“Yêu... Yêu quái!” Sức lực của Bích Thanh Thần Quân chẳng hiểu vì sao lại yếu đi, chàng bị tôi đè ngã nhào xuống đất, tỏ ra vô cùng căng thẳng, hình như là hơi sợhãi.
“Miêu Miêu vốn là yêu quái mà!” Tôi không hiểu chàng sợ điều gì, chỉ cười hi hi kéo chàng đứng dậy, rồi lại ngọ nguậy trong lòngchàng, thể hiện sự ngoan ngoãn của mình, “Hôm qua thiếp chờ chàng cảđêm.”
Bích Thanh Thần Quân nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, chànglấy mấy tờ giấy màu vàng trong ngực ra ném về phía tôi, tôi đưa tay đónlấy, nhìn mãi, phát hiện trên đó dùng máu viết rất nhiều văn tự kỳ quái, tôi sợ chàng nói mình mấy năm nay chẳng tiến bộ chút nào, thế là vộivàng nhét mấy tờ giấy vào ngực mình, lảng sang chủ đề khác.
“Miêu Miêu có luyện viết chữ, dù sao cũng... đẹp hơn trước một ít, về sẽ cho chàng xem.”
“Yêu quái ngươi lại không sợ Huyền Thiên Trấn Yêu Phù sao? Chứng tỏ đạo hạnh khá đấy!” Bích Thanh Thần Quân nghiến răng, đẩy tôi ra, nhưng không làm sao đẩy được, thế là với tay ra sau rút thanh trường kiếm, múa kiếm lao về phía tôi.
Thanh kiếm đó làm bằng gỗ, đánh lên vai thấy hơiđau, tôi nghĩ ngợi, nghĩ rằng có lẽ chàng đang định khảo sát võ công tôi có tiến bộ hay không, thế là tôi giang tay ra, nắm lấy thanh kiếm bẻgãy, rồi lại đẩy một chưởng về phía chàng.
Không ngờ chưởng thếcòn chưa tới, thân hình chàng đã bị chưởng phong hất lên, bay về phíacây đại thụ phía sau như một tờ giấy, tôi thấy sắp có chuyện bèn bayqua, dùng người mình đỡ lấy chàng trước khi đầu chàng đụng phải gốc cây, nhưng đã không còn kịp nữa, chàng chẳng nói được tiếng nào đã ngất đi.
Làm thế nào đây? Vì sao Bích Thanh Thần Quân lại yếu ớt như vậy? Yếu nhưmột con người bình thường? Tôi đứng yên vò đầu bứt tai, chẳng thế nàonghĩ ra nguyên nhân.
Thôi, chẳng nghĩ nữa, chỉ cần chàng quay về, yếu thì yếu, chẳng quan trọng.
Mặt trời đã nhô cao, tôi vui vẻ vác sư phụ trên vai, vừa đi vừa hát quay về nhà. Vòng vo mãi, lạc đường mấy lần rồi mới về tới cửa của Hoa Phủ.Ngân Tử đang âu sầu đi đi lại lại ngay ngoài cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Mình đi đâu kiếm một Bích Thanh Thần Quân cho nàng ta...”
“Sư phụ về rồi.” Không hiểu hắn đang nói gì, tôi ôm Bích Thanh Thần Quân,đắc ý lại gần cho Ngân Tử nhìn, rồi lại vội vàng dặn dò Kiếm Nam, “Đầuchàng bị một cục u to, ngươi mau đi mời Mạc Lâm tới đây, rồi phái ngườiđi mời Ngưu Ma Vương tới thăm.”
Ngân Tử và Kiếm Nam trợn tròn mắt đứng yên, hai con ngươi mắt như thể muốn rớt ra ngoài, rất lâu sau, họ mới lắp bắp hỏi:
“Thần... Thần Quân.... đây là Thần Quân đại nhân?”
“Meo... đúng thế.” Tôi gật đầu, mặc kệ hai kẻ đầu đất kia, vội vàng chạy vềphòng mình, thận trọng đặt Thần Quân lên giường, sau đó si mê ngắm gương mặt chàng, ngắm mãi mà vẫn không thấy đủ.
