Hoa Minh Nguyệt Đứng Lại!

Chương 26: Chú Ý Thân Phận





Nhóm dịch: Sea***Diệp Tuyết Nhi giật mình, lập tức bình thường trở lại: “Xin lỗi anh Tần, vừa nãy tôi mải suy nghĩ nên hơi lơ đãng.”Tần Đông Hải cười lịch sự: “Không sao.”Trước khi rời văn phòng, cô ấy còn quay đầu lại liếc nhìn hai người họ.Cuối cùng cũng đã đến giờ nghỉ trưa, lần này Tần Đông Hải lái xe đưa Hoa Minh Nguyệt đến khu phố xá sầm uất.Mặc dù chưa đến tối nhưng cả khu phố đã bắt đầu sôi động giống như tên gọi của nó, hàng quán đã bày bán đủ các đồ ăn vặt, tạp hóa, tóm lại là đủ mọi thứ.Hoa Minh Nguyệt chưa từng đến một nơi như thế nào bao giờ nên cảm thấy rất mới lạ.“Sao… sao đông người thế? Anh lại dẫn tôi đến chỗ kỳ quái nào vậy?”Tần Đông Hải vừa đi vừa giới thiệu: “Tôi có thể nói đây là nơi tôi lớn lên không?”“Nhà anh ở đây à?” Hoa Minh Nguyệt không dám tin lời anh, khu này quá ồn ào, buổi tối làm sao ngủ ngon cho được?Thấy cô hiểu sai ý của mình, Tần Đông Hải lắc đầu giải thích: “Không phải.

Hồi nhỏ tôi thường cùng lũ bạn đến đây chơi và ăn uống sau giờ tan học.

Nói ra thì đây cũng coi như là nơi tôi lớn lên.


Cô đừng thấy khu này lộn xộn, thật ra thứ gì cũng có đấy, chẳng khác gì các cửa hàng bách hóa tổng hợp mà các cô hay đi mua sắm đâu.”“Nhưng về căn bản vẫn không thể bằng được, đồ trong cửa hàng bách hóa toàn hàng ngoại nhập đắt tiền.” Hoa Minh Nguyệt tò mò nhìn ngó xung quanh.Tần Đông Hải cười đáp: “Tuy nhiên, có một số thứ dù nhiều tiền đến mấy cũng không mua được, nhưng lại có thể mua được ở đây.”Anh dẫn cô đến một cửa hàng đồ cổ chật kín khách: “Đồ cổ và châu báu của cửa hàng này toàn loại tốt nhất, không mua được ở các cửa hàng bách hóa hay trung tâm thương mại đâu, mà giá cả còn rẻ hơn nhiều.”“Thật hay đùa đấy?”Hoa Minh Nguyệt nửa tin nửa ngờ bước vào, thấy trong cửa hàng la liệt các loại phỉ thúy, mã não, đá Carnelian (hồng ngọc tủy) lóng lánh trong suốt.

Quả nhiên một số màu sắc và hình dạng không thể bắt gặp ngoài thị trường.Đẹp dã man...Cô cầm lấy một viên hồng ngọc tủy, huơ huơ trước mắt, còn chà sát liên tục bằng bụng ngón tay.

Cảm giác nhẵn mịn trơn láng, đúng là loại đá thượng hạng.“Cô gái, cô cũng rành những thứ này sao? Cầm cẩn thận nhé, viên đá đó không thể…” Ông chủ vội lên tiếng bảo vệ viên đá Carnelian, vì sợ Hoa Minh Nguyệt làm hỏng viên đá của mình.“Sao lại không biết?” Hoa Minh Nguyệt không phục khi ông chủ xem thường cô: “Viên hồng ngọc tủy này ông bán thế nào?”Ông chủ giơ ra ba ngón tay.

Với chất ngọc như này, nếu bán với giá 3000 tệ (10 triệu đồng) là vừa túi tiền.Đá Carnelian có độ cứng cao, kết cấu tốt sẽ có âm thanh cực kỳ trong khi gõ bên tai.

Tuy loại đá quý này tương đối rẻ và rất dễ mua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại đá Carnelian chất lượng tốt như vậy.Hoa Minh Nguyệt để viên đá xuống, đưa mắt nhìn những viên kim cương lấp lánh.

Dưới ánh đèn trên trần nhà, bề mặt chúng có mấy vết xước rõ ràng, hơn nữa kỹ thuật cắt không được tốt cho lắm.“Sao vậy?” Tần Đông Hải đi đến gần Hoa Minh Nguyệt thì thấy cô liên tục nhăn mày.Cô sờ cằm, lắc đầu đáp: “Độ tinh khiết của những viên kim cương này không được tốt, không chỉ có vấn đề về đường cắt, mà còn có rất nhiều vết xước trên bề mặt, khiến chúng hơi giống hàng cũ, còn chẳng bằng những viên đá Carnelian.”Tần Đông Hải cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác: “Cô Cả rất am hiểu về thứ này nhỉ, cứ như một nhà giám định hàng xa xỉ ấy.


