Họa Mục

Chương 67



Soạt!

Sầm Canh giật mình trượt gót ngả thân thể về sau tránh chiêu thức Mạc Tử Liên bất ngờ xuất thủ. Lưỡi đao bán nguyệt xoay một vòng quanh hai ngón trỏ và giữa của y dừng lại với giọt máu đọng trên mũi nhọn. Sầm Canh híp mắt sờ sống mũi bị cắt xước, Mạc Tử Liên lắc lắc lưỡi đao, như bề trên dạy dỗ trẻ con bảo: "Không được nhìn ngó người của ta đâu nhé."

Tay áo lay động trượt xuống, hương thơm ngọt ngào bay ra, Sầm Canh hơi biến sắc mặt rồi cười khẩy hít vào tất cả Đoạn Hồn hương. Mạc Tử Liên biết gã là một kẻ manh động không sợ chết thế nào nên phải dùng Nhiếp Hồn thuật. Các bắp cơ của gã dần buông lỏng, tiêu cự mắt tan rã, chỉ có hình bóng áo trắng in ở trong. Mạc Tử Liên len ngón trỏ móc lấy tấm bản đồ ố vàng trong dây bó cổ tay gã, mở ra trước mắt. Sau trang bản đồ nguệch ngoạc là trang vẽ sơ đồ chi tiết của một ngọn núi.

"Quả nhiên..." Y không bất ngờ lắm, nở nụ cười lạnh lẽo lẩm bẩm: "Ta biết là ta đã từng thấy rồi. Quả nhiên là vậy..."

Quân Huyền thấy có chút mệt, không thích cảm giác gần bên trống trải nên không kìm được mong muốn tìm kiếm Liên. Vì thế hắn sốt ruột đứng lên, lắng tai nghe ngóng. Ngay khi hắn vừa quay mặt về đúng hướng thì cánh tay Sầm Canh bất thình lình gập vào, giật phắt tấm bản đồ khỏi Mạc Tử Liên. Gã cất nó, đảo con ngươi đen kịt liếc về một phía rồi thầm thì: "Nạp Lan Dao Chước của các ngươi gần đây có vẻ thích hóng mấy chuyện trong cung."

"Y là A Dao. Chỉ là A Dao." Mạc Tử Liên xoay lưỡi đao giữa ba ngón tay, nhấn mạnh từng chữ đáp: "Cảm phiền gọi đúng tên y."

Sầm Canh tùy tiện ừ hữ, dễ dàng chấp thuận từ bỏ mục tiêu, vì gã biết nặng biết nhẹ tự lượng sức mình, cũng như Mạc Tử Liên biết nặng biết nhẹ về mối tương quan mật thiết không thể phá vỡ giữa Địa thành và Hoan Lạc cốc dẫu đôi bên ghét nhau thế nào. Một lần nữa gã liếc qua người áo trắng đằng xa rồi nhấc cái chân sắt nặng nề bước đi. Tấm lưng rộng choàng vải dù nhanh chóng khuất dưới triền núi.

Mạc Tử Liên quay về phía cánh cửa mục nát của đạo quán cũ, ánh nhìn có chút nghiền ngẫm sâu xa. Y hạ giọng nói một câu qua cánh cửa: "Thả Mạc Bát ra."

Đáp lại y là một tràng tiếng cười yểu điệu của nữ tử.

Mũi y rất nhạy cảm với các loại mùi hương, từ đầu y đã biết Y Nhã đang nấp phía sau cánh cửa đạo quán, tầm công lực của ả dư sức qua mắt Sầm Canh lẫn ca ca của y nhưng không qua được khứu giác này. Y Nhã cười sướng xong thì bảo: "Dao ca và thuộc hạ đã cùng nhau huấn luyện mười ba ảnh vệ, thuộc lòng từng quyền cước của họ, muốn khống chế thực dễ như trở bàn tay. Không phải chê các đệ muội vô dụng, ta chỉ nhắc cốc chủ đừng nên dùng ảnh vệ để đối phó với ta thôi."

