Hoa Miêu Miêu

Chương 50: Nụ hôn nhẹ nhàng



Trong lòng tôi mấy lần định gọi tên của Bích Thanh Thần Quân, nhưng sau khi thông chuông lạikhông dám nói… Anh ta có thể còn đang tức giận, có thể đã ghét Miêu Miêu rồi.

Lần đầu tiên nếm mùi vị mất ngủ, trằn trọc trở mình đếnsáng, sứ giả mà Lam Vũ Thần Nữ phái đến xuất hiện trước mắt tôi, muốnđón tôi về Thiên Giới, điều này làm tôi hơi do dự.

Sứ giả nhìnthấy điệu bộ mất tinh thần của tôi, liên tục an ủi:”Không qua được kìsát hạch tu hành là chuyện bình thường, lần sau lại làm tiếp đừng chánnản.”

Tôi lấy ra một xâu tiền ở trong người đưa cho anh ta, trong ánh mắt ngạc nhiên cùng với con quạ bay lên chín tầng mây. Lam Vũ ThầnNữ đón chúng tôi ở bên ngoài trường tu thục Ấu Yêu, rất nhiều bạn họcsớm đã đạt được kết quả, đang vui vẻ giao lưu những điều mắt thấy tainghe ở trần gian.

Tiền do Bách Tài giao nộp là nhiều nhất, nó lợi dụng cốt truyện của yêu quái rất nhanh tìm con người hợp tác, bán chocửa hàng lớn, tuy giá rẻ hơn một chút, nhưng số lượng nhiều, quả nhiênkiếm được mười mấy lạng ngân lượng.

Hàn Kính cũng kiếm được rấtnhiều, cô ta nói bản thân mình lúc đầu bốc quẻ cho con người để xem điềm xấu, muốn gíup họ trừ bỏ vận đen, không ngờ những người đó ngược lạimắng cô ta là không biết xem,không những không trả tiền, còn suýt tí nữa bị phá cả quầy. Sau đó cô ta quan sát sắc mặt của những người nói bậy.Làm thế nào để nói cho hay, xem ai cũng nói là có số phú quý hoặc mệnhthiếu gia không lo cái ăn cái mặc, mấy người xem ra có vẻ giàu có, cònnói là có mệnh hoàng hậu, mệnh quý phi, mệnh tể tướng, kết quả là mọingười nghe thấy thế như mở cờ trong bụng ra tay rất hào phóng.

ThiếuChúng và Tiểu Tử rất lâu sau mới cùng nhau lững thững quay về, hai người bọn họ cười cười nói nói không còn cãi nhau nữa, tình cảm dường như tốt hơn trước đây. Tiểu Tử nhìn thấy tôi ngồi một mình ở trong góc, thế làkéo Thiếu Chúng chạy đến chơi với tôi, nếu như bình thường tôi nhấtđịnh sẽ vui vẻ hỏi thăm bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hômnay tôi không có tâm tư để đi nói chuyện, chỉ trả lời nhát gừng, bọn họthấy vô vị, lại tản ra chơi với nhau.

Lam Vũ Thần Nữ trả lại sốtiền mà chúng tôi nộp và tuyên bố danh sách người đã thông qua kì tuhành, trong đó có tôi, sau này có thể được nhập vào trường tư thục Thành Yêu.

Trường tư thục Thành Yêu mở lớp sau đó nửa năm, bởi vì rấtnhiều bạn học sắp đến thời kì thay đổi tăng cấp, trong đó bao gồm ThiếuChúng và Hàn Kính, bọn họ cần có một đoạn thời gian để lấy linh khí của trời đất để tiến hành tu luyện thành yêu. Thời gian tĩnh tu yêu lựcgiảm đi rất lớn, cơ thể sẽ suy nhược đến nỗi không chịu nổi một cú đấm,nhưng sau khi tĩnh tu kết thúc cơ thể có thể trưởng thành thành ngườilớn, yêu lực tăng lên.

