Họa Mục

Chương 157: Vĩ thanh



Bởi vì ca ca rất thích rượu quả lê gai, Mạc Tử Liên thực sự đi học cách ủ rượu. Đến tối Quân Huyền cầm tay y đưa lên mũi, cười ghẹo: "Toàn là mùi quả."

"Thơm mà ạ." Mạc Tử Liên cũng tự ngửi tay. Quân Huyền bóc nho đút cho y, bảo: "Ở trước mặt người khác thì đệ nên hạn chế sử dụng kính ngữ với ta. Các cấp dưới lẫn quan viên nơi này đều cho rằng cốc chủ đây là người sợ vợ rồi đấy."

Mạc Tử Liên híp mắt vì nho hơi chua, cười hì hì: "Có sao đâu ạ, bản chất của ta chính là kiểu 'tiền và mình đều do phu nhân quản', huống hồ ta quen miệng rồi, sửa không được."

"Ngốc quá." Quân Huyền đặt nho vào giữa môi rồi cúi xuống hôn y. Trái nho bé nhỏ lăn trên đầu lưỡi ướŧ áŧ, vỡ ra như chứa đầy mật ong. Mạc Tử Liên mút cánh môi dưới, luồn tay vào áo ngủ vuốt ve cơ thể hắn.

Quân Huyền uyển chuyển gác chân qua hông y, xốc vạt áo, kéo tay y áp vào ngực trần, tay kia thì đặt trên bờ môi thắm, nỉ non như gieo bùa chú: "Sờ ta. Một tháng rưỡi qua ta rất nhớ phu quân..."

Mạc Tử Liên cười khẽ nhéo điểm nhỏ một cái, kéo đặt người dưới thân, rút dây lụa cột mành giường ra. Phù dung trướng ấm, xuân sắc nồng nàn...

Hôm sau các cấp dưới được thấy phu nhân như mèo lười nằm trong ngực cốc chủ, trên cổ tay mơ hồ có một vòng siết đỏ ửng. Mạc Tử Liên ung dung ôm mỹ nhân nghe hết nội dung tiễn khách của sứ giả, đáp lễ rồi nhẹ bỗng như yến nhảy lên lạc đà. Quân Huyền vòng tay ôm eo y, giận dỗi: "Lần sau đến lượt ta trói đệ, làm đệ phát khóc."

"Được, được, được!" Mạc Tử Liên quất dây cương, phóng lạc đà phi lên phía trước, ngẩng cao đầu đón gió cát và nắng ấm. Đồ Mi ngăn cản mọi người đuổi theo, dẫn đoàn chầm chậm bước đi, nét ngài ngậm ý cười dõi theo tấm lưng thẳng tắp băng băng nước đại.

Quân Huyền cũng bị y làm giật mình, mờ mịt nghe gió vần vò bên tai giữa nhịp tim đập vang dậy từ lồng ngực tươi trẻ của người ấy. Dư âm chạm tới tận linh hồn. Mạc Tử Liên vui lắm, y còn trẻ nên y vui sướng biết bao vì đã hoàn thành được mục tiêu đầu tiên trên quãng đường dài. Y chẳng màng đến hình tượng mà cất giọng tuyên bố: "Ca ca nói gì cũng đúng cả! Ta chính là ngốc sợ vợ! Phu nhân của ta luôn đúng! Ta muốn làm ngốc sợ vợ cả đời!"

"Nói cái gì đấy?" Quân Huyền bối rối bịt kín miệng y, như thể tâm linh tương thông, hắn cũng vui lây mà có chút buồn cười mắng yêu: "Bé ngốc, ai lại đi nói mình như thế hửm?" Đoạn học theo y cất cao giọng, "Mạc Tử Liên của ta tài giỏi nhất! Liên Nhi của ta là nam tử mạnh mẽ nhất thế gian! Ta muốn cưới nam tử mạnh mẽ nhất thế gian!"

Mạc Tử Liên vì câu cuối của hắn mà cười vang đến rớm cả nước mắt, Quân Huyền ngượng nghịu trốn vào vai y: "Đệ lây ngốc cho ta rồi."