Ngữ khí nàng ta như đang trò chuyện với bạn bè. Mạc Tử Liên chậm rãi nói: "Năm năm qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều, Y Nhã, suốt năm năm ta không ngừng tự vấn về hành động phản bội của ngươi. Ngươi hãm hại Y Nhân, cướp đoạt công lực của A Dao, lẩn trốn vào Địa thành. Vì cứu A Dao khỏi ma chướng, ta cầu xin Thủy phu nhân dạy mình Mạn Châu Sa thập cửu thức, đồng ý thành thân với Thủy Nguyện trên danh nghĩa để Thủy Kính trang có thể mượn thế lực của Hoan Lạc cốc.

"Sau nửa năm ta thành thân với Thủy Nguyện, Thủy phu nhân bắt đầu gặp vấn đề về mắt, Nạp Lan sư phó niệm tình sư sinh chăm tới thăm hỏi và tặng bà một bình Giao Nhân Lệ - nước mắt của Giao nhân theo truyền thuyết có thể chữa được bách bệnh. Nhưng mắt phu nhân càng khỏe thì mối quan hệ giữa bà và Thủy Nguyện càng bất ổn. Một năm sau, Thủy Nguyện tự tay táng kiếm của bản thân, chân chính tham dự tranh đoạt vị trí Quốc sư.

"Năm tiếp theo, phe Hậu chiếm ưu thế hơn Hoàng, Thủy Kính trang phải vay mượn rất nhiều tài lực của Hoan Lạc cốc - kể cả thân phận 'đáng xấu hổ' ta đây để tiếp cận với nhà ngoại của ta. Tại đó, Thủy Nguyện lần đầu gặp Khê vương tử đang xuất cung dưỡng bệnh, thăm dò rồi trở thành tôn sư của y. Trong suốt thời gian tiếp đến, Thủy Nguyện tiến từng bước củng cố địa vị của Hoàng, giành lấy ghế Quốc sư, đưa Ô Khê lên làm Thánh tử... Câu hỏi được đặt ra là ta góp vai trò gì xuyên suốt cuộc chiến tranh quyền đoạt vị này? Ngoài im lặng làm công cụ móc nối và mở rộng các mối quan hệ... với cung cấp tài lực cho Quốc sư?

"Tựu chung mà xét thì kết quả của quyền tranh là phe Hoàng đắc lợi nhất, Hậu chao đảo với hơi tàn của Nạp Lan tư tế bênh đỡ. Câu hỏi tiếp theo được đặt ra là thế lực của Quốc sư hùng mạnh để làm gì nếu không phải tiêu diệt hoàn toàn phe Hậu? Hay ta nên nói trắng ra là tiêu diệt dòng họ Nạp Lan?"

Mạc Bát nhận thấy Y Nhã căng thẳng cào móng tay vào người mình, nôn nóng đến nín thở. Nhịp tim nàng ta tăng lên và tốc độ mạch cũng dồn dập.

"Ta... cứ ngỡ rằng Thủy Nguyện đạt được mục đích là xong thì ngươi lại xuất hiện, gϊếŧ chết đệ muội của Thủy Nguyện, gián tiếp bức Thủy phu nhân bỏ mình dưới tay Dao ca, ép Quốc sư suýt thì phát điên, hại ta ngã xuống hồ Khô Lâu chịu đau khổ sống không bằng chết... Mối quan hệ giữa Thủy Kính trang và Hoan Lạc cốc đổ nát tan tành. Đến đây, ta lại càng không thể lý giải được ngươi, Y Nhã, hành động sau đi ngược lại với mục đích của tất cả hành động trước của ngươi - ..."

Rắc! Mạc Bát không đề phòng bị Y Nhã vung tay ném kèm với một chưởng đầy công lực văng ra đập nát cặp cửa cũ.

"Cốc chủ!" Mạc Nhất kịp thời lao đến dang tay đỡ lấy Mạc Bát đồng thời chắn hết mảnh dằm gỗ khỏi chủ tử, rút song thích ra. Y Nhã co rúm thân thể liêu xiêu đứng sau thềm cửa, làn da nổi lên bao nhiêu bó gân xanh tím đáng sợ. Nàng ta ôm đầu, run rẩy như một con thú mới sinh, gân trên mặt và cổ co giật.