Có điều, cô nói đúng, rất nhiều món đồ ở đây là hàng đã qua tay, nhưng hầu hết mọi người đều không nhìn ra được.”Hóa ra là vậy, thảo nào những viên kim cương vừa rồi tuy thô ráp song lại không giống như bị ăn bớt nguyên liệu, mà giống như hàng secondhand.Hoa Minh Nguyệt kiêu hãnh đáp: “Còn phải nói.

Sau này nếu anh muốn mua hàng xa xỉ thì cứ tìm tôi, tôi đảm bảo anh sẽ không bị lừa mà còn mua được hàng chất lượng nhất.”Vừa nói xong, bụng cô đã kêu lên một cách đáng thất vọng.

Hoa Minh Nguyệt còn chưa ăn sáng đã chạy đến công ty tìm gặp Tần Đông Hải, nhưng anh lại dẫn cô đến đây đi dạo.“Họ Tần, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”Cô lại bắt đầu giở thói “cá mè một lứa”.

Tuy anh chỉ lớn hơn cô ba, bốn tuổi nhưng dù cô không gọi anh là thầy Tần, thì cũng phải gọi anh một tiếng “anh Tần” mới đúng.“Hả? Cô gọi tôi là gì?” Xem ra dạo này anh đã quá hiền với cô, Tần Đông Hai cố ý trầm giọng.Hoa Minh Nguyệt liền bất mãn gọi “thầy”, dẫu không tình nguyện nhưng vẫn phải cúi đầu trước anh.Kết quả là Tần Đông Niên đưa cô đến một quán bún cay.Một đám người vây quanh chiếc bàn giống như chiếc xe đẩy, rồi nhúng rau quả và thịt đã thái sẵn vào trong nồi nước dùng.

Hoa Minh Nguyệt cảm thấy như này chẳng khác gì đang ăn nước bọt của nhau, thật buồn nôn.“Món… gì đây?” Cô nhìn những thứ đó với vẻ chán ghét ra mặt, thậm chí còn muốn bỏ chạy.Tần Đông Hải ấn vai cô lại, nhất quyết không cho cô rời đi: “Ông chủ, cho hai bát bún.”“Yên tâm, những món này tôi đã ăn từ nhỏ đến lớn.

Bà chủ quán cứ nửa ngày sẽ thay nồi nước dùng một lần, không mất vệ sinh đâu.” Nói đoạn, anh đưa cho cô đôi đũa, ý bảo cô nếm thử.Hoa Minh Nguyệt thực sự không muốn tin anh, có điều vẫn cố nhịn cơn buồn nôn, gắp một xiên cá và đậu phụ trong nồi nước dùng.“Thơm quá…”Tần Đông Hải mát cả ruột khi nghe thấy hai từ này, song lại không khỏi lo lắng.Nếu ông cụ Hoa mà biết chuyện anh dẫn cô cháu gái bảo bối của ông đi ăn những món ăn hàng quán ven đường không đảm bảo vệ sinh như này, liệu ông có cho anh “đi đời nhà ma” không?“Ngon không?”“Ngon ạ.”“Sau này còn muốn ăn nữa không?”“Có.”“Vậy cô hãy hứa với tôi chuyện này chỉ hai chúng ta biết thôi nhé?”“Vâng.”Không ngờ người chính trực nho nhã như Tần Đông Hải cũng có lúc bụng dạ đen tối thế này.Buổi tối về nhà, Tần Đông Hải đi thẳng vào phòng làm việc của Hoa Hoành Vĩ, báo cáo với ông về tình hình của Hoa Minh Nguyệt mấy ngày qua.“Xin Chủ tịch yên tâm, mấy ngày nay cô Cả khá vâng lời.


Cô ấy đã hoàn thành phần mở đề của luận văn, lại rất ít đến câu lạc bộ cũng như trường đua xe.”Hoa Hoành Vĩ sầm mặt: “Nghe nói hôm nay Nguyệt Nguyệt chạy đến công ty tìm cậu?”Tần Đông Hải ngẩng đầu lên.

Anh đã nhận ra sự khác thường của ông: “Đúng vậy thưa Chủ tịch.

Bởi vì cô Cả đã hoàn thành mở đề, và nhận được sự khen ngợi của giáo viên hướng dẫn, cho nên rất phấn khởi, do đó muốn mời tôi ăn cơm.”“Tôi chưa từng thấy nó như vậy.

Trước đây, con bé rất ghét đến công ty, thậm chí mỗi lần bảo nó đến chơi với tôi, nó cũng không chịu.” Hoa Hoành Vĩ nói.Tần Đông Hải lại cúi đầu: “Chủ tịch có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo ạ.”Ông cụ Hoa chống gậy đi tới gần anh, và nói ngắn gọn: Chú ý thân phận.Ông đang muốn nhắc nhở anh rằng, mặc dù anh là nhân tài hiếm có, nhưng cũng chỉ là một nhân viên của Tập đoàn HCMC.

Ông mời anh đến nhà họ Hoa là để anh dạy dỗ cháu gái của mình, chứ không phải để anh có suy nghĩ vượt quá bổn phận.“Tôi hiểu.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.