Y ôm hắn, cúi đầu hôn nghiến xuống bờ môi như trái cấm độ chín rộ. Vạt áo tung bay, tóc mai đan cài.

Người là vì sao ta luôn chiêm ngắm, là vầng trăng ta trèo đèo lội suối hái, cất trong lòng.

Người là Thái sơn vời vợi ta ngước nhìn, là dặm trường ta cam nguyện tiến bước chẳng từ nan.

Người là vò rượu bi hoan ta túy lúy cả cuộc đời, là nguồn sức mạnh của ta suốt kiếp.

Đồ Mi bỗng thấy nắng gắt quá. Nàng ngỡ giọt nắng đã nhỏ vào mắt mình, thắp sáng tương lai của hai đứa trẻ phía trước.

Cát bụi dệt thảm óng vàng cho y bước đi, ánh dương là chiếc áo gấm vinh quy của y, làn gió chắp cao đôi cánh trên lưng y, bầu trời mở mang bờ cõi y tung hoành. Và y sẽ trở thành linh hồn bất tử của đại mạc.

Trong tất cả mọi thăng trầm đó, Quân Huyền luôn là nguồn sức mạnh bất tận của Mạc Tử Liên.

.

Loạn tam quốc: Tư nam, Minh bắc, Tề đông, trăm họ đói khổ. Biến Tây Vực: mười lăm bộ tộc, Yên Hoa tiểu quốc, chư tề loạn lạc. Thiên hạ lầm than.

Mùa đông năm loạn ly thứ ba, mới vào giữa tháng mười một mà tuyết đã đổ trắng trời, từng bông to dày như lông ngỗng, rơi vào lòng bàn tay người cũng chưa vội tan. Cây cối xơ xác cành, cỏ đồng úa vàng lá. Nước giếng đóng băng, mặt sông trắng tuyết. Tư bề nhìn đâu đâu cũng quàng áo liệm, chờ đất trời đưa tang.

Chàng thanh niên trưởng thôn mời tới để phá băng trên sông chạc hai mươi tuổi, khoác một lớp áo bông mỏng, chóp mũi ửng hồng vì lạnh. Cậu vừa chà xát hai tay vừa ước tính độ dày lớp băng, sau đó rút ra một thanh kiếm to bản, hít sâu lấy hơi đoạn vụt xuống như ánh chớp trời giáng.

Thôn dân đứng xung quanh kinh ngạc nhìn lớp băng dày cả thước chỉ bị một nhát kiếm phá vỡ, nổi lềnh phềnh trên mặt nước, tất tả xách xô ra gánh nước về nhà. Trưởng thôn mừng rỡ khôn xiết, liên tục cảm ơn chàng thanh niên đang ngượng ngùng đoạn dúi vào tay cậu ba củ khoai sọ còn nóng.

Thanh niên nhận thù lao rồi ra đi. Cậu lăn củ khoai vào gò má cho bớt lạnh, vừa đi vừa bóc vỏ ăn. Khoai già rồi, dai với nhạt nhách, mà thây kệ, ấm bụng là được, thời buổi này có cái ăn đã xa xỉ hơn nhiều người.

Cậu ăn hai củ, để dành một củ sưởi cho ấm tay, xốc lại trọng kiếm trên vai mà tiếp tục tiến về miền đất xa lạ phía trước. Từ nam ra bắc, cảnh sắc nơi đâu cũng phủ một vẻ tiêu điều. Bắt gặp vài đóa mai đỏ nở trong tuyết làm cậu nổi hứng làm thơ, tính gửi cho sư tỷ để nàng biết mình vẫn còn tài tử lắm, cơ mà đói bụng quá, chữ không chịu ra. Đi thêm một đoạn thì gặp hàng phát cháo cứu trợ, thanh niên vui vẻ bấm bụng đi xin việc, đang chờ người ta đi sắp xếp thì nghe gọi, "Quân thiếu chủ?"

Lý Thương Lan thọc tay trong bông giữ ấm lững thững đi tới, mỉm cười hỏi: "Thiếu chủ đang ở đây chờ ai vậy?"