"Cổ Tâm Độc." Mạc Tử Liên bảo: "Quả nhiên ngươi chưa từng giải nó."

Mười đường chủ, ba hộ pháp, mười ba ảnh vệ kề cận cốc chủ đều phải tự nguyện nuốt Cổ Tâm Độc và phát thệ trung thành với Hoan Lạc cốc. Trùng Cổ Tâm Độc này sẽ cảm ứng lẫn nhau khi sinh mạng của một con trong bọn bị đe dọa. Tức nếu một ai đó cố giải Cổ Tâm Độc thì những người khác đều nhận thấy dị thường.

Mỗi khi thâm tâm có giằng xé, Cổ Tâm Độc sẽ phát tác và chỉ chuông mẫu cổ do cốc chủ nắm giữ mới có thể hóa giải. Đây là cách Hoan Lạc cốc tồn tại.

"Cốc chủ... Người... có tin vào..." Y Nhã ngắt từng quãng một cất tiếng với hàm răng đánh lập cập vì cơ co giật, "số mệnh... không?"

Mạc Tử Liên xoa môi dưới đáp: "Mệnh tốt thì ta tin, mệnh xấu thì ta không tin."

Y Nhã cố gồng gánh sự hành hạ của Cổ Tâm Độc, nhoẻn cười méo mó: "Trên đời này... thực sự... có những việc được định... là, là phải - xảy ra... Y Nhã chỉ, muốn... thay đổi nó..."

Dứt lời, nàng ta kéo ngón tay luồn vào đai lưng, thả rơi ba hạt đạn khói xám mịt mù. Bằng một tốc độ kinh ngạc, cái bóng in trên làn khói của ả nhanh chóng tan biến. Mạc Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng để đuổi theo nhưng lại bị chủ tử cản. Hắn đỡ Mạc Bát suy nhược ngồi dựa vào thân cây, hỏi: "Không sao chứ?"

Cô hổn hển hít thở sâu, nhận đồ sơ cứu đáp: "Huynh, đi chăm cốc chủ đi. Người không sao là ta ổn."

"Cô bé này." Mạc Nhất gõ đầu cô rồi quay đi đến chỗ Mạc Tử Liên, thấy y đang lo lắng lay Quân Huyền: "Ca ca? Ca ca?"

"Ừm..." Hắn ậm ừ trả lời y, cơ thể cứ rũ xuống như mất hết sức lực. Y áp tay vào cổ hắn, giật mình than: "Ca ca, người huynh nóng hừng hực. Huynh sốt rồi, ca ca..."

Nghĩ tới việc hắn toàn ngồi chắn gió cho y, ôm y, sưởi ấm cho y, ngấm lạnh không ít, còn trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ ngã bệnh cũng không khó hiểu.

"Ừm, ừm." Quân Huyền gục đầu vào vai y, lầm bầm: "Đệ lạnh quá. Mau lại đây ta ôm..."

"Không phải ta lạnh, tại huynh sốt đấy, ca ca." Nhìn gò má hây hây chuyển hồng như say rượu của hắn, y mềm nhũn cõi lòng hôn nhè nhẹ, liên tục lên khuôn mặt ca ca y thích nhất. Quân Huyền lại dựa vào y, hai ngón tay cong vào giữ chặt lọn tóc y, thầm thì: "Ta thấy không khỏe lắm, muốn chợp mắt một chút. Một chút thôi. Đệ đừng... đừng đi đâu hết... Ta không thích đệ rời khỏi ta..."

"Vâng, ca ca." Mạc Tử Liên xoa xoa má Quân Huyền, bôi chút thuốc ngủ vào mũi hắn rồi cẩn thận dìu người lên lưng.

Mạc Nhất chau mày nhìn thương tích của y: "Để thuộc hạ làm cho."