Đưa ngón tay ra, miếtnhẹ lên gương mặt chàng, ngũ quan anh tuấn của chàng giống như trong kýức của tôi, chỉ là hơi thay đổi một chút, cơ thể chàng ấm áp hơn, nhưnghơi thở thì vẫn giống, tóm lại cả người chàng càng nhìn càng thấy đẹp,càng nhìn càng thấy anh tuấn, càng nhìn càng thấy đắc ý.
“Sư phụ, tỉnh dậy đi.” Tôi bò lên giường, hôn nhẹ lên đôi môi chàng, rồi lạiliếm liếm, sau đó dựa vào lòng chàng, nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm ápmà năm trăm năm qua không hề có.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Bích ThanhThần Quân chầm chậm mở mắt ra, chàng ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi cúiđầu, chạm phải ánh mắt của tôi đang nằm trong lòng chàng, tôi thẹn thùng cúi đầu xuống, nghe tiếng hét thất thanh của chàng:
“Yêu quái!”
Cùng với tiếng hét, bọn Ngân Tử, Oa Oa, Lạc Lạc đều lục tục lao vào phòng,Bích Thanh Thần Quân im lặng giây lát rồi lại luôn miệng hô ba lần “Yêuquái”, người chàng co vào góc tường đầy cảnh giác, đưa tay vào ngực mócra một tấm bát quái đồ đặt ra trước gương, trên trán toát mồ hôi lạnh,như một con mãnh thú bị giam cầm, đang chuẩn bị đột phá vòng vây.
“Trông giống thật đấy...” Oa Oa nhìn một lúc lâu rồi kinh ngạc thốt lên, “Chẳng nhẽ thực sự là Thần Quân đại nhân đã quay về?”
“Ha ha, cũng may là trời chưa tuyệt đường của Quạ.” Ngân Tử cuối cùng cũnghoàn hồn lại, hắn cười điên cuồng, nụ cười có vẻ tà ác. “Ta còn đang rầu rĩ không biết nên làm thế nào, mặc kệ người đó là thật hay giả, MiêuMiêu nói phải là được.”
Tôi vui vẻ buông tay Bích Thanh Thần Quân ra, định đi lấy những chữ mà tôi đã luyện bao năm qua cho chàng xem,không ngờ chàng nhân cơ hội đó nhảy xuống giường, trong tay ném ra mộttời giấy màu vàng, rồi nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chàngrút thanh đoản kiếm ở thắt lưng ra, định mở đường máu tháo chạy.
“Giữ lại, đừng để nam nhân đó chạy mất!” Ngân Tử ra lệnh, các thiên binh hộvệ trông nhà cho chúng tôi như hổ lao ra, trường kiếm rút ra, bao vâylấy chàng, ép chàng vào trong phòng.
Lạc Lạc cầm tờ giấy màu vàng lên xem, rồi nói:
“Đây là Huyền Thiên Trấn Yêu Phù của Mao Sơn mà, đối phó với tiểu yêu quáimới tu luyện được chừng một, hai trăm năm có lẽ còn có chút hiệu quả.”
Tôi vừa tìm được tờ giấy luyện chữ, thấy biến cố đó thì hơi ngạc nhiên, vội vàng chạy lại hỏi, nhưng lại bị Ngân Tử chặn lại, cười cười bảo là chohắn nói vài câu.
Tôi sảng khoái nhường quyền phát ngôn cho Ngân Tử, hắn thong thả bước đến, ngẩng đầu hỏi:
“Tên?”
“Hướng Thanh!” Sắc mặt sư phụ tái xanh, thần sắc vẫn vô cùng cao ngạo.
“Ồ, tên này hay, rất hay.” Ngân Tử lại cười, tôi ngơ ngác, vì sao tên củasư phụ hình như lại không giống, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bịánh mắt của Ngân Tử chặn lại. “Bích Thanh cũng được, Hướng Thanh cũngđược, không có gì khác biệt hết.”
Tôi nghĩ lại thấy cũng phải,người ta gọi tôi là Tặc Miêu cũng được mà gọi là Hoa Miêu Miêu cũngđược, chẳng phải vẫn là tôi sao? Thế là tôi chẳng còn dị nghị nào nữa.