"Lý các chủ." Quân Tiêu Mặc chắp tay, thở ra đầy hơi mờ đan xen với bầu má đỏ nhìn có chút ngốc nghếch: "Vãn bối thấy hàng cứu trợ nên hỏi xem họ có cần giúp đỡ gì không ạ. Với xin tiền bối đừng gọi cháu là thiếu chủ, ra ngoài thì cháu chỉ còn là Quân Tiêu Mặc thôi."

Vừa dứt lời, bụng cậu liền sôi ùng ục. Lý Thương Lan nhướng mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, tủm tỉm bảo: "Hàng cứu trợ này thuộc về phân đường Bồng Vân các gần đây. Nếu cháu không chê cháo loãng gạo thô thì ta mời cháu một bữa nhé?"

"Đa tạ các chủ. Tuy nhiên vô công bất thụ lộc*, tiền bối có thể tìm cho cháu một công việc hỗ trợ hàng cứu trợ không ạ?"

* Không công cán thì không nên nhận thưởng.

Lý Thương Lan gật đầu, dẫn cậu chàng đi vào trong để sưởi ấm. Thu Nhậm đang tra dầu cho Vô Khuyết, nghe tiếng đạp tuyết lạo xạo, không buồn ngẩng đầu lên nói: "Đi thay chăn đệm bẩn đi."

Lý Thương Lan 'khụ' rõ to. Y ngước lên, thấy Quân Tiêu Mặc thì nghĩ mất một lúc mới nhớ ra: "Con trai Quân phu nhân?"

Quân Tiêu Mặc lễ phép chào rồi trình bày lý do mình tới đây. Thu Nhậm gật đầu ra bề đã biết rồi chán ghét nhìn bông giữ ấm tay của sư đệ: "Cởi cái thứ ẻo lả đó ra."

Lý Thương Lan ngoan ngoãn cởi ra, đoạn gọi người dẫn Quân Tiêu Mặc đi ăn cơm và hướng dẫn cậu chàng làm việc. Hắn ngồi xuống ghế, ngắm y gắn lại Vô Khuyết, hôn lên má y: "Ta đã từng nói chưa nhỉ? Sư huynh đẹp nhất vào lúc làm việc."

Thu Nhậm phá phong tình nói: "Bớt miệng, ra ngoài săn thỏ với ta."

Lý Thương Lan xòe hai tay: "Ta ẻo lả lắm."

Y kéo sư đệ đi ra ngoài, lòng bàn tay bao bọc lấy tay hắn, vận công sưởi ấm cho cả hai, lầm bầm: "Nhiễu sự."

Lý Thương Lan cười trộm nghĩ: muốn nắm tay thì sư huynh nói thẳng ra đi.

Quân Tiêu Mặc đang khuân đồ cứu trợ thì thấy ở trong hàng chờ có một thiếu niên gầy còm ăn mặc phong phanh vừa lê bước vừa đánh răng lập cập, cậu không suy nghĩ nhiều, liền bước tới cởϊ áσ bông của mình phủ lên thiếu niên. Thiếu niên ngạc nhiên nhìn Quân Tiêu Mặc, mắt rớm lệ.

Những người phía sau thấy cậu quay lại thì cười chê: "Có mỗi cái áo giữ ấm mà cậu cho người ta rồi để mình chịu tội à?"

Quân Tiêu Mặc tiếp tục chuyển đồ, vô tư đáp: "Lạnh thì càng phải ra sức làm việc cho ấm."

Xế chiều, Quân Tiêu Mặc vừa gặm bánh ngô nóng giòn, vừa hàn huyên với Hạ Cẩn. Cô bé đã triển nở thành thiếu nữ mơn mởn, tràn đầy hơi thở xuân thì, xoay bím tóc hỏi: "Huynh đi hành hiệp bấy lâu đã làm được những việc gì rồi?"

"Thực ra cũng không có gì... Ta thường được nhờ đi bắt trộm vặt, đi đào giếng, đi tìm chó mèo, gia súc lạc, làm mấy việc nặng. Gần đây thì hay đi phá băng, đi xúc tuyết..."