"Không!" Mạc Tử Liên phóng ánh mắt sắc bén, cứng rắn quất vào lòng Mạc Nhất. Y cõng ca ca của mình, khom lưng tiến về phía trước, hạ lệnh: "Chuyện ta nói với Y Nhã vừa nãy, dẫu hai người nghe hiểu hay không, đều phải giữ kín mồm miệng."

Mạc Nhất bấy giờ mới nhận thấy Cổ Tâm Độc trong mình xao động vì chuông mẫu cổ đang được rung.

...

..

.

"Ngươi là ai!" Mấy sư huynh đang gà gật đứng gác cổng viện giật thót với một kẻ áo đen thình lình xuất hiện đập ngã một người trong bọn. Hắn bịt kín từ đầu tới chân, thân thủ nhanh nhẹn, võ công kỳ dị, cực kỳ manh động, chẳng nói chẳng rằng gặp ai cũng đánh, mở lối phía sau mình. Cách tầm ba trượng, dáng một người tử y, gấm lụa lả lướt, phục sức đan xen, lững thững như dạo chơi tiến vào. Tay y cầm quạt mỹ nhân, che nửa mặt trát phấn trắng toát tựa quỷ mị, đuôi mắt điểm son thắm càng khiến ánh nhìn liêu nhân.

Viện này được xây từ tiền triều, từng viên gạch đều toát ra hơi thở cổ kính. Chốn này chỉ có các tiên sinh dạy chữ, giảng văn nghỉ hưu, an bình tới mức nhàm chán. Canh phòng trước giờ mang tính tượng trưng là chính, không yêu cầu nghiêm ngặt, bỗng nhiên bị một kẻ võ công cao cường xông vào làm loạn, ai cũng lúng túng.

"Xin hỏi tôn tính các hạ? Rõ ràng là giang hồ nhân sĩ lợi hại, vì sao muốn quấy phá các lão tiên sinh già yếu nghỉ ngơi?"

Xuyên Sơn không hổ Xuyên Sơn, rất nhanh thoát khỏi bối rối và lập tức tìm được người chỉ đạo, vào hàng dàn trận đối phó với biến cố phát sinh. Người áo tím phẩy phẩy quạt mỹ nhân, mắt đẹp cong lên kèm theo một tiếng cười như quỷ mị nhiếp phách câu hồn: "Tại hạ là nhân sĩ Tây Vực, nghe cao danh quý phái đã lâu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Nay đột ngột lui tới chỉ muốn thỉnh giáo chút kiến thức, mong các hạ bỏ quá ít sự thất lễ này."

"À..." Thanh niên thở nhẹ ra, nở nụ cười nho nhã: "Nếu chỉ thế thôi thì các hạ nên gửi bái thiếp trước, ngày mai hãy quay lại, bổn phái nhất định sẽ tiếp đón tận tình. Chuyện này coi như là các hạ chưa biết lễ nghĩa Tư quốc, chúng ta không chấp nhặt. Mạn phép mời các hạ rời đi để chúng ta trấn an các tiên sinh và đệ tử bị kinh hách."

"Thế sao?" Y ngây thơ chớp mắt, theo cử chỉ phẩy quạt, tiếng chuông trong trẻo nhè nhẹ vang lên, một bóng ảnh xuất hiện sau lưng y: "Nhưng ta nghe đứa nhóc này bảo muốn đạp cửa tìm người lúc nào cũng được mà."

Thấy thiếu niên bị vác trên vai kẻ vừa xuất hiện, mọi người hốt hoảng gọi: "Thiếu chủ!"

Quân Tiêu Mặc bị trói và bịt miệng thành con sâu đo cố gắng giãy đành đạch, trợn tròn mắt 'ưm, ưm' trừng cái-người-kia!

"Mộ sư huynh!" Nhận ra người thứ hai cũng đang bị gã ta cắp nách, đám đệ tử la lên lần nữa.

Thế là Mạc Tử Liên thuận lợi ngông nghênh đạp đổ hai cánh cửa gỗ quý, đi thẳng đến chỗ những người y muốn tìm. Nhóm lão nhân râu tóc hai màu chỉnh tề quây quần trong thư phòng đưa mắt nhìn y. Ánh nhìn bình tĩnh, kín đáo.

"Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Lục, ta muốn yên tĩnh." Y để Ngũ và Bát ở lại coi sóc ca ca, lãnh tĩnh rảo mắt quan sát tất cả lão tiên sinh tại đây, cất tiếng: "Xuyên Sơn các người thật khiến ta phải xét lại định nghĩa về 'quân tử'... Mộ Bạch Thủ, nói ra tất cả những gì ngươi đã nhìn thấy đi."

Vài người trong phòng tỏ ra kinh ngạc. "Khụ, khụ..." Mạc Tam thả tên bệnh nhân được cứu sống trong gang tấc xuống, Mộ Bạch Thủ tái xám mặt mày vì dư độc chưa giải hết, phải dựa vào Tam để đứng, run rẩy chắp tay thưa: "Đệ tử... - khụ, đệ tử đã, đã trông thấy... trông thấy Cao sư bá cũng có mặt trên núi bế quan khi sư phụ bị ám hại!

"Đệ tử xin thề rằng mọi lời của mình đều là sự thật. Cao sư bá đã chứng kiến trưởng môn bị ám hại và hai huynh muội đệ tử chiến đấu với Quỷ Ảnh mà không lộ diện giúp đỡ. Đệ tử trốn tránh trên núi bấy lâu còn thấy Cao sư bá lui tới đạo quán bỏ hoang của Ô ma đầu đôi, ba lần... Đệ tử cảm thấy... không thể hiểu được."

Đây là lý do Dược ông che giấu việc Mộ Chỉ còn sống và hóa trang nàng thành người chết - chính là để lừa bịp Cao Trí Tâm an tâm về độ mạnh của loại độc hai huynh muội nhân chứng này trúng. Từ ban đầu, Cao Trí Tâm đã 'cố tình vô ý' tiết lộ việc 'Quân Tam Trinh' bế quan trùng với khoảng thời gian 'trưởng môn' vắng mặt.

"Xong rồi." Đang khi Quân Tiêu Mặc sửng sốt tột độ nhìn Mộ Bạch Thủ thì Mạc Tử Liên búng tay: "Trách nhiệm nhân chứng của ngươi hết rồi."

Y quắc ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào lão tiên sinh ngồi ghế chính giữa, hay là vị trí trang trọng nhất nơi này, mỉm cười nói: "Ông, chính là vị tiên sinh đức cao trọng vọng, kiến thức sâu rộng nhất ở đây phải không? Ta ấy, đang vướng mắc một vấn đề không..." Y kéo dài, thật dài âm, "cách nào hiểu, liệu có thể thỉnh giáo tiền bối một phen?"

"Lão hủ không dám nhận." Lão chắp tay đáp: "Mời các hạ thử trình bày khúc mắc ra để tất cả đồng đạo cùng nghe."

Một vài tiên sinh tóc còn lọn đen siết tay ghế.

"Ta thắc mắc là vì sao Xuyên Sơn các vị không muốn tháo gỡ cơ quan hung hiểm trên những bậc thang dẫn tới đỉnh núi bế quan, nơi mà các đệ tử luôn cần cầm bản đồ mới đi được? Cứ chấp nhận là các vị tiên sinh muốn bảo vệ núi bế quan nhưng rõ ràng Xuyên Sơn là danh môn chính phái, rất chăm chỉ dùi mài kinh thư, mọi đệ tử đều đầy khí chất quân tử, hà cớ lại khư khư giữ thứ cơ quan độc địa như vậy? Lẽ nào các vị muốn cất giấu bí mật xấu xa gì đó tuyệt đối không thể để người ngoài biết?"

"Xàm ngôn!" Một tiên sinh tóc tai thưa thớt ngồi bên phải chủ tọa trách: "Các hạ không có bằng cớ thì hãy cẩn thận ngôn từ của mình."

