Một năm không gặp, nhưng ta vẫn nghe tin tức của Mục Thương. Hắn đỗ đầu thi Hương, qua thi Hội, vào thi Đình xuất sắc làm trạng nguyên.
Hôm nay, hắn sẽ về vinh quy bái tổ.
Vì Mục Thương phải để tang ba năm, nên hôn sự của chúng ta phải hoãn lại. Từ sau khi Mục phu nhân mất, Mục Thương ít khi ra khỏi phủ, cũng ít gặp ta hơn, có gặp thì hắn cũng lầm lì trầm mặc. Ngày hắn lên đường, ta liền đến tiễn hắn. Lúc đó, đã hai tháng chúng ta không gặp. Bình thường là đứa lắm mồm, mà không biết vì sao ta nghẹn họng, không biết nên nói gì. Mục Thương nhìn ta chờ đợi, cuối cùng ta chỉ nặn ra được mấy chữ "Chúc may mắn."
Mới đó mà một năm đã qua.
Trong một năm này, thư từ chúng ta trao đổi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mục Thương viết thư trước, báo với ta trong vòng một năm hắn chưa thể về, dặn ta tự chăm sóc bản thân, không được quậy phá.
Ta theo dòng người ra đường đón hắn, bị xô xô đẩy đẩy, ta đang muốn thoát ra, thì đám đông trước mặt đột ngột tách ra, Mục Thương đã xuất hiện trước mặt ta. Hắn không nói lời nào, nhưng trong mắt ý cười sáng lạn, nắm tay ta, đỡ ta lên ngựa, bản thân ngồi ở phía sau giục ngựa đi thong thả.
"Ta nhớ nàng, Tiểu Yến." Hơi thở của Mục Thương lướt qua tai ta, khiến ta rùng mình.
Bản tiên tử da mặt vốn dày, mà nghe những lời này cũng phải đỏ mặt. Dân chúng hai bên đường xôn xao cả lên, chỉ trỏ vào chúng ta.
Thu xếp mọi việc ở nhà xong, hắn lại phải trở về kinh nhận chức quan. Ta lưu luyến chia tay hắn, Mục Thương cùng cả nhà hắn sau đó chuyển đến kinh thành. Lại một khoảng thời gian trôi qua, ta và Mục Thương vẫn viết thư qua lại. Ta thật nhàm chán, nếu là trong nguyên thân, ta cần gì phải làm thế này. Mục Thương mấy năm nay có vẻ tốt lắm, từ một viên quan lục phẩm nho nhỏ trong Lễ bộ, được Lễ bộ thượng thư nâng đỡ, có dịp được thể hiện tài năng, một lần lập công liền được thăng lên ngũ phẩm. Phấn đấu thêm một năm nữa, hắn được thăng tứ phẩm, còn được hoàng đế vời vào cung dạy học cho bát hoàng tử.
Hắn còn gửi một bức thư cho phụ mẫu ta, nói thời hạn ba năm đã hết, xin được cưới ta. Phụ mẫu ta dĩ nhiên đẹp lòng.
Vào một ngày lành, Mục thị lang liền đến đón ta về làm vợ. Ta lúc đầu cũng hơi lo lo, sau lại nghĩ, đây cũng chẳng phải thân thể của ta, tâm tình liền thoải mái hơn nhiều.
Sau đêm tân hôn, lúc dâng trà, không biết vì sao ánh mắt Mục lão gia nhìn ta không được thiện cảm. Ta đem chuyện này nói với Mục Thương, hắn chỉ bảo rằng do ta căng thẳng nên mới tưởng tượng ra. Ta nghĩ, từ nhỏ đến giờ Mục lão vẫn quý mến ta, hẳn là do ta tưởng tượng.
Mục Thương và ta gần như vẫn chung sống như trước kia, không có gì thay đổi. Ta và hắn sớm tối ở bên nhau, ta hầu như không nhớ đến chuyện chúng ta vốn là đang lịch kiếp.
Thái độ của Mục lão gia đối với ta không khá hơn, nhất là gần hai năm bụng của ta không có động tĩnh gì.
Một hôm, Mục lão gia gọi riêng ta đến, ông vào thẳng đề: "Tiểu Yến, con hãy nạp thiếp cho Thương nhi đi. Nhà ta chỉ có mình Mục Thương, cần nhanh chóng có cháu nối dõi."