Đây cũng là giai đoạn thứ hai mà tất cảcác yêu quái phải trải qua sau khi trở thành yêu, cũng bắt buộc phảitrải qua giai đoạn này. Tiểu Tử rất phấn khởi với việc này:”Thiếu Chúngngươi thành yêu rồi có thể trở nên tuấn tú! Nhớ đến lúc đó người đầutiên đến xem là tôi đấy nhé.”

Thiếu Chúng chỉ thắng thắn trả lời cô ấy mấy chữ:”Chết mà cũng không hết ngu.”

Tiếng cười nói khắp lớp học và các câu chuyện cứ thế lọt vào tai tôi, tronglòng tôi cứ thấp thỏm giấc mơ tối hôm qua và gương mặt của Bích ThanhThần Quân, tâm tư rối bời như trò chơi quay vòng vòng, không thể nghĩđược cái gì cả.

Sau khi Lam Vũ Thần Nữ công bố giải tán, tôi liếc trộm Oa Oa và Cẩm Văn đang đứng đợi tôi ngoài cửa, lặng lẽ chạy rangoài cửa sau vì tôi không muốn về nhà, không biết phải đối mặt với Bích Thanh Thần Quân thế nào nữa.

Tôi sợ… sợ anh ta không thích tôi, sợ anh ta đã nổi cáu rồi…

Không khí Huyền Thanh Cung dường như lạnh lẽo buồn tẻ, tôi trốn sau cái câylớn phía ngoài cửa, chốc chốc lại lặng lẽ thò đầu ra nhìn vào không gian bên trong. Nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân mặc bộ quần áo thường ngày có chút phiền não đi qua đi lại gần cửa, mấy lần muốn đi ra nhưng lạikhông đi ra. Mạc Lâm ở bên cạnh anh ta không ngừng khuyên nhủ gì đó.

Ánh mắt anh ta nhìn xuyên qua những ngọn cây, hình như có thể nhìn xuyênthấu những ngụy trang, sợ quá tôi vội vàng rụt đầu lại, trốn lùi lại sau mấy bước. Nhưng chẳng bao lâu sau không chịu được lại lén lút tò mònhìn vào phía trong.

Nếu như không về…hay là một lựa chọn sự buồn phiền.

Tôi buồn rầu nghĩ đến nhà ở phía tây mà thần mặt trời trở về, trời tối dần, sau khi Oa Oa và Cẩm Văn về đến phủ Thần Quân bẩm báo xong, vẫn như cũkhông có kết quả gì.

Bích Thanh Thần Quân gật đầu để cho họ trở vềnghỉ ngơi, sau đó bóng người bỗng nhiên động đậy khi mà tôi vẫn chưa kịp tránh đã bay đến trước mặt tôi.”Meo meo.” Tôi cúi đầu không dám nhìnvào mắt anh ta.

“Về thôi.” Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng nói.

Tôi vê mép áo không động đậy bước chân, chỉ nói nhỏ:”Ngươi không thích thân mèo của ta…”

Bích Thanh Thần Quân ngồi ở trên ngọn cây, một tay kéo tôi lại, chăm chú hỏi: “Ngươi thích ta không?”

“Thích.” Tôi không nghĩ ngợi gì trả lời.

“Ta không có bộ lông xinh đẹp, ngươi còn thích không?”

“Thích.”

“Ta không có cái đuôi mượt mà ngươi vẫn thích sao?”

“Thích.”

“Ta không có miếng thịt màu hồng ngươi vẫn thích sao?”

“Thích.”

“Thế thì để cho ngươi xem này…chính là ta…!”Bích Thanh Thần Quân đứng dậynói một câu không ai hiểu gì cả, bắt đầu biến hóa, một làn khói xanh bao phủ lấy anh ta, trong cái lớp khói đó thân hình của anh ta càng lúccàng to, càng lúc càng dài ra.