“Rốt cuộc các ngươi định thế nào?” Ngân Tử cúi đầu tính toán điều gì đó,Hướng Thanh cuối cùng không nhịn được nữa, giận dữ quát. “Ta không tàigiỏi bằng người, hôm nay rơi vào sào huyệt của yêu quái, muốn chém muốngiết tùy các ngươi! Hà tất phải lằng nhằng như vậy.”
“Đừng quácăng thẳng, để ta nói thẳng nhé.” Ngân Tử xòe tay, ngồi xuống ghế, rồilại ngắm nghía chàng rất kỹ, “Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươibuộc phải thành thân với cô nương bên cạnh ta đây, sau này sống ở đây.”
“Thành... thành... thành thân?” Hướng Thanh nhìn tôi, rồi lại nhìn Ngân Tử, rồichỉ vào mình, ngây ngô lặp lại lần nữa. “Ngươi nói là thành thân? Cùngvới con Miêu yêu[2] này?”
[2] Miêu yêu: Yêu quái mèo.
Ngân Tử nghiêm túc gật đầu:
“Đương nhiên, vụ mua bán này ngươi hời quá, tự nhiên được một bà vợ, lại cònthêm gia tài bạc vạn, chuyện này khối người mong mà không được.”
“Không cưới.” Hướng Thanh cự tuyệt rất rõ ràng.
“Khốn kiếp.” Ngân Tử đang định nổi cáu thì Oa Oa cười tươi nói:
“Chúng ta không phải yêu quái tùy tiện làm thương người khác, căn nhà này rộng lắm, nô bộc rất nhiều, Miêu Miêu cô nương lại xinh đẹp, tính tình ônthuận, ngươi đồng ý đi.”
“Ta đường đường là đệ tử phái Mao Sơn,sao có thể thành thân với yêu quái được!” Hướng Thanh nghiến răng nói,“Như thế đúng là sỉ nhục sư môn!”
“Không cưới thì ngươi sẽ chết ở đây.” Ngân Tử lạnh lùng uy hiếp.
Tôi sốt ruột, vội kéo lấy chàng:
“Không được, không ai được làm hại sư phụ của ta.”
Ngân Tử lập tức gạt tay tôi ra, quay đầu lại nói khẽ một câu:
“Ngốc, đừng làm phiền ta, chỉ dọa hắn thôi.”
Mọi người vây quanh Hướng Thanh, nói hết nước hết cái, nhưng chẳng hiểu vìsao chàng vẫn cứng rắn không chịu, đã thế là còn quay đi không nhìn tôi, khiến tôi sợ lắm, tim tôi gần như rớt ra ngoài.
Có phải Miêu Miêu lại làm sai điều gì không? Thế nên sư phụ mới không đếm xỉa gì tới tôi...
Ngân Tử nói một lúc lâu rồi quay đầu lại, hắn thấy tôi có vẻ buồn thì lập tức giận dữ kéo tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng:
“Nhốt gã nam nhân khốn kiếp đó lại, chỉ lấy một bà vợ thôi mà! Có phải bắthắn làm thái giám đâu! Ta không tin là không thu phục được hắn!”
Tôi không muốn đi, Lạc Lạc thì khuyên nhủ:
“Nhiều năm không gặp nên chắc trong lòng Thần Quân đại nhân thấy khó chịu, chờ mọi người khuyên nhủ ngài là được, không phải sốt ruột.”
Lúc này Ngưu Ma Vương mới thở hổn hển từ ngoài kia xông vào, lớn tiếng hỏi:
“Bích Thanh Thần Quân về rồi hả?”
Ngân Tử kéo ông sang một bên, thì thầm cái gì đó, hình như đang nói cái gìmà hòn đá bị vỡ, người thường giả dạng, không chịu nghe lời gì gì đó,Ngưu Ma Vương nghe xong thì tức giận:
“Mặc kệ hắn là cái gì, tómlại bây giờ đã mang thân xác người phàm, chẳng nhẽ các ngươi lại sợ hắn? Theo ta thấy, không nhớ được Miêu Miêu thì tám phần là hàng giả! Đã thế lại còn không biết điều, chém đầu là xong.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Ngân Tử lập tức nhìn về phía tôi:
“Chém được đã tốt, nhưng mà làm thế nào?”
Tôi nghiêng đầu, nói bằng giọng nịnh bợ:
“Meo... có thể đi thăm sư phụ không?”