Ta nghe những lời này, trong lòng vừa buồn vừa giận, ta đáp "Phụ thân, xin hãy cho con nửa năm nữa thôi."
Ông bỗng nhiên nổi xung "Ta nói cho con biết, trước kia Phí đại nhân nâng đỡ Thương nhi, đã ngỏ ý gả con gái cho Thương nhi, Phí tiểu thư tốt hơn con bao nhiêu, mà nó khăng khăng không đồng ý, nhất định phải cưới con. Nó còn doạ ta nếu ngăn cản nó và con, nó sẽ từ quan. Vậy mà con đến sinh một đứa con trai cũng không làm được!"
Trước trận mắng xối xả của ông, ta ngây ra. Ta không hề biết chuyện Phí thượng thư muốn gả con gái cho Mục Thương. Ta chưa kịp hoàn hồn, ông nói tiếp "Đến bây giờ Phí tiểu thư còn chưa thành thân, là vì một lòng với Thương nhi, thậm chí còn chấp nhận làm thiếp. Vậy mà con lòng dạ hẹp hòi, không biết điều chút nào. Nếu không phải vì tâm nguyện của mẫu thân nó, Thương nhi đã không..."
Ta không nghe nổi nữa, đứng lên bước ra ngoài.
Thanh âm của ông vẫn vang lên sau lưng "Nếu không chấp nhận, ta sẽ bắt Thương nhi hưu con!"
Ta đi càng nhanh, lòng tự trọng của ta cao như thế nào! Dù lúc là một con tiên hồ chưa hoá được thành người, ta cũng chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, hôm nay lần đầu tiên biết cảm giác tôn nghiêm của bản thân bị chà đạp, trong lòng ta giận dữ, muốn trút hết uất ức ra ngoài, nhưng lại không biết làm sao.
Ngày hôm sau, Mục lão gia mời cô tiểu thư đó đến nhà chơi.
Trí nhớ của bản tiên tử không tốt lắm, nghe họ Phí đã ngờ ngợ, bây giờ nhìn Phí Thường Nghi bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, cũng hơi bất ngờ. Nàng ta nhìn thấy ta, liền làm như thân thiết lắm nắm tay, gọi ta một tiếng "tỷ tỷ".
Bản tiên tử giật tay ra, đúng lúc ấy Mục Thương cũng vào. Mục lão gia nhìn thấy hắn liền nói "Con xem hai người hoà thuận như vậy, mau chọn ngày lành đưa Thường Nghi vào phủ."
Phí Thường Nghi mong đợi nhìn hắn, ta cười lạnh "Mục Thương, phụ thân nói đúng đấy, chàng hãy chọn ngày lành đi."
Hắn lẳng lặng nhìn ta, vẻ không hài lòng. Ta chẳng biết hắn không hài lòng cái gì, dù Phí Thường Nghi nhan sắc có kém ta một chút, vì chờ hắn mà có quá lứa lỡ thì một chút, còn lại đều tốt mà.
""Sao vậy? Mà không, việc này ta nên giúp phu quân mới đúng." Bản tiên tử rất nghiêm túc nói, Mục Thương đột nhiên xông đến chỗ ta, túm lấy ta kéo đi. Đến chỗ hòn non bộ, hắn lôi ta vào góc khuất.
"Nàng muốn làm gì?" Hắn tra hỏi.
"Kiếm cho chàng thêm một cô vợ." Ta cười "Phí Thường Nghi và chàng vốn rất đẹp đôi, chàng nên lấy nàng ấy ngay từ đầu."
Hắn im lặng, ta biết đó là khi hắn tức giận. Mục Thương hít vào một hơi, có vẻ đã mất kiên nhẫn với ta, hắn thở hắt ra.
"Nàng có ý gì?"
"Phí thượng thư giúp chàng như vậy, chàng nên báo đáp ông ấy mới phải. Ta so với Phí Thường Nghi thua kém rất nhiều, còn không sinh được con cho chàng." Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn "Chúng ta ở cạnh nhau là tâm nguyện của mẫu thân chàng, nhưng chỉ cần chàng hạnh phúc, cho dù là với nữ tử khác, ta tin người cũng sẽ vui lòng."