Hạ Cẩn cười 'há' lên: "Nghe như đi làm đầy tớ cho thiên hạ."

Quân Tiêu Mặc đáp: "'Tiểu hiệp' cũng là hiệp, thiên hạ cần ta thì ta vì thiên hạ mà làm đầy tớ."

Hạ Cẩn gật gù: "Nghe được đấy, ta sẽ học theo huynh. Sang năm được sư phụ thả cửa, ta sẽ khiến cả thiên hạ làm đầy tớ của ta."

"..."

Mải miết ngắm núi tuyết trong sương giăng, Quân Tiêu Mặc bỗng thấy một dáng hình thân thiết, ngạc nhiên bật dậy: "Sư tỷ!"

"Sao lại ăn mặc phong phanh thế hả?" Cô nàng chưa tới thì tiếng trách cứ đã tới, sờ vào tay cậu: "Lạnh như băng rồi!"

Mấy sư huynh đệ, tỷ muội phía sau cười đùa trêu ghẹo: "Mộ sư tỷ liệu sự như thần! Đúng là cứ đi theo sư tỷ thì sẽ tìm được thiếu chủ!"

Mộ Chỉ lườm bọn họ rồi kéo Quân Tiêu Mặc ra nơi vãn người, lấy từ trong túi xách ra một chiếc áo lông sói choàng lên vai cậu. Cậu hơi rùng mình vì sự ấm áp bất chợt bao phủ, ngốc nghếch cười: "Sao tỷ biết đệ ở đây?"

"Đọc thư của đệ là biết chứ khó gì. Ta nhớ ra vùng này đang gặp nạn giặc Tề, ngại đệ ngốc quá bị tụi nó bắt cóc nên mới xin phép trưởng môn đi xem sao." Mộ Chỉ hờn dỗi cài áo cho cậu: "Cái áo này là ta cất công đi săn rồi may cho đệ đấy, mệt tới phồng rộp cả hai tay nên đệ chớ mà đưa cho ai khác!"

Rồi nàng lấy ra một túi tiền, đập mạnh vào ngực cậu: "Này là ta tích cóp để cho đệ ăn uống, cũng chớ bố thí cho ai!"

"Cảm ơn sư tỷ." Quân Tiêu Mặc nhìn đôi má nàng nhuộm sắc đào mà ngỡ như xuân sang, mỉm cười áp hai tay sưởi ấm cho bàn tay nữ tính. Cặp đôi đi dưới tàn cây lá kim xanh đậm, khe khẽ tâm tình, "Mẹ đệ có khỏe không?"

"Trưởng môn vẫn khỏe, mỗi ngày đều đích thân chỉ dạy đám đệ tử nhỏ luyện công, chiều chiều thì rủ các bô lão đánh bài, không thì dựa vào tràng kỷ đọc truyện..." Mộ Chỉ cười khúc khích kể: "Đường ca ta bị trưởng môn xoay như chong chóng, sắp thành thái giám tổng quản của Xuyên Sơn rồi."

Ba năm nay giang hồ có nhiều biến đổi, Đao Khách trang hồi phục dưới sự dẫn dắt của Xích trưởng lão, tích cực hành hiệp cứu tế; Nghê Mi lâu chủ Khuynh Tự từ chức Minh chủ để đi lấy chồng; Diệp bang chủ bị ép tạm chức Võ Lâm Minh chủ, mỗi ngày đều nổi gân xanh nghe người giang hồ chạy đến tranh chấp, tố khổ; Bồng Vân các tổ chức hôn lễ làm giang hồ rúng động; Hồng cung chủ đi qua muôn bụi hoa, bị nợ tình, nợ tiền rượt chạy tóe khói, khiến Tiêu Dao cung vuốt mặt không kịp; Tịnh Bạch phương trượng viên tịch trong nỗi tiếc thương vô bờ của hiệp sĩ tứ phương, thọ chín mươi bảy tuổi; có những môn phái mới được khai sinh, thiếu hiệp, đại hiệp trẻ tuổi nổi lên như sóng, giang hồ ngày càng muôn màu muôn vẻ...