Lớp khói bay đi xuất hiện trước mặttôi một con rắn rất to thân nó dài mấy mét, toàn thân phủ đầy một lớpvẩy màu xanh da trời và màu xanh lục, trên trán có một con mắt sắc nhọn, khạc ra một tín tử màu đỏ tươi chiếm giữ cả mặt đất, một đôi mắt màuxanh lục bích o như đèn lồng dường như có thể nhìn xuyên thấu diêm lađịa phủ rất xấu xí.

Tôi sợ quá lùi lại mấy bước, bịt miệng lại để tránh phát ra âm thanh.

Con rắn to lại từ từ mở miệng, giọng nói ngược lại hơi khàn khàn như khômgcó hơi: “Miêu Miêu hình dáng này ngươi còn thích ta nữa không?”

Địnhthần lại, tôi cẩn thận bước lên phía trước sờ lên lớp vẩy của anh ta,cảm nhận được vẻ lạnh lẽo quen thuộc, lại thò mũi ra ngửi, quả nhiên làmùi trên người anh ta dễ ngửi thế, mùi thơm nhè nhẹ.

Là anh ta, không có sai.

Cơ thể của mãng xà hơi run, mắt cụp xuống trở nên dịu dàng, anh ta từ từ quay lại, do dự nói với tôi: “Miêu Miêu…”

Dường như có rất nhiều kì vọng, lại hơi sợ hãi.

Sau khi tôi suy nghĩ xong cọ cọ lên người anh ta mấy cái: “Tuy cái hìnhdáng này hơi kì quái, tuy tôi không thích lắm…nhưng nếu con rắn đó làngươi thì ta sẽ thích.”

Lớp sương lại nổi lên, mãng xà thở hắt ra,thân hình của anh ta từ từ biến hóa lại trở thành thân người của BíchThanh Thần Quân, một tay ôm tôi vào lòng nói: “Ta không phải không thích thân mèo của ngươi, mà không thích tính mèo của ngươi, nhưng ta vĩnhviễn không thể biến thành con mèo chân chính, chỉ có thân người chúng ta mới có thể kéo gần khoảng cách giữa hai bên.”

Tôi đột nhiên hiểu ramột số điều , vội vàng ngẩng đầu lên hỏi “Cho nên ngươi thích thân người và tính người, bởi vì chúng ta đều có thể biến thành người, mới co thểtiếp cận nhau, vĩnh viễn ở bên nhau sao.”

Anh ta gật đầu nhè nhẹ, sau đó lại nói: “Nếu ngươi thật sự chỉ muốn làm một con mèo…ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi.”

Tôi bỗng nhiên do dự, rất lâu sau mới chắc chắn trả lời “Nếu ngươi thích ta biến thành người, thế thì ta sẽ biến thành người trước mặt ngươi đượckhông, ta sẽ cố gắng đi tìm hiểu đạo lí của con người, sống chung cùngvới ngươi.”

Bích Thanh Thần Quân nằm bẹp người xuống: “Ta sẽ từ từ chờ đợi, đợi đến một ngày ngươi thực sự hiểu thế nào là tình yêu.”

“Yêu.” Chữ này tôi đã nghe rất nhiều lần, nó có hàm nghĩa sâu xa thế sao?

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, mộ nụ hôn lướt qua trên môi giống như chuồnchuồn đậu trên mặt nước, lạnh lẽo mà dịu dàng dường như chứa đựng sựthích thú và tình yêu vô tận, trong long tôi bất an cuốn theo nụ hôn này và từ từ bình tĩnh lại, dần dần trở nên vui vẻ định thần lại mặt củaBích Thanh Thần Quân kề sát mắt tôi, hai mắt đông cứng lại như ngọcbích trong con người có hình bóng của tôi

Thè lưỡi ra liếm lên môimình cảm thấy dư vị của cảm giác ban nãy tôi cảm thấy thật là ngọt ngàovà đẹp đẽ, hình như vẫn chưa đủ, thế là một tay kéo anh ta, nhìn chằmchằm, sau khi suy nghĩ một lát nhẹ nhàng chạm nhẹ lên đấy.