Sắc mặt Ngưu Ma Vương thay đổi, cuối cùng rảo bước chân, vén rèm lên đi vào phòng trong, không lâu sau thì trong đó vang lên tiếng gầm của ông.
“Mẹ kiếp, ngươi còn giả bộ trinh nam liệt phu! Muội muội của ta để mắt đếnngươi là phúc phận của ngươi, ngươi muốn cũng phải cưới, mà không muốncũng phải cưới, nếu không ông sẽ ném ngươi vào trong nồi!”
Hướng Thanh lạnh lùng nói:
“Đại trượng phu không khuất phục trước sự uy hiếp, muốn giết thì giết, ta tuyệt đối không đứng chung với loài cầm thú.”
Cầm thú? Tôi với Ngân Tử đứng ngoài đưa mắt nhìn nhau, bối rối không biếtlàm gì. Ngưu Ma Vương ca ca thì vô cùng phẫn nộ, ông rút cây thiết cônra, quát lớn:
“Nể mặt ngươi mà ngươi còn không biết điều! Thế thì tự xuống dưới địa ngục mà khóc với Diêm Vương.”
Nói xong, cây thiết côn nặng hàng ngàn cân lao tới, tôi thấy tình thế không hay, vội vàng lao qua cửa sổ, chặn lại đòn tấn công chí mạng của ông.
“Muội tử! Loại nam nhân như thế này không có cũng được.” Ngưu Ma Vương chưanguôi cơn giận, “Mẹ kiếp! Uổng công chờ đợi năm trăm năm, đến khi quayvề lại như thế này! Bỏ hắn đi, ca ca tìm cho muội người khác tốt hơn.”
“Miêu Miêu chỉ cần sư phụ thôi! Người khác tốt hơn cũng không cần!” Tôi bảovệ Hướng Thanh, sống chết gì cũng không chịu nhượng bộ.
Ngưu Ma Vương trợn tròn đôi mắt to như quả chuông đồng, đi lên một bước, ngón tay thô ráp chỉ mặt Hướng Thanh, quát:
“Bây giờ ngươi chỉ là người thường thì tới đây làm gì? Nhu nhược, yếu đuối, ăn mặc rách rưới! Chả có cóc gì cả.”
“Mặc kệ! Miêu Miêu chỉ cần sư phụ! Sư phụ thay đổi thế nào cũng được.” Tôi ôm lấy Hướng Thanh, vẫn không chịu buông tay.
Lúc không để ý, tôi ôm hơi chặt, thế là xương cốt của Hướng Thanh bắt đầukêu răng rắc, chàng nhíu mày nhưng không rên la, chỉ nói với tôi:
“Vị yêu quái này... cô nương, cô với ta không hề quen biết, hơn nữa ta vừamới xuất sư, từ trên núi xuống mới được hai ngày, đến bạn bè còn khôngcó thì lấy đâu ra đồ đệ? Có phải cô nhận nhầm người rồi không?”
Tôi nhìn chàng đầy ấm ức, nhưng chỉ lắc đầu tiếp tục làm nũng:
“Thiếp không nhận nhầm, chính là chàng.”
“Cô nương tình sâu nghĩa trọng là tốt, nhưng tôi thực sự không phải là sưphụ của cô. Thành thân là việc lớn, xin đừng làm lỡ việc chung thân củamình.” Hướng Thanh khuyên nhủ.
“Mặc kệ, mặc kệ, chàng chính làchung thân của Miêu Miêu! Là chàng mà!” Tôi thấy chàng dường như có ýkhông cần mình thì vội vàng lăn lộn trên giường, ăn vạ không chịu dậy.
Nhưng sư phụ không bế tôi lên dỗ dành như trước kia nữa... Vì sao? Phật Tổnói sư phụ sẽ quay về, nhưng ngài lại không nói sư phụ không cần MiêuMiêu nữa! Vì sao?
Nghĩ tới đây, tôi thấy lòng mình đau đớn, giống như một chú mèo con bị chủ nhân bỏ rơi, nhìn chàng đầy vẻ đáng thương,khẩn cầu chàng hồi tâm chuyển ý.
Nhưng Hướng Thanh chỉ quay đầu đi không nói gì.