Vầng trăng như lưỡi câu, giai nhân như hoa đào. Quân Tiêu Mặc bỗng cúi xuống và Mộ Chỉ thấy bầu má nóng rực. Nàng nâng cằm cậu, nở nụ cười lưu manh: "Ai cũng nói ta là gái lỡ thì, cơ mà gái này vẫn quyến rũ được một chàng trai tài tuấn thế đấy."

Thình lình có tiếng đao kiếm vọng tới phá hỏng phong tình, cả hai ăn ý sóng vai đi xem. Thấy là giặc Tề cướp bóc, cô cậu liền tuốt kiếm xông pha. Nạn giặc Tề ở vùng này là do tàn binh của nước Tề lẩn trốn trên núi làm sơn tặc, cứ dăm bữa nửa tháng lại xuống gϊếŧ, cướp của cải của thôn dân. Lũ giặc hung tợn, lại trốn rất kỹ nên mãi quan phủ chưa diệt được.

Quân Tiêu Mặc đã thuần thục Thiên Nhai Đoạn Trường kiếm như nước chảy mây trôi, không còn vẻ nặng nề lúc mới chập chững. Ánh kiếm ngang dọc như chớp giật, phá tan mũ giáp, đao thương của giặc giã, đập cho chúng ngựa đổ người ngã. Một luồng sát khí chợt ập vào cánh phải Tiêu Mặc, cậu thầm than 'chết rồi!', song có một chiếc roi bất ngờ xuất hiện quất gãy cổ gã ta.

Bọn giặc tháo chạy, Quân Tiêu Mặc toan truy đuổi mà bị một bàn tay vững như bàn thạch giữ lại, "Đuổi theo là chết đấy."

"Liên đại ca!" Mộ Chỉ reo lên. Tiêu Mặc hết sức sửng sốt: "Mạc cốc chủ?"

Sở dĩ Quân Tiêu Mặc sửng sốt là do cậu không hề cảm nhận được Mạc Tử Liên tiếp cận mình, với lại bàn tay y vừa đặt lên vai là thân thể đang đà của cậu liền bị chế trụ. Tiêu Mặc nhạy bén nhận thấy y đã mạnh lên rất nhiều (và cao hơn rất nhiều). Một phần nguyên nhân nữa khiến cậu sửng sốt chính là Mạc Tử Liên... trang điểm?

Quân Huyền cầm roi da đi đến, vẫn áo trắng tóc đen, tuấn tú lạnh nhạt, mông lung như quầng trăng, dáng vẻ không khác ba năm trước, lại còn có phần trẻ ra.

Mạc Tử Liên buông Tiêu Mặc ra, về bên hắn, nói: "Khả năng cảm nhận roi của huynh lại tốt hơn, cú quất lúc nãy rất chính xác."

Quân Tiêu Mặc hoàn hồn, vội đa tạ Quân Huyền. Hắn chỉ gật đầu.

Mộ Chỉ tra kiếm về bao, cảm thán sự thay đổi của cả hai một chút rồi hỏi: "Liên đại ca, sao huynh lại vẽ mặt thế này?"

Mạc Tử Liên sờ gò má trét phấn trắng ởn, tự tin đáp: "Ta đang bảo vệ da mặt khỏi cái lạnh."

"..." Chỉ có huynh mới nghĩ ra được trò độc lạ này thôi.

Lúc Lý Thương Lan nhìn thấy Mạc Tử Liên từ xa thì suýt cho là hai cô cậu Quân Tiêu Mặc bị vong theo. Hai chữ 'trang điểm' đi với người khác thì bình thường nhưng chỉ riêng với Mạc Tử Liên thì nó ở một cái tầm... khó nói.

Sau ba năm, giang hồ tương phùng.

Đốt đống lửa, khui rượu, nướng thịt. Thu Nhậm phết sốt tiêu trộn ớt lên thịt thỏ, mùi thơm bốc lên nức mũi. Lý Thương Lan rót rượu cho mọi người, riêng Quân Tiêu Mặc liên tục xua tay.

Lý Thương Lan bèn chòng ghẹo: "Ra giang hồ mà không biết uống rượu là dở." Cậu chàng mới chịu cho rót.

