì, xuống đây cho ta!”

“A? Nga…” Liễu Mộ Sinh nghe lời cởi y phục, hạ thủy dưới ánh nhìn nóng cháy, ngay sau đó bị người trong nước ôm chầm hôn.

“Ngươi nói, lần đầu tiên gặp ta, có cảm giác hay không?” Hung tợn hỏi.

“Lần đầu không có…” Người đáng thương dường như bị đánh, thầm hô đau đau, mới tiếp lời: “Lần thứ hai thì có.”

“Lần thứ hai không phải chính là lần thứ nhất sao, có gì khác biệt?” Đạt được đáp án tương đối thỏa mãn, ngữ khí hòa nhã chút ít, động tác cũng bắt đầu có phần thiếu quy củ. Giữa thanh thiên bạch nhật, làm ra sự tình vi phạm thuần phong giáo hóa.

— Khởi đầu lần nữa, chính là bắt đầu.

Cuộc đời mới tinh, thuộc về chúng ta, vừa mới bắt đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.