Bích Thanh Thần Quân không cự tuyệt, anh ta bất ngờ liếm đi liếm lại lên môi tôi,hai tay ôm chặt lấy tôi xiết càng lúc càng mạnh, hầu như muốn bóp náttôi ra.

“Meo.” Anh ta ôm tôi chặt khiến tôi đau quá không chịu đượckêu lên, anh ta vội vàng nới lỏng vòng tay, nhưng không chịu để môi tôirời khỏi môi anh ta.

Thè lưỡi ra, nhè nhẹ cậy răng ra quấn lấy nhau, mùi vị ngất ngây như nhím biển, khiến cho tôi xúc động muốn cắn tiếp.

Suýt nữa bị cắn, anh ta dường như biết suy nghĩ của tôi, cười cười rời khỏi sự vương vấn này và nói : “không được cắn.”

Tôi rủ tai xuống, tỏ vẻ hối hận đối với tất cả những việc đã làm của mình.

“Về đi thôi.” Anh ta nói.

Tôi gật đầu, nhảy xuống khỏi ngọn cây, lại quay đầu vội vàng ôm chặt lấykhuỷu tay của Bích Thanh Thần Quân, cùng nhau trở về Huyền Thanh Cung,Tiểu Lâm nhìn thấy tôi trở về, chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì, chỉ lạnh lùngsai người đi chuẩn bị cơm tối, và dặn dò chuẩn bị thức ăn nhiều hơn choThần Quân, bởi vì anh ta đã một ngày rồi chưa ăn cơm.

Tôi nghe thấyanh ta không ăn cơm, bỗng nhiên lo lắng, tỏ vẻ phần thức ăn của mình cóthể làm muộn một chút, để cho sư phụ ăn no trước.

“Không sao, để cho Cẩm Văn làm cho Miêu Miêu ăn trước.” Bích Thanh Thần Quân ngược lạikhông để ý, anh ta ném quả táo cho tôi đi gọt vỏ, tôi lấy dao ra, vừagọt táo vừa nói với anh ta những sự việc trải qua ở trần gian. Có bàTống, Cốc Nhạn ma ma, Hoa Dung, Vân Cự, Ninh Hương, Đu Đu, Đậu Tử, KIếmNam, Lạc Lạc, thậm chí còn có Sử bang chủ muốn dùng một trăm năm mươilạng ngân lượng mua tôi.

Tôi nói đến nỗi hoa chân múa tay, cảm thấyvẻ vang khi kiếm tiền đối với công việc làm xiếc nhục nhã đó, dường nhưcũng trở nên không còn mất mặt nữa, còn dùng tiền mà tự mình kiếm đượcđể ăn bữa cơm đó, càng miêu tả càng thấy vô cùng đẹp đẽ.

Cơm được đưa lên, Bích Thanh Thần Quân vừa ăn vừa gật đầu, khen tôi hiểu biết nhiềuđạo lí hơn, và đồng ý tặng tôi một số đồ để khuyến khích.

Muốn cái gì mới được nhỉ?

Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng cười xấu, dính vào người anh ta, cọ cọ mấy cái: “Miêu Miêu muốn ăn cá của sư phụ làm.”

“Không được, đổi cái khác.” Lông mày của Bích Thanh Thần Quân giật giật thẳng thắn cự tuyệt.

Tôi hơi tủi thân, đưa quả táo đã gọt xong ở trên tay ra:” Miêu Miêu đã học được cách gọt táo cho sư phụ rồi.”

Bích Thanh Thần Quân đón lấy quả táo im lặng một lúc sau đó cắn mạnh một miếng đứng dậy.

Tôi vui vẻ ve vẩy đuôi đi vào bếp, ngược lại bị anh ta đuổi ra khỏi cửabếp, nói là chưa làm xong thì không được quấy rối, sẽ làm hỏng sự pháthuy của anh ta lần đầu tiên xuống bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.