Một vị khác nhíu mày: "Các hạ nói về núi bế quan là thế nào? Chẳng lẽ các hạ đã đột nhập vào núi bế quan của bổn phái?"

Mạc Tử Liên gật đầu: "Đúng rồi, ta đạp cửa đột nhập giống y như vừa rồi nè."

Sự tự tin của y khiến đám tiên sinh nghẹn lời.

"Đó chỉ là vấn đề phụ thôi. Vấn đề thật sự ta thắc mắc chính là Xuyên Sơn phái tính từ khi được thành lập tới nay, mới chỉ gần năm mươi năm, vì sao hiện tại đã là đời trưởng môn thứ mười ba?" Y xoay quạt một vòng, nhướng mày: "Ta được biết Quân trưởng môn đứng thứ mười hai thụ chức tới hai mươi năm. Trừ con số này đi thì trong vòng ba mươi năm, Xuyên Sơn trải qua tận mười một đời trưởng môn. Bất thường quá nhỉ?"

Hầu hết các tiên sinh biến sắc.

Quân Tiêu Mặc cũng sực nhận ra từ trước đến nay mình chưa từng chú ý tới vấn đề này, nghi hoặc đưa đôi mắt đen như hạt long nhãn nhìn quanh các vị tiên sinh. Gặp ánh mắt trong veo của cậu, họ đều lưỡng lự lẩn tránh.

Mạc Tử Liên cứ giữ điệu bộ ngoài cười trong không cười nhìn lão tiên sinh ngồi ghế chủ tọa, chốt bằng một câu: "Lan quân tử như trúc Xuyên Sơn?"

Leng keng.

Trọng kiếm Thiên Nhai Đoạn Trường của ông ngoại Tiêu Mặc bị ném xuống đất. Trông thấy nó, lão tiên sinh chủ tọa chợt ấn ngực như đau đớn lắm, nói: "Nhặt nó lên. Xin các hạ hãy nhặt nó lên... Được rồi. Sự thật là Xuyên Sơn chúng ta vào thời loạn thế, nhờ ơn của tể tướng đương triều Phó Kỳ mới có thể dựng nên nền móng. Năm ấy Phó tướng theo nghĩa quân chống lại Phó Ngâm, ngài thực sự là một người tốt. Nhưng sau khi triều đại thay đổi, khoảng ba năm sau, Phó tướng trở lại kiểm soát Xuyên Sơn bởi vì lãnh địa này từng là Trường Sinh giáo, chẳng đâu phù hợp hơn nơi này để... thực hiện những việc đó. Thậm chí hoàng đế, chính là tiên đế còn tham gia... Xuyên Sơn phái làm sao dám chống lại hoàng đế?"

Một áp lực nặng trịch oằn mình giáng xuống không gian ngột ngạt trong phòng sách im phăng phắc như thể không ai dám hít thở. Quân Tiêu Mặc nghe thấy trái tim mình đập rất mạnh, lờ mờ hiểu chuyện này cực kỳ nghiêm trọng nhưng lại chẳng biết diễn tả thế nào... cho đến khi Mộ Bạch Thủ run rẩy nói ra chân tướng trong sự kinh hãi của mình: "Xuyên Sơn - có thể bị diệt môn nếu chuyện này lộ ra..."

Trong đầu Quân Tiêu Mặc như có gì đó nổ 'oành' thật to, mồ hôi lạnh tràn ra khỏi con đập mơ hồ tắm ướt mình mẩy cậu và cậu bắt đầu phát run. Bên tai văng vẳng âm vọng 'Xuyên Sơn có thể bị diệt môn'...

Cậu vội vàng nhìn về phía Liên công tử, nhìn chằm chặp quên chớp mắt, mồ hôi nhỏ vào mắt cay xót cũng không quan tâm.

Không rõ qua bao lâu, tựa hồ cuộc đời đến hiện tại của tất cả mọi người đã hồi quang phản chiếu thì người ấy rốt cuộc mở miệng thở dài rất khẽ, lẩm bẩm: "Ta làm điều này không phải vì Xuyên Sơn, không phải vì ai trong các người... Nhớ đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.