"Hiện nay tam quốc đình chiến, chờ qua mùa đông này lại là một trận khói lửa ly tán. Tuy mùa đông năm nay lạnh khủng khiếp mà đổi về cảnh bình yên ngắn ngủi. Đúng là trong họa có phúc." Quân Tiêu Mặc lột vỏ khoai lang.

Lý Thương Lan cười ruồi: "Tuy nói là đình chiến nhưng binh sĩ của ba phe vẫn đóng quân tại chỗ, mà nơi mành trời chiếu đất như chiến trường thì có tốt đẹp gì? Vừa xa nhà, vừa thiếu thốn, khổ cũng kêu không ai nghe. Nhìn thì có vẻ bình yên, song Tôn Tử viết 'binh bất yếm trá*', các tướng sĩ đâu lúc nào ngơi nghỉ, chỉ sợ kẻ địch lợi dụng lúc mình chủ quan mà tấn công. Ta nói phải không sư huynh?"

* Trong dụng binh khó tránh khỏi làm việc gian dối.

"Bắc Nguyên." Thu Nhậm lười biếng nói: "Là thành lũy trọng yếu nhất Bắc cương, ba năm trước Diên Ân hầu dùng bạo lực mà chiếm giữ thành, tới nay vẫn luôn là cái gai trong mắt Hiếu Hòa đế. Đó là nội bộ, bên ngoài thì có Lộ Thương vương ráo riết đánh Bắc cương, dùng đầu nghĩ - nếu Diên Ân hầu muốn bảo toàn lực lượng ở hoàn cảnh này thì sẽ làm gì?"

Ba cô cậu trẻ - cả Hạ Cẩn cũng ngoẹo đầu suy nghĩ - nét mặt mờ mịt.

Quân Huyền trầm tĩnh lên tiếng: "Sẽ bỏ thành."

"Không thể nào! Bắc Nguyên là tấm khiên che chắn phía tây!" Quân Tiêu Mặc bật thốt: "Nếu Diên Ân hầu bỏ thành, chẳng phải giặc Minh sẽ thuận lợi tràn vào nước ta sao?"

Lúc đó sẽ có nhiều thành trì gặp nguy hiểm, sẽ có hàng ngàn dân chúng liên lụy!

Ánh lửa hắt lên khuôn mặt Lý Thương Lan những vệt tối: "Đây là chính trị." Đoạn cười lạnh, "Cuộc chiến của những người ở trên cao thảm khốc lắm, mà chúng ta bất quá cũng chỉ là con giun cái kiến dưới chân họ thôi. Thà làm chó thời bình, không làm người thời loạn."

"Không có cách nào để ngăn cản viễn cảnh đó diễn ra sao ạ?" Quân Tiêu Mặc bị chấn động bởi điều vừa nghe, hoang mang bối rối.

"Không biết thì suy nghĩ đi. Nghĩ chưa ra thì tiếp tục nghĩ, hỏi có ích gì?" Mạc Tử Liên ném khúc xương vào lửa, ngũ quan điểm trang dưới ánh đỏ càng có vẻ quỷ mị: "Nghĩ ra rồi thì bắt tay vào làm, làm không được là vì ngươi yếu kém, biết mình yếu thì phải nỗ lực mạnh mẽ lên. Ngươi mạnh, không ai cãi lời ngươi."

"Ngươi mạnh, không ai dám cản trở ngươi." Y mỉm cười duỗi ngón trỏ sơn màu.

Quân Tiêu Mặc bất giác rụt vai, nhớ đến cảm giác bị Mạc cốc chủ chạm vào, cậu ngờ rằng lúc đó y có thể dùng một ngón tay để gϊếŧ mình.

"Nghe đồn danh tiếng của Mạc cốc chủ rất vang dội trên Tây Vực." Thu Nhậm liếc mắt, bỗng cười: "Mười lăm vị tộc trưởng không ai chưa bị ngươi lôi đầu đánh một trận. Quả thật khiến người ta ngứa ngáy tay chân."