Thần sắc của Ngưu Ma Vương càng trở nên bực bội và căm phẫn, đã mấy lần siết chặt cây thiết côn trong tay, nhưng bị tôi trừng mắt nhìn, thế là lạilỏng tay ra, hơi thở của ông dồn dập, dường như đang cố gắng kiềm chếbản thân kinh lắm, cuối cùng giơ cây thiết côn đánh mạnh vào chiếc ghếthái sư trong phòng, nát vụn, rồi đập cửa lao ra ngoài.dღđ☆L☆qღđ
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi quay ra trước mặt Hướng Thanh, mỉm cười lấylòng chàng, chàng quay mặt sang phải, tôi vội vàng đi theo, hai người cứ quay tới quay lui thế một lúc lâu chóng cả mặt, chàng mới thở dài nói:
“Hà tất phải thế? Tuy rằng Hướng Thanh không sợ chết, nhưng trên có caođường, lại là đệ tử của phái Mao Sơn, làm sao có thể thành thân với yêutộc, hơn nữa tôi không phải là sư phụ của cô, cô nương tốt nhất là đitìm sư phụ của mình đi, việc gì phải dày vò bản thân như vậy.”
Tôi vẫn kéo vạt áo chàng, cười ngây ngô, cố dựng đuôi lên, hy vọng có thể gợi lại sự thương yêu trong lòng sư phụ.
Bỗng dưng ở phòng ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã và tiếng nói gấp gáp của Mạc Lâm:
“Để ta xem xem!”
Hắn và Cẩm Văn đẩy cánh cửa bị Ngưu Ma Vương làm hỏng ra, xông vào, nhưnggiây phút hai người nhìn thấy Hướng Thanh thì họ đều khựng lại, thốtlên:
“Giống, thực sự là quá giống.”
Ngân Tử đi theo vào, chép miệng nói khẽ:
“Hắn hoàn toàn không nhận ra Miêu Miêu, cũng không biết rốt cuộc có phải là Bích Thanh Thần Quân chuyển thế hay không.”
“Theo lý mà nói thì Truy Hồn Tiễn có thể khiến linh hồn bị tiêu diệt, BíchThanh Thần Quân lẽ ra không thể chuyển thế. Nhưng nam nhân này thực sựquá giống...”
“Bích Thanh Thần Quân? Tôi giống vị thần tiên đó? Các người đùa phải không?” Hướng Thanh mặt đầy nghi hoặc.
“Cái gương mặt không thích cười này cũng giống lắm.” Mạc Lâm chẳng đếm xỉagì tới chàng, suy nghĩ giây lát rồi đột nhiên cười gian xảo, “Nếu làthần tiên chuyển thế thì chắc chắn trên người còn lưu lại ấn ký của kiếp trước, Miêu Miêu, cô từng chung chăn gối với Thần Quân, có biết trênngười anh ta có ấn ký gì khác không?”
“Có rất nhiều vết thương.” Tôi cố gắng nhớ lại đêm đầu tiên đau đớn ấy, rồi lại bổ sung. “Trên bụng chàng có mấy cái vảy rắn.”
“Vậy ngươi cởi ra xem đi.” Mạc Lâm xoa tay, áp sát lại gần, “Có cần ta làm giúp không?”
“Không cần!” Tôi vội vàng chặn Mạc Lâm lại, sau đó tự mình bò lên người HướngThanh, ngồi trên lưng chàng, nhanh chóng mở thắt lưng của chàng ra, rồixé toạc áo chàng.
“Chờ chút!” Hướng Thanh cuối cùng cũng tỏ vẻhoảng hốt, nhưng vẫn bị tôi ấn mạnh, không thể cựa quậy, chỉ biết hô to. “Vô lễ! Vô lễ! Không được đụng vào ta.”
“Ồn quá.” Mạc Lâm lạigần, rút ra một cây kim bạc đâm thẳng vào đầu chàng, Hướng Thanh chìmvào hôn mê. Khi tôi cào rách áo trên của chàng, mọi người đều lao tới,chỉ trỏ cơ thể chàng.
“Hình như không có vết sẹo nào, nhưng cơ bắp thì rất rắn chắc, thân hình đẹp quá.”
“Oa Oa, cẩn thận nước bọt của ngươi.”
“Meo! Trên bụng chàng có một thai ký màu tím! Trông rất giống vảy rắn.”