Mục Thương đưa tay kéo ta vào lòng, hôn mạnh lên môi ta. Hắn chưa bao giờ thô bạo như thế, còn cắn ta. Mãi đến lúc hắn buông ta ra, ta mới chỉnh trang y phục, hít một hơi thật sâu "Chúng ta hoà ly đi!"
Mục Thương trợn mắt, siết lấy hai vai ta mà lay, hắn nắm chặt đến mức vai ta đau nhức, giận dữ quát: "Điệp Yến, nàng là nữ nhân không có trái tim!"
Ta rũ mắt, không dám đối diện với hắn. Ta thật ra không rõ tình cảm của Mục Thương với mình là gì, có thể giữa chúng ta chưa phải là tình yêu, chỉ là chúng ta ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu quá rõ đối phương, quen với sự hiện diện của đối phương mà thôi. Vả lại, ta đã mệt mỏi rồi. Yến Ly ta có kiêu ngạo của ta, ta đã chán cảnh xem sắc mặt Mục lão gia mà sống.
Thực chất ta rất dễ nản lòng, cũng lười biếng, thấy khó khăn liền muốn quay đầu. Giữa ta với Mục Thương, không đủ để ta bỏ công sức ra theo đuổi.
"Có chết ta cũng không hoà ly với nàng." Mục Thương lại dùng sức, khiến ta nhăn mặt vì đau. Thấy ta không đáp, hắn buông tay, giận dữ bỏ đi.
Một tuần sau, Phí Thường Nghi vào phủ, trở thành bình thê của Mục Thương.
Ta cũng không buồn bã như ta tưởng, ngày nàng ta vào phủ, ta vẫn ăn bánh của ta, uống trà của ta, mặc cho các thị nữ nháo nhào lên, vẫn không mảy may động. Ta không để ý họ can ngăn, sai quản gia mang công việc của chủ mẫu giao cho nàng, nói ta thân thể không khoẻ, không cáng đáng nổi. Thật tốt, từ nay ta lại làm nhàn tiên, không khác ở Lăng Á lắm.
Ba ngày liên tiếp ta làm con rùa rút đầu, luôn ở trong biệt viện. Ta nghe nói Mục Thương đêm đầu đến chỗ nàng ta, nhưng không đầy một khắc lại rời đi, những đêm sau đó đều vì bận rộn ở lại thư phòng.
Đến ngày thứ tư, Phí Thường Nghi lại đến cửa.
Về lý mà nói, nàng ta phải ra mắt ta ngay ngày đầu về nhà này, nhưng bản tiên tử không quan tâm lắm, nàng làm gì mặc kệ nàng. Ở trong phủ thị lang ta vẫn có cơm ăn, quần áo mặc, tiền tiêu là được.
"Tỷ tỷ, ta muốn nói chuyện riêng với tỷ." Phí Thường Nghi nói.
Ta bóc một múi quýt cho vào miệng, gật đầu đồng ý, người hầu liền lui hết ra ngoài.
"Tỷ tỷ, hi vọng sau này được chiếu cố nhiều hơn." Nàng ta vừa nói xong, xem xét ta một chút, thấy ta không có phản ứng, nàng lại ngẩng cao đầu "Tỷ tỷ nên nhớ, tỷ chẳng qua chỉ là xuất thân bình dân, còn ta đây mới là người có thể giúp đỡ tướng công."
Ta ném vỏ quýt xuống bàn, lạnh lùng cười "Thế thì đã sao? Quan trọng là ai có được lòng của chàng." Ta nhấp một ngụm trà "Ngươi đã quên ngươi được vào nhà này, là do ta đề nghị với chàng ư?" Ta nhướng mày "Quyền của chủ mẫu ấy, cũng là ta không cần nữa, không cần nên mới cho ngươi."
"Ngươi!" Phí Thường Nghi nghiến răng "Rồi sẽ có ngày ngươi bị đuổi khỏi phủ, để xem lúc đó ngươi có dám mạnh miệng nữa không?"
"Ôi, muội muội, đừng cay nghiệt thế." Ta đổi tư thế ngồi"Ta là thanh mai trúc mã của chàng, là hôn thê từ thuở thiếu niên của chàng, là thê tử chính thức của chàng. Còn ngươi, bất quá chỉ là vợ lẽ, dựa vào gia thế mà được làm bình thê, có tư cách gì mà hoa tay múa chân trước mặt ta?"