"Ơi, thịt ngon ghê ta! Nên ăn nhân lúc còn nóng!" Lý Thương Lan biết là sư huynh lại 'lên cơn', mau mắn quạt cho mùi thịt và bụi tiêu bay đi thơm phức.

"Cậu này lạ lùng nhỉ? Toàn ăn khoai thế này? Ta nướng thịt để cậu ngắm à?" Hắn cầm khúc củi gõ đùi Tiêu Mặc gọi hồn cậu về, tháo cho cậu một xiên lớn: "Ăn thịt mau!"

Quân Tiêu Mặc vừa ăn vừa lén nhìn mấy vị tiền bối ngồi xung quanh, tự nhủ: nhất định không được tự phụ, giang hồ rộng lớn lắm.

.

Sáng hôm sau Mộ Chỉ với các đệ tử Xuyên Sơn ra đi từ sớm. Quân Tiêu Mặc giắt kiếm lên lưng, gói mấy củ khoai và bánh ngô tính tiếp tục phiêu bạt, bỗng bị Mạc Tử Liên gọi.

Y có vẻ mới ngủ dậy nên chưa trang điểm, dáng đứng ngược sáng để lại trên mặt đất cái bóng dài. Bên sườn mặt có một vết sẹo chém qua hình xăm. Mạc Tử Liên vẫy cậu chàng tiến lại, đưa ra một chiếc khuyên tai: "Nhận lấy. Với cái tính bộp chộp của ngươi, lỡ có đụng người của Hoan Lạc cốc thì đưa nó ra, chí ít thì ngươi sẽ bảo toàn được tính mạng."

Quân Tiêu Mặc thấp thỏm cảm tạ, thấy Quân Huyền xõa tóc tựa vào cạnh cửa sau lưng Mạc Tử Liên, dáng điệu mơ hồ toát lên nét phong tình. Ý nghĩ này làm cậu hết hồn, vội quay đi.

Cậu chàng khuất bóng, Mạc Tử Liên cũng đi từ biệt hai người Thu - Lan. Thương Lan dò hỏi: "Hai người đi về phía bắc à?"

Mạc Tử Liên thẳng thắn đáp: "Bắc cương."

Lý các chủ cười cười: "Diên Ân hầu Lâm Trường Thanh không thích ngoại tộc lảng vảng ở Bắc cương lắm đâu."

Vó ngựa xới tung tuyết trắng, cảnh vật hai bên đường vùn vụt trôi về sau, bốn hôm trước Mạc Tử Liên nhận được Ngải điệp truyền tin của Mạc Cửu. Hắn bị Thương Vũ vương bày trò hại cho dính vào rắc rối với Diên Ân hầu tại Bắc cương. Diên Ân hầu bắt chủ nhân y đây phải đích thân đi lĩnh người về.

Vốn y cũng không bận tâm lắm nhưng càng đến gần thành Bắc Nguyên thì Bắc Đẩu ban đêm càng tỏa sáng khiến y kinh ngạc vô cùng. Bắc Đẩu là Tử Vi Đế tọa, là thần phù hộ cho chân long thiên tử! Mạc Tử Liên không khỏi nghi ngờ Diên Ân hầu là người mang mệnh hoàng đế, và cực kỳ không thích điều này. Mệnh cách Hoàng đế là mệnh khó chọc vào nhất, vì hoàng đế có quyền làm biến chuyển số mệnh của muôn dân.

Song đến nơi rồi thì Mạc Tử Liên nhận ra Diên Ân hầu không phải chân long thiên tử mà là nam nhân tú lệ có nốt ruồi son được Diên Ân hầu gọi là 'Nghi' cơ. Cảm xúc của y ngay lúc ấy chính là: khuôn mặt thế kia cũng làm hoàng đế được à? Nhìn chỉ muốn nhéo mấy cái.

Dù có muốn nhéo má thế nào thì người ta cũng là chân long thiên tử hàng thật giá thật, theo hiểu biết của Mạc Tử Liên thì đối với mệnh Hoàng đế, tốt nhất là tránh cho xa, vạn bất đắc dĩ thì nên che giấu bản thân hết mức để người ta không tóm được đuôi. Do đó y mới tạm thời giữ khoảng cách với ca ca.