“Mười phần chắc tám là Bích Thanh Thần Quân chuyển thế rồi, hi hi, yếu đi thì ta có thể báo mối thù lần trước hắn lấy cớ luyện công để tẩn ta.”
“Tướng công, thiếp nợ Thần Quân đại nhân rất nhiều, sao chàng có thể làm thế?”
“Đùa thôi mà, đừng phật ý.”
“Ta coi thường nhất là con người! Muội phu[3] sao lại chuyển thế thành conngười cơ chứ! Chi bằng chuyển thế thành bò hay mèo, rồi lại tu tiên thìchẳng phải là tốt hơn sao?”dღđ☆L☆qღđ
[3] Muội phu: Em rể.
“Mặc kệ hắn chuyển thế thành cái gì, Miêu Miêu thích là quan trọng nhất! Ta chẳng muốn nàng ta khóc nữa đâu.”
“Được rồi, được rồi, ông trời đúng là có mắt, để Miêu Miêu tìm lại được người yêu, đúng là một việc đáng mừng, chúng ta cùng lên kế hoạch làm thế nào cho họ thành thân đi.”
“Ta... ta nghe theo mọi người hết...”
Bọn tôi đứng xung quanh Hướng Thanh bán khỏa thân, bàn tán sôi nổi, Ngân Tử cố gắng giải thích cho tôi hiểu mối quan hệ giữa chuyển thế và tiềnkiếp, và nói rằng sư phụ tôi đã quên đi tất cả, sau đó hỏi tôi làm thếnào?
Tôi nói chắc như đinh đóng cột:
“Quên rồi thì thôi! Chỉ cần chàng lại thích ta là được! Chẳng có gì khác biệt cả.”
Mọi người tỏ ra rất cảm động trước quyết tâm có khó khăn thì vượt qua,không có khó khăn thì tạo ra khó khăn để vượt qua của tôi, và cố gắngbàn bạc cách giải quyết, chúng tôi bàn từ lúc mới tờ mờ tối tới khi gàgáy báo canh năm. Trong khoảng thời gian đó, Hướng Thanh mơ màng tỉnhdậy mấy lần, nhưng lại bị một châm của Mạc Lâm giải quyết, lại chìm vàogiấc ngủ sâu.
Vì tôi kiên quyết phản đối bất cứ ai dùng bạo lựclàm tổn thương sư phụ mình, thế nên đề nghị trói vào lễ đường rồi dùnghình đánh đập của Ngưu Ma Vương bị phủ quyết, Ngân Tử đưa ra đề nghị tới nhà Hướng Thanh bắt cóc mẫu thân chàng, sau đó uy hiếp chàng thành thân cũng bị phủ quyết. Cuối cùng vẫn quyết định theo cách của Kiếm Nam làtiếp cận chàng, sau đó giấu đi thân phận yêu quái để cám dỗ chàng thànhthân, chờ gạo nấu thành cơm.
Nhưng Oa Oa lại tỏ ra lo lắng vềnăng lực phát hiện yêu quái của Hướng Thanh, Lạc Lạc thì nói bây giờpháp lực của phái Mao Sơn đã không như trước kia, bao gồm cả nhữngchưởng môn, đa số đều là những kẻ lừa gạt người ta để sống qua ngày,chúng tôi đều là các yêu quái đã tu hành hàng ngàn năm, nhận được tiênkhí ở trên Thiên Giới, mấy món pháp bảo tầm thường của chốn nhân giankhông thể làm gì được chúng tôi.
Mạc Lâm gật đầu tỏ ý tán thành,và nói hắn có thể chế ra một loại thuốc có thể loại bỏ toàn bộ ký ức của Hướng Thanh đối với nơi đây, như thế thuận tiện cho tôi sau này tiếpcận chàng, rồi hắn lại đánh mắt ra hiệu cho Ngân Tử:
“Nhiệm vụquang vinh và vĩ đại giáo dục Miêu Miêu sau này không được gây ra saisót nào sẽ giao cho ngươi, phải có tinh thần hy sinh và cống hiến.”
Giây lát sau, Ngân Tử mới thốt lên tiếng hét kinh thiên động địa:
“Dạy cái quái gì mà bắt ta phải giả dạng nữ nhi hả? Không làm! Không làm!”