Quả nhiên nàng giận đến đỏ mặt. Bản tiên tử vốn muốn nước sông không phạm nước giếng, nàng lại cố tình gây sự, ta đây không vui liền bắt nàng phải khó chịu.
Ta che miệng ho, rồi giơ cổ tay cho nàng xem chuỗi trân châu "Ngươi xem, đây chính là mẫu thân chàng tặng cho ta, là vật dành riêng cho con dâu của người. Từ trước đến giờ, và mãi về sau này, chỉ có ta mới là con dâu của gia đình này."
Nàng giơ tay lên, muốn tát ta. Bình thường có lẽ ta cũng tóm được tay nàng đấy, nhưng hôm nay, có lẽ vì sức khoẻ không tốt, chậm chạp đi, mà má trái của ta hứng trọn cái tát của Phí Thường Nghi.
"Ngươi làm gì vậy?" Mục Thương nóng nảy nhìn Phí Thường Nghi, thấy ta một tay ôm má, hắn liền quay lại quát nàng ta "Ra ngoài!"
Phí Thường Nghi sững người.
Mục Thương gỡ tay ta ra, bàn tay lạnh lẽo áp vào má ta, vẻ mặt lộ ra thương xót, ta tránh tay hắn,vội vã cúi xuống nhặt những viên trân châu. Phí Thường Nghi muốn nhặt, lại bị Mục Thương quát lui. Mục Thương cũng nhặt những viên trân châu, ta thấy không còn viên nào nữa, lẳng lặng đặt vào hai bàn tay hắn đang khum lại.
Phí Thường Nghi nước mắt lưng tròng "Phu quân, chàng... thiếp chỉ là..."
Hắn không nhìn nàng, mà nhìn những viên trân châu trong lòng bàn tay, lại ngẩng lên nhìn ta "Trân châu này vĩnh viễn thuộc về nàng." Nói xong liền quay đi.
Ta ho khan một tiếng, lạnh nhạt đáp "Vừa hay ta muốn trả cho chàng, hãy giữ lấy đi. Ta đã nói rồi, ta muốn hoà ly." Ta cân nhắc một chút "Nếu chàng không muốn, vậy viết cho ta một phong hưu thư cũng được."
Hắn quay lại nhìn ta, lời nói chém đinh chặt sắt "Ta cũng nói rồi, đến chết ta cũng không từ bỏ nàng."
Hắn bước ra ngoài, theo sau là Phí Thường Nghi nước mắt đầy mặt.
Trời càng ngày càng lạnh, ta cũng ho nhiều hơn, uống thuốc ba ngày rồi mà vẫn không đỡ.
Đã gần một tháng ta và hắn không nói với nhau nửa câu, ta cũng không hỏi chuyện hắn, nhưng ta biết, mấy ngày nay, ban đêm hắn vẫn đến thăm ta. Bằng chứng rõ ràng nhất là, một sáng ta thức dậy, chuỗi trân châu đã trở về trên tay ta.
Hôm nay, trời có tuyết. Ta muốn ra ngoài ngắm tuyết đầu mùa, ai ngờ vừa mới bước ra vài bước, còn chưa kịp xem cảnh đẹp thế nào, ta đã ngất đi.
Lúc ta có ý thức, mơ hồ nghe thấy thanh âm "Đại nhân, bệnh của phu nhân rất khó chữa."
Đến giọng nói quen thuộc "Bằng mọi giá phải trị hết bệnh cho nàng." Cùng với câu nói đó, bàn tay ta được siết lại, rất ấm áp.
"Tiểu Yến!"
Ta mở mắt, cười yếu ớt với hắn. Kể từ lúc đó, mọi mâu thuẫn giữa chúng ta như chưa từng xảy ra, ta cũng không nhìn thấy, hay nghe thấy cái tên Phí Thường Nghi nữa.
Nhưng mà trận ốm này của ta kéo dài rất lâu. Một tuần sau ta mới dậy được, hôm ấy Mục Thương mới lên triều.
Vài ba ngày sau ta khá hơn, vừa hay là ngày hưu mộc, ta nài nỉ mãi, Mục Thương cũng đồng ý cho ta ra ngoài, tất nhiên là có hắn đi cùng.