Thật không ngờ chân long thiên tử muốn tìm y là để giải mã 'văn bản' mà Tống Sơ Huyền muốn che giấu. Mạc Tử Liên có chút kích động, lỡ đâu đọc được thứ không nên biết thì thực sự rắc rối to. Chân long thiên tử thì có Bắc Đẩu phù hộ, còn y thì tự lực cánh sinh đó!

May mắn rằng giải mã xong thì cả văn bản chỉ là một bài thơ dài với ngôn từ 'nghe mát tai', vì đối với văn chương Tư quốc thì Mạc Tử Liên hoàn toàn là đàn gảy tai trâu. Đọc không biết đọc, viết miễn cưỡng viết.

Thuận lợi vượt qua ải này, y mắng Cửu và Thập Nhất một trận rồi ôm ca ca phi ngựa bỏ đi. Quân Huyền ở trong ngực y dụi dụi để bù đắp cho mấy ngày qua, Mạc Tử Liên cúi đầu hôn tóc hắn, mỉm cười hỏi: "Trên đường về núi Trữ Linh, huynh có muốn ghé đâu không?"

Không có tiếng đáp lại.

"Ca ca?" Y thắc mắc nhìn xuống gò má hắn. Thân thể người trong ngực hơi cứng lại như đang rít một hơi thở bàng hoàng. Mạc Tử Liên lo lắng nâng cằm hắn: "Sao vậy ạ?"

Quân Huyền chậm rãi quay lại, thận trọng ngẩng đầu nhìn y.

Nhịp tim Mạc Tử Liên đập nhanh hơn, đồng tử dãn nở.

Vì trong đôi mắt ca ca tràn ngập ánh sáng rạng ngời.

"Là... là - là Bắc Đẩu..." Mất một hồi lâu Mạc Tử Liên mới ngoi lên khỏi sóng mắt ấy, tìm lại tiếng nói của mình: "Là Bắc Đẩu lấy đi đôi mắt của huynh! Là Bắc Đẩu! Nhưng, nhưng tại sao Bắc Đẩu lại tước đi đôi mắt của đệ tử mình?"

Quân Huyền mờ mịt trong nỗi kinh hỷ bất ngờ: "Phá Quân... không được dao động. Phá Quân là thanh kiếm hủy diệt để kiến tạo. Nếu Phá Quân trông thấy cảnh tượng sinh linh đồ thán dưới tay mình thì sẽ dao động. Vì thế ta không được có mắt, cũng không được có lòng thương xót."

Mạc Tử Liên ngơ ngẩn ôm lấy người run bật lên rồi ngã vào lòng. Quân Huyền siết chặt eo y, mi mắt nhiễm nước, nghẹn ngào nói: "Ta nhìn thấy đệ rồi."

"Vâng, vâng." Y vỗ về lưng hắn, nụ cười nở rộ trên môi.

"Để ta nhìn đệ, để ta nhìn đệ nào." Quân Huyền vừa mừng rỡ vừa lóng ngóng tựa đứa trẻ mới biết đi, hết sức cẩn thận sờ vào mặt y như sợ sẽ phá tan ảo ảnh tươi đẹp. Y phối hợp áp má vào lòng bàn tay hắn, mắt xanh phản chiếu dòng lệ trượt dài nhỏ 'tách' vào trái tim y.

Ánh sao của Bắc Đẩu đã chỉ đường cho cả hai để hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của Phá Quân với mệnh cách Hoàng đế. Bắc Đẩu đã chấp nhận buông tha cho Dao Quang. Từ nay không còn Dao Quang của thiên cung Bắc Đẩu nữa, chỉ có Quân Huyền của Mạc Tử Liên.

Không cầu thành tiên, chỉ muốn cùng người bạc đầu.

Kết thúc chính văn.

Lời tác giả: Mọi lời muốn thổ lộ đều nằm trong truyện hết rồi, còn một ngoại truyện nữa là kết thúc chặng đường dài với Sen và Huyền. Với các bạn khác thì tôi sẽ từ từ viết dần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.