Ta ngồi trong xe ngựa, dựa vào Mục Thương, hơ tay lên ấm lô, chợt cảm thấy cuộc sống thế này thật thoả mãn, còn thoả mãn hơn lúc ta luyện xong mười viên đan tăng trí tuệ. Ta giật mình, chợt nhận thấy đã khá lâu rồi mình không nhớ đến chuyện khi ở Lăng Á. Ta bật cười.
"Ta đang nghĩ, hai người suốt ngày mâu thuẫn với nhau, đột nhiên bị buộc chung một chỗ trong thời gian dài, tất nhiên sẽ hoà thuận đúng không?"
"Không phải vậy." Ai ngờ hắn nghiêm túc đáp lại "Ví như hai vị công chúa trong cung vẫn luôn xung đột, hoàng thượng liền bắt họ ở chung một cung điện với nhau suốt ba tháng, kết quả hai tháng họ đã nháo hoàng cung gà bay chó sủa, suốt ngày làm phiền hoàng thượng phân xử, hoàng thượng không chịu gặp thì tìm hoàng hậu, còn cãi nhau ầm ĩ."
Ta nhắm mắt lại, nghe hắn kể xong chuyện, ta đã thiếp đi rồi. Không phải vì hắn nhàm chán, mà do ta quá yếu thôi.
Sau khi trở về, bệnh tình ta tăng nặng.
Mục Thương vẫn luôn ở bên săn sóc ta, trừ khi có việc bận, hắn luôn tự mình bồi ta uống thuốc.
Phạm vi hoạt động của ta chỉ ở trên giường ngủ, cùng lắm, ta chỉ có thể ngồi dậy. Giống như lần trước, Mục lão chỉ đến thăm ta vài lần, mỗi lần hỏi han ta một chút rồi đi. Ta cả gan suy bụng ta ra bụng người, có khi ông ấy mong ta chết nhanh một chút, để Phí Thường Nghi có thể làm chính thê.
Nhắc đến nàng ta, không hiểu sao hôm nay lại được vào phòng ta.
Mục Thương sáng nay đã được hoàng đế triệu kiến, hẳn nàng ta biết thế nên mới dám trái lời chàng.
"Tỷ tỷ sức khoẻ thế nào?"
"Còn chưa chết được." Ta khó khăn ngồi dậy, cố giữ cho giọng nói mình cứng rắn nhất có thể.
"Xem tỷ kìa." Nàng ta cười đến ngọt ngào "Không khéo đây là lần cuối ta gặp tỷ."
Ta cười khẩy, ta biết lâu nay Mục Thương không hề đoái hoài đến nàng. Nàng những tưởng ta bệnh, sẽ là dịp tốt để đến gần chàng, nhưng nàng đã nhầm.
"Ngươi sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Phí Thường Nghi kỳ hoặc nhìn ta.
"Ngươi vẫn luôn sợ ta. Không phải vì bất an nên ngươi mới đến nói với ta những lời này sao? Ngươi đau lòng, nên muốn làm cho ta cùng đau lòng." Ta khẽ thở dài.
Nàng vò chiếc khăn tay trong lòng "Cứ mạnh miệng đi. Dù bây giờ ngươi có được sủng ái của chàng, cũng chỉ là chàng thương hại ngươi, nể tình nghĩa bao nhiêu năm giữa hai người thôi. Một khi ngươi chết đi, nơi này chỉ còn có ta."
Ta ho một tiếng, lấy khăn che miệng, cẩn thận lau vết máu trên môi.
"Vậy sao?" Phí Thường Nghi sao có thể so công phu miệng lưỡi với ta."Ngươi nhớ rằng, chàng từng nói chuỗi trân châu này vĩnh viễn thuộc về ta. Vị trí của ta trong lòng chàng mãi mãi không thay đổi. Ta có chết đi, có thành tro bụi, ngươi cũng không thay thế được." Ta hít một hơi thật sâu, nói có chừng đó cũng làm ta mệt "Người ở lại mới là kẻ đáng thương."
Phí Thường Nghi giận dữ nhìn ta, đột nhiên, nàng bật khóc, ôm mặt chạy ra ngoài. Ta đã quá mệt rồi, lại từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.
Bất kể là Mục Thương, là ta, hay nàng, đến cuối cùng, chúng ta đều bị